[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
[Series bị bệnh][5] Đau Răng
Vẫn là hệ liệt "sinh bệnh hàng loạt"
Nhưng bởi vì toàn để cho Hoàng hậu bị bệnh, bị người ta nói là anti nương nương, cho nên ta muốn chứng minh bản thân, là fan chân ái của nương nương, thế nên giờ ta cho tiểu lang cẩu bị bệnh!
------Ngụy Anh Lạc lại bị đau răng. Nói cái chữ "lại" này là bởi vì, tuy rằng từ khi nàng vào cung đến nay, thời gian đã qua ba năm không có phạm tật xấu đau răng này nữa, nhưng lúc ở nhà nàng lại thường xuyên động một tí liền đau răng —— nguyên nhân cũng không có gì khác, đơn giản chính là ngọt đòi mạng.Từ khi biết ăn, Ngụy Anh Lạc đã hết sức thích ăn ngọt. Tuy rằng sau mỗi lần ăn ngọt xong nàng đều đúng hạn súc miệng, làm sạch răng, nhưng vẫn không ngăn được thứ kia gặm nhấm ăn mòn cả chục năm, cho nên, bên trong hàm răng trắng này của nàng vẫn có thể tìm ra một hai cái răng sâu.Sáng sớm hôm nay nàng liền cảm thấy quai hàm truyền tới một trận đau, đang lúc nghi hoặc Ngụy Anh Lạc lại lấy tay nhẹ nhàng nhấn một cái liền hiểu rõ tất cả. Nàng ngược lại hít một hơi khí lạnh, đem kẹo hoa quế vừa rút ra dưới gối đang cầm trên tay lại nhét trở về —— nàng còn không muốn đau răng đến chết!Cũng bởi vì tật xấu đau răng này, thời điểm Ngụy Anh Lạc ăn sáng không có ăn thứ gì cần nhai, chỉ uống một chén cháo đậu xanh loãng. Chờ nuốt chén cháo kia xuống bụng, đầu lưỡi cuốn lui về phía sau, liếm qua thử đụng đụng cái răng vẫn còn đang đau đến biến thái trong miệng kia, lập tức mặt của Ngụy Anh Lạc nhăn nhíu đến mức quả thực sắp thành cái bánh bao có mười tám cái nếp nhăn."Xui xẻo!" Nàng ở trong lòng mắng, "Thật là xui xẻo!" Sau đó Ngụy Anh Lạc liền cầm chén rửa qua một lượt, súc miệng xong, nhấc chân ra cửa chạy, đến chỗ Hoàng hậu nương nương nhà nàng tìm kiếm an ủi."Nương nương! Nương nương!" Hoàng hậu bên này vừa mới rời giường liền nghe phía ngoài viện truyền tới tiếng kêu của Ngụy Anh Lạc. Xét thấy người tới tiền án qua nhiều, cho nên ý nghĩ "Lại gây ra chuyện gì?" liền trước tiên xông lên đầu nàng.Hoàng hậu còn chưa kịp để cho Minh Ngọc bên cạnh đi ra hỏi một chút, bên này Ngụy Anh Lạc xưa nay làm càn đã quen liền trực tiếp quăng rèm tiến vào. Mà Minh Ngọc ở một bên phục vụ cũng đã cùng Ngụy Anh Lạc tạo lập được quan hệ chiến hữu vô cùng bền chắc, cho nên dị thường có mắt nhìn lặng lẽ lui xuống. Trong lúc nhất thời bên trong phòng chỉ còn lại Hoàng hậu vẫn đang mặc đồ ngủ ngồi ở trên giường cùng Ngụy Anh Lạc đứng ở mép giường ủy khuất nhìn đối phương."Nương nương..." Ngụy Anh Lạc lại mở miệng kêu. Ánh mắt lấp lánh, trong suốt có thần mà chỉ có người trẻ tuổi mới có, đó là tinh thần phấn chấn đầy chí tiến thủ còn chưa bị sinh hoạt thế tục tàn nhẫn phai mờ.Hoàng hậu cực kỳ yêu thích bộ dáng sáng sủa thanh thần này của Ngụy Anh Lạc, thời điểm nàng nhìn đối phương, tựa như bản thân vén lên một góc thời gian, dòng sông róc rách chảy ngược trở về, nàng vẫn là tiểu nha đầu chưa ra khỏi Phú Sát phủ, các nàng ngây thơ giống nhau, hoạt bát giống nhau —— mặt của hai người trong nháy mắt chồng hợp, thoạt nhìn tương tự, nhưng lại bất đồng.Cho nên Hoàng hậu luôn nguyện ý dung túng Ngụy Anh Lạc, giống như đang bảo vệ một bản thân khác có thể sống càng thêm vui vẻ hơn, không chịu bất kỳ xâm hại nào, cho dù tan xương nát thịt cũng không hối hận."Lại gây họa gì?" Nàng không biết làm sao vỗ giường một cái, tỏ ý đối phương tới ngồi rồi nói."Không gây họa, đau răng." Ngụy Anh Lạc đi qua ngồi, đem đầu để xuống bả vai đối phương, lầm bầm nói."Sâu răng?" Hoàng hậu sờ đầu tóc đen nhánh của người nọ, ôn nhu kiên nhẫn hỏi."Ừ!" Ngụy Anh Lạc tựa vào trên người Hoàng hậu lằng nhà lằng nhằng gật đầu nói."Bổn cung nhìn xem." Hoàng hậu lấy tay kéo lại cằm đối phương, để cho nàng và mình hơi kéo ra chút khoảng cách."A ——" Ngụy Anh Lạc nghe lời há to miệng, còn dùng tay chỉ một cái răng bên trái.Hoàng hậu đỡ gò má Ngụy Anh Lạc, mượn ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ hướng bên trong nhìn một cái rồi nói: "Không thấy rõ cái răng nào bị hư."Vừa nghe lời này, Ngụy Anh Lạc liền trực tiếp kéo tay đối phương, đưa vào trong miệng mình, ngòng ngọng nói: "Người sờ này!"Nhưng ngay khi nàng mở miệng nói chuyện, bầu không khí đột nhiên liền biến đổi.Ngón tay non mềm được nâng niu từ bé của Hoàng hậu sau khi chạm qua khoang miệng nhạy cảm trong cổ họng liền đè trên cái răng đau đớn của Ngụy Anh Lạc, dưới động tác vô cùng mập mờ cộng thêm ở trong hoàn cảnh nhanh chóng nóng lên này, trận đau nhức phiền não trước đó đột nhiên mơ hồ, sau đó biến mất không thấy.Ngụy Anh Lạc nhìn Hoàng hậu đầu tóc phiêu tán ngồi ở trên giường, chẳng biết tại sao đầu nóng lên, liền trực tiếp ngậm vào ngón tay thon dài trắng nõn đặt trong miệng mình kia, nhân tiện còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phết qua đốt ngón tay cong cong của đối phương, lực đạo nhẹ nhàng tựa như lông vũ mềm mịn nhẹ nhàng vuốt qua trái tim, mang thêm lửa nóng như than sưởi.Hoàng hậu trong nháy mắt mặt biến đến đỏ bừng, cho dù đã thân mật nhiều lần, nhưng giáo dưỡng từ trong xương cốt vẫn khiến cho nàng không có biện pháp giữa ban ngày làm ra động tác làm càn như Ngụy Anh Lạc.Vì vậy Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức của chúng ta sửng sốt hồi lâu, tới tận lúc Ngụy Anh Lạc sắp đem cả cái bàn tay của nàng liếm hết một lượt mới nói ra một câu như vậy: "Ngươi, ngươi im miệng!" Nàng trách cứ ngoài mạnh trong yếu, cùng lúc đó muốn đem tay mình rút ra khỏi miệng đối phương.