[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666

Chương 18: Cho ta vay ít tiền



"Chẳng lẽ, ngươi đã bị đặt trước rồi?" Ngụy Anh Lạc có chút tiếc nuối.

Nàng trải qua hai đời đều chưa từng tự chọn nam nhân cho mình, nếu chỉ đơn thuần đánh giá nam sắc và trị giá võ lực để xác định xem nam nhân có đáng giá gả hay không, không biết liệu có quá bất công cùng độc đoán.

Nhưng dựa trên nguyên tắc 'quăng lưới nhiều phía, đánh bắt trọng điểm' 'Thà giết lầm, không buông tha', nàng đúng là đem Vệ Thất nhìn thành nhân tuyển thứ hai trở thành vị hôn phu của tỷ tỷ.

"Khụ... Ngài chớ giỡn ta." Vệ Thất tròn mắt, thiếu chút nữa bị nước miếng mình sặc chết.

Không thể nào, hắn không tin ông trời an bài cho mình vận mệnh như vậy. Tại sao bất kể ai cũng muốn cắm một chân vào trong hôn sự của hắn?

Vì để cho bản thân tỉnh táo lại, cùng với cố ý thể hiện hình tượng lãnh khốc để Ngụy Anh Lạc biết bản thân rất không dễ chọc, không biết đùa giỡn.

Vệ Thất nhe hàm răng trắng sáng, mặt hùng hổ hướng Anh Lạc ôm quyền nói: "Ngài trốn xa một chút, ta trước thu thập mấy con tôm mềm này, nội trong hôm nay liền đưa ngài lên chùa."

Không chọc nổi chẳng lẽ hắn còn trốn không thoát sao?

Hắn hôm nay ngay lập tức đưa đại muội bản thu nhỏ này đến Hương Sơn Tự, ai nguyện ý nhận thì cầm đi đi.

Hắn không muốn lại phải phục vụ thêm một quỷ đòi nợ nữa.

Nhưng Ngụy Anh Lạc giống như thương hại lắc đầu một cái, xoay lưng lại, khoan thai nói: "Mấy vị này dù sao cũng coi như là thúc bá ta, ngài giáo dục nhẹ một chút là được rồi. Ngàn vạn lần chớ đánh vào mặt, làm thương tổn bề mặt. Ta... sẽ xem như không biết chuyện này. Ta cái gì cũng không nhìn thấy."

Nàng căn bản không thèm để ý thể diện Ngụy gia, nhưng chuyện tỷ tỷ còn chưa quyết định, không chừng đến lúc đó nàng tìm được cho tỷ tỷ một hộ gia đình tốt, lỡ như là một người đọc sách chú trọng lễ giáo, vậy thì nếu chuyện nàng ỷ vào có tráng sĩ này làm chỗ dựa, ẩu đả Ngụy gia thúc bá lộ ra.

Không khéo hôn sự của tỷ tỷ phải thất bại...

Vệ Thất: "┗|'O′|┛ Grào ~~ "

Ngụy gia lão Đại, lão Nhị, lão Tứ: "..."

"Tráng sĩ tha mạng!" Ngụy lão đại ngồi ùm xuống đất, nước mắt nước mũi một phen ròng ròng, "Lời nặng khó nghe đều không phải ta nói nha, ngài không thể lạm sát kẻ vô tội..."

"Ta... Ta có tiền, rất nhiều, ta mua mạng của ta cùng Đại ca Tứ đệ ta..." Ngụy lão nhị ý thức được chuyện nghiêm trọng, hắn nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, sau lưng Ngụy Anh Lạc tại sao lại có bắp đùi thần bí, còn là loại rất thô rất to như vậy.

Bắp đùi này phái ra một hộ vệ nho nhỏ, nhúc nhích một chút đầu ngón tay đã có thể đem bọn họ giẫm chết.

"Tráng sĩ, ngươi không thể tiếp tay cho giặc. Ngươi thiếu vợ phải không, tiểu nữ nhà ta —— "

"Đủ rồi! Lão tử không có hứng thú với đàn bà!"

Vệ Thất giật giật gân trán, bị mấy lão già kêu khóc làm cho hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

'Các ngươi cũng không phải Ngụy Anh Lạc, trông mong lão tử khách khí với các ngươi chắc?'

Hừ lạnh một tiếng, Vệ Thất xốc lên cổ áo mỗi người, tung trảo đánh bay từng tên một. Ba đường vòng cung, vèo vèo vèo chui vào trong viện của Ngụy Thanh Thái.

