[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca
Chương 12: Chân tướng
------ Anh Lạc, xin lỗi, đã nói sẽ chờ ngươi trở lại, nhưng ta không đợi được nữa rồi.
------- Anh Lạc, ngươi nên cảm thấy vui vẻ cho ta, bởi vì từ nay về sau, ta sẽ chỉ là Phú Sát Dung Âm.------- Anh Lạc, Anh Lạc..."Anh Lạc!"Giữa đêm, Dung Âm bật tỉnh. Mộng quá mức chân thực, thức tỉnh gọi ra danh tự hư vô kia. Thở mạnh, cảnh tượng trong mộng loáng thoáng mơ hồ, dưới màn đêm ngập tràn ánh trăng, nữ tử một thân áo trắng chân không mà đi, tóc dài đen nhánh theo gió phiêu tán hai vai, một bước... hai bước... ngừng ở góc lầu chưa từng thấy qua, nàng gọi "Anh Lạc", tựa như tinh linh, từ trên góc lầu bay xuống!Nhớ đến đây, không còn gì nữa. Từ sạp giường đứng lên, đốt sáng cây nến trên đài. Ánh nến mờ nhạt trong nháy mắt chiếu sáng căn phòng, khiếp hãi do bóng tối mang đến cũng giảm bớt rất nhiều.Từ sau khi Tiểu Ngôn tới, những cảnh tượng đứt quãng này đã rất lâu không xông vào trong mộng của nàng, dự cảm xấu theo tới, phủ thêm áo ngoài, vội vàng ra cửa.Ước chừng đã sắp qua giờ Dần, không biết vì sao trong lòng hỗn loạn, chỉ luôn cảm thấy có liên quan đến Ngôn Nhi.Đi tới đứng ngoài phòng Tiểu Ngôn, giơ tay lên rồi lại hạ xuống, sợ hãi động tác đẩy cửa đơn giản này, tựa như chỉ cần hiện tại đẩy ra cánh cửa này, người trong phòng liền sẽ không cánh mà bay. Trong nỗi bàng hoàng, đêm lạnh không chút lưu tình mang đi chút nhiệt độ vốn đã không nhiều mà áo ngoài dành cho nàng, thật lạnh.Sáng sớm mùa đông, làm người ta quyến luyến ấm áp trong chăn. Tiểu Ngôn chầm chậm tỉnh lại, vùi trong chăn không nhúc nhích, thật muốn cứ như vậy nằm mãi trên giường... Trong lòng ai oán nhắm hai mắt, nhưng không cách nào tiếp tục an tâm ngủ. Giờ này sư phụ hẳn đã dậy... Nếu mình còn không dậy, sư phụ sẽ đến gõ cửa... Tiểu Ngôn suy nghĩ một chút lại lăn ra ngủ mất, trong mộng bản thân đã dậy khỏi giường, cùng sư phụ ở dược phòng học tập, song lại hình như có chỗ nào không đúng... Tiểu Ngôn một lần nữa mãnh liệt mở mắt, trong lòng hô thảm: "Tiêu rồi!" Vội vàng xốc chăn bật dậy, hai ba động tác mặc áo, đơn giản rửa mặt chải đầu sau đó lật đật hốt hoảng ra cửa.Mình ngủ đến tận giờ này, sao sư phụ không gọi? Trong lòng mải phỏng đoán, người đã tới ngoài cửa phòng Dung Âm. Do dự gõ cửa, bên trong lại không có tiếng vọng đáp. Hơi dùng sức, cửa không khóa liền bị Tiểu Ngôn đẩy ra.Trong lòng hô "Sư phụ", đưa đầu vào dò xét, vẫn không có bóng dáng sư phụ."Nếu ngươi tìm cung chủ, nàng hiện tại ở Hoa Mục Điện." Một giọng nam nhàn nhạt truyền tới, Tiểu Ngôn đầu tiên là sợ run một cái, quay lại nhìn về phía người đứng trong viện, nàng nhớ hắn tên Tái Du.Hướng về Tái Du gật đầu một cái, đi ra ngoài.Tái Du tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Tái Du không biết, bởi vì cung chủ cũng không nói gì, chỉ phân phó hắn chờ Tiểu Ngôn tỉnh lại.