Ý đồ này vừa bại lộ, cổ tay mảnh khảnh liền bị Ngụy Anh Lạc nắm lại, còn chưa kịp rút ngón trỏ ra thì đã bị răng nanh sắc nhọn của đối phương vô cùng nhẹ nhàng ngậm lại tỉ mỉ mài giữa răng.Hoàng hậu lần này thật sự là thẹn thùng đến cả mắt đều đỏ, mắng cũng không hiệu nghiệm, đánh thì lại không nỡ. Nghĩ như vậy nàng có vẻ như thật đúng là không biết phải làm gì Ngụy Anh Lạc."Đau sao?" Ngụy Anh Lạc mơ mơ hồ hồ hỏi, nàng thấy nương nương nhà mình hốc mắt ửng đỏ, có chút hoài nghi, nhưng rõ ràng nàng cũng không dùng lực đi cắn nha.Hoàng hậu nói láo không nổi chỉ đành nhẹ nhàng lắc đầu một cái, bảo nàng làm sao mà nói ra được nàng là bị con sói con này mài đến ngứa ngáy trong lòng."Ta không cắn nữa." Ngụy Anh Lạc nói xong cũng đem ngón tay đối phương lấy ra, nàng đoán có lẽ là nương nương nhà nàng da thịt mềm mại, chịu lực không nổi. Ngụy Anh Lạc đứng lên dắt Hoàng hậu đến bên chậu nước bên cạnh rửa tay cho nàng."Răng còn đau không?" Hoàng hậu vừa nhìn Ngụy Anh Lạc rửa tay cho nàng, vừa cau mày lo lắng hỏi."Người hôn ta một cái đi." Ngụy Anh Lạc nghiêng đầu đụng lên môi đối phương.
—— phiên ngoại ——"Thời điểm nuôi sói có phải chú ý cái gì không?""Đừng để cho nó có cơ hội bổ nhào lên ngươi."
-----P/s: Khụ, chuẩn bị chương kế thị tẩm nha các tềnh yêu ( ̄﹃ ̄)
Nhưng bởi vì toàn để cho Hoàng hậu bị bệnh, bị người ta nói là anti nương nương, cho nên ta muốn chứng minh bản thân, là fan chân ái của nương nương, thế nên giờ ta cho tiểu lang cẩu bị bệnh!
------Ngụy Anh Lạc lại bị đau răng. Nói cái chữ "lại" này là bởi vì, tuy rằng từ khi nàng vào cung đến nay, thời gian đã qua ba năm không có phạm tật xấu đau răng này nữa, nhưng lúc ở nhà nàng lại thường xuyên động một tí liền đau răng —— nguyên nhân cũng không có gì khác, đơn giản chính là ngọt đòi mạng.Từ khi biết ăn, Ngụy Anh Lạc đã hết sức thích ăn ngọt. Tuy rằng sau mỗi lần ăn ngọt xong nàng đều đúng hạn súc miệng, làm sạch răng, nhưng vẫn không ngăn được thứ kia gặm nhấm ăn mòn cả chục năm, cho nên, bên trong hàm răng trắng này của nàng vẫn có thể tìm ra một hai cái răng sâu.Sáng sớm hôm nay nàng liền cảm thấy quai hàm truyền tới một trận đau, đang lúc nghi hoặc Ngụy Anh Lạc lại lấy tay nhẹ nhàng nhấn một cái liền hiểu rõ tất cả. Nàng ngược lại hít một hơi khí lạnh, đem kẹo hoa quế vừa rút ra dưới gối đang cầm trên tay lại nhét trở về —— nàng còn không muốn đau răng đến chết!Cũng bởi vì tật xấu đau răng này, thời điểm Ngụy Anh Lạc ăn sáng không có ăn thứ gì cần nhai, chỉ uống một chén cháo đậu xanh loãng. Chờ nuốt chén cháo kia xuống bụng, đầu lưỡi cuốn