[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666

Chương 10: Lão thần tiên



Pháp Từ hòa thượng vốn không muốn kêu người im miệng, nhưng Ngụy Anh Lạc thực sự quá om sòm.

Vo ve vo ve.

Chẳng khác gì con ong, không có một chút giác ngộ rằng bản thân đã chết.

Chưa kể bé gái này đến chết vẫn còn đòi trả giá với thần phật, mong đợi còn có thể sống ngược lại thêm một ván.

Vì người này sao? Hai kiếp cũng không chịu buông xuống, còn muốn đời đời đi theo?

Liếc mắt nhìn Phú Sát Dung Âm một cái, từ khi đến đây đem Ngụy Anh Lạc giao vào tay hắn, liền ở trên đệm cói tĩnh tọa có thị nữ hầu hạ ở bên, nhìn như tâm thần ổn định, thực tế ánh mắt luôn giằng co ở trên người Ngụy Anh Lạc.

Trong lòng Pháp Từ có chút hiểu ra.

Người thực hiện châm cứu trong quá trình châm cứu khử độc cho người khác, chú trọng nhất là bình tâm tĩnh khí.

Đặc biệt là thời điểm hắn châm cứu, đòi hỏi hoàn cảnh không được quấy nhiễu, yêu cầu rất cao.

Phú Sát hoàng hậu tuy rằng lo đến phát bệnh, nhưng vì để không gây áp lực cho hắn, cố ý đem chị cả của Ngụy Anh Lạc đang khóc lóc đỏ bừng mắt đưa đến phòng bên cạnh, còn mình thì lưu lại nhìn.

"Đại sư, cầu ngài bất kể thế nào cũng phải cứu được tính mệnh nó. Cần linh dược gì, ngài cứ nói với bổn cung, bổn cung nguyện ý bỏ ra bất kỳ giá nào, chỉ cần nha đầu này có thể sống." Phú Sát Dung Âm ánh mắt ảm đạm nhìn của Ngụy Anh Lạc, gương mặt nhỏ nhợt nhạt hô hấp đều có vẻ đau đớn.

"Bần tăng sẽ làm hết sức." Pháp Từ đem một cây ngân châm cuối cùng lẳng lặng xoáy vào giữa trán Ngụy Anh Lạc, truyền âm vào đầu Ngụy Anh Lạc: "Si nhi, tỉnh lại."

Ngụy Anh Lạc từ sau tiếng 'Im miệng' kia, luôn luôn trong trạng thái hoảng hốt, không biết có phải là mình nghe lầm hay không. Hiện tại, trong đầu lại vang lên thanh âm tựa như tiếng chuông lớn, không khỏi tâm thần chấn động, ngửa đầu nói: "Thần phật, chính là ngài để cho ta chuyển kiếp làm lại từ đầu sao? Ngài có thể nói cho ta biết, kết cục của Dung Âm đời này hay không? Ta còn có thể sống thêm một lần không..."

"Ba vấn đề ta chỉ có thể trả lời một cái, ngươi muốn biết cái nào?" Pháp Từ ánh mắt thâm trầm. Thật muốn biết: Tính mệnh bản thân cùng số mệnh người kia, đối Ngụy Anh Lạc mà nói, cái nào mới là quan trọng nhất?

"Hai." Ngụy Anh Lạc không chút nghĩ ngợi, "Ta chỉ muốn biết nàng đời này có thể khỏe mạnh mà sống hay không." Không có nàng bầu bạn, Dung Âm liệu có thể suôn sẻ vượt qua ngưỡng cửa ba mươi bảy tuổi?

Câu câu không rời Phú Sát Dung Âm, Pháp Từ thật muốn mở đầu Ngụy Anh Lạc ra, nhìn xem bên trong cấu tạo thế nào.

"Cơ hội chỉ có một lần, ngươi đối với chuyện của bản thân thật không có gì muốn hỏi sao?" Pháp Từ hiếm khi thả xuống tư thái cao nhân.

Ngụy Anh Lạc lắc đầu, gần như ngoan cố lặp lại: "Ta chỉ muốn biết nàng đời này có thể thuận lợi mà sống hay không."

