[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca
Chương 11: Hợp tan có lúc
Chuyện giải độc cho huynh đệ Chiêu Nhiên, luôn luôn do Hải Lam phụ trách. Thời gian thấp thoáng đã qua hai ngày, hai huynh đệ cũng tiến vào quá trình bình phục. Thục Thận hai ngày này quả nhiên không lại đi tìm Hoằng Lịch nữa, nàng nguyện ý cho hắn thời gian lựa chọn, chỉ là trong lòng làm cách nào cũng không thể thư thái. Nàng hiểu rõ, cho dù Hoằng Lịch lựa chọn cùng mình rời khỏi, điều kiện rời khỏi kia nghĩ tới thôi cũng để cho nàng ghen tị, cho nên, Thục Thận luôn canh giữ bên cạnh hai huynh đệ Chiêu Nhiên trong trạng thái mâu thuẫn nặng nề.
"Đại tiểu thư, ta và Chiêu Nặc đã không còn đáng ngại, ngài đi nghỉ ngơi đi." Chiêu Nhiên là nói thật, vết thương của hai người không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng chính là chất độc, chỉ cần độc tố thanh lọc hết, vết thương nhẹ kia không thành vấn đề. Thục Thận đại tiểu thư có thể hết lòng chiếu cố hai người họ như vậy, Chiêu Nhiên ngoài kinh ngạc, phần nhiều chính là cảm kích.Tâm tư đang bay lên mây Thục Thận phục hồi tinh thần lại, tựa như không nghe thấy lời của Chiêu Nhiên."Chiêu Nhiên, nếu ta bảo Lương Hoa phá hủy Mạch Vân Cung, Lương Hoa liệu có đáp ứng không?"Thục Thận không nói còn được, vừa mở miệng, lời nói liền kinh người, làm Chiêu Nhiên bị hù không nhẹ, lại càng nghi hoặc, theo lý Mạch Vân Cung này đối với bọn họ cũng coi như có ân cứu mạng, sao Đại tiểu thư này ngược lại ân đền oán trả?"Thuộc hạ không hiểu, xin đại tiểu thư nói rõ."Thục Thận không lại tiếp tục đề tài này nữa, có một số việc tạm thời không nói thì tốt hơn."Nếu hai ngươi đã không có gì đáng ngại, chờ Lương Hoa trở lại, chúng ta về Lỗ Dương." Nói xong liền lui ra khỏi phòng, lưu lại Chiêu Nhiên mặt đầy không hiểu.Hai ngày này, đối với người khác rất ngắn, nhưng đối với Dung Âm mà nói lại rất khổ sở. Sư đồ hai người đột nhiên biến hóa vi diệu, Tiểu Ngôn biết, Dung Âm cũng biết. Nhưng Dung Âm không hiểu, càng không nghĩ ra, nàng từ trong miệng Minh Ngọc biết được Tiểu Ngôn chỉ là một cô nhi lưu lạc, không có người thân không có bạn bè, vậy tại sao còn muốn rời khỏi mình, rốt cuộc là chuyện gì làm cho Tiểu Ngôn không muốn luôn luôn ở lại bên cạnh mình, nghĩ tới nghĩ lui lại chỉ ra được một kết quả, kỳ thực chỉ cần cẩn thận hồi tưởng vấn đề Tiểu Ngôn hỏi bản thân, thắc mắc kia cũng có thể tùy tiện cởi bỏ, chỉ là chính nàng không muốn thừa nhận mà thôi, Tiểu Ngôn chung quy sẽ đến tuổi phải gả người. Dung Âm không hiểu, rõ ràng là chuyện bình thường vô cùng, nhưng nàng chính là không muốn ngày đó đến, vừa nghĩ tới Tiểu Ngôn có thể nằm trong lòng nam nhân khác, ghen tị liền giống như độc dược lan tràn trong máu, để cho nàng đau không tả nổi, nhưng mà, tại sao?Tại sao? Trong lòng tự hỏi, ngước mắt nhìn Tiểu Ngôn ngồi cách đó không xa, giống như muốn từ trên người đối phương tìm được đáp án.Tiểu Ngôn nhìn thì như chuyên chú xem dược liệu, giữa trán lại đầm đìa mồ hôi lạnh, tầm mắt của sư phụ khiến cho nàng toàn thân mất tự nhiên, nàng biết sư phụ vẫn luôn nhìn mình, không dám quay đầu, chỉ đành phải làm bộ chú tâm phân biệt dược liệu trong tay."Cung chủ, những thứ này có muốn giữ lại không?" Thanh âm của Trần bá từ chỗ tủ thuốc truyền tới, để cho Dung Âm hoàn hồn. Nhìn phương hướng hắn chỉ, những thứ kia