Đến khi Tiểu Ngôn vội vàng chạy tới Hoa Mục Điện, đệ tử Mạch Vân Cung đã từ bên trong lục tục đi ra, đi tới đứng cạnh cửa, đợi đám người đi hết rồi mới vào."Tiểu Ngôn?"San Kỳ đi ra cuối cùng, nhìn người đứng thẳng một bên, tò mò gọi.Tiểu Ngôn ngước mắt, nhìn San Kỳ nhàn nhạt cười một tiếng."Tìm cung chủ?"Lại một lần nữa gật đầu."Cung chủ hình như tạm thời sẽ không đi ra, giữ lại Đại sư tỷ thương lượng chuyện gì đó."Tiểu Ngôn nghe xong, ló đầu nhìn vào đại điện, giờ phút này chỉ còn lại sư phụ cùng Minh Ngọc, mình có nên vào hay không? Trong lòng chần chờ lại không có động tác."Ngôn Nhi, vào đi!" Ngược lại là Dung Âm phát hiện nàng trước.Tiểu Ngôn bị gọi tới, chỉ đành kiên trì đến cùng đi vào."Minh Ngọc, chuyện này trước hết cứ theo ta nói mà làm."Minh Ngọc nhìn Tiểu Ngôn đến gần, đối Dung Âm gật đầu một cái lui ra ngoài, làm cho San Kỳ chờ ở ngoài điện đối cảm kích Ngôn vô cùng, quả nhiên chỉ cần Tiểu Ngôn tới, Đại sư tỷ mới có thể thoát thân, đến lúc đó mình mới có thể bám bên cạnh sư tỷ, trong lòng vui vẻ nghĩ, Minh Ngọc đã đi ra."Ngủ có ngon không?" Dung Âm mở miệng, ôn nhu quan tâm giống như trước, làm Tiểu Ngôn không nhìn ra rốt cuộc sư phụ có tức giận hay không.Nhút nhát gật đầu một cái, trộm liếc sư phụ, Tiểu Ngôn nghĩ muốn tìm câu trả lời, kết quả lại uổng phí tâm tư.Dung Âm làm bộ như không nhìn hiểu tâm tư của Tiểu Ngôn, từ trong ngực lấy ra một túi thơm tinh xảo đưa đến trước mặt nàng."Ngôn Nhi, cho ngươi."Sư phụ đột nhiên đưa đồ cho mình, Tiểu Ngôn có chút không hiểu nguyên nhân.Thấy nàng không nhận, Dung Âm cũng không trách, tự tay đem túi thơm thắt bên hông nàng. Ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: "Đây là vật tùy thân của sư phụ, Ngôn Nhi thích không?"Tiểu Ngôn không hiểu, rõ ràng vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng luôn cảm thấy khác biệt ở chỗ nào, rốt cuộc là cái gì? Đem túi thơm cầm trong lòng bàn tay, nghĩ thất thần."Ngôn Nhi?"Dung Âm nghi ngờ gọi ra tiếng, Tiểu Ngôn cuối cùng hoàn hồn."Cảm ơn sư phụ." Không có thanh âm, chỉ mấp máy môi nói cám ơn, Dung Âm có thể hiểu.Giả vờ nghiêm nghị nói: "Bỏ lỡ khóa buổi sáng, sư phụ liền phạt ngươi... Phạt ngươi hôm nay phụng bồi vi sư đi Tàng Thư Các tìm toa thuốc."Dung Âm nói xong, nhìn Tiểu Ngôn hốt hoảng sau đó lại lộ ra biểu tình không thể tin, khẽ cười ra tiếng."Đi thôi, đồ ngốc."Yêu thương lại cưng chiều dắt tay nàng, đi về phía ngoài điện.Ngày trôi qua bình thản mà phong phú, nửa tháng, đối với người bình thường mà nói chỉ là một cái búng tay, đối Minh Ngọc mà nói, lại là giày vò. Từ lúc ban đầu sợ hãi bất an, đến dần dần tiếp nhận, càng về sau lại càng không hiểu sao có chút mong đợi, mà mong đợi này lại dường như không có đầu mối.Không ngủ sớm như thường ngày, chỉ tắt nến ngồi trong phòng tĩnh tọa.Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, tim Minh Ngọc cũng bắt đầu không quy luật nhảy thình thịch, không thể nào không căng thẳng.Chỉ là Minh Ngọc không chờ tới người áo đen kia, lại chờ được San Kỳ gõ cửa dồn dập. Đứng dậy mở cửa, liền bị San Kỳ kéo ra ngoài cửa chạy đi. Vốn muốn tránh thoát, cũng không biết nàng tại sao mất khí lực, tránh không thoát."Ít nhất nói cho ta biết xảy ra chuyện gì trước?" Từ bước nhanh đổi thành bước chậm, Minh Ngọc cuối cùng có cơ hội mở miệng."Sư tỷ, trước đừng hỏi, cùng ta đi đã."San Kỳ cũng chỉ mơ hồ đáp lời Minh Ngọc, lại một lần nữa trầm mặc. Ngay khi Minh Ngọc cho rằng bản thân sắp bị mệt chết, San Kỳ dừng bước, Minh Ngọc ngẩng đầu, bất ngờ đến Trường Xuân Các. Cửa sân mở rộng, trong sân có cung chủ, Tái Du, mà bên cạnh Tái Du chính là?! Lại là người áo đen kia?! Minh Ngọc ngây người.Vóc dáng người áo đen không tính là cao, chỉ đến ngang tai Tái Du, song chủy thủ lạnh ngắt giờ phút này lại đang để trên cần cổ yếu ớt của Tái Du, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Minh Ngọc không biết, San Kỳ cũng không biết."Chớ lại giở trò khôn vặt, động một cái nữa ta không dám cam đoan đầu ngươi còn có thể treo trên cổ hay không." Người áo đen thấp giọng, cảnh cáo Tái Du muốn đánh lén.Thanh âm này, Minh Ngọc nhận ra, là người áo đen nửa tháng trước đến phòng mình! Tại sao Tái Du lại bị bắt? Công phu của Tái Du đặt trong võ lâm cũng coi như thuộc hàng đầu, nhưng giờ phút này lại không chút biện pháp với người bên cạnh.Minh Ngọc nhìn về phía cung chủ đứng đối diện, vì sao trên mặt không có vẻ kinh hoảng!"Không biết các hạ đêm khuya tới Mạch Vân Cung có gì muốn làm?"Dung Âm nhàn nhạt mở miệng, làm người ta không nghe ra tâm tình giờ phút này của nàng.Người áo đen lại không nhìn về phía Dung Âm, mà quay đầu nhìn về Minh Ngọc ngoài cửa."Đệ tử kia không nói cho ngươi sao?"Dung Âm cũng theo tầm mắt hắn nhìn về phía Minh Ngọc, trong lòng lập tức sáng tỏ."Aiz..."Dung Âm thở dài.Những người có mặt không biết vì sao cung chủ đột nhiên thở dài, ngay cả người áo đen kia cũng nhíu chặt mi."Thả Tái Du ra, cùng ta vào nhà."Nói xong tự mình đi vào phòng."Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?!"Người áo đen tuy rằng như cũ thấp giọng, lại bất giác lộ ra vẻ bối rối.Dung Âm quay đầu lại, bỗng dưng mang theo một nụ cười nói: "Bởi vì, bổn cung là chủ nhân Mạch Vân Cung!" Nói xong, xoay người, đi vào trong nhà.Người áo đen giống như đang cân nhắc thiệt hơn, trong tiếng kinh hô của San Kỳ, người áo đen kia dùng sống tay chặt xuống, Tái Du ngất đi.Lạnh lùng quét mắt hai người ngoài cửa, không do dự đi vào."Người ta đã thả, nói cho ta 'Thánh linh' ở nơi nào!"Không muốn trì hoãn nữa, người áo đen đi thẳng vào vấn đề.Dung Âm lại nhàn nhã rót cho mình một ly trà nóng, uống một ngụm. Người áo đen nhìn động tác của nàng, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn, chỉ là bị mặt nạ màu đen che giấu."Ta cho rằng..." Nói đến phân nửa Dung Âm ngước mắt