[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666

Chương 13: Lão hòa thượng bao che người nhà



Tỉnh dậy, mỹ nhân trong lòng không thấy. Chỉ lưu lại một lão lừa trọc đầu sáng bóng ngồi bên cạnh, than ngắn thở dài. Ngụy Anh Lạc hung hăng nhắm mắt lại. Thầm nói 'Ta nhất định vẫn còn đang gặp ác mộng.' Dung Âm làm sao sẽ không từ mà biệt.

Trong bụng thầm đếm đến mấy chục, lại mở mắt.

Hù!

Chặn tay đẩy ra cái mặt già đang xích lại gần của Pháp Từ, Ngụy Anh Lạc giận dữ: "Sư phụ người đến gần như vậy làm gì? Người che mất tiểu tỷ tỷ Dung Âm của ta..."

Dung Âm rốt cuộc đi đâu rồi? Muốn gặp nàng.

"Đừng có nằm mộng nữa." Bất thình lình bị đồ đệ ghét bỏ, Pháp Từ tâm tắc.

"Ngươi nhìn mình một chút xem, lông tóc còn chưa mọc đủ, đã muốn đào người từ chỗ Hoàng Thượng, Lập Bạch, ngươi tưởng sư phụ ngươi thật sự vạn năng, ngươi chết một lần ta cứu một lần sao?"

"... Sư phụ, cái tên Lập Bạch này thật không thể thay đổi sao?" Ngụy Anh Lạc vẻ mặt nghiêm túc. Cái tên này cứ như nói cho toàn thể Đại Thanh biết nàng là em gái da đen vậy. Nghe thôi đã khó chịu.

Hơn nữa, nàng chỉ cần vừa thất thần, liền không nhớ nổi sư phụ kêu ai. Cho dù hiện tại không cho nàng gặp Dung Âm, cho nàng đổi một pháp danh cũng được mà.

"Không được." Gương mặt già nua hiền từ của Pháp Từ tức khắc nhăn nhíu lại. "Thầy là căn cứ theo nét đặc sắc của các ngươi để lấy pháp danh. Ngươi không muốn làm Lập Bạch, chính là đang chất vấn trí tuệ của thầy."

Ngụy Anh Lạc ngửa đầu, mặt nhỏ nghiêm túc: "Sư phụ, người muốn nghe lời thật?"

Pháp Từ: "..."

Thật là muốn xách cổ nha đầu khi sư diệt tổ này, ném ra ngoài!

"Sư phụ, thôi Lập Bạch cũng được. Người nhất định phải tử tế dạy ta học bản lãnh. Người chuẩn bị dạy ta cái gì?" Nếu đã lỡ lọt hố sâu, Ngụy Anh Lạc tự cổ động bản thân, kiểu gì cũng không thể ngây ngô mất ba bốn năm mà chỉ trở thành một tiểu ni cô gõ cá gỗ.

"Ngươi muốn học cái gì?" Pháp Từ phấn chấn tinh thần, hắn trên thông thiên văn dưới tường địa lý, sở trường y thuật, còn hiểu được thuật chu dịch cùng ngũ hành, mánh khóe lừa gạt cũng thông hiểu một vài. Dạy tiểu đồ nhi Lập Bạch thành tài, thật là quá đơn giản nga.

"Lần lượt từng thứ đi. Trước mắt muốn học nhất, chính là cái chiêu phất ống tay áo một cái, để cho ta lập tức ngủ mất đó."

"... Ngươi nghiêm túc?" Pháp Từ dừng lại.

"Ừ." Ngụy Anh Lạc chưng ra mặt than, "Chiêu này xem ra rất, trâu, bò." Nàng cố ý kéo dài giọng nói, có chút tức giận Pháp Từ dùng chiêu này với nàng, hại nàng bỏ lỡ cùng Dung Âm nói lời từ biệt.

Ai biết lần tiếp theo gặp Dung Âm, Dung Âm còn có thể nhớ nàng hay không.

Buồn quá, nghĩ thôi cũng ủy khuất.

