[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
Độc thoại (trung)
Ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mình lại luôn đem hai chữ Anh Lạc này treo ở khóe miệng.
"Anh Lạc, nước dưa hấu của bổn cung ngươi giấu đi đâu rồi?""Anh Lạc, bổn cung bảo ngươi mài mực, ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?""Anh Lạc, bổn cung bảo ngươi đọc thơ của Hoàng thượng, sao ngươi một câu cũng không đọc?"..."Anh Lạc ""Anh Lạc a "Ta đương nhiên biết Anh Lạc đối xử với ta không giống người chung quanh.Người chung quanh thấy ta thị tẩm sẽ hâm mộ sẽ ghen tị, nàng lại giống như đứa bé trốn xa chừng nào hay chừng đó.Người chung quanh thấy ta tham lạnh thích uống đá sẽ dâng lên lấy lòng, nàng lại ôm chặt cốc nước lạnh lắc đầu như trống bỏi.Người chung quanh thấy ta đoan trang hiền thục sẽ nói Đại Thanh may mắn, nàng lại nhíu mày muốn để cho ta có thật nhiều hỉ nộ ai nhạc.Người chung quanh thấy ta nổi giận sẽ cầu ta tha mạng, nàng lại chỉ cầu ta có thể ở lại Trường Xuân Cung.Người chung quanh thấy ta sinh hạ Vĩnh Tông đều nói ta thật có phúc, nàng lại canh giữ bên giường ta vừa khóc vừa nói chỉ cầu ta bình an.Người chung quanh đều đối tốt với ta, bởi vì ta là Hoàng hậu; nàng đốt tốt với ta, chỉ bởi vì ta là Phú Sát Dung Âm.Còn có, còn có ánh mắt lúc nàng nhìn ta, cực kỳ giống ánh mắt Hoằng Lịch lúc vẫn còn ở Vương phủ.Nhưng nàng khác với Hoằng Lịch, trong lòng Hoằng Lịch ta là Hoàng hậu, là lợi khí giúp hắn cai quản hậu cung, là gương sáng của nữ tử Đại Thanh, cuối cùng mới là Phú Sát Dung Âm năm ấy gả vào Vương phủ.Mà trong mắt Anh Lạc, ta chỉ là ta.Ánh mắt nàng nhìn ta a, khả năng ngay cả chính nàng cũng không biết, ôn nhu cưng chiều giống như một hồ nước xuân đang rung động.Phảng phất như một giây sau nếu ta nói với nàng ta muốn đi hái sao trên trời, nàng cũng sẽ lập tức gật đầu đáp ứng, đi cầu thần tiên đưa cho ta.Cao Ninh Hinh nói nàng là chó dữ Trường Xuân Cung.Ta làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra liếc nàng một cái, trong lòng lại cười ra tiếng, có vẻ như, đúng là giống thật. Anh Lạc đang nhe răng toét miệng ngăn ở trước người ta, muốn dùng thân thể nho nhỏ bảo vệ ta kia, chẳng phải chính là một con sói con sao.Nàng dùng đủ mọi cách đối tốt với ta, ta cũng từng thử hỏi dò qua.Anh Lạc nói ta là ân sư của nàng, là tỷ tỷ của nàng, duy chỉ bỏ sót câu ta muốn nghe nhất.Ta cười, nhưng trong lòng trống rỗng, thầm nghĩ có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, nha đầu sáng sủa lại có chủ kiến như vậy, làm sao sẽ thích một cái xác biết đi như ta.Cũng tốt, như vậy cũng tốt.Cung quy sâm nghiêm, nếu nàng thật có ý tưởng khác, ngược lại càng tạo thêm cho nàng rất nhiều nguy hiểm.Nghĩ tới đây ta lại nhớ đến Cao Ninh Hinh trước kia từng nói ta cùng Thuần phi quan hệ thân mật, sợ là đang âm thầm làm chuyện gì người nhận không ra.Cao Ninh Hinh này nhìn nhận sự việc thật khác biệt với người khác, hậu cung lớn như vậy cũng chỉ mình nàng có thể nghĩ ra loại chủ ý xấu như thế, nhưng tâm tư như vậy lại không nghĩ đến ta cùng Anh Lạc, nàng đúng thật là hồ đồ.Còn có hôm đó, Anh Lạc vì để pha trò chọc ta vui vẻ mà bắt chước Hằng Nga cùng Điên Đương, ta thật muốn hỏi nàng thêm một câu, có biết câu chuyện này là nữ tử ái mộ nữ tử hay không. Sau đó nghĩ một chút, vẫn là không hỏi ra lời.Ta khi đó cho rằng, là do ta sợ nàng không có ý nghĩ này, kỳ thực a, ta ngay cả bản thân đều lừa rồi.Hiện tại ta mới hiểu được, ta nào có phải sợ tâm tư của nàng, ta là sợ nàng nói ra ta liền không cách nào tiếp tục đeo lên mặt nạ Hoàng hậu sống trong hoàng cung được nữa.Ước vọng của con người, chỉ cần thấy được hy vọng, liền không cách nào có thể lại như một vũng nước đọng u ám không chút ánh sáng.Nhưng hết lần này tới lần khác, Tử cấm thành này, chỉ cần một chút gợn sóng đã là vượt quá, là sai, là tội lớn nhất thiên hạ.Anh Lạc chỉ có thể là tiểu đồ đệ của ta, là muội muội của ta, là hy vọng ta chôn ở đáy lòng không thể bị người khác nhìn thấy.Vậy thì ta liền cả đời làm ân sư cùng tỷ tỷ của nàng, bảo vệ nàng một đời bình an, cũng đủ rồi.Nhưng ta lại chưa từng nghĩ tới có một ngày, câu nói nàng chưa bao giờ thốt ra khỏi miệng kia, lại là may mắn để ta bình thản rời khỏi thế gian này.Ta ôm một chút may mắn như vậy đi lên vọng lâu, ta nghĩ thật may mà Anh Lạc nha đầu ngốc kia, chỉ xem ta như tỷ tỷ.Nếu như vậy, để cho nàng tự do, rời khỏi Tử cấm thành này, nàng còn có thể gả chồng, còn có thể bình an qua cả đời.Đi lên vọng lâu nhìn kinh thành lập lòe ánh đuốc, trong đầu lại có bộ dáng Anh Lạc giúp chồng dạy con, ta đắng chát cười, lại thỏa mãn cười.Trong lòng mặc niệm, Anh Lạc a Anh Lạc a, bổn cung cả đời này, một bước sai từng bước sai.Nếu như có kiếp sau, Dung Âm nhất định phải hỏi ngươi một câu.Ngươi có từng có lời gì, hối hận đã không nói với ta không?
"Anh Lạc, nước dưa hấu của bổn cung ngươi giấu đi đâu rồi?""Anh Lạc, bổn cung bảo ngươi mài mực, ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?""Anh Lạc, bổn cung bảo ngươi đọc thơ của Hoàng thượng, sao ngươi một câu cũng không đọc?"..."Anh Lạc ""Anh Lạc a "Ta đương nhiên biết Anh Lạc đối xử với ta không giống người chung quanh.Người chung quanh thấy ta thị tẩm sẽ hâm mộ sẽ ghen tị, nàng lại giống như đứa bé trốn xa chừng nào hay chừng đó.Người chung quanh thấy ta tham lạnh thích uống đá sẽ dâng lên lấy lòng, nàng lại ôm chặt cốc nước lạnh lắc đầu như trống bỏi.Người chung quanh thấy ta đoan trang hiền thục sẽ nói Đại Thanh may mắn, nàng lại nhíu mày muốn để cho ta có thật nhiều hỉ nộ ai nhạc.Người chung quanh thấy ta nổi giận sẽ cầu ta tha mạng, nàng lại chỉ cầu ta có thể ở lại Trường Xuân Cung.Người chung quanh thấy ta sinh hạ Vĩnh Tông đều nói ta thật có phúc, nàng lại canh giữ bên giường ta vừa khóc vừa nói chỉ cầu ta bình an.Người chung quanh đều đối tốt với ta, bởi vì ta là Hoàng hậu; nàng đốt tốt với ta, chỉ bởi vì ta là Phú Sát Dung Âm.Còn có, còn có ánh mắt lúc nàng nhìn ta, cực kỳ giống ánh mắt Hoằng Lịch lúc vẫn còn ở Vương phủ.Nhưng nàng khác với Hoằng Lịch, trong lòng Hoằng Lịch ta là Hoàng hậu, là lợi khí giúp hắn cai quản hậu cung, là gương sáng của nữ tử Đại Thanh, cuối cùng mới là Phú Sát Dung Âm năm ấy gả vào Vương phủ.Mà trong mắt Anh Lạc, ta chỉ là ta.Ánh mắt nàng nhìn ta a, khả năng ngay cả chính nàng cũng không biết, ôn nhu cưng chiều giống như một hồ nước xuân đang rung động.Phảng phất như một giây sau nếu ta nói với nàng ta muốn đi hái sao trên trời, nàng cũng sẽ lập tức gật đầu đáp ứng, đi cầu thần tiên đưa cho ta.Cao Ninh Hinh nói nàng là chó dữ Trường Xuân Cung.Ta làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra liếc nàng một cái, trong lòng lại cười ra tiếng, có vẻ như, đúng là giống thật. Anh Lạc đang nhe răng toét miệng ngăn ở trước người ta, muốn dùng thân thể nho nhỏ bảo vệ ta kia, chẳng phải chính là một con sói con sao.Nàng dùng đủ mọi cách đối tốt với ta, ta cũng từng thử hỏi dò qua.Anh Lạc nói ta là ân sư của nàng, là tỷ tỷ của nàng, duy chỉ bỏ sót câu ta muốn nghe nhất.Ta cười, nhưng trong lòng trống rỗng, thầm nghĩ có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, nha đầu sáng sủa lại có chủ kiến như vậy, làm sao sẽ thích một cái xác biết đi như ta.Cũng tốt, như vậy cũng tốt.Cung quy sâm nghiêm, nếu nàng thật có ý tưởng khác, ngược lại càng tạo thêm cho nàng rất nhiều nguy hiểm.Nghĩ tới đây ta lại nhớ đến Cao Ninh Hinh trước kia từng nói ta cùng Thuần phi quan hệ thân mật, sợ là đang âm thầm làm chuyện gì người nhận không ra.Cao Ninh Hinh này nhìn nhận sự việc thật khác biệt với người khác, hậu cung lớn như vậy cũng chỉ mình nàng có thể nghĩ ra loại chủ ý xấu như thế, nhưng tâm tư như vậy lại không nghĩ đến ta cùng Anh Lạc, nàng đúng thật là hồ đồ.Còn có hôm đó, Anh Lạc vì để pha trò chọc ta vui vẻ mà bắt chước Hằng Nga cùng Điên Đương, ta thật muốn hỏi nàng thêm một câu, có biết câu chuyện này là nữ tử ái mộ nữ tử hay không. Sau đó nghĩ một chút, vẫn là không hỏi ra lời.Ta khi đó cho rằng, là do ta sợ nàng không có ý nghĩ này, kỳ thực a, ta ngay cả bản thân đều lừa rồi.Hiện tại ta mới hiểu được, ta nào có phải sợ tâm tư của nàng, ta là sợ nàng nói ra ta liền không cách nào tiếp tục đeo lên mặt nạ Hoàng hậu sống trong hoàng cung được nữa.Ước vọng của con người, chỉ cần thấy được hy vọng, liền không cách nào có thể lại như một vũng nước đọng u ám không chút ánh sáng.Nhưng hết lần này tới lần khác, Tử cấm thành này, chỉ cần một chút gợn sóng đã là vượt quá, là sai, là tội lớn nhất thiên hạ.Anh Lạc chỉ có thể là tiểu đồ đệ của ta, là muội muội của ta, là hy vọng ta chôn ở đáy lòng không thể bị người khác nhìn thấy.Vậy thì ta liền cả đời làm ân sư cùng tỷ tỷ của nàng, bảo vệ nàng một đời bình an, cũng đủ rồi.Nhưng ta lại chưa từng nghĩ tới có một ngày, câu nói nàng chưa bao giờ thốt ra khỏi miệng kia, lại là may mắn để ta bình thản rời khỏi thế gian này.Ta ôm một chút may mắn như vậy đi lên vọng lâu, ta nghĩ thật may mà Anh Lạc nha đầu ngốc kia, chỉ xem ta như tỷ tỷ.Nếu như vậy, để cho nàng tự do, rời khỏi Tử cấm thành này, nàng còn có thể gả chồng, còn có thể bình an qua cả đời.Đi lên vọng lâu nhìn kinh thành lập lòe ánh đuốc, trong đầu lại có bộ dáng Anh Lạc giúp chồng dạy con, ta đắng chát cười, lại thỏa mãn cười.Trong lòng mặc niệm, Anh Lạc a Anh Lạc a, bổn cung cả đời này, một bước sai từng bước sai.Nếu như có kiếp sau, Dung Âm nhất định phải hỏi ngươi một câu.Ngươi có từng có lời gì, hối hận đã không nói với ta không?