nhìn người áo đen, dừng lại.Người áo đen trong lòng lộp bộp một chút, ánh mắt thoáng qua vẻ hốt hoảng."Ta cho rằng, nếu có một ngày, ta có thể trị hết cho ngươi, câu nói đầu tiên nghe được là ngươi ngọt ngào kêu ta một tiếng sư phụ..." Chậm rãi mở miệng lần nữa, khóe mắt đã nhiều thêm một giọt nước trong suốt, trên mặt vẫn như cũ là dáng vẻ cười mỉm gió thoảng mây bay."Keng!"Chủy thủ người áo đen cầm ở sau lưng, lên tiếng đáp lại rơi xuống! Lúc nào bị phát hiện, đã không phải là đáp án nàng muốn biết.Cùng với tiếng vang kia là một hồi an tĩnh quỷ dị, người áo đen không mở miệng, Dung Âm lại nhìn chằm chằm nàng!Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người áo đen kia cuối cùng có động tác, dùng động tác Dung Âm không thấy rõ nhặt lên chủy thủ trên đất, lắc người một cái đi tới trước mặt nàng, chủy thủ trên tay cũng theo đó chỉ hướng Dung Âm."Nói cho ta, 'Thánh linh' ở nơi nào!!!"Thanh âm ẩn nhẫn, tay có chút run rẩy bán đứng nội tâm người áo đen.Chủy thủ thật lạnh, để ở nơi cổ Dung Âm, không biết là bởi vì người áo đen không khống chế tốt lực độ hay là Dung Âm nghiêng người về trước, máu theo đó chảy ra. Đỏ tươi nhức mắt, để cho người áo đen hỗn loạn thu hồi chủy thủ, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì, nàng không sợ chết sao?!!"Nếu ta không nói?" Dung Âm tựa như không cảm giác được đau đớn, lại một lần nữa nhàn nhạt mở miệng."Nếu ngươi không nói, ta liền giết hết Mạch Vân Cung!" Người áo đen không lại cố ý đè ép thanh âm nữa, hướng về người trước mặt hét."Ngươi sẽ không.""Dựa vào cái gì ngươi cảm thấy ta sẽ không?"Dung Âm lại cười. Một lần nữa bưng lên ly trà, uống một hơi cạn sạch. Đứng dậy, trong ánh mắt kinh nghi của người áo đen, xích lại bên cạnh nàng.Dung Âm đưa tay, từ trong người đối phương chính xác không lầm lấy ra túi thơm kia. Đồ hình uyên ương, giờ phút này nhìn lại châm chọc không gì bằng!"Chẳng qua là một viên thuốc bị thế nhân đồn thổi mà thôi, ở trong mắt bổn cung, không bằng phân nửa túi thơm này!"Nói xong, dùng sức xé nát túi thơm kia, từ bên trong, một cái hộp nhỏ tinh xảo rơi xuống mặt đất. Dung Âm cúi người, nhặt lên, đưa tới trước mặt người áo đen."Cầm nó, đi đi, vĩnh viễn đừng trở lại nữa!"Nước mắt cố nén đã không nhịn được, trào ra.Người áo đen đờ đẫn nhận lấy, nhìn tấm lưng kia, tim như bị dao cắt!Mở miệng lần nữa, giống như cách đã mấy đời!"Ân ban thuốc không thể hồi báo!"Giương mắt, người trước mặt không có động tác.Người áo đen từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bích thượng đẳng để lên bàn, lại nói: "Nếu... Nếu có gì ta có thể ra sức, mang theo miếng ngọc kia đi đến Huyễn Vũ Lâu, nhất định dốc hết tất cả báo đáp ân tình này!" Nói xong, lại một lần liếc nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, không do dự nữa, xoay người lẩn vào trong đêm tối.Bóng dáng vội vàng rời đi không nghe thấy Dung Âm thấp giọng thốt ra một tiếng, nhỏ đến không nghe nổi ---- "Ngôn Nhi."