lui về phía sau, liếm qua thử đụng đụng cái răng vẫn còn đang đau đến biến thái trong miệng kia, lập tức mặt của Ngụy Anh Lạc nhăn nhíu đến mức quả thực sắp thành cái bánh bao có mười tám cái nếp nhăn."Xui xẻo!" Nàng ở trong lòng mắng, "Thật là xui xẻo!" Sau đó Ngụy Anh Lạc liền cầm chén rửa qua một lượt, súc miệng xong, nhấc chân ra cửa chạy, đến chỗ Hoàng hậu nương nương nhà nàng tìm kiếm an ủi."Nương nương! Nương nương!" Hoàng hậu bên này vừa mới rời giường liền nghe phía ngoài viện truyền tới tiếng kêu của Ngụy Anh Lạc. Xét thấy người tới tiền án qua nhiều, cho nên ý nghĩ "Lại gây ra chuyện gì?" liền trước tiên xông lên đầu nàng.Hoàng hậu còn chưa kịp để cho Minh Ngọc bên cạnh đi ra hỏi một chút, bên này Ngụy Anh Lạc xưa nay làm càn đã quen liền trực tiếp quăng rèm tiến vào. Mà Minh Ngọc ở một bên phục vụ cũng đã cùng Ngụy Anh Lạc tạo lập được quan hệ chiến hữu vô cùng bền chắc, cho nên dị thường có mắt nhìn lặng lẽ lui xuống. Trong lúc nhất thời bên trong phòng chỉ còn lại Hoàng hậu vẫn đang mặc đồ ngủ ngồi ở trên giường cùng Ngụy Anh Lạc đứng ở mép giường ủy khuất nhìn đối phương."Nương nương..." Ngụy Anh Lạc lại mở miệng kêu. Ánh mắt lấp lánh, trong suốt có thần mà chỉ có người trẻ tuổi mới có, đó là tinh thần phấn chấn đầy chí tiến thủ còn chưa bị sinh hoạt thế tục tàn nhẫn phai mờ.Hoàng hậu cực kỳ yêu thích bộ dáng sáng sủa thanh thần này của Ngụy Anh Lạc, thời điểm nàng nhìn đối phương, tựa như bản thân vén lên một góc thời gian, dòng sông róc rách chảy ngược trở về, nàng vẫn là tiểu nha đầu chưa ra khỏi Phú Sát phủ, các nàng ngây thơ giống nhau, hoạt bát giống nhau —— mặt của hai người trong nháy mắt chồng hợp, thoạt nhìn tương tự, nhưng lại bất đồng.Cho nên Hoàng hậu luôn nguyện ý dung túng Ngụy Anh Lạc, giống như đang bảo vệ một bản thân khác có thể sống càng thêm vui vẻ hơn, không chịu bất kỳ xâm hại nào, cho dù tan xương nát thịt cũng không hối hận."Lại gây họa gì?" Nàng không biết làm sao vỗ giường một cái, tỏ ý đối phương tới ngồi rồi nói."Không gây họa, đau răng." Ngụy Anh Lạc đi qua ngồi, đem đầu để xuống bả vai đối phương, lầm bầm nói."Sâu răng?" Hoàng hậu sờ đầu tóc đen nhánh của người nọ, ôn nhu kiên nhẫn hỏi."Ừ!" Ngụy Anh Lạc tựa vào trên người Hoàng hậu lằng nhà lằng nhằng gật đầu nói."Bổn cung nhìn xem." Hoàng hậu lấy tay kéo lại cằm đối phương, để cho nàng và mình hơi kéo ra chút khoảng cách."A ——" Ngụy Anh Lạc nghe lời há to miệng, còn dùng tay chỉ một cái răng bên trái.Hoàng hậu đỡ gò má Ngụy Anh Lạc, mượn ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ hướng bên trong nhìn một cái rồi nói: "Không thấy rõ cái răng nào bị hư."Vừa nghe lời này, Ngụy Anh Lạc liền trực tiếp kéo