[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
Độc thoại (hạ)
Nương nương, Hoàng thượng hôm đó biết ta mang thai, hỏi ta trong lòng rốt cuộc có hắn hay không, ta cười đáp nữ nhân chỉ sẽ sinh con cho nam nhân mình yêu.
Hắn ôm ta vào lòng, cười giống như đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên.Ta cũng cười, trong lòng lại đau như dao đâm, ta nghĩ, đối với Hoàng thượng, ta chung quy vẫn là áy náy nhiều hơn yêu.Hoàng thượng suy cho cùng vẫn không hiểu lòng nữ nhân, một người nữ nhân, nếu như thật sự yêu ai, làm sao sẽ lại cong cong lượn lượn lâu như vậy vẫn không đem chữ yêu nói ra khỏi miệng.Thuận tần nói ta là người may mắn, có Hoàng thượng cùng Phó Hằng yêu. Nàng hỏi ta, Hoàng thượng cùng Phó Hằng ta rốt cuộc yêu ai.Anh Lạc đỏ hốc mắt lại nở nụ cười, Anh Lạc không trả lời.Người nói xem châm chọc biết bao a, người thiên hạ tất cả đều nói ta là người may mắn nhất, ta là người thắng cuộc cuối cùng của hậu cung. Nhưng từ lúc người rời đi ta đã sớm thua rồi.Ta thua mất người, thì đã không còn chữ thắng nữa.Người vốn là lựa chọn duy nhất đời này của ta.Từ đó về sau, dù có thêm một Hoàng thượng, thêm một Phó Hằng, thêm nhiều người đi nữa, đều không phải là lựa chọn, chỉ là thoảng qua như mây khói mà thôi.Cho nên Anh Lạc trả lời không được vấn đề của Thuận tần, nàng nói ra đều không phải lựa chọn của Anh Lạc, Anh Lạc đã sớm không còn lựa chọn nữa rồi.Sau khi người đi a, Anh Lạc mất đi ranh giới cuối cùng, vào cung làm phi, leo lên long sàng, dùng mang thai làm con cờ, dùng dáng vẻ thê thảm ngụy trang, lưu giữ bàn tính nhỏ.Nhưng không nói ra trong lòng có ai, lại trở thành ranh giới cuối cùng duy nhất của ta.Kế Hoàng hậu nói Anh Lạc là người chỉ yêu chính mình, nhưng bản thân Anh Lạc biết, ta đời này đều chỉ yêu một người, cả đời này đều chỉ yêu một mình Phú Sát Dung Âm.
Hắn ôm ta vào lòng, cười giống như đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên.Ta cũng cười, trong lòng lại đau như dao đâm, ta nghĩ, đối với Hoàng thượng, ta chung quy vẫn là áy náy nhiều hơn yêu.Hoàng thượng suy cho cùng vẫn không hiểu lòng nữ nhân, một người nữ nhân, nếu như thật sự yêu ai, làm sao sẽ lại cong cong lượn lượn lâu như vậy vẫn không đem chữ yêu nói ra khỏi miệng.Thuận tần nói ta là người may mắn, có Hoàng thượng cùng Phó Hằng yêu. Nàng hỏi ta, Hoàng thượng cùng Phó Hằng ta rốt cuộc yêu ai.Anh Lạc đỏ hốc mắt lại nở nụ cười, Anh Lạc không trả lời.Người nói xem châm chọc biết bao a, người thiên hạ tất cả đều nói ta là người may mắn nhất, ta là người thắng cuộc cuối cùng của hậu cung. Nhưng từ lúc người rời đi ta đã sớm thua rồi.Ta thua mất người, thì đã không còn chữ thắng nữa.Người vốn là lựa chọn duy nhất đời này của ta.Từ đó về sau, dù có thêm một Hoàng thượng, thêm một Phó Hằng, thêm nhiều người đi nữa, đều không phải là lựa chọn, chỉ là thoảng qua như mây khói mà thôi.Cho nên Anh Lạc trả lời không được vấn đề của Thuận tần, nàng nói ra đều không phải lựa chọn của Anh Lạc, Anh Lạc đã sớm không còn lựa chọn nữa rồi.Sau khi người đi a, Anh Lạc mất đi ranh giới cuối cùng, vào cung làm phi, leo lên long sàng, dùng mang thai làm con cờ, dùng dáng vẻ thê thảm ngụy trang, lưu giữ bàn tính nhỏ.Nhưng không nói ra trong lòng có ai, lại trở thành ranh giới cuối cùng duy nhất của ta.Kế Hoàng hậu nói Anh Lạc là người chỉ yêu chính mình, nhưng bản thân Anh Lạc biết, ta đời này đều chỉ yêu một người, cả đời này đều chỉ yêu một mình Phú Sát Dung Âm.