------- Anh Lạc, ngươi nên cảm thấy vui vẻ cho ta, bởi vì từ nay về sau, ta sẽ chỉ là Phú Sát Dung Âm.------- Anh Lạc, Anh Lạc..."Anh Lạc!"Giữa đêm, Dung Âm bật tỉnh. Mộng quá mức chân thực, thức tỉnh gọi ra danh tự hư vô kia. Thở mạnh, cảnh tượng trong mộng loáng thoáng mơ hồ, dưới màn đêm ngập tràn ánh trăng, nữ tử một thân áo trắng chân không mà đi, tóc dài đen nhánh theo gió phiêu tán hai vai, một bước... hai bước... ngừng ở góc lầu chưa từng thấy qua, nàng gọi "Anh Lạc", tựa như tinh linh, từ trên góc lầu bay xuống!Nhớ đến đây, không còn gì nữa. Từ sạp giường đứng lên, đốt sáng cây nến trên đài. Ánh nến mờ nhạt trong nháy mắt chiếu sáng căn phòng, khiếp hãi do bóng tối mang đến cũng giảm bớt rất nhiều.Từ sau khi Tiểu Ngôn tới, những cảnh tượng đứt quãng này đã rất lâu không xông vào trong mộng của nàng, dự cảm xấu theo tới, phủ thêm áo ngoài, vội vàng ra cửa.Ước chừng đã sắp qua giờ Dần, không biết vì sao trong lòng hỗn loạn, chỉ luôn cảm thấy có liên quan đến Ngôn Nhi.Đi tới đứng ngoài phòng Tiểu Ngôn, giơ tay lên rồi lại hạ xuống, sợ hãi động tác đẩy cửa đơn giản này, tựa như chỉ cần hiện tại đẩy ra cánh cửa này, người trong phòng liền sẽ không cánh mà bay. Trong nỗi bàng hoàng, đêm lạnh không chút lưu tình mang đi chút nhiệt độ vốn đã không nhiều mà áo ngoài dành cho nàng, thật lạnh.Sáng sớm mùa đông, làm người ta quyến luyến ấm áp trong chăn. Tiểu Ngôn chầm chậm tỉnh lại, vùi trong chăn không nhúc nhích, thật muốn cứ như vậy nằm mãi trên giường... Trong lòng ai oán nhắm hai mắt, nhưng không cách nào tiếp tục an tâm ngủ. Giờ này sư phụ hẳn đã dậy... Nếu mình còn không dậy, sư phụ sẽ đến gõ cửa... Tiểu Ngôn suy nghĩ một chút lại lăn ra ngủ mất, trong mộng bản thân đã dậy khỏi giường, cùng sư phụ ở dược phòng học tập, song lại hình như có chỗ nào không đúng... Tiểu Ngôn một lần nữa mãnh liệt mở mắt, trong lòng hô thảm: "Tiêu rồi!" Vội vàng xốc chăn bật dậy, hai ba động tác mặc áo, đơn giản rửa mặt chải đầu sau đó lật đật hốt hoảng ra cửa.Mình ngủ đến tận giờ này, sao sư phụ không gọi? Trong lòng mải phỏng đoán, người đã tới ngoài cửa phòng Dung Âm. Do dự gõ cửa, bên trong lại không có tiếng vọng đáp. Hơi dùng sức, cửa không khóa liền bị Tiểu Ngôn đẩy ra.Trong lòng hô "Sư phụ", đưa đầu vào dò xét, vẫn không có bóng dáng sư phụ."Nếu ngươi tìm cung chủ, nàng hiện tại ở Hoa Mục Điện." Một giọng nam nhàn nhạt truyền tới, Tiểu Ngôn đầu tiên là sợ run một cái, quay lại nhìn về phía người đứng trong viện, nàng nhớ hắn tên Tái Du.Hướng về Tái Du gật đầu một cái, đi ra ngoài.Tái Du tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Tái Du không biết, bởi vì cung chủ cũng không nói gì, chỉ phân phó hắn chờ Tiểu Ngôn tỉnh lại.