[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666

Chương 12: Ủy thác



Chuyện bái sư xem như được quyết định, Dung Âm thấy Ngụy Anh Lạc vẻ mặt chắc chắn, không chút dấu hiệu muốn thay đổi chủ ý, trong lòng tuy rằng luyến tiếc, nhưng cũng phải khéo léo đúng mực nói: "Vậy thì làm phiền đại sư dạy dỗ Anh Lạc vậy. Ta hôm nay tới, còn có một chuyện muốn cầu."

Cố ý ở trước mặt đệ tử thể hiện tài năng, để cho Ngụy Anh Lạc thấy mình tuyệt đối không phải một tên đại lừa bịp. Pháp Từ thần sắc đoan chính, cao thâm nói: "Nương nương không ngại cực khổ mà tới, có phải là vì bệnh tình của người thương yêu nhất?"

Người thương yêu nhất...?!

Trong nháy mắt Ngụy Anh Lạc dựng thẳng sống lưng.

Vụng trộm liếc mắt nhìn Dung Âm toát ra nồng nặc bi thương. Thấy Dung Âm rũ thấp mi mắt, thấp giọng trả lời: "Đúng thế."

Trái tim Ngụy Anh Lạc, trong nháy mắt lạnh xuống.

Nàng nghẹn khuất nhìn bản thân tay ngắn chân ngắn, gương mặt suy sụp thật muốn khóc.

Làm sao bây giờ, nàng có hơi ghen tị rồi.

Dung Âm vì người thương yêu nhất mà đến chùa tìm lão thần tiên.

Người Dung Âm đặt trên đầu quả tim không cần đoán cũng biết là ai, chính là tên miệng đầy ba hoa luôn tùy ý hứa hẹn lại chưa từng thực hiện lời hứa kia, Hoằng Lịch.

Ông trời nà, nếu đã để cho nàng sống lại, tại sao không làm nàng biến lớn một chút.

Nàng hiện tại vẫn còn bộ dáng em bé, có thể làm cái gì? Nàng làm cách nào tranh nữ nhân với tên Hoằng Lịch tay dài chân cao lại còn biết dỗ dành phụ nữ kia.

Điểm chính là, Dung Âm đem Hoằng Lịch đặt ở vị trí đầu quả tim. Nàng còn chen chúc trộn lẫn như thế nào a...

"Khụ." Quả thực không kiên nhẫn nghe tiếp đống tâm tư loạn xị của Ngụy Anh Lạc được nữa, Pháp Từ hận không thể đem tiểu nha đầu này lật ngược lại, đem nàng vứt xuống bích thủy hàn đàm cho đầu óc hạ nhiệt. Nhưng hắn nhìn ra, Phú Sát hoàng hậu yêu quý Ngụy Anh Lạc như hạt châu trong mắt.

Nếu lúc này xách tiểu gia hỏa lên ném ra ngoài. Không chừng Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ đem hắn ném ra ngoài luôn.

"Lập Bạch, ta cùng nương nương có chuyện quan trọng cần thương lượng, ngươi nhắm mắt lại ngủ một lát để điều dưỡng khí huyết, chờ ngươi ngủ say sư phụ sẽ để chị ngươi đưa ngươi xuống núi, ba ngày sau lên núi tìm ta."

"Nhưng ta không muốn ngủ. ┗|'O′|┛ Éo ~~" Ngụy Anh Lạc tâm tình khó chịu, địch nhân Hoằng Lịch còn chưa có xuất hiện phân cao thấp, tranh đấu đã lộ ra xu thế suy sụp, nhưng nàng còn muốn giãy giụa thêm một chút. Nghe thêm chút chuyện có liên quan đến Hoằng Lịch ở thời điểm này.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng mà.

Nhưng lời nói này của Pháp Từ hòa thượng căn bản không quan tâm ý kiến của Ngụy Anh Lạc.

Hắn thập phần quang minh lỗi lạc hướng về phía Ngụy Anh Lạc cười cười, quơ xuống ống tay áo.

Ngụy Anh Lạc chỉ ngửi được một mùi đàn hương nhàn nhạt, còn chưa kịp hỏi sư phụ muốn làm gì, đã hoa mắt ù tai hôn mê mất, bịch một tiếng nằm ngửa trên giường, say sưa ngủ.