tay đối phương, đưa vào trong miệng mình, ngòng ngọng nói: "Người sờ này!"Nhưng ngay khi nàng mở miệng nói chuyện, bầu không khí đột nhiên liền biến đổi.Ngón tay non mềm được nâng niu từ bé của Hoàng hậu sau khi chạm qua khoang miệng nhạy cảm trong cổ họng liền đè trên cái răng đau đớn của Ngụy Anh Lạc, dưới động tác vô cùng mập mờ cộng thêm ở trong hoàn cảnh nhanh chóng nóng lên này, trận đau nhức phiền não trước đó đột nhiên mơ hồ, sau đó biến mất không thấy.Ngụy Anh Lạc nhìn Hoàng hậu đầu tóc phiêu tán ngồi ở trên giường, chẳng biết tại sao đầu nóng lên, liền trực tiếp ngậm vào ngón tay thon dài trắng nõn đặt trong miệng mình kia, nhân tiện còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phết qua đốt ngón tay cong cong của đối phương, lực đạo nhẹ nhàng tựa như lông vũ mềm mịn nhẹ nhàng vuốt qua trái tim, mang thêm lửa nóng như than sưởi.Hoàng hậu trong nháy mắt mặt biến đến đỏ bừng, cho dù đã thân mật nhiều lần, nhưng giáo dưỡng từ trong xương cốt vẫn khiến cho nàng không có biện pháp giữa ban ngày làm ra động tác làm càn như Ngụy Anh Lạc.Vì vậy Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức của chúng ta sửng sốt hồi lâu, tới tận lúc Ngụy Anh Lạc sắp đem cả cái bàn tay của nàng liếm hết một lượt mới nói ra một câu như vậy: "Ngươi, ngươi im miệng!" Nàng trách cứ ngoài mạnh trong yếu, cùng lúc đó muốn đem tay mình rút ra khỏi miệng đối phương.Ý đồ này vừa bại lộ, cổ tay mảnh khảnh liền bị Ngụy Anh Lạc nắm lại, còn chưa kịp rút ngón trỏ ra thì đã bị răng nanh sắc nhọn của đối phương vô cùng nhẹ nhàng ngậm lại tỉ mỉ mài giữa răng.Hoàng hậu lần này thật sự là thẹn thùng đến cả mắt đều đỏ, mắng cũng không hiệu nghiệm, đánh thì lại không nỡ. Nghĩ như vậy nàng có vẻ như thật đúng là không biết phải làm gì Ngụy Anh Lạc."Đau sao?" Ngụy Anh Lạc mơ mơ hồ hồ hỏi, nàng thấy nương nương nhà mình hốc mắt ửng đỏ, có chút hoài nghi, nhưng rõ ràng nàng cũng không dùng lực đi cắn nha.Hoàng hậu nói láo không nổi chỉ đành nhẹ nhàng lắc đầu một cái, bảo nàng làm sao mà nói ra được nàng là bị con sói con này mài đến ngứa ngáy trong lòng."Ta không cắn nữa." Ngụy Anh Lạc nói xong cũng đem ngón tay đối phương lấy ra, nàng đoán có lẽ là nương nương nhà nàng da thịt mềm mại, chịu lực không nổi. Ngụy Anh Lạc đứng lên dắt Hoàng hậu đến bên chậu nước bên cạnh rửa tay cho nàng."Răng còn đau không?" Hoàng hậu vừa nhìn Ngụy Anh Lạc rửa tay cho nàng, vừa cau mày lo lắng hỏi."Người hôn ta một cái đi." Ngụy Anh Lạc nghiêng đầu đụng lên môi đối phương.
—— phiên ngoại ——"Thời điểm nuôi sói có phải chú ý cái gì không?""Đừng để cho nó có cơ hội bổ nhào lên ngươi."
-----P/s: Khụ, chuẩn bị chương kế thị tẩm nha các tềnh yêu ( ̄﹃ ̄)