"Được, nếu ngươi đã muốn học. Thầy thỏa mãn ngươi." Pháp Từ xem như mình mù, nhìn không hiểu oán niệm trên mặt Ngụy Anh Lạc. Vẫy vẫy tay để cho Ngụy Anh Lạc nhìn về phía mình, lại vung tay áo một cái.

"Rầm." Ngụy Anh Lạc lại thẳng tắp ngã xuống.

"... Ai nha..." Quên dặn đồ đệ ngốc nín thở. Pháp Từ nhìn đồ nhi lại lần nữa gục xuống giường, tay chân có chút luống cuống.

Hồi lâu sau, hắn sâu kín than thở, thu xếp Ngụy Anh Lạc đến trên giường, kỹ lưỡng đậy chăn lại, làm ra hiện trường nhìn như Ngụy Anh Lạc ngủ một giấc sâu.

Lại nhẹ nhàng cài cửa lại, nói với tiểu hòa thượng trẻ tuổi thanh tú thủ ở cửa: "Lập Ngôn, ngươi thông báo cho tỷ tỷ của Lập Bạch, Lập Bạch quá mệt mỏi ngủ rồi. Ngươi bảo nàng đem Lập Bạch đón về. Chờ Lập Bạch ở nhà làm xong hết thảy mọi chuyện. Ba ngày sau, cho Lập Bạch lên núi tìm ta."

"Vâng." Tiểu hòa thượng Lập Ngôn lên tiếng đáp lại, muốn nói lại thôi, bước chân không dịch chuyển.

Pháp Từ nhếch mi, "Có lời mau nói."

"Sư phụ, có một liền có hai, Lập Bạch tiểu sư muội vào phật môn chúng ta nếu như chỉ một mình mình là nữ, có phải quá cô đơn hay không a. Nếu không thì, người tiếp tục —— "

"Tiếp cái gì?" Pháp Từ xụ mặt. Một cái Lập Bạch như vậy đã đủ cho mình đau đầu, chẳng lẽ muốn thu cả một nhóm???

"Không... Không có gì." Lập Ngôn lập tức im bặt. Hu hu ~ biểu tình của sư phụ thật đáng sợ.

"Hiếm mới là quý, sư huynh đệ các ngươi hảo hảo quý trọng Lập Bạch là được. Lại nói những lời nhảm nhí này nữa, thầy thưởng các ngươi mỗi người một con ngựa, học tiên thánh đi tây thiên lấy kinh."

Lập ngôn trố mắt, mãnh liệt lắc đầu.

"Không, chuyện đi theo bước chân của tiên thánh Huyền Trang, nên là đại sư huynh chững chạc cùng sư phụ đi, ta... ta chỉ là tên lâu la, không làm nổi chuyện lớn như vậy. Sư phụ ngài cực khổ, ngài đi dùng bữa, ta đi tìm nữ thí chủ để cho nàng mang Lập Bạch về nhà."

Bằng tốc độ trong nháy mắt, Lập Ngôn liền từ bên cạnh Pháp Từ biến mất.

"..." Chạy đúng là rất nhanh. Pháp Từ than thở, đây tuyệt đối không phải phương pháp giáo dục của hắn có vấn đề. Mà là mấy đứa nhãi con này bản tính không tốt, nhàn quá sinh lười.

Chờ Anh Lạc tới đây chú tâm học tập, hắn phải tranh thủ mượn cơ hội lần này, ở trong chùa tạo một tấm gương học tập, khích lệ tăng chúng cùng nhau tiến bộ.

Đúng, cứ làm như vậy.

Pháp Từ hài lòng cười một tiếng, đến lúc đó, hắn nhất định có thể thay đổi bộ mặt tăng chúng Hương Sơn Tự. Để cho mọi người bên trong chùa càng thêm thân thiết, càng rạng rỡ, càng được bách tính kính yêu.

Đột nhiên, bầu trời hướng tây bắc truyền tới một tiếng sấm.

Ánh nắng chiều đỏ au vốn dĩ tràn về phía chân trời, dọc một đường đến phương hướng Tử cấm thành. Đột nhiên, ánh dương bị một đám mây đen từ tây bắc tới chắn lại. Lẫn nhau giằng co, ánh trời chiều dần dần bị mây đen che đậy. Mây đen càng lúc càng dày, trong tầng mây có thể mơ hồ thấy được điện quang.