đều là mình lưu lại lúc chế thuốc cho Tiểu Ngôn, đứng lên đi tới, không trả lời Trần bá. Lần trước cho Ngôn Nhi uống thuốc tuy rằng không có tác dụng phụ, nhưng cũng không thấy hiệu quả, Dung Âm không thể không phối hợp lại lần nữa, có lẽ nàng nên chẩn trị lại từ đầu cho Tiểu Ngôn, ban đầu xác định là bởi vì thương tổn dẫn đến Tiểu Ngôn không thể nói chuyện, cho nên luôn đều tìm thuốc trị liệu nội thương làm thuốc dẫn, không thấy hiệu quả, nói rõ chứng bệnh này không như mình nghĩ."Ngôn Nhi."Tiểu Ngôn quay đầu lại, sư phụ hình như đã rất lâu không kêu mình như vậy.Vốn dĩ muốn gọi nàng tới bên cạnh, thấy mặt nàng biểu tình mất tự nhiên, trong lòng thở dài, đến gần.Cuốn tay áo lên, dò mạch đập, hết thảy đều biểu hiện bình thường. Dung Âm lại bởi vì bình thường mà càng tỏ ra lo lắng, đều nói hốt thuốc theo bệnh, hiện tại ngay cả nguyên nhân Tiểu Ngôn không thể nói đều không tìm ra, bảo nàng làm thế nào chữa trị?"Aiz."Dung Âm đột nhiên than thở, để cho Tiểu Ngôn khó chịu, nàng biết, mình lại làm cho sư phụ buồn bã. Nhưng mà sư phụ, Ngôn Nhi có tài đức gì để cho người đối xử như vậy?"Ngôn Nhi, xin lỗi." Dung Âm thương tiếc nhìn người trước mắt, ôn nhu đặt bàn tay lạnh băng kia vào trong lòng bàn tay mình.Tiểu Ngôn chợt lắc đầu, nàng muốn nói không liên quan sư phụ, Tiểu Ngôn có nói được hay không cũng không sao, sư phụ không nên bởi vì Tiểu Ngôn mà không vui, nhưng mà, nàng không mở miệng được. Có chút run run vuốt lên gương mặt buồn rầu của sư phụ, nàng không muốn sư phụ bởi vì mình mà buồn bã, sư phụ cười lên rất đẹp, biểu tình như vậy không thích hợp sư phụ.Dung Âm hiểu, tuy rằng Tiểu Ngôn không thể nói chuyện, nhưng sống chung với nhau lâu nàng có thể hiểu bên trong mỗi một động tác đều bao hàm quan tâm."Cung chủ, lão nô nhớ cung chủ tiền nhiệm có chữa qua ca bệnh triệu chứng tương tự, chỉ là không biết cung chủ tiền nhiệm có ghi lại hay không."Chuyện của Tiểu Ngôn, Trần bá ít nhiều cũng biết một chút, thấy cung chủ bởi vì Tiểu Ngôn mà vô kế khả thi, Trần bá mới nhớ ra chuyện trước kia.Dung Âm nghe xong, lại một lần nữa dâng lên hy vọng. Buông tay Tiểu Ngôn đi tới trước mặt Trần bá, hy vọng hắn kể lại tỉ mỉ hơn một chút."Cung chủ, lão nô trí nhớ không tốt, tuy rằng cung chủ tiền nhiệm ở đây phối thuốc, nhưng phương thuốc kia viết cái gì lão nô không nhớ rõ."Tuy rằng nghe tựa như vô vọng, lại để cho Dung Âm mắt sáng lên, bắt được điểm chính trong đó, có toa thuốc!Xem ra Trần bá không biết phương thuốc này bây giờ ở đâu, bất quá không gấp, mỗi toa thuốc mà người Mạch Vân Cung đưa ra đều sẽ cất lại trong Tàng Thư Các, cho nên, chỉ cần mình đi tìm, nhất định có thể tìm được.Nghĩ tới đây, vui vẻ đi về phía Tiểu Ngôn."Ngôn Nhi, chúng ta đi."Dung Âm không chú ý đến biểu tình trầm mặc xa lạ của Tiểu Ngôn, dắt tay đối phương đi về Tàng Thư Các, nàng không kịp chờ đợi muốn tìm ra toa thuốc, nàng muốn nghe Tiểu Ngôn chính miệng kêu một tiếng sư phụ, mà không phải hàng chữ lạnh như băng kia."Cung chủ!"Ra khỏi dược phòng đã là buổi chiều, Dung Âm đang đi vội lại bị Hải Lam ngăn lại."Chuyện gì?"Thấy Hải Lam vẻ mặt cuống cuồng, Dung Âm dừng chân nhìn hắn."Bẩm cung chủ, tiên sinh và nữ nhân kia ở tây lầu cãi vã!""Nữ nhân?!""Chính là nữ nhân mà Trân Châu tỷ tỷ để bọn họ tới nơi này xin chữa bệnh."Dung Âm thoáng hồi tưởng, mặt mũi Thục Thận liền hiện lên đầu. Nữ nhân đó tại sao lại cãi vã với tiên sinh dạy học nơi này?"Có biết là vị tiên sinh nào không?""Bẩm cung chủ, là Hoằng Lịch."Hoằng Lịch? Dung Âm thầm nghĩ, lần đầu tiên gặp đã cảm thấy người này không đơn giản, không ngờ lại có chút quan hệ với nhà quan."