[BH|Edit] Bẫy Rập - An Phong | Phong Thanh Ngọc Mộng ĐN
Chương 25: Bắn súng
Cố Hiểu Mộng không thể nào nói với Lý Ninh Ngọc rằng, hay là chị xin nghỉ phép một đoạn thời gian cho xong, đừng tham dự những chuyện tranh đấu kia nữa. Đây không phải đang bảo vệ chị ấy, mà là đang xem thường chị ấy.Về đến nhà, Cố Hiểu Mộng lôi ra một thẻ sim điện thoại, vừa thao tác máy tính vừa bấm một dãy số mà cô không thường liên lạc đến."Hòm thư, nhìn mấy tấm hình kia." Cố Hiểu Mộng đem hình tài liệu mới chụp kéo vào cửa sổ gửi mail."Thứ này sao lại đến được tay con?" Hai phút sau, nam nhân ở đầu điện thoại bên kia nói chuyện."Vụ án đó rốt cuộc là chuyện như thế nào, sao lại bày thế trận lớn như vậy, cứ nhất quyết muốn Long Xuyên giữ Lý Ninh Ngọc ở lại chỗ này." Cố Hiểu Mộng đem chuyện Long Xuyên giao phó cùng với suy đoán của mình báo cáo toàn bộ."Lý Ninh Ngọc nhất định phải đi." Nam nhân bên kia nói."Lão Lâm, nể mặt ba con, hôm nay chú phải nói rõ ràng với con." Lão Lâm chính là thượng tuyến của Cố Hiểu Mộng, đồng nghiệp của Cố Dân Chương. Người nào người nấy đều miệng kín như bưng, Cố Hiểu Mộng thật rất tò mò.Đầu bên kia trầm mặc một hồi, sau đó mới thở dài chậm rãi nói: "Bốn chữ, đảng đồng phạt dị*. Hiểu Mộng, con còn muốn tiếp tục nghe sao?"(*) đảng đồng phạt dị: bênh vực người cùng phe, công kích người khác pheCố Hiểu Mộng trước nay không thích những thứ rác rưởi này, nhưng chuyện liên quan đến Lý Ninh Ngọc, cô nhất định phải nghe."Lần ở năm 04 cũng giống như vậy, phe của đám người Vương cục trưởng cụp đuôi nhanh, không lưu lại dấu vết, bên phía Đồ lão bản bị quét vài tên, đoán chừng vẫn còn ôm bực tức.""Bởi vì ân oán cũ nhiều năm trước, Long Xuyên mới cảm thấy chủ phía trên Đồ lão bản nhất định sẽ tính một lượt thù mới hận cũ giải quyết Lý Ninh Ngọc, đúng không chú?" Cô chẳng qua là tìm cái cớ, cho Long Xuyên ở giữa làm cầu nối thôi."Hiểu Mộng chưa chứng kiến đám người dò nói dối bắt tham quan chuẩn cỡ nào rồi, chỉ cần trước đó điều tra được vị nào, đến phòng dò nói dối ngồi một hồi, tiền tham ô ở đâu, quan hệ với ai đều lộ hết. Cho dù không tìm được chứng cớ, củ cải dính bùn không rửa sạch, con đoán xem có thể lôi ra bao nhiêu người?"Cố Hiểu Mộng biết, trong mắt Lý Ninh Ngọc, một khi đã vào phòng dò nói dối, chỉ có thật và giả, chỉ có câu hỏi cùng số liệu. Mặc kệ ngươi là quan to hay ăn trộm, vào trong đó đều trở thành chúng sinh bình đẳng."Con muốn giúp chị ấy." Cố Hiểu Mộng nói."Con có thể giúp gì? Chú cảnh cáo con, đừng làm loạn.""Ý con là, con muốn để chị ấy bình an vô sự đi tra án." Bất kể Lý Ninh Ngọc chôn thây trên con đường nào, đều tốt hơn bị ám toán ở địa phương rách nát này."Chú đang muốn nói, mấy bản tài liệu này, là giả.""Giả?""Không phải chỉ có một mình Long Xuyên biết chuyện, bên phía Đồ lão bản cũng đã sớm nhận được tin tức, hơn nữa nội bộ Đồ lão bản còn đang tiến hành 'bắt quỷ', bọn họ lần trước thiệt hại nặng nề, không phải do quỷ của Long Xuyên thì chính là quỷ của cảnh sát.""Cho nên đây là con mồi Đồ lão bản vứt ra?""Đúng, chúng ta có con ở bên phía Long Xuyên, dĩ nhiên cũng có người bên phía Đồ lão bản. Tin tức lần này rất kỳ quặc, chúng ta dự định án binh bất động, Long Xuyên sốt ruột quả nhiên mắc câu.""Vậy nghĩa là, theo kế hoạch nguyên bản của Đồ lão bản, một khi bọn họ nghe ngóng được là Lý Ninh Ngọc báo tin, liền có thể suy ra tin tức là từ con, cũng có thể lôi ra được nội ứng của Long Xuyên trong số bọn họ. Nếu bọn họ tra được không phải là Lý Ninh Ngọc báo tin, vậy thì có thể bắt được nội ứng của cảnh sát." Dẫu sao một số tiền lớn như vậy, trước sau đều cần điều động lực lượng cảnh sát, không phải tùy tiện người nào báo tin cũng có thể xem là thật. Người đưa ra tình báo nhất định phải đáng tin, lại có sức nặng. Những tin tức cô đưa cho Lý Ninh Ngọc trước đó đều chính xác, nếu để Lý Ninh Ngọc báo cho đội chống buôn lậu biết, tất nhiên cũng sẽ được xem trọng hơn ba phần.Bàn tính của Long Xuyên đánh rất vang, lại không biết đã sớm rơi vào bẫy của người khác.Cố Hiểu Mộng cũng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cô vừa không muốn để Lý Ninh Ngọc đi truyền cái tin tức đòi mạng này, cũng không muốn hại đồng nghiệp nằm vùng bên phía Đồ lão bản.Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Hiểu Mộng cảm thấy dù bản thân thông minh mấy đi nữa, đây cũng là chuyện rất khó giải quyết nếu chỉ dựa vào năng lực của cô. Không biết còn có thể mượn dùng lực lượng phe nào không... Trong lòng cô chỉ có một ý niệm, bất kể là phương pháp nào, đều phải dốc hết sức thử nghiệm."Lão Lâm, con có một thắc mắc. Long Xuyên làm buôn lậu rốt cuộc là lớn đến mức nào, lại cần tới hai đời Cố gia đi giám thị?" Trước đó Cố Hiểu Mộng luôn cảm thấy mình không tư cách hỏi, nhưng tham dự buôn bán càng ngày càng nhiều, cô bắt đầu nảy sinh vài vấn đề như vậy, là những chuyện mà lão Lâm không chủ động nói cho cