[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Series bị bệnh][6] Nơi Cỏ Thơm



Đây là lần thứ hai Ngụy Anh Lạc leo lên giường Hoàng hậu, từ lúc phát sinh lần đầu tiên "ngoài ý muốn" bởi vì Hoàng hậu phát tác hàn tật đã qua một đoạn thời gian.

Tối hôm nay Ngụy Anh Lạc không dám uống rượu, nàng phồng lá gan lên ăn một đống kẹo, sau đó đổi ca với Minh Ngọc vốn dĩ hôm nay gác đêm, ở góc độ nào đó mà nói đây là triệt để trắng trợn làm chuẩn bị cho một lần nữa 'phụ phượng'.

"Nương nương."

Đêm khuya vắng người, Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm cây nến đặt ở đầu giường, đợi nó đốt đến gần nửa mới nhỏ giọng kêu.

"Ừ?" Đã nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, Hoàng hậu vốn nên ngủ say lại ngay sau khi đối phương vừa dứt lời liền nhanh chóng đáp lại, giờ khắc này một số thứ vốn nên giữ bí mật không nên nói ra lại trần truồng bại lộ trong đêm đen như mực, để cho người kinh hồn táng đảm.

Ngụy Anh Lạc há miệng một cái, trong cổ họng xông lên một trận hương kẹo hoa quế ngọt ngấy, đó là nàng ăn ở thời điểm cơm tối, đã qua hơn hai canh giờ. Nàng quá khẩn trương, thậm chí sắp không phân rõ phượng tháp rõ ràng gần ngay trước mắt ở phương nào. Ngụy Anh Lạc run rẩy đưa tay lên cởi ra nút buột trên cổ trang phục —— hồ điệp xé ra kén tằm bao bọc nó, ở sau lưng nữ nhân vỗ cánh muốn bay.

Trong không gian yên tĩnh Ngụy Anh Lạc nghe thấy tiếng hít thở của Hoàng hậu, lúc lên lúc xuống, vừa vặn ở trong đầu não nàng phác họa ra hình dáng khung xương phập phồng. Bên ngoài gió đêm thổi lất phất qua chùm hoa nhài, nghe cứ như chỉ cần hơi gia tăng chút khí lực, là có thể thổi tán lạc rất nhiều cánh hoa non mềm trắng nõn. Ngụy Anh Lạc tối nay chính là muốn làm một tên hái hoa tặc, từ trong ngàn vạn yên hoa khoe nhau đua sắc leo lên ngắt lấy một đóa đẹp nhất kia.

Màn trướng bị kẻ đi đêm không tiếng động vén lên, tấm vải thượng đẳng rũ xuống đất, tiếng ma sát kèm theo cũng vẫn dịu dàng tĩnh lặng đến động lòng người. Nàng thả rớt giày trên chân, leo lên phượng tháp tâm tâm niệm niệm đã lâu. Nhưng thời điểm thật sự nên bất chấp tất cả, Ngụy Anh Lạc lại do dự. Nàng lơ lửng trên người người nọ, bộ dáng thận trọng, phân nửa sức nặng cũng không dám rơi xuống trên thân thể vàng ngọc của đối phương. Ngụy Anh Lạc rủ xuống mi mắt, đỉnh đầu xưa nay bướng bỉnh cúi xuống, bắt đầu phủ phục bái lạy trước gương mặt từ bi.

Đây là một cuộc hành trình xa xôi xe lăn chậm rãi, Hoàng hậu nghiêng đầu tựa vào bên gối, trên mu bàn tay nắm ra trải giường bởi vì dùng sức mà hiện lên mạch máu xanh nhạt. Nàng mặc cho đối phương làm loạn hôn lên trán cùng gò má không theo một trình tự nào, mái tóc màu mực dài mượt tản ra trải trên giường nhỏ, quanh co như dải ngân hà trong màn đêm xa xôi. Ngụy Anh Lạc liếm hôn đủ khắp trên gò má da non thịt mềm, mới thành kính hôn lên cánh môi ướt át của đối phương, giờ khắc này nàng như từ đám mây rơi xuống, chìm chết trong ôn nhu hương.

Thân thể Hoàng hậu trước sau như một thiên tính lạnh, Ngụy Anh Lạc thì vừa vặn ngược lại, một năm bốn mùa đều nóng như lò lửa, hiện tại các nàng dây dưa ôm ở một chỗ thân mật không thể phân tách, chính là thời cơ tốt để dùng lò lửa đun chảy khối băng, người trẻ tuổi như dây leo cuốn lên, mang ấm áp từ gió xuân hòa tan băng tuyết, vì vậy băng trong lòng hóa thành nước, sau đó lại lấy phương thức xấu hổ muốn chết bị đun sôi thành một ly trà nóng, tản ra mùi hoa nhài phất phơ thơm dịu.

Từng có một câu thơ: "Hoàng hôn quê nhà đâu chẳng thấy, khói lượn trên sông chọc người sầu." Người phía trên dần dần tăng thêm lực đạo cắn xé kéo theo bờ mi của Hoàng hậu nhè nhẹ nhíu lại, tư thái động lòng người cực kỳ giống làn khói lượn sóng trên mặt sông. Chú ý tới biểu tình ẩn nhẫn của đối phương, Ngụy Anh Lạc tức thì ngừng động tác, nàng luống cuống nhìn xương quai xanh bị nàng hút ra vết đỏ, ánh mắt kinh hoảng thất thố hiếm có.

"Làm sao vậy?" Hoàng hậu ôn nhu hỏi, nàng chìa ra ngón tay phảng phất như mỹ ngọc mài giũa mà thành, đem sợi tóc có chút tán loạn của Ngụy Anh Lạc phất đến sau tai.