Đi thôi, xem thử xem.""Vâng."Ba người liền cùng nhau đến tây lầu, tây lầu mới xây vào mùa thu, vốn chính là nhà ở chuẩn bị cho học trò mới, tiên sinh dạy học được đưa tới liền để cho bọn họ cùng nhau vào ở. Chờ đám người Dung Âm chạy tới, liền nhìn thấy Thục Thận khóc lê hoa đái vũ, đứng bên cạnh chính là Lương Hoa đang an ủi nàng."Tỷ phu, có lời gì trở về nói được không? Ở chỗ của người khác ồn ào, thật sự là thất lễ!"Lương Hoa nói."Các ngươi đi đi, ta tâm ý đã quyết."Lời của Hoằng Lịch để cho Thục Thận đến gần trạng thái phát điên, nàng vốn muốn cùng hắn nói chuyện tử tế, không muốn dùng phương thức uy hiếp để hắn cùng mình rời khỏi, nhưng mà kết quả khiến cho nàng không muốn quan tâm gì nữa!"Ta nói cho ngươi biết Hoằng Lịch, ta đã cho ngươi cơ hội, cũng cho ngươi bậc thang, là bản thân ngươi không bước, vậy ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc! Lương Hoa, chúng ta đi!"Thục Thận đột nhiên thay đổi để cho Lương Hoa ứng phó không kịp, không biết tỷ tỷ cùng tỷ phu nói cái gì, bản thân cũng chỉ vừa chạy về, vốn dĩ cho rằng ra sức thúc ngựa cũng phải bốn ngày, sau khi đến Xuân Thành, lại nhớ đến một vị bạn già, cho nên mới trước thời hạn quay lại.Bất quá tình trạng hiện giờ hắn chỉ có thể thuận theo ý tỷ tỷ, đi theo nàng tới xe ngựa đã sớm chuẩn bị gần đó."Thục Thận!" Hoằng Lịch cuối cùng quay lưng lại, không cam lòng, phẫn nộ tràn ra khắp hai mắt!Thục Thận cười nhạt, không quay đầu lại, cũng không đi về phía trước."Tôi đi với cô!" Đơn giản bốn chữ, Hoằng Lịch nói cắn răng nghiến lợi, Thục Thận hiểu, nhưng nàng không ngại.Đột nhiên thay đổi làm người tại chỗ đều trợn mắt há hốc mồm. Vốn cho rằng cứ như vậy kết thúc, Dung Âm lại mở miệng. "Ta không biết các ngươi trước kia quan hệ thế nào, nhưng mà Hoằng Lịch là tiên sinh ta mời tới, ít nhất cũng phải để ta biết nguyên nhân chứ?"Hoằng Lịch nhìn thấy người tới, chẳng biết tại sao không dám nhìn nàng, cúi đầu, chỉ đối nàng ôm quyền thi lễ, cũng không mở miệng.Thục Thận xoay người, nhìn về phía Hoằng Lịch, trong mắt đều là giễu cợt. Quay lại nhìn hướng Dung Âm, khinh thường nói: "Chuyện huynh đệ Chiêu Nhiên ngươi với chúng ta coi như có ân, nhưng mà Hoằng Lịch là nam nhân của Thục Thận ta, ta không quan tâm tại sao hắn đến nơi này của ngươi, nhưng mà hôm nay ta nhất định phải mang hắn rời khỏi.""Nếu đã là phu quân ngươi, bổn cung cũng không cần thiết phải ngăn trở."Nghe đại khái, Dung Âm cũng coi như hiểu được. Đơn giản bỏ qua như vậy, ngược lại không phải nàng sợ chuyện, chỉ là về tình về lý Hoằng Lịch này đều không lưu được."Vậy thì tốt lắm. Đi!"Nói xong đi tới trước xe ngựa. Nàng biết, Hoằng Lịch nhất định sẽ theo cùng, chỉ là nguyên nhân theo cùng khiến cho tức giận trong lòng nàng càng đốt càng vượng, hôm nay nể mặt huynh đệ Chiêu Nhiên không so đo với nữ nhân kia!Hoằng Lịch cuối cùng giương mắt nhìn Dung Âm, trong mắt chợt lóe lên tâm tình Dung Âm không hiểu, nàng cũng không cần phải hiểu."