Động tác như nước chảy mây trôi, không mảy may ngừng lại.

Chờ đến khi Ngụy Anh Lạc nghe được ba tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ trong nhà mình. Mãnh liệt quay đầu.

Ba vị thúc bá làm người chán ghét đã không thấy đâu nữa.

"Đi thôi, tiểu chủ tử. Thời gian cấp bách, chúng ta hiện tại lên đường đi Hương Sơn Tự." Vệ Thất lộ ra nụ cười vô hại với cả người lẫn súc vật, chờ đến Hương Sơn Tự, tối nay hắn có thể ăn chực bữa cơm chay, ngủ một đêm rồi hẵng trở về.

Dù sao ba pho tượng phật trong nhà kia, hắn không gặp ngày nào hay ngày đấy.

"Không gấp, đại ca ngươi có tiền không? Ta dùng cái này để đổi." Ngụy Anh Lạc đột nhiên nói.

"?" Vệ Thất khẩn trương.

Đây có lẽ là chuyện thứ hai có thể làm Vệ Thất khẩn trương.

Vệ Thất nuôi gia đình sống qua ngày tốn kém rất nhiều, thường ngày đều đem bổng lộc giao cho đại muội xử lý. Bản thân thì đã quen việc tiền tích trữ trong người chẳng đủ nhét kẽ răng.

Chút tài sản riêng trên người hắn, dùng một chút lại ít đi một chút.

Cho nên, thời điểm Ngụy Anh Lạc đối hắn mỉm cười đòi tiền, hắn lạnh cả xương sống, chân thật cảm thấy mình chuyến này không xong rồi.

Hắn cũng đâu thể sau chuyện này cầm sổ nợ, đi tìm Hoàng hậu chủ tử thanh toán tiền đâu.

Cho nên, "Tiểu chủ tử... Ngài đây là muốn bao nhiêu?" Vệ Thất tỉnh táo lại, thầm nghĩ một tiểu nha đầu như Ngụy Anh Lạc, nhiều nhất chắc chỉ lấy mấy văn tiền đi mua kẹo, hẳn không đến nỗi muốn nhiều hơn.

Cho nên, hắn hoàn hồn, lấy ra tư thái đại trượng phu nên có, bình tâm tĩnh khí hỏi: "Ngài nói đi, ngài muốn bao nhiêu."

Ngụy Anh Lạc đưa tay cho Vệ Thất, trong lòng bàn tay lẳng lặng lộ ra một chiếc bông tai."Ta có một việc cần xử lý xong, mới có thể đi tìm sư phụ. Đại ca, ngươi cảm thấy cái này trị giá bao nhiêu? Ta liền cùng ngài đổi bấy nhiêu."

Vệ Thất tròn mắt.

Trong lòng bàn tay Ngụy Anh Lạc bất ngờ chính là một trong ba chiếc bông tai mà Phú Sát Dung Âm ban đầu đưa cho nàng.

Đây, đây, đây là tín vật của Hoàng hậu nương nương.

Có bao nhiêu núi vàng núi bạc cũng không đủ đổi a?!

Chuyện rơi đầu a!

Vệ Thất muốn bất tỉnh.

Hắn hiện tại thu hồi huênh hoang còn kịp không? Hắn không làm được nhiệm vụ này.

Nhưng Ngụy Anh Lạc làm như xem không hiểu vẻ mặt của Vệ Thất, ôn hòa nói: "Chỉ là muốn dùng cái này cùng đại ca ngài làm một giao dịch nho nhỏ mà thôi. Ngài không cần khẩn trương."

"... Khẩn trương gì mà khẩn trương?" Vệ Thất tiến không được, lùi cũng không xong, gương mặt non nớt cố gằng bày lên một cỗ khí thế cường ngạnh. "Ta không khẩn trương, ta hết sức bình tĩnh. Vật này ngài không được đưa cho ta, tiểu chủ tử ngài muốn bao nhiêu, cứ nói là được. Cùng lắm ta bán thân, nhất định sẽ gom đủ số ngài muốn."

"Ngươi là người của tiểu tỷ tỷ đúng không." Ngụy Anh Lạc sờ cằm một cái, trong con ngươi thoáng qua một tia giảo hoạt."Cho nên, ngươi không dám lấy bông tai của ta, nguyện ý đem tất cả tài sản đều cho ta."