Đến khi Tiểu Ngôn vội vàng chạy tới Hoa Mục Điện, đệ tử Mạch Vân Cung đã từ bên trong lục tục đi ra, đi tới đứng cạnh cửa, đợi đám người đi hết rồi mới vào."Tiểu Ngôn?"San Kỳ đi ra cuối cùng, nhìn người đứng thẳng một bên, tò mò gọi.Tiểu Ngôn ngước mắt, nhìn San Kỳ nhàn nhạt cười một tiếng."Tìm cung chủ?"Lại một lần nữa gật đầu."Cung chủ hình như tạm thời sẽ không đi ra, giữ lại Đại sư tỷ thương lượng chuyện gì đó."Tiểu Ngôn nghe xong, ló đầu nhìn vào đại điện, giờ phút này chỉ còn lại sư phụ cùng Minh Ngọc, mình có nên vào hay không? Trong lòng chần chờ lại không có động tác."Ngôn Nhi, vào đi!" Ngược lại là Dung Âm phát hiện nàng trước.Tiểu Ngôn bị gọi tới, chỉ đành kiên trì đến cùng đi vào."Minh Ngọc, chuyện này trước hết cứ theo ta nói mà làm."Minh Ngọc nhìn Tiểu Ngôn đến gần, đối Dung Âm gật đầu một cái lui ra ngoài, làm cho San Kỳ chờ ở ngoài điện đối cảm kích Ngôn vô cùng, quả nhiên chỉ cần Tiểu Ngôn tới, Đại sư tỷ mới có thể thoát thân, đến lúc đó mình mới có thể bám bên cạnh sư tỷ, trong lòng vui vẻ nghĩ, Minh Ngọc đã đi ra."Ngủ có ngon không?" Dung Âm mở miệng, ôn nhu quan tâm giống như trước, làm Tiểu Ngôn không nhìn ra rốt cuộc sư phụ có tức giận hay không.Nhút nhát gật đầu một cái, trộm liếc sư phụ, Tiểu Ngôn nghĩ muốn tìm câu trả lời, kết quả lại uổng phí tâm tư.Dung Âm làm bộ như không nhìn hiểu tâm tư của Tiểu Ngôn, từ trong ngực lấy ra một túi thơm tinh xảo đưa đến trước mặt nàng."Ngôn Nhi, cho ngươi."Sư phụ đột nhiên đưa đồ cho mình, Tiểu Ngôn có chút không hiểu nguyên nhân.Thấy nàng không nhận, Dung Âm cũng không trách, tự tay đem túi thơm thắt bên hông nàng. Ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: "Đây là vật tùy thân của sư phụ, Ngôn Nhi thích không?"Tiểu Ngôn không hiểu, rõ ràng vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng luôn cảm thấy khác biệt ở chỗ nào, rốt cuộc là cái gì? Đem túi thơm cầm trong lòng bàn tay, nghĩ thất thần."Ngôn Nhi?"Dung Âm nghi ngờ gọi ra tiếng, Tiểu Ngôn cuối cùng hoàn hồn."Cảm ơn sư phụ." Không có thanh âm, chỉ mấp máy môi nói cám ơn, Dung Âm có thể hiểu.Giả vờ nghiêm nghị nói: "Bỏ lỡ khóa buổi sáng, sư phụ liền phạt ngươi... Phạt ngươi hôm nay phụng bồi vi sư đi Tàng Thư Các tìm toa thuốc."Dung Âm nói xong, nhìn Tiểu Ngôn hốt hoảng sau đó lại lộ ra biểu tình không thể tin, khẽ cười ra tiếng."Đi thôi, đồ ngốc."Yêu thương lại cưng chiều dắt tay nàng, đi về phía ngoài điện.Ngày trôi qua bình thản mà phong phú, nửa tháng, đối với người bình thường mà nói chỉ là một cái búng tay, đối Minh Ngọc mà nói, lại là giày vò. Từ lúc ban đầu sợ hãi bất an, đến dần dần tiếp nhận, càng về sau lại càng không hiểu sao có chút mong đợi, mà mong đợi này lại dường như không có đầu mối.Không ngủ sớm như thường ngày, chỉ tắt nến ngồi trong phòng tĩnh tọa.Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, tim Minh Ngọc cũng bắt đầu không quy luật nhảy thình thịch, không thể nào không căng thẳng.Chỉ là Minh Ngọc không chờ tới người áo đen kia, lại chờ được San Kỳ gõ cửa dồn dập. Đứng dậy mở cửa, liền bị San Kỳ kéo ra ngoài cửa chạy đi. Vốn muốn tránh thoát, cũng không biết nàng tại sao mất khí lực, tránh không thoát."