Đoạn thời gian này, đã quấy rầy nhiều rồi, tại hạ cáo từ!"Nói xong, xoay người, đi tới xe ngựa của Thục Thận.Những người có mặt đưa mắt nhìn đám người rời đi, cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi, bị Hải Lam quát ngừng một tiếng, liền ngậm miệng."Trở về thôi." Dung Âm nhàn nhạt nói. Dắt theo Tiểu Ngôn, cất bước rời khỏi.Trời đông giá rét luôn tối sớm, mới vừa đến giờ Dậu, màn đêm đã bao phủ Mạch Vân Cung. Dung Âm vốn dĩ muốn đi Tàng Thư Các vì vậy mà trì hoãn. Sau khi Hải Lam cáo lui, Dung Âm dứt khoát mang Ngôn Nhi trở về Trường Xuân Các, cơm tối còn chưa dùng qua, sợ là Ngôn Nhi đã sớm đói.Đến giờ cơm Trân Châu không thấy cung chủ đâu, bảo phòng bếp trước đem thức ăn hâm nóng lại. Biết cung chủ đi tây lầu, ngược lại cũng không đi tìm, ở Trường Xuân Các chờ.Trong lúc dùng cơm, Trân Châu hầu ở một bên, trong phòng an tĩnh không tầm thường, Trân Châu nhìn cung chủ một chút rồi lại nhìn Tiểu Ngôn một chút. "Cung chủ, có phải Tiểu Ngôn chọc người tức giận?" Không chống nổi hiếu kỳ, Trân Châu vẫn là hỏi ra miệng.Chuyện Hoằng Lịch ít nhiều làm Dung Âm có chút bận tâm, cho nên từ khi trở lại luôn suy nghĩ chuyện đó, mà Tiểu Ngôn cũng luôn luôn buồn bực, Dung Âm cũng không biết Tiểu Ngôn suy nghĩ gì. Giờ phút này Trân Châu hỏi ra vấn đề, ngược lại khiến Dung Âm kỳ quái, cũng làm Tiểu Ngôn dừng lại động tác ăn cơm nhìn về phía nàng."Sao lại nghĩ thế?" Dung Âm hỏi."Đệ tử chỉ là cảm thấy có hơi lạ, cung chủ bình thường đều lo lắng Tiểu Ngôn ăn không ngon, ra sức gắp đồ ăn vào chén Tiểu Ngôn, hôm nay lại an tĩnh, có hơi quỷ dị." Trân Châu tuy rằng không kín miệng, nhưng câu câu đều là thật, nói như vậy, ngược lại để cho Dung Âm phản ứng được, hình như quả thật vậy."Nghĩ đến chuyện Hoằng Lịch, quên mất."Dung Âm mở miệng, Tiểu Ngôn lại không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.Trân Châu thì giống như phát hiện bảo tàng, mặt hưng phấn mở miệng: "Cung chủ chẳng lẽ là...""Hả?" Dung Âm không hiểu."Chẳng lẽ là vừa ý thư sinh nghèo kia?" Trân Châu hôm nay thật đúng là ăn gan báo, ngay cả lời như vậy cũng dám nói.Hiểu ý của Trân Châu, Dung Âm sửng sốt một chút, quay lại hướng về phía Trân Châu nhàn nhạt cười một cái, không đáp lời nàng.Dung Âm vô duyên vô cớ cười một tiếng, để cho Trân Châu càng thêm tò mò hưng phấn, bắt đầu ở trong lòng suy đoán lung tung tâm tư của cung chủ.Tiểu Ngôn luôn không có động tác lại buông xuống chén đũa trong tay, đứng lên."Ngôn Nhi?"Bởi vì động tác của Tiểu Ngôn, Dung Âm nghi hoặc nhìn về phía nàng.Tiểu Ngôn chỉ chỉ bên ngoài, ý tứ mình đã ăn no, muốn trở về phòng.Dung Âm cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái đồng ý."Cung chủ, đồ đệ bảo bối của người hình như tức giận thì phải?" Trân Châu nhìn Tiểu Ngôn rời khỏi phòng, lại bắt đầu bát quái."Sao thế được." Dung Âm không tin.Trân Châu định mở miệng, Dung Âm lại ngắt lời nàng: "Trân Châu.""A?""Chuyện ngươi và Tái Du, bổn cung định ngày cho các ngươi thấy thế nào?"Một câu nói, để cho Trân Châu không còn tâm tư đi bát quái người khác nữa, mặt thoắt cái đỏ lên."Ai.. Ai muốn cùng hắn... định.. định ngày cái gì chứ!" Trân Châu hiếm có lộ ra thẹn thùng.Dung Âm lại cười nói: "Làm sao, bây giờ biết xấu hổ rồi?""Cung chủ!"Biết bị cung chủ trêu, Trân Châu oán trách gọi Dung Âm, nhìn Trân Châu lộ ra dáng vẻ nữ nhi, tâm tình Dung Âm rất tốt."Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta nói với Tái Du một chút.""Cung chủ bắt nạt người! Đệ tử, đệ tử cáo lui!"Trân Châu che gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, vội vàng ra khỏi phòng!Đột nhiên phòng lạnh tanh, khiến cho Dung Âm thu lại nụ cười trên mặt, trong lòng thầm thở dài. Cuộc đời còn lại của nàng, sẽ có ai đây?