Vệ Thất đỡ trán nhìn trời, "Hóa ra ngài vẫn còn chấp niệm với chuyện này sao? Cho nên..." Mắt hắn đột nhiên tỏa sáng, đó là vui sướng mất mà tìm lại được.

"Ngài chỉ là nói giỡn, cũng không phải muốn tiền ta phải không?"

Hắn biết ngay người Hoàng hậu nương nương vừa ý, sao có thể là kẻ mê tiền.

Vệ Thất trong bụng thở phào một hơi. Chỉ cần không nói đến tiền, không nói tình cảm, đây vẫn là nhiệm vụ tốt. Hắn nhất định có thể hoàn thành viên mãn.

Nhưng khóe miệng Ngụy Anh Lạc chậm rãi giơ lên, lắc đầu nói "Không, ta vẫn muốn tiền, rất nhiều tiền."

"Ngài muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"

Vệ Thất muốn phát điên, hắn hoa mắt lên, thật giống như thấy được tiền lẻ trong ví mình vèo vèo vèo bay vào trong túi Ngụy Anh Lạc, mà Ngụy Anh Lạc bĩu môi, còn bày ra dáng vẻ gây rối 'Ta tuyệt đối không trả, ta còn đặc biệt chê ít'.

"Ngài... lấy tiền làm gì chứ?" Vệ Thất hít sâu.

------

Tác giả có lời muốn nói:

—— tiểu kịch trường ——

Biết được Anh Lạc đã từng lấy bông tai của nàng đi đổi tiền với Vệ Thất.

Hoàng Hậu: (ủy khuất vò khăn, nín không để cho mình khóc) "Anh Lạc, đây là tín vật của ta... hiểu không, là tín vật... Ngươi đây là muốn đem tấm lòng của ta giẫm dưới lòng bàn chân sao?"

Muốn tiền, có thể nói với nàng nha, mắc gì lấy tấm lòng của nàng đi chà đạp. Càng nghĩ càng ủy khuất.

Ngụy Anh Lạc: (xoắn xuýt nhìn xuống đất ) "... Là Vệ Thất nói láo." Nàng chẳng qua là ăn chắc Vệ Thất không thật sự dám lấy tín vật này, muốn mở miệng mượn Vệ Thất ít tiền, ở kinh thành mở cửa hàng, vì tương lai của nàng và Dung Âm tích chút vốn liếng nuôi vợ mà thôi... Vệ Thất quả nhiên là một nam nhân lắm mồm không nhờ vả được.

Hoàng Hậu: (thoắt cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vệ Thất) "Ngươi dám cả gan lừa gạt bổn cung?"

Vệ Thất: (vốn nghĩ yên lặng đứng ngoài cuộc xem, trong nháy mắt khẩn trương) "???! A?"

Hoàng Hậu: (ánh mắt âm hiểm trầm trầm) "A cái gì? Toàn bộ nói rõ ràng, bổn cung tha ngươi không chết." Nàng biết mà, Ngụy Anh Lạc sao có thể dẫm đạp lòng nàng ~

Tiêu rồi! Hoàng hậu nương nương khí thế giết người... Vệ Thất vẻ mặt đưa đám nhìn Ngụy Anh Lạc, ánh mắt liên tục tỏ ý. 'Ngươi nói cho đàng hoàng, không cho phép ngươi hại ta, ta là vị đó trong tương lai của ngươi đó.'

Ngụy Anh Lạc: (mắt nhìn mũi miệng nhìn tim, yên lặng cúi đầu) còn lâu mới đi lau mông cho Vệ Thất. Nhưng mà, Dung Âm hình như thật nổi giận rồi.

Hoàng Hậu: (giọng dần trầm) "Còn không chịu thành thật nói phải không?"

Ngụy Anh Lạc: (than thở) đi tới bên cạnh hoàng hậu, từ trước vạt áo móc ra một túi tiền, nghiêm túc giao vào tay đối phương. "Vốn muốn tích nhiều chút mới đưa cho ngươi, hiện tại ngươi cầm trước đi. Chờ sau này, ta phụ trách kiếm nhiều tiền, ngươi phụ trách tiêu nhiều tiền."

Hoàng Hậu: ╰(*°▽°*)╯

-----------

Ed: Đã đuổi kịp tiến độ tác giả ~ (づ  ̄3 ̄) づ ╭? ~ từ nay mỗi ngày cố định một chương, vì tác giả ra chương sáng trưa chiều tối không xác định nên ed cũng không xác định được giờ up chương nhé, chỉ biết là mỗi ngày 1 chương hoy  =))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...