Pháp Từ thấy vậy, lông mày trắng xoắn lại. "Không đúng." Bấm ngón tay tính toán, thần sắc càng nghiêm túc.

Theo lý thuyết, từ khi Hoàng hậu nương nương xuống núi đến giờ đã qua hai canh giờ, nương nương hẳn đã trở về cung, nhưng bây giờ... sao lại dừng lại nửa đường.

Chẳng lẽ, nhóm người kia không sợ chết? Còn muốn trước khi chết giãy giụa một phen?

Chuyện quá khẩn cấp, hắn lập tức gọi đến đại đồ đệ ở võ trường, "Lập Đức, ngươi tức tốc dẫn theo một trăm lẻ tám tăng chúng võ đường tất cả xuống núi, ổn thỏa đưa Hoàng hậu nương nương về trong cung."

Vốn dĩ không muốn nhúng tay vào đấu tranh trong cung quyến, nhưng người mà những kẻ kia muốn gây hại, đâu chỉ là hoàng hậu một nước.

Nghĩ đến nếu Phú Sát Dung Âm xảy ra chuyện, không chừng Lập Bạch đồ đệ vừa nhặt được của mình lại muốn tìm đường chết đại náo một hồi.

Pháp Từ hận không thể làm bản thân bất tỉnh.

Lập Đức vốn muốn hỏi sư phụ, có phải là vì tiểu sư muội, mới nhúng tay chuyện của hoàng tộc. Nhưng nhìn lão sư phụ dáng vẻ tâm mệt như vậy, lập tức đổi lời, thân thiết nói: "Đồ nhi sau khi đưa Hoàng hậu nương nương về, có cần thay sư phụ truyền lời gì cho Hoàng thượng không?"

"Cái này thì không cần. Ngươi đi nhanh về nhanh. Thuận tiện, phái vài người khác, đi theo đường mòn sau núi, cùng đưa tỷ muội Lập Bạch về kinh. Điệu thấp chút."

Pháp Từ xoa xoa ấn đường, vốn nghĩ thu Ngụy Anh Lạc làm đồ đệ, tạm mang nó đi lánh mấy năm nguy hiểm.

Nhưng bây giờ nguy hiểm tìm tới cửa, tránh là không tránh khỏi. Bọn họ chỉ có thể chủ động đánh ra, để cho những ác nhân kia biết, Ngụy Anh Lạc cùng Phú Sát Dung Âm, hiện tại xem như có Hương Sơn Tự hậu thuẫn.

Tiếp theo, chính là gửi hy vọng vào Lập Bạch nhanh chóng lớn lên.

Có Từ Hải Băng còn có mấy người võ tăng một đường bảo vệ, xe ngựa chở Ngụy gia tỷ muội một đường bình ổn, một canh rưỡi giờ, đã trở lại Ngụy gia sâu trong ngõ hẻm.

Ngụy Anh Ninh khuôn mặt không biểu tình ôm Ngụy Anh Lạc ngủ mơ mơ màng màng xuống xe ngựa, đầu óc vẫn còn trong trạng thái mờ mịt.

Nàng dự định là, không đúng a. Nàng ban đầu là ý định cùng Từ đại ca mang Anh Lạc tìm cao tăng trừ quỷ, làm sao trừ một hồi, cao tăng liền để cho Anh Lạc xuất gia?

Hơn nữa, nữ nhân hại Anh Lạc trúng độc kia, lai lịch ra sao? Bản thân còn chưa hướng nàng hỏi tội, người đã không thấy tăm hơi.

Nữ nhân nguy hiểm chẳng khác gì tai tinh như vậy, về sau quyết không thể để cho nàng gặp Anh Lạc!

Yêu thương cõng Ngụy Anh Lạc trên vai, Ngụy Anh Ninh nói với Từ Hải Băng: "Từ đại ca, vậy ta trước mang muội muội vào nhà."

"Anh Ninh, muốn ta bồi các muội đi vào không?" Từ Hải Băng không như Ngụy Anh Ninh luôn ở sâu bên trong nhà, hắn kiến thức nhiều, lại cùng đám người Lập Đức ở Hương Sơn Tự là bạn tốt.