Ít nhất nói cho ta biết xảy ra chuyện gì trước?" Từ bước nhanh đổi thành bước chậm, Minh Ngọc cuối cùng có cơ hội mở miệng."Sư tỷ, trước đừng hỏi, cùng ta đi đã."San Kỳ cũng chỉ mơ hồ đáp lời Minh Ngọc, lại một lần nữa trầm mặc. Ngay khi Minh Ngọc cho rằng bản thân sắp bị mệt chết, San Kỳ dừng bước, Minh Ngọc ngẩng đầu, bất ngờ đến Trường Xuân Các. Cửa sân mở rộng, trong sân có cung chủ, Tái Du, mà bên cạnh Tái Du chính là?! Lại là người áo đen kia?! Minh Ngọc ngây người.Vóc dáng người áo đen không tính là cao, chỉ đến ngang tai Tái Du, song chủy thủ lạnh ngắt giờ phút này lại đang để trên cần cổ yếu ớt của Tái Du, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Minh Ngọc không biết, San Kỳ cũng không biết."Chớ lại giở trò khôn vặt, động một cái nữa ta không dám cam đoan đầu ngươi còn có thể treo trên cổ hay không." Người áo đen thấp giọng, cảnh cáo Tái Du muốn đánh lén.Thanh âm này, Minh Ngọc nhận ra, là người áo đen nửa tháng trước đến phòng mình! Tại sao Tái Du lại bị bắt? Công phu của Tái Du đặt trong võ lâm cũng coi như thuộc hàng đầu, nhưng giờ phút này lại không chút biện pháp với người bên cạnh.Minh Ngọc nhìn về phía cung chủ đứng đối diện, vì sao trên mặt không có vẻ kinh hoảng!"Không biết các hạ đêm khuya tới Mạch Vân Cung có gì muốn làm?"Dung Âm nhàn nhạt mở miệng, làm người ta không nghe ra tâm tình giờ phút này của nàng.Người áo đen lại không nhìn về phía Dung Âm, mà quay đầu nhìn về Minh Ngọc ngoài cửa."Đệ tử kia không nói cho ngươi sao?"Dung Âm cũng theo tầm mắt hắn nhìn về phía Minh Ngọc, trong lòng lập tức sáng tỏ."Aiz..."Dung Âm thở dài.Những người có mặt không biết vì sao cung chủ đột nhiên thở dài, ngay cả người áo đen kia cũng nhíu chặt mi."Thả Tái Du ra, cùng ta vào nhà."Nói xong tự mình đi vào phòng."Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?!"Người áo đen tuy rằng như cũ thấp giọng, lại bất giác lộ ra vẻ bối rối.Dung Âm quay đầu lại, bỗng dưng mang theo một nụ cười nói: "Bởi vì, bổn cung là chủ nhân Mạch Vân Cung!" Nói xong, xoay người, đi vào trong nhà.Người áo đen giống như đang cân nhắc thiệt hơn, trong tiếng kinh hô của San Kỳ, người áo đen kia dùng sống tay chặt xuống, Tái Du ngất đi.Lạnh lùng quét mắt hai người ngoài cửa, không do dự đi vào."Người ta đã thả, nói cho ta 'Thánh linh' ở nơi nào!"Không muốn trì hoãn nữa, người áo đen đi thẳng vào vấn đề.Dung Âm lại nhàn nhã rót cho mình một ly trà nóng, uống một ngụm. Người áo đen nhìn động tác của nàng, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn, chỉ là bị mặt nạ màu đen che giấu."Ta cho rằng..." Nói đến phân nửa Dung Âm ngước mắt nhìn người áo đen, dừng lại.Người áo đen trong lòng lộp bộp một chút, ánh mắt thoáng qua vẻ hốt hoảng."Ta cho rằng, nếu có một ngày, ta có thể trị hết cho ngươi, câu nói đầu tiên nghe được là ngươi ngọt ngào kêu ta một tiếng sư phụ..." Chậm rãi mở miệng lần nữa, khóe mắt đã nhiều thêm một giọt nước trong suốt, trên mặt vẫn như cũ là dáng vẻ cười mỉm gió thoảng mây bay."Keng!"Chủy thủ người áo đen cầm ở sau lưng, lên tiếng đáp lại rơi xuống! Lúc nào bị phát hiện, đã không phải là đáp án nàng muốn biết.Cùng với tiếng vang kia là một hồi an tĩnh quỷ dị, người áo đen không mở miệng, Dung Âm lại nhìn chằm chằm nàng!Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người áo đen kia cuối cùng có động tác, dùng động tác Dung Âm không thấy rõ nhặt lên chủy thủ trên đất, lắc người một cái đi tới trước mặt nàng, chủy thủ trên tay cũng theo đó chỉ hướng Dung Âm."Nói cho ta, 'Thánh linh' ở nơi nào!!!"Thanh âm ẩn nhẫn, tay có chút run rẩy bán đứng nội tâm người áo đen.Chủy thủ thật lạnh, để ở nơi cổ Dung Âm, không biết là bởi vì người áo đen không khống chế tốt lực độ hay là Dung Âm nghiêng người về trước, máu theo đó chảy ra. Đỏ tươi nhức mắt, để cho người áo đen hỗn loạn thu hồi chủy thủ, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì, nàng không sợ chết sao?!!"Nếu ta không nói?" Dung Âm tựa như không cảm giác được đau đớn, lại một lần nữa nhàn nhạt mở miệng."Nếu ngươi không nói, ta liền giết hết Mạch Vân Cung!" Người áo đen không lại cố ý đè ép thanh âm nữa, hướng về người trước mặt hét."Ngươi sẽ không.""Dựa vào cái gì ngươi cảm thấy ta sẽ không?"Dung Âm lại cười. Một lần nữa bưng lên ly trà, uống một hơi cạn sạch. Đứng dậy, trong ánh mắt kinh nghi của người áo đen, xích lại bên cạnh nàng.Dung Âm đưa tay, từ trong người đối phương chính xác không lầm lấy ra túi thơm kia. Đồ hình uyên ương, giờ phút này nhìn lại châm chọc không gì bằng!"Chẳng qua là một viên thuốc bị thế nhân đồn thổi mà thôi, ở trong mắt bổn cung, không bằng phân nửa túi thơm này!"Nói xong, dùng sức xé nát túi thơm kia, từ bên trong, một cái hộp nhỏ tinh xảo rơi xuống mặt đất. Dung Âm cúi người, nhặt lên, đưa tới trước mặt người áo đen."Cầm nó, đi đi, vĩnh viễn đừng trở lại nữa!"Nước mắt cố nén đã không nhịn được, trào ra.Người áo đen đờ đẫn nhận lấy, nhìn tấm lưng kia, tim như bị dao cắt!Mở miệng lần nữa, giống như cách đã mấy đời!"Ân ban thuốc không thể hồi báo!"Giương mắt, người trước mặt không có động tác.Người áo đen từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bích thượng đẳng để lên bàn, lại nói: "Nếu... Nếu có gì ta có thể ra sức, mang theo miếng ngọc kia đi đến Huyễn Vũ Lâu, nhất định dốc hết tất cả báo đáp ân tình này!" Nói xong, lại một lần liếc nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, không do dự nữa, xoay người lẩn vào trong đêm tối.Bóng dáng vội vàng rời đi không nghe thấy Dung Âm thấp giọng thốt ra một tiếng, nhỏ đến không nghe nổi ---- "Ngôn Nhi."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