[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666
Chương 17: Chấp niệm quanh quẩn chạy không thoát
Vệ Thất hắn muốn mượn cớ hoàn thành nhiệm vụ này, xin Hoàng Hậu một phong thưởng: Cho phép hắn cả đời không rời cung, không lập gia đình.
Hắn sắp bị mấy cô em gái ép cưới đến suy nhược thần kinh.Hắn vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn ba con mèo con, tạo điều kiện cho các nàng tham ăn tham uống, lại tìm sư phụ dạy các nàng đọc sách biết lễ.Nhưng các nàng thì hay rồi, học đạo lý xong, dùng 'Bất hiếu có ba, vô hậu lớn nhất' tới khuyên hắn thành hôn.Hắn còn không hưởng đủ tự do, công lao sự nghiệp còn chưa có.Thành hôn? Cùng ai thành hôn? Thành hôn cái quỷ gì?Hắn đã ăn đủ nỗi khổ nuôi con nít, chỉ mong ba con gà này về sau gả hết ra ngoài xong, hắn sớm chút về hưu, một người một ngựa, trường kiếm rong ruổi chân trời. Ở trong sa mạc tà dương sông dài, làm một đại hiệp khách trừ bạo an dân thường gặp trong truyện kể.Thành hôn, đối hắn mà nói, là không thể nào, không tồn tại.Nhưng đại muội rất chăm chỉ tích cực.Không chỉ âm thầm thay hắn tìm bà mai chọn cô nương, mà còn bởi vì hắn cự tuyệt, trực tiếp dẫn Nhị muội Tam muội, từ trong nhà dọn ra ngoài, trực tiếp mướn cái viện, ba tỷ muội từ đó cùng hắn ở riêng.Hắn trong người có công chức, số lần về nhà vốn đã ít. Hiện tại lại phải lo lắng bọn em gái trụ bên ngoài sẽ bị ác nhân khi dễ, thường thường phân tâm, thường thường ảnh hưởng đến công việc.Thiên hạ nữ tử lấy Hoàng Hậu làm tấm gương, nếu như Hoàng Hậu nương nương thâm minh đại nghĩa có thể ra mặt giúp hắn khuyên đám em gái không nên gây chuyện.Vậy thì hắn, gia trạch an ninh, cũng không cần tiêu cực lánh đời muốn đi làm hòa thượng nữa.Ngụy Anh Lạc nào có nghĩ đến Vệ Thất loanh quanh đánh chủ ý lên người mình, là vì muốn mượn nàng để cho Phú Sát Hoàng Hậu cho phép bản thân chung thân không thành hôn.Nàng híp mắt lại, gật đầu nghiêm túc quan sát bóng lưng đại hán võ công cao cường, bùng nổ cảm giác chính nghĩa này. Một lần nữa rôm rả nói: "Hai lần cứu giúp, tiểu nữ tử vô cùng muốn ngay mặt tạ ơn đại ca trượng nghĩa. Ngài có thể xoay đầu lại hay không, ta... thật sự không phải loại người nông cạn."Không biết người đại ca này so với Từ đại ca, có thích hợp tỷ tỷ nàng hơn không.Tỷ tỷ tuy rằng tạm thời không nghe lời nàng, không chịu cùng nàng đi.Nhưng mình cũng không thể giống như đứa trẻ, thật sự tức giận với tỷ tỷ.Chuyện giúp tỷ tỷ sớm một chút tìm được hôn phu tốt, mới là chuyện cấp bách trước mắt.Trong từ điển của Ngụy Anh Lạc chưa bao giờ có từ 'ngồi chờ chết', nàng tuyệt sẽ không trơ mắt mặc cho Ngụy gia đưa tỷ tỷ vào cung.