"Đại tiểu thư, ta và Chiêu Nặc đã không còn đáng ngại, ngài đi nghỉ ngơi đi." Chiêu Nhiên là nói thật, vết thương của hai người không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng chính là chất độc, chỉ cần độc tố thanh lọc hết, vết thương nhẹ kia không thành vấn đề. Thục Thận đại tiểu thư có thể hết lòng chiếu cố hai người họ như vậy, Chiêu Nhiên ngoài kinh ngạc, phần nhiều chính là cảm kích.Tâm tư đang bay lên mây Thục Thận phục hồi tinh thần lại, tựa như không nghe thấy lời của Chiêu Nhiên."Chiêu Nhiên, nếu ta bảo Lương Hoa phá hủy Mạch Vân Cung, Lương Hoa liệu có đáp ứng không?"Thục Thận không nói còn được, vừa mở miệng, lời nói liền kinh người, làm Chiêu Nhiên bị hù không nhẹ, lại càng nghi hoặc, theo lý Mạch Vân Cung này đối với bọn họ cũng coi như có ân cứu mạng, sao Đại tiểu thư này ngược lại ân đền oán trả?"Thuộc hạ không hiểu, xin đại tiểu thư nói rõ."Thục Thận không lại tiếp tục đề tài này nữa, có một số việc tạm thời không nói thì tốt hơn."Nếu hai ngươi đã không có gì đáng ngại, chờ Lương Hoa trở lại, chúng ta về Lỗ Dương." Nói xong liền lui ra khỏi phòng, lưu lại Chiêu Nhiên mặt đầy không hiểu.Hai ngày này, đối với người khác rất ngắn, nhưng đối với Dung Âm mà nói lại rất khổ sở. Sư đồ hai người đột nhiên biến hóa vi diệu, Tiểu Ngôn biết, Dung Âm cũng biết. Nhưng Dung Âm không hiểu, càng không nghĩ ra, nàng từ trong miệng Minh Ngọc biết được Tiểu Ngôn chỉ là một cô nhi lưu lạc, không có người thân không có bạn bè, vậy tại sao còn muốn rời khỏi mình, rốt cuộc là chuyện gì làm cho Tiểu Ngôn không muốn luôn luôn ở lại bên cạnh mình, nghĩ tới nghĩ lui lại chỉ ra được một kết quả, kỳ thực chỉ cần cẩn thận hồi tưởng vấn đề Tiểu Ngôn hỏi bản thân, thắc mắc kia cũng có thể tùy tiện cởi bỏ, chỉ là chính nàng không muốn thừa nhận mà thôi, Tiểu Ngôn chung quy sẽ đến tuổi phải gả người. Dung Âm không hiểu, rõ ràng là chuyện bình thường vô cùng, nhưng nàng chính là không muốn ngày đó đến, vừa nghĩ tới Tiểu Ngôn có thể nằm trong lòng nam nhân khác, ghen tị liền giống như độc dược lan tràn trong máu, để cho nàng đau không tả nổi, nhưng mà, tại sao?Tại sao? Trong lòng tự hỏi, ngước mắt nhìn Tiểu Ngôn ngồi cách đó không xa, giống như muốn từ trên người đối phương tìm được đáp án.Tiểu Ngôn nhìn thì như chuyên chú xem dược liệu, giữa trán lại đầm đìa mồ hôi lạnh, tầm mắt của sư phụ khiến cho nàng toàn thân mất tự nhiên, nàng biết sư phụ vẫn luôn nhìn mình, không dám quay đầu, chỉ đành phải làm bộ chú tâm phân biệt dược liệu trong tay."Cung chủ, những thứ này có muốn giữ lại không?" Thanh âm của Trần bá từ chỗ tủ thuốc truyền tới, để cho Dung Âm hoàn hồn. Nhìn phương hướng hắn chỉ, những thứ kia đều là mình lưu lại lúc chế thuốc cho Tiểu Ngôn, đứng lên đi tới, không trả lời Trần bá. Lần trước cho Ngôn Nhi uống thuốc tuy rằng không có tác dụng phụ, nhưng cũng không thấy hiệu quả, Dung Âm không thể không phối hợp lại lần nữa, có lẽ nàng nên chẩn trị lại từ đầu cho Tiểu Ngôn, ban đầu xác định là bởi vì thương tổn dẫn đến Tiểu Ngôn không