Để cho Dung Âm hạnh phúc mà sống, cơ hồ đã trở thành tín niệm nhân sinh của Ngụy Anh Lạc.

Tuy rằng hiện tại nàng còn chưa kịp làm gì cho Dung Âm, đã xem như hạ màn.

Nhưng trong lòng nàng, vẫn nghĩ rằng cho dù bản thân thành quỷ, cũng muốn bảo hộ Dung Âm an toàn.

Nếu thần phật nói với nàng, Dung Âm sẽ không chết oan, vận mệnh Dung Âm bởi vì nàng sớm xuất hiện, đã xuất hiện thay đổi quỹ tích.

Vậy đời này nàng cũng coi như không uổng phí đến một lần.

Đã đủ đáng giá rồi.

Bởi vì dựa theo tính tình trọng tình trọng nghĩa của Dung Âm, nàng chết đi, Dung Âm nhất định sẽ yêu ai yêu cả đường đi, chiếu cố luôn a tỷ nàng. Vậy thì tính mệnh a tỷ cũng sẽ không như kiếp trước, yên lặng điêu tàn.

Cho nên nàng có thể an tâm. Thật sớm đi đầu thai, để kiếp sau sớm một chút tìm thấy Dung Âm.

Nhưng nếu như Dung Âm vẫn sẽ vì tiểu nhân mà chết oan, vậy mình phải cải biến sách lược, sớm một chút tu luyện thành con quỷ thật lợi hại, đi theo bên cạnh Dung Âm, thay nàng thu thập mấy con yêu tinh hại người kia.

"Si nhi, ý tưởng trong đầu ngươi ta đều nghe được." Pháp Từ cắt đứt, "Quỷ cũng không dễ làm như ngươi tưởng đâu. Con người sau khi chết bảy ngày, nếu không ngoan ngoãn đi theo quỷ sai đến địa phủ báo cáo, sẽ bị đánh dấu thành du hồn dã quỷ, tước đoạt tư cách đầu thai. Một khi bị phát hiện lại còn ở nhân gian hại người, sẽ bị ném vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được thoát thân."

Ngụy Anh Lạc: "..."

"Ngươi, chẳng lẽ không sợ?" Nhìn Ngụy Anh Lạc mặt không biểu tình, Pháp Từ buồn bực, thật mất công muốn khuyên người hoàn lương.

"Sợ, nhưng sợ thì sẽ lùi bước sao? Nàng là người tốt, người tốt thì nên có hảo báo. Người khác nếu không phải muốn hại nàng, ta sẽ không lung tung giết người vô tội."

Đối một số người mà nói, tiêu chuẩn của bọn họ là người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta, diệt cả nhà người.

Nhưng Ngụy Anh Lạc rất thực tế, đối với Ngụy Anh Lạc mà nói, người nếu phạm nàng, nàng sẽ trực tiếp phạm trở lại, nếu không quá đáng thì sẽ không ác độc đến trình độ muốn đòi lấy tính mệnh.

Có điều nếu người nọ không có mắt, làm hại Dung Âm hoặc tỷ tỷ, vậy thì nàng sẽ khiến kẻ đó chết đến không thể chết lại nữa.

Đây chính là quy luật của nàng.

Lương tâm có hạn, phải dùng tiết kiệm.

"Khụ" Pháp Từ thiếu chút nữa nghẹn chết.

'Ta là cao tăng, ta phải bình tĩnh.'

Lại một lần mặc niệm thanh tâm chú, Pháp Từ cảnh cáo bản thân không được cãi vã với đứa bé đã chết còn ngoan cố này.

Thời gian sắp tới rồi.

"Si nhi, nếu không phải nể tình ngươi nguyện ý vì nàng buông tha phúc duyên cả đời, lại là trời sinh ngoan cố, không đạt được mục đích liền muốn khuấy cho long trời lở đất. Ta tuyệt sẽ không nghịch thiên, cho ngươi thêm một lần cơ hội. Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi."