"Đây là... Đại sư ngài vì sao đối với Anh Lạc như vậy?" Dung Âm không hiểu. Mặc dù biết Pháp Từ đại sư sẽ không làm chuyện có hại cho Anh Lạc, nhưng nhìn hắn trêu chọc Anh Lạc xoay vòng vòng, trong lòng liền có chút thương tiếc.

Pháp Từ vuốt râu trầm giọng nói: "Nương nương, người cũng đã nói, Anh Lạc chẳng qua chỉ là một đứa bé. Chuyện của người lớn tự nhiên có biện pháp giải quyết của người lớn, trẻ con vẫn là không nên tham dự thì thỏa đáng hơn. Huống chi lần này mới chỉ là lần đầu tiên hai người gặp mặt, vậy mà nó đã lập tức dùng tính mệnh thay người ngăn cản tai ách. Nếu như dây dưa tiếp, để cho đứa bé này biết nhiều chuyện của người hơn. Người chẳng lẽ muốn, nó tiếp tục vì chuyện của người mà bị thương? Tuy nó là mỹ ngọc quang minh trong số mệnh của người, có nó ở bên, có thể bảo vệ người bình an. Nhưng mà, nó cũng cần thời gian lớn lên a."

Pháp Từ nói, làm Dung Âm tự thấy xấu hổ. "Thật có lỗi, đại sư, là bổn cung hiểu lầm ngài. Nhưng trong lòng bổn cung không hề có ý tưởng xem Anh Lạc như bia đỡ đạn của mình."

Nàng cùng Ngụy Anh Lạc chẳng qua chỉ mới bắt đầu quen biết, nhưng cứ như duyên phận kiếp trước đã định vậy. Lần đầu gặp liền thích không chịu nổi.

Nhưng nếu thật giống như Pháp Từ đại sư nói, nàng gặp mặt Anh Lạc, sẽ hại Anh Lạc liên tiếp thay bản thân ngăn cản tai ách. Vậy nàng nguyện ý từ đây không cần gặp lại Ngụy Anh Lạc nữa.

"... Cũng không phải là không được gặp, chỉ là thời điểm chưa tới, gặp quá sớm, không có ích lợi gì với tương lai của các ngươi." Trong lòng Pháp Từ không biết làm sao, hắn có phải là lời nói cao thâm quá mức, sao hết người này đến người kia đều không hiểu được điểm chính yếu chứ.

"Ngài là muốn nói, chờ thời cơ đến, Anh Lạc cùng ta gặp mặt, sẽ không bị thương nữa phải không..." Thì ra là như vậy, trong lòng Dung Âm thở phào nhẹ nhõm, nụ cười chậm rãi nở rộ, duyên dáng lại thanh khiết.

Pháp Từ âm thầm niệm A di đà phật, yên lặng nhìn một cái về phía Ngụy Anh Lạc đang ngáy khò khò. Lông mày trắng nhíu lên: Lập Bạch đồ đệ, đường ngươi cần đi, thầy đều trải dùm cho ngươi rồi. Tiếp theo phải xem ngươi biểu hiện thôi. Dám cùng đương kim thiên tử cướp hoàng hậu, không xách theo vài cái búa sao được?

Hắn sống đã không biết bao nhiêu tuổi, không dám nói bản lãnh thông thiên. Nhưng để cho Ngụy Anh Lạc có năng lực cầm theo vài cái búa, có thể bất ngờ không kịp đề phòng gõ cho hoàng đế chóng mặt thì vẫn là có.

Ba năm, không, nhiều nhất năm năm, bảo đảm sẽ khiến cho tiểu nha đầu này thành nghệ xuất sư.

"Nếu như vậy, bổn cung sẽ tuân thủ nghiêm ngặt ước định không gặp mặt. Chờ thời cơ đến, gặp lại Anh Lạc." Phú Sát Dung Âm thật sâu nhìn lại Ngụy Anh Lạc, khắc chế xung động muốn đến ôm Ngụy Anh Lạc một cái để cùng nàng từ giã. Nói thầm: "Lại chờ mấy năm nữa đi, đứa nhỏ, chờ đến lúc đó, Dung Âm tỷ tỷ liền có thể che chở ngươi, ai cũng không tổn thương được ngươi nữa."