thể nói chuyện, cho nên luôn đều tìm thuốc trị liệu nội thương làm thuốc dẫn, không thấy hiệu quả, nói rõ chứng bệnh này không như mình nghĩ."Ngôn Nhi."Tiểu Ngôn quay đầu lại, sư phụ hình như đã rất lâu không kêu mình như vậy.Vốn dĩ muốn gọi nàng tới bên cạnh, thấy mặt nàng biểu tình mất tự nhiên, trong lòng thở dài, đến gần.Cuốn tay áo lên, dò mạch đập, hết thảy đều biểu hiện bình thường. Dung Âm lại bởi vì bình thường mà càng tỏ ra lo lắng, đều nói hốt thuốc theo bệnh, hiện tại ngay cả nguyên nhân Tiểu Ngôn không thể nói đều không tìm ra, bảo nàng làm thế nào chữa trị?"Aiz."Dung Âm đột nhiên than thở, để cho Tiểu Ngôn khó chịu, nàng biết, mình lại làm cho sư phụ buồn bã. Nhưng mà sư phụ, Ngôn Nhi có tài đức gì để cho người đối xử như vậy?"Ngôn Nhi, xin lỗi." Dung Âm thương tiếc nhìn người trước mắt, ôn nhu đặt bàn tay lạnh băng kia vào trong lòng bàn tay mình.Tiểu Ngôn chợt lắc đầu, nàng muốn nói không liên quan sư phụ, Tiểu Ngôn có nói được hay không cũng không sao, sư phụ không nên bởi vì Tiểu Ngôn mà không vui, nhưng mà, nàng không mở miệng được. Có chút run run vuốt lên gương mặt buồn rầu của sư phụ, nàng không muốn sư phụ bởi vì mình mà buồn bã, sư phụ cười lên rất đẹp, biểu tình như vậy không thích hợp sư phụ.Dung Âm hiểu, tuy rằng Tiểu Ngôn không thể nói chuyện, nhưng sống chung với nhau lâu nàng có thể hiểu bên trong mỗi một động tác đều bao hàm quan tâm."Cung chủ, lão nô nhớ cung chủ tiền nhiệm có chữa qua ca bệnh triệu chứng tương tự, chỉ là không biết cung chủ tiền nhiệm có ghi lại hay không."Chuyện của Tiểu Ngôn, Trần bá ít nhiều cũng biết một chút, thấy cung chủ bởi vì Tiểu Ngôn mà vô kế khả thi, Trần bá mới nhớ ra chuyện trước kia.Dung Âm nghe xong, lại một lần nữa dâng lên hy vọng. Buông tay Tiểu Ngôn đi tới trước mặt Trần bá, hy vọng hắn kể lại tỉ mỉ hơn một chút."Cung chủ, lão nô trí nhớ không tốt, tuy rằng cung chủ tiền nhiệm ở đây phối thuốc, nhưng phương thuốc kia viết cái gì lão nô không nhớ rõ."Tuy rằng nghe tựa như vô vọng, lại để cho Dung Âm mắt sáng lên, bắt được điểm chính trong đó, có toa thuốc!Xem ra Trần bá không biết phương thuốc này bây giờ ở đâu, bất quá không gấp, mỗi toa thuốc mà người Mạch Vân Cung đưa ra đều sẽ cất lại trong Tàng Thư Các, cho nên, chỉ cần mình đi tìm, nhất định có thể tìm được.Nghĩ tới đây, vui vẻ đi về phía Tiểu Ngôn."Ngôn Nhi, chúng ta đi."Dung Âm không chú ý đến biểu tình trầm mặc xa lạ của Tiểu Ngôn, dắt tay đối phương đi về Tàng Thư Các, nàng không kịp chờ đợi muốn tìm ra toa thuốc, nàng muốn nghe Tiểu Ngôn chính miệng kêu một tiếng sư phụ, mà không phải hàng chữ lạnh như băng kia."Cung chủ!"Ra khỏi dược phòng đã là buổi chiều, Dung Âm đang đi vội lại bị Hải Lam ngăn lại."Chuyện gì?"Thấy Hải Lam vẻ mặt cuống cuồng, Dung Âm dừng chân nhìn hắn."Bẩm cung chủ, tiên sinh và nữ nhân kia ở tây lầu cãi vã!""Nữ nhân?!""Chính là nữ nhân mà Trân Châu tỷ tỷ để bọn họ tới nơi này xin chữa bệnh."Dung Âm thoáng hồi tưởng, mặt mũi Thục Thận liền hiện lên đầu. Nữ nhân đó tại sao lại cãi vã với tiên sinh dạy học nơi này?"Có biết là vị tiên sinh nào không?""Bẩm cung chủ, là Hoằng Lịch."Hoằng Lịch? Dung Âm thầm nghĩ, lần đầu tiên gặp đã cảm thấy người này không đơn giản, không ngờ lại có chút quan hệ với nhà quan."