Nhổ châm, giáng xuống một chưởng.

"Anh Lạc —— "

Cùng với tiếng nữ nhân đột nhiên đứng lên kinh hô, lồng ngực áp bức của Ngụy Anh Lạc đột nhiên thông suốt, "ọe" một cái, phun ra một bãi máu đỏ, cuối cùng thuận khí tỉnh lại.

"Anh Lạc, ngươi cuối cùng tỉnh rồi!" Hai ba bước đi tới bên cạnh Ngụy Anh Lạc, Dung Âm đem bàn tay nhỏ bé của Ngụy Anh Lạc sít sao siết trong lòng bàn tay, mừng đến chảy nước mắt. Dòng lệ lưng chừng trong mắt không hạ xuống, cuối cùng đã có lý do trào ra.

"Dung Âm, không khóc. Ta không sao. Nơi này là...?" Chống tay nửa ngồi dậy thay Dung Âm lau sạch nước mắt, Ngụy Anh Lạc thuận thế đem thân thể bé nhỏ tựa vào lòng Dung Âm.

Trong không khí tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt chui vào lỗ mũi, đập vào mắt, lại đều là đồ dùng phật môn phong cách cổ xưa tao nhã, bên cạnh mình, còn có một lão hòa thượng đang ngồi, ánh mắt thương hại, lông mày trắng đoan chính quý phái.

Ngụy Anh Lạc nhức đầu. Cho dù nàng hết sức không muốn, cũng biết đại khái mình ở nơi nào.

"Là Pháp Từ đại sư ngài cứu ta?" Ngụy Anh Lạc chùi vết máu bên mép, nửa thật nửa giả dò xét xem Pháp Từ lão hòa thượng có thể không biết xấu hổ đem công lao của thần tiên thả vào trên người mình hay không.

Đầu óc nàng rất thanh tỉnh, bản thân có thể đại nạn không chết, cũng bởi vì lão thần tiên kia cảm động chấp niệm của nàng đối với Dung Âm. Nàng không cảm thấy, lão hòa thượng này sẽ thật có bản lãnh thần kỳ như vậy.

Hết thảy đều chỉ là trùng hợp.

"Anh Lạc!" Dung Âm ôm chặt Ngụy Anh Lạc, thấp giọng nói: "Mạng của ngươi đều là đại sư cứu. Không cho phép vô lễ." Ân oán trước kia của Ngụy Anh Lạc cùng Pháp Từ thế nào bản thân không biết, nhưng bây giờ Pháp Từ cứu tính mệnh Anh Lạc là sự thực.

Anh Lạc không nên vô lễ như vậy, ngữ khí đầy khiêu khích hoài nghi.

"Không sao, tiểu thí chủ hiện tại máu độc đã trừ, chỉ cần dựa theo đơn thuốc điều dưỡng mấy ngày, liền khôi phục bình thường."

Thanh âm này... Ngụy Anh Lạc phút chốc ngẩng đầu, nhìn về phía Pháp Từ ánh mắt vừa sợ vừa nghi. "... Lão thần tiên?!"

"Thần tiên không dám nhận. Chẳng qua chỉ là con lừa trọc có chút danh tiếng mà thôi."

Ngụy Anh Lạc: "..."

Chột dạ, 'Quả nhiên là lão thần tiên, lại biết ta mắng hắn con lừa trọc.'

Pháp Từ khẽ mỉm cười, đứng dậy chắp hai tay, "Tiểu thí chủ, lão nạp thấy ngươi và ta thập phần hợp duyên, ngươi còn nhìn ta nữa, ta liền sẽ muốn phá lệ thu ngươi làm học trò đó."

Ngụy Anh Lạc thoắt cái nhắm mắt.

Dung Âm: "..."

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu 6 tốc độ gõ chữ rùa bò: (mặt nghiêm túc ) buồn ngủ quá, hôm nay bỏ qua tiểu kịch trường nhé ~

--------

Ed: Tối 9h lại thêm 1 phát nhé

ヽ( ̄ω ̄(。。 )ゝ

Chương trước Chương tiếp
Loading...