Mấy vấn đề Ngụy Anh Ninh muốn biết, trong lòng hắn đều có ước đoán.

Vị quý nhân tiếp xúc với Anh Lạc kia, tuy không thấy được toàn diện mạo. Nhưng bên cạnh nàng không chỉ có một thị vệ nhất phẩm trông giữ, mà cao tăng Pháp Từ còn đối phu nhân này kính cẩn vô cùng.

Nhất định là người trong thâm cung.

Hơn nữa, nàng lấy ra ba chiếc bông tai đưa cho Anh Lạc, chất lượng cực tốt, vừa nhìn đã thấy là đồ xuất từ hoàng gia.

Anh Lạc có thể ở trước mặt quý nhân này lấy được coi trọng, cũng coi như chuyện tốt.

Hắn thấy Anh Ninh vẻ mặt nghi hoặc, biết nàng còn đang quấn quít chuyện vị quý nhân kia, vốn định nói cho Anh Ninh suy đoán của mình. Nhưng trước khi ra khỏi chùa, Lập Đức bảo hắn cẩn thận ngôn hành, nói cho nàng biết sẽ hại tỷ muội Ngụy gia cuốn vào phân tranh không cần thiết.

Nói, hay là không nói.

Nói, không chừng sẽ để cho trái tim nhỏ bé của Anh Ninh nhảy kịch liệt hơn.

Không nói, nhìn bộ dáng kia của Anh Ninh, sợ là sẽ cả tối không ngủ được. Nhưng tính mệnh so sánh với mấy ngày mất ngủ, rõ ràng là tính mệnh quan trọng hơn.

Quyết định chủ ý, vẻ do dự trên mặt Từ Hải Băng phai đi. Hắn gọi lại Ngụy Anh Ninh, nghiêm túc nói: "Anh Ninh, muội mang Anh Lạc trở về hảo hảo nghỉ ngơi. Sau này muốn đi nơi nào, ta đều phụng bồi muội."

Ngụy Anh Ninh "Hả?"

Từ Hải Băng cười cười, dưới đêm trăng, hàm răng trắng sáng ngời, nhìn không dọa người, lại đẹp mắt.

Bong!

Ngụy Anh Ninh đầu óc mờ mịt nổ bùng hoa."Gì... Từ đại ca huynh nói gì?"

Từ Hải Băng hít sâu, đưa tay đem tóc Ngụy Anh Ninh dắt đến sau tai, ôn tồn nói: "Ta nói, đi ngủ sớm một chút. Hết thảy có ta."

Ngụy Anh Ninh như mất hồn ôm Anh Lạc trở lại viện, cảm thấy lỗ tai thiêu lợi hại.

Nhất định là trúng nhiệt độc. Nàng nghĩ như vậy, liền dán tay lên mặt, cảm thấy mặt cũng nóng hoảng.

Từ đại ca... Từ đại ca... Ngụy Anh Ninh nằm ở bên cạnh Ngụy Anh Lạc, lẩm bẩm như ngớ ngẩn, quên cả lau mặt cho Ngụy Anh Lạc lẫn bản thân, cười hềnh hệch ôm lấy Ngụy Anh Lạc, cọ cựa một hồi lại hỏi một câu, "Anh Lạc a, ngươi nói xem Từ đại ca có phải là thích ta không?"

"..." Ngụy Anh Lạc ngủ khò khò.

"Nhất định thế, nếu không sao hắn lại sẽ nói chuyện cảm động như vậy." Lại một trận cười khanh khách.

Ngụy Anh Lạc đang ngủ say: "..." Làm sao, gà bông nuôi trong nhà chạy vào phòng đẻ trứng sao? Ồn ào quá.

Xoay mình, một cái bạt tai đánh qua. 

Thế giới trong nháy mắt an tĩnh. 😂

Ngày thứ hai, Ngụy Anh Lạc xoa mắt, phát hiện sư phụ mình bản lãnh thật trâu bò, nàng ngủ một giấc tỉnh dậy, thiền phòng lúc mình ngủ liền trang trí giống như đúc phòng ngủ nhà mình.