"Vậy thì, tốt lắm." Pháp Từ gật đầu, an ủi: "Người cũng yên tâm, Nhị hoàng tử người hiền tự có thiên tướng, không có việc gì."

"Vĩnh Liễn thật có thể bình an vô sự sao..."

Nhắc đến Vĩnh Liễn gầy yếu, trong lòng Dung Âm liền buồn bã.

Nếu như Vĩnh Liễn của nàng có thể thân thể khỏe mạnh, cho dù không thể thừa kế ngôi hoàng đế thì có làm sao, thân là ngạch nương của Vĩnh Liễn, nàng chỉ hy vọng con mình có thể bình an khỏe mạnh, không còn kỳ vọng nào khác nữa.

"Phải, lão nạp đã ở trong chùa vì Nhị hoàng tử đốt hương bình an cùng đèn trường minh, cũng cử ra tăng chúng từ hôm nay ngày đêm cầu phúc cho Nhị hoàng tử, bảy ngày sau nếu suôn sẽ, tự nhiên có thể vượt qua kiếp nạn lần này, người hãy bớt ưu sầu trở về cung đi. Mấy ngày nay không được xuất cung, trông giữ bầu bạn bên cạnh Nhị hoàng tử. Đem hình nhân bên cạnh hắn bỏ đi, có thể bảo vệ hắn tương lai ít nhất mười năm bình an."

Hình nhân...? Ánh mắt Dung Âm trở nên sắc bén.

Bên cạnh Vĩnh Liễn trừ mấy vị ma ma ra thì chỉ có bà vú, đều là lão nhân trong cung Thái hậu đưa tới, chẳng lẽ, trong số bọn họ đã có người bị thu mua, muốn hại Vĩnh Liễn.

Không, không chỉ là muốn hại Vĩnh Liễn.

Bản thân hôm nay bí mật xuất hành, dưới tình huống giữ bí mật như vậy, mà còn có người có thể men theo tung tích hạ độc bên trong bánh ngọt, xem ra, người ẩn núp phía sau màn kia, mục đích rõ ràng là muốn giết chết mẹ con bọn họ.

Tròng mắt ôn hòa càng thêm lạnh lùng, Dung Âm đứng dậy hướng Pháp Từ vái một cái, "Đại sư, ngài có thể tính được là ai muốn hại mẹ con chúng ta hay không?"

Pháp Từ lắc đầu, "Thiên cơ bất khả lộ. Nương nương, người có thể tra ra được."

Dung Âm: "..." Tại sao bỗng dưng có một suy nghĩ quỷ dị là đại sư căn bản cũng không biết gì, nhưng vẫn muốn ở trước mặt mình giả trang hình ảnh thế ngoại cao nhân?

Pháp Từ: [○'Д ○] Thật bực hết sức, muốn đem hai nữ nhân này ném ra ngoài quá. Phiền chết.

"Nương nương, nếu như không còn chuyện gì, người có thể đi được rồi. Sắc trời đã tối, lão nạp nơi này miếu nhỏ, không giữ chân các vị nữa."

Dung Âm: "... Làm phiền rồi."

Bỗng dưng bị đuổi, Dung Âm thân là Hoàng Hậu, lại không thể nổi giận. Chỉ có thể mỉm cười dặn dò một câu: "Đại sư, Anh Lạc làm phiền ngài. Anh Lạc, đúng là người được số mệnh chỉ định mà ngài đã tính ra trước mặt a mã ngạch nương ta."

Pháp Từ: "..."

Vì sao cảm giác trong lời nói của nương nương có hàm ý, đang uy hiếp ta?

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Là lá la ~ —— ranh giới tiểu đường ngọt ngào ——

Hoàng Hậu: (quyến luyến không thôi) "Ngươi thật đã nghĩ kỹ, muốn đi theo tên hói này học nghệ, không cần ta sao?"

Anh Lạc: (ép lệ chảy ngược vào trong, ánh mắt kiên nghị) "Không, hiện tại biệt ly chỉ vì để chúng ta có thể tiếp tục "

Hoàng Hậu:???

-------

Ed: Hôm nay và ngày mai mỗi ngày chỉ có một chương thôi nha nha nha (°ε° ). Vì ed hai hôm nay sẽ về muộn lắm không làm nhiều được, hehehe

Chương trước Chương tiếp
Loading...