Để cho tỷ tỷ cùng người bỏ trốn, hoặc cho người trực tiếp đánh ngất tỷ tỷ, đóng gói mang đi tránh bão. Yêu cầu cần có, chính là một nam nhân nhìn khôi ngô cường tráng, thực tế cũng đích xác phải rất uy vũ như vậy."He he." Ngụy Anh Lạc vô tình cười ra tiếng.Vệ Thất sống lưng phát rét, cảm thấy nổi da gà.Ngụy Anh Lạc đúng thật là đối hắn tò mò không chịu nổi.Hắn thầm nghĩ bản thân cũng không khó coi đến mức không thể cho người xem, về sau không chừng còn phải dựa vào bé gái này ở trước mặt Hoàng Hậu giúp mình nói tốt vài câu, nếu lại ba lần bốn lượt từ chối, không chừng Ngụy Anh Lạc cảm thấy mình lạnh nhạt.Hít sâu, hắn ưỡn ngực quay đầu cười. Cố gắng đạt tới mục đích làm Ngụy Anh Lạc lần đầu tiên gặp hắn có thể sinh ra ấn tượng tốt."Khụ..." Ngụy Anh Lạc nghẹn hồng mặt, thân thể không kiềm chế nổi lung lay một chút.Đây, đây đây... sao lại hoàn toàn khác với nàng nghĩ.Đại hán cao chín thước, trên cánh tay thoáng nổi bắp thịt, nàng vốn tưởng rằng sẽ là một tráng sĩ râu quai nón anh vũ hơn người. Tỷ tỷ nếu không thể thành với Từ đại ca, tìm một người trầm ổn đáng tin biết yêu thương, cũng không đến nỗi trôi qua không tốt.Nhưng đại ca này xoay người lại, lại là một gương mặt non nớt vô hại.Mặt tròn trịa, mắt cũng là mắt hạnh xinh đẹp màu hổ phách, xem ra có huyết thống người Hồ ở biên ngoại, nhưng mà đường nét gương mặt lại bị thịt làm mơ hồ góc cạnh.Hắn đang gắng sức nặn ra nụ cười. Không xấu, thậm chí có chút thật thà đáng yêu.Ngụy Anh Lạc kinh ngạc thu hồi lại biểu tình. Sờ mũi một cái nghiêm túc nói: "Ngài có thể nói cho ta, ngài năm nay bao tuổi, đã lấy vợ chưa?"Vệ Thất cứng đờ: "...?!"---------Tác giả có lời muốn nói:Tiểu Vệ Thất chỉ là dân sợ cưới thôi, ko phải thái giám nha =))))))))
Hắn sắp bị mấy cô em gái ép cưới đến suy nhược thần kinh.Hắn vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn ba con mèo con, tạo điều kiện cho các nàng tham ăn tham uống, lại tìm sư phụ dạy các nàng đọc sách biết lễ.Nhưng các nàng thì hay rồi, học đạo lý xong, dùng 'Bất hiếu có ba, vô hậu lớn nhất' tới khuyên hắn thành hôn.Hắn còn không hưởng đủ tự do, công lao sự nghiệp còn chưa có.Thành hôn? Cùng ai thành hôn? Thành hôn cái quỷ gì?Hắn đã ăn đủ nỗi khổ nuôi con nít, chỉ mong ba con gà này về sau gả hết ra ngoài xong, hắn sớm chút về hưu, một người một ngựa, trường kiếm rong ruổi chân trời. Ở trong sa mạc tà dương sông dài, làm một đại hiệp khách trừ bạo an dân thường gặp trong truyện kể.Thành hôn, đối hắn mà nói, là không thể nào, không tồn tại.Nhưng đại muội rất chăm chỉ tích cực.Không chỉ âm thầm thay hắn tìm bà mai chọn cô nương, mà còn bởi vì hắn cự tuyệt, trực tiếp dẫn Nhị muội Tam muội, từ trong nhà dọn ra ngoài, trực tiếp mướn cái viện, ba tỷ muội từ đó cùng hắn ở riêng.Hắn trong người có công chức, số lần về nhà vốn đã ít. Hiện tại lại phải lo lắng bọn em gái trụ bên ngoài sẽ bị ác nhân khi dễ, thường thường phân tâm, thường thường ảnh hưởng đến công việc.Thiên hạ nữ tử lấy Hoàng Hậu làm tấm gương, nếu như Hoàng Hậu nương nương thâm