Đây chẳng lẽ là ảo thuật trong truyền thuyết sao? Cái này, nàng cũng muốn học.

Có chút không kịp chờ đợi, muốn học hết tất cả bản lãnh của sư phụ. Ngụy Anh Lạc mở cửa, chuẩn bị tìm tỷ tỷ xuống núi về nhà thu thập đồ đạc, thì thấy ở trong viện, tỷ tỷ quỳ xuống trên một khối ván giặt áo, bị người dùng roi mây giáo huấn.

Nam nhân trung niên thân cao chưa đủ sáu thước đưa lưng về phía Anh Lạc giáo huấn tỷ tỷ, thân hình gầy nhom, mặc một bộ áo choàng ngắn xám tối, đuôi sam đen sẫm đung đưa sau lưng. Cầm cây roi mây, thô ráp to bằng cánh tay trẻ sơ sinh. Giờ phút này đang một lần lại một lần, không chút do dự đánh vào trên lưng Ngụy Anh Ninh.

"Ngươi dừng tay!" Ngụy Anh Lạc nghiến răng vang ken két. Xông tới chắn ở bên cạnh Ngụy Anh Ninh, phẫn nộ nói: "Ngươi tại sao phải đánh tỷ tỷ?!"

Hai kiếp làm người, nàng đều cùng người cha này có ngăn cách sâu đậm.

Mặc dù biết một thân máu thịt của mình, có một nửa là hắn đưa cho. Bản thân cần quên đi chuyện hắn vào mùa đông vứt mình xuống sông, cần hiếu đạo làm đầu.

Nhưng mà, nàng nguyện ý buông xuống thành kiến với cha, muốn làm con gái tốt.

Tại sao cha nàng, lúc nào cũng muốn đâm vào tim nàng?

---------------

Tác giả có lời muốn nói:

—— tiểu kịch trường phát kẹo ——

Hoàng Hậu: (không biến sắc) "Anh Lạc, ta nghe nói ngươi muốn cùng Pháp Từ học bản lãnh, cái đầu tiên chính là thủ đoạn làm người hôn mê, ngươi muốn làm gì?"

Anh Lạc: (chưa kịp hoàn hồn, thuận miệng nói) "Cảm thấy thú vị."

Hoàng Hậu: (ánh mắt đau thương) "... Ngươi còn biết cả nói dối rồi, ngươi không muốn thẳng thắn với ta phải không. Ta không muốn đến lúc đó vào tù đưa cơm cho ngươi."

Anh Lạc: "..." Dung Âm nói gì, sao nàng nửa câu đều không hiểu nổi?

Hoàng Hậu: (gạt lệ) "Ngươi khẳng định bên ngoài có quỷ. Bây giờ đối với ta, ngươi còn muốn giấu giấu giếm giếm."

Ngụy Anh Lạc: (hống dỗ trấn an) "Aiz, cái gì với cái gì đây? Ngươi phải để cho ta chết minh bạch một chút chứ. Đừng khóc a."

Hoàng Hậu: (xoay người hục hặc nói) "Minh Ngọc mấy ngày trước nghiêm trang nói với ta, ngươi vung tay một cái, mê đảo một đám con gái. Mấy đứa con gái kia đâu rồi? Đều bị ngươi giấu ở đâu?"

Ngụy Anh Lạc: "..." Cái vấn đề này nên làm sao trả lời, đang online chờ cứu nha... Gấp!

(Minh Ngọc: Hình như nương nương hiểu sai chữ mê đảo thành hôn mê rồi, có nên giải thích lại không)

P/s: Dự tính sớm giải quyết chuyện tỷ tỷ để tranh thủ sớm một chút vào cung, cho Anh Lạc cùng Đại móng heo giao tranh chính diện. Anh Lạc nằm mơ đều muốn cùng hoàng đế cướp Tiểu Dung Âm mài dao soàn soạt ~ hắc. Tiểu 6 chúc mọi người ngủ ngon.

------

Ed: Đã về trễ còn mãi mới xong, hức, ngày mai về lại lịch trình bình thường, 2 chương nha 😚

Chương trước Chương tiếp
Loading...