Đi thôi, xem thử xem.""Vâng."Ba người liền cùng nhau đến tây lầu, tây lầu mới xây vào mùa thu, vốn chính là nhà ở chuẩn bị cho học trò mới, tiên sinh dạy học được đưa tới liền để cho bọn họ cùng nhau vào ở. Chờ đám người Dung Âm chạy tới, liền nhìn thấy Thục Thận khóc lê hoa đái vũ, đứng bên cạnh chính là Lương Hoa đang an ủi nàng."Tỷ phu, có lời gì trở về nói được không? Ở chỗ của người khác ồn ào, thật sự là thất lễ!"Lương Hoa nói."Các ngươi đi đi, ta tâm ý đã quyết."Lời của Hoằng Lịch để cho Thục Thận đến gần trạng thái phát điên, nàng vốn muốn cùng hắn nói chuyện tử tế, không muốn dùng phương thức uy hiếp để hắn cùng mình rời khỏi, nhưng mà kết quả khiến cho nàng không muốn quan tâm gì nữa!"Ta nói cho ngươi biết Hoằng Lịch, ta đã cho ngươi cơ hội, cũng cho ngươi bậc thang, là bản thân ngươi không bước, vậy ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc! Lương Hoa, chúng ta đi!"Thục Thận đột nhiên thay đổi để cho Lương Hoa ứng phó không kịp, không biết tỷ tỷ cùng tỷ phu nói cái gì, bản thân cũng chỉ vừa chạy về, vốn dĩ cho rằng ra sức thúc ngựa cũng phải bốn ngày, sau khi đến Xuân Thành, lại nhớ đến một vị bạn già, cho nên mới trước thời hạn quay lại.Bất quá tình trạng hiện giờ hắn chỉ có thể thuận theo ý tỷ tỷ, đi theo nàng tới xe ngựa đã sớm chuẩn bị gần đó."Thục Thận!" Hoằng Lịch cuối cùng quay lưng lại, không cam lòng, phẫn nộ tràn ra khắp hai mắt!Thục Thận cười nhạt, không quay đầu lại, cũng không đi về phía trước."Tôi đi với cô!" Đơn giản bốn chữ, Hoằng Lịch nói cắn răng nghiến lợi, Thục Thận hiểu, nhưng nàng không ngại.Đột nhiên thay đổi làm người tại chỗ đều trợn mắt há hốc mồm. Vốn cho rằng cứ như vậy kết thúc, Dung Âm lại mở miệng. "Ta không biết các ngươi trước kia quan hệ thế nào, nhưng mà Hoằng Lịch là tiên sinh ta mời tới, ít nhất cũng phải để ta biết nguyên nhân chứ?"Hoằng Lịch nhìn thấy người tới, chẳng biết tại sao không dám nhìn nàng, cúi đầu, chỉ đối nàng ôm quyền thi lễ, cũng không mở miệng.Thục Thận xoay người, nhìn về phía Hoằng Lịch, trong mắt đều là giễu cợt. Quay lại nhìn hướng Dung Âm, khinh thường nói: "Chuyện huynh đệ Chiêu Nhiên ngươi với chúng ta coi như có ân, nhưng mà Hoằng Lịch là nam nhân của Thục Thận ta, ta không quan tâm tại sao hắn đến nơi này của ngươi, nhưng mà hôm nay ta nhất định phải mang hắn rời khỏi.""Nếu đã là phu quân ngươi, bổn cung cũng không cần thiết phải ngăn trở."Nghe đại khái, Dung Âm cũng coi như hiểu được. Đơn giản bỏ qua như vậy, ngược lại không phải nàng sợ chuyện, chỉ là về tình về lý Hoằng Lịch này đều không lưu được."Vậy thì tốt lắm. Đi!"Nói xong đi tới trước xe ngựa. Nàng biết, Hoằng Lịch nhất định sẽ theo cùng, chỉ là nguyên nhân theo cùng khiến cho tức giận trong lòng nàng càng đốt càng vượng, hôm nay nể mặt huynh đệ Chiêu Nhiên không so đo với nữ nhân kia!Hoằng Lịch cuối cùng giương mắt nhìn Dung Âm, trong mắt chợt lóe lên tâm tình Dung Âm không hiểu, nàng cũng không cần phải hiểu."Đoạn thời gian này, đã quấy rầy nhiều rồi, tại hạ cáo từ!"Nói xong, xoay người, đi tới xe ngựa của Thục Thận.Những người có mặt đưa mắt nhìn đám người rời đi, cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi, bị Hải Lam quát ngừng một tiếng, liền ngậm miệng."Trở về thôi." Dung Âm nhàn nhạt nói. Dắt theo Tiểu Ngôn, cất bước rời khỏi.Trời đông giá rét luôn tối sớm, mới vừa đến giờ Dậu, màn đêm đã bao phủ Mạch Vân Cung. Dung Âm vốn dĩ muốn đi Tàng Thư Các vì vậy mà trì hoãn. Sau khi Hải Lam cáo lui, Dung Âm dứt khoát mang Ngôn Nhi trở về Trường Xuân Các, cơm tối còn chưa dùng qua, sợ là Ngôn Nhi đã sớm đói.