minh đại nghĩa có thể ra mặt giúp hắn khuyên đám em gái không nên gây chuyện.Vậy thì hắn, gia trạch an ninh, cũng không cần tiêu cực lánh đời muốn đi làm hòa thượng nữa.Ngụy Anh Lạc nào có nghĩ đến Vệ Thất loanh quanh đánh chủ ý lên người mình, là vì muốn mượn nàng để cho Phú Sát Hoàng Hậu cho phép bản thân chung thân không thành hôn.Nàng híp mắt lại, gật đầu nghiêm túc quan sát bóng lưng đại hán võ công cao cường, bùng nổ cảm giác chính nghĩa này. Một lần nữa rôm rả nói: "Hai lần cứu giúp, tiểu nữ tử vô cùng muốn ngay mặt tạ ơn đại ca trượng nghĩa. Ngài có thể xoay đầu lại hay không, ta... thật sự không phải loại người nông cạn."Không biết người đại ca này so với Từ đại ca, có thích hợp tỷ tỷ nàng hơn không.Tỷ tỷ tuy rằng tạm thời không nghe lời nàng, không chịu cùng nàng đi.Nhưng mình cũng không thể giống như đứa trẻ, thật sự tức giận với tỷ tỷ.Chuyện giúp tỷ tỷ sớm một chút tìm được hôn phu tốt, mới là chuyện cấp bách trước mắt.Trong từ điển của Ngụy Anh Lạc chưa bao giờ có từ 'ngồi chờ chết', nàng tuyệt sẽ không trơ mắt mặc cho Ngụy gia đưa tỷ tỷ vào cung.Để cho tỷ tỷ cùng người bỏ trốn, hoặc cho người trực tiếp đánh ngất tỷ tỷ, đóng gói mang đi tránh bão. Yêu cầu cần có, chính là một nam nhân nhìn khôi ngô cường tráng, thực tế cũng đích xác phải rất uy vũ như vậy."He he." Ngụy Anh Lạc vô tình cười ra tiếng.Vệ Thất sống lưng phát rét, cảm thấy nổi da gà.Ngụy Anh Lạc đúng thật là đối hắn tò mò không chịu nổi.Hắn thầm nghĩ bản thân cũng không khó coi đến mức không thể cho người xem, về sau không chừng còn phải dựa vào bé gái này ở trước mặt Hoàng Hậu giúp mình nói tốt vài câu, nếu lại ba lần bốn lượt từ chối, không chừng Ngụy Anh Lạc cảm thấy mình lạnh nhạt.Hít sâu, hắn ưỡn ngực quay đầu cười. Cố gắng đạt tới mục đích làm Ngụy Anh Lạc lần đầu tiên gặp hắn có thể sinh ra ấn tượng tốt."Khụ..." Ngụy Anh Lạc nghẹn hồng mặt, thân thể không kiềm chế nổi lung lay một chút.Đây, đây đây... sao lại hoàn toàn khác với nàng nghĩ.Đại hán cao chín thước, trên cánh tay thoáng nổi bắp thịt, nàng vốn tưởng rằng sẽ là một tráng sĩ râu quai nón anh vũ hơn người. Tỷ tỷ nếu không thể thành với Từ đại ca, tìm một người trầm ổn đáng tin biết yêu thương, cũng không đến nỗi trôi qua không tốt.Nhưng đại ca này xoay người lại, lại là một gương mặt non nớt vô hại.Mặt tròn trịa, mắt cũng là mắt hạnh xinh đẹp màu hổ phách, xem ra có huyết thống người Hồ ở biên ngoại, nhưng mà đường nét gương mặt lại bị thịt làm mơ hồ góc cạnh.Hắn đang gắng sức nặn ra nụ cười. Không xấu, thậm chí có chút thật thà đáng yêu.Ngụy Anh Lạc kinh ngạc thu hồi lại biểu tình. Sờ mũi một cái nghiêm túc nói: "Ngài có thể nói cho ta, ngài năm nay bao tuổi, đã lấy vợ chưa?"Vệ Thất cứng đờ: "...?!"---------Tác giả có lời muốn nói:Tiểu Vệ Thất chỉ là dân sợ cưới thôi, ko phải thái giám nha =))))))))