"Ta muốn hôn người." Ngụy Anh Lạc đột nhiên cảm thấy ủy khuất không khống chế được, rõ ràng nàng đã lấy được sự tồn tại từng không dám hy vọng xa vời, nhưng lòng vẫn tham muốn nhiều hơn, muốn đem cái người tốt đẹp đến không chân thật kia toàn bộ chiếm làm của mình, thậm chí muốn đem hết thảy của bản thân và đối phương đều đánh nát thành đất bùn lúc Nữ Oa tạo người, sau đó một lần nữa hòa làm một thể, sinh sinh tử tử không bao giờ chia cách.

Phú Sát Dung Âm hiểu được ý tứ đối phương ẩn hàm trong đó, tay nàng trước đó bám vào lưng Ngụy Anh Lạc hướng lên vòng trụ vào cổ đối phương, nhẹ nhàng kéo nàng xuống. Loại tư thái ung dung này giống như một người trưởng thành đang tha thứ một đứa nhỏ cố tình gây sự, hoặc như thê tử đang bao dung người yêu thân mật khăng khít của mình, bên ngoài có một giọt lệ chảy xuống, áng thơ động lòng người ở bên tai Ngụy Anh Lạc được người niệm đọc, nàng nói: "Ta là của ngươi."

Thứ gì đó ở chỗ sâu không thấy mặt trời giùng giằng từ dưới đất chui lên, tình cảm kịch liệt như tia chớp xé tan hết thảy, Ngụy Anh Lạc hung mãnh đè ép, răng trắng như tuyết đụng vào trước ngực đối phương, cắn ra ẩn ẩn máu thịt đỏ tươi, bàn tay linh hoạt cũng từ nơi bả vai người bên dưới một đường trượt xuống, đặt lên nơi phập phồng mềm mại sau lại từ bờ eo bồi hồi quyến luyến tiến vào gốc chân.

Ánh mắt của Hoàng hậu trùm lên một tầng hơi nước, thân thể sống trong nhung lụa mềm mại quá mức chịu không nổi nửa điểm kích thích, lửa nóng của người trẻ tuổi bị dung túng lỗ mãng vùi vào nơi sâu nhất, rậm rạp cỏ thơm, kim phong ngọc lộ(*). Mồ hôi chảy xuống tụ tập chỗ khuỷu chân, lại bị người vuốt ve nâng lên, lần nữa tỉ mỉ hôn vào. Chất lỏng trơn nhẵn nhỏ xuống trên giường, rất nhanh loang ra một mảnh nước đọng đậm đặc.

(*) lấy từ câu 'kim phong ngọc lộ nhất tương phùng': nghĩa đen là gió vàng sương ngọc, ý chỉ cảnh tượng đẹp đẽ khi hai người yêu nhau gặp gỡ.

Rõ ràng là kẻ đang ức hiếp người khác, kỳ dị thay đôi mắt Ngụy Anh Lạc lại ngập đầy nước mắt, ánh nến mờ nhạt xuyên thấu qua màn trướng, hết thảy trên giường nhỏ đều bị ánh sáng màu cam chiếu hất lên tường, thấp thoáng bóng mờ, bên này Phú Sát Dung Âm đã không còn khí lực lại chợt vươn người hôn lên mắt đối phương, lông mi dày đặc lướt qua môi nàng, lại giống như đao nhọn thổi qua trái tim khiến cho nàng thương tiếc tột đỉnh. Bởi vì đứa nhỏ này hết sức chân thành, cho nàng hết thảy những gì nàng mong muốn nhất—— từ hy vọng nhân sinh cho đến tình cảm chân thành không chút nào giữ lại. Cho nên nàng cũng phải dốc hết toàn lực đáp trở lại một tấm chân tình, mới có thể một đời không hổ thẹn.

"Dung Âm..." Ngụy Anh Lạc nghẹn ngào hô tên đối phương.

"Ta đây." Hoàng hậu vẫn còn đang thở dốc không thể khắc chế, nhưng tay lại vuốt ve đầu người kia, kiên nhẫn trấn an nói.

Lấy được đáp lại Ngụy Anh Lạc chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, quả nhiên thật sự rơi lệ. Muôn vàn lời tâm tình cùng phong tình vạn chủng của thế gian đều dung nhập vào một câu nhìn qua đơn giản như vậy.

Nước mắt nóng bỏng hạ xuống trở nên lạnh như băng, nhưng rơi xuống trên cổ người kia lại bị da thịt sưởi ấm trở lại.

"Ta không cần người yêu ta, như vậy quá cực khổ." Ngụy Anh Lạc kiên định nói, "Ta tới yêu người là đủ rồi."

Hoàng hậu không tiếng động nở nụ cười, trong đôi mắt nàng có tia sáng đảo qua, lẫn vào trong ánh nến hiu hắt dừng lại trên dung nhan Ngụy Anh Lạc, lung linh như trăm vạn đèn đuốc bên trong Tử cấm thành, môi nàng mềm mại như cánh hoa tháng ba, bị Ngụy Anh Lạc hôn thành đỏ tươi kiều diễm như mặt trời sắp lặn.

Cuối cùng nàng lên tiếng, trong lúc cao triều, mang theo sự quyết tuyệt của thiêu thân đâm đầu vào lửa: "Nhưng ta đã yêu ngươi mất rồi."


----

P.s: Vẫn còn thêm một lần thị tẩm cuối cùng để kết thúc series bệnh tật =)))

Team Lạc công đâu rồi, mau giơ tay lên, chương sau có "kinh hỷ" („ಡωಡ„)

Chương trước Chương tiếp
Loading...