Đến giờ cơm Trân Châu không thấy cung chủ đâu, bảo phòng bếp trước đem thức ăn hâm nóng lại. Biết cung chủ đi tây lầu, ngược lại cũng không đi tìm, ở Trường Xuân Các chờ.Trong lúc dùng cơm, Trân Châu hầu ở một bên, trong phòng an tĩnh không tầm thường, Trân Châu nhìn cung chủ một chút rồi lại nhìn Tiểu Ngôn một chút. "Cung chủ, có phải Tiểu Ngôn chọc người tức giận?" Không chống nổi hiếu kỳ, Trân Châu vẫn là hỏi ra miệng.Chuyện Hoằng Lịch ít nhiều làm Dung Âm có chút bận tâm, cho nên từ khi trở lại luôn suy nghĩ chuyện đó, mà Tiểu Ngôn cũng luôn luôn buồn bực, Dung Âm cũng không biết Tiểu Ngôn suy nghĩ gì. Giờ phút này Trân Châu hỏi ra vấn đề, ngược lại khiến Dung Âm kỳ quái, cũng làm Tiểu Ngôn dừng lại động tác ăn cơm nhìn về phía nàng."Sao lại nghĩ thế?" Dung Âm hỏi."Đệ tử chỉ là cảm thấy có hơi lạ, cung chủ bình thường đều lo lắng Tiểu Ngôn ăn không ngon, ra sức gắp đồ ăn vào chén Tiểu Ngôn, hôm nay lại an tĩnh, có hơi quỷ dị." Trân Châu tuy rằng không kín miệng, nhưng câu câu đều là thật, nói như vậy, ngược lại để cho Dung Âm phản ứng được, hình như quả thật vậy."Nghĩ đến chuyện Hoằng Lịch, quên mất."Dung Âm mở miệng, Tiểu Ngôn lại không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.Trân Châu thì giống như phát hiện bảo tàng, mặt hưng phấn mở miệng: "Cung chủ chẳng lẽ là...""Hả?" Dung Âm không hiểu."Chẳng lẽ là vừa ý thư sinh nghèo kia?" Trân Châu hôm nay thật đúng là ăn gan báo, ngay cả lời như vậy cũng dám nói.Hiểu ý của Trân Châu, Dung Âm sửng sốt một chút, quay lại hướng về phía Trân Châu nhàn nhạt cười một cái, không đáp lời nàng.Dung Âm vô duyên vô cớ cười một tiếng, để cho Trân Châu càng thêm tò mò hưng phấn, bắt đầu ở trong lòng suy đoán lung tung tâm tư của cung chủ.Tiểu Ngôn luôn không có động tác lại buông xuống chén đũa trong tay, đứng lên."Ngôn Nhi?"Bởi vì động tác của Tiểu Ngôn, Dung Âm nghi hoặc nhìn về phía nàng.Tiểu Ngôn chỉ chỉ bên ngoài, ý tứ mình đã ăn no, muốn trở về phòng.Dung Âm cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái đồng ý."Cung chủ, đồ đệ bảo bối của người hình như tức giận thì phải?" Trân Châu nhìn Tiểu Ngôn rời khỏi phòng, lại bắt đầu bát quái."Sao thế được." Dung Âm không tin.Trân Châu định mở miệng, Dung Âm lại ngắt lời nàng: "Trân Châu.""A?""Chuyện ngươi và Tái Du, bổn cung định ngày cho các ngươi thấy thế nào?"Một câu nói, để cho Trân Châu không còn tâm tư đi bát quái người khác nữa, mặt thoắt cái đỏ lên."Ai.. Ai muốn cùng hắn... định.. định ngày cái gì chứ!" Trân Châu hiếm có lộ ra thẹn thùng.Dung Âm lại cười nói: "Làm sao, bây giờ biết xấu hổ rồi?""Cung chủ!"Biết bị cung chủ trêu, Trân Châu oán trách gọi Dung Âm, nhìn Trân Châu lộ ra dáng vẻ nữ nhi, tâm tình Dung Âm rất tốt."Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta nói với Tái Du một chút.""Cung chủ bắt nạt người! Đệ tử, đệ tử cáo lui!"Trân Châu che gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, vội vàng ra khỏi phòng!Đột nhiên phòng lạnh tanh, khiến cho Dung Âm thu lại nụ cười trên mặt, trong lòng thầm thở dài. Cuộc đời còn lại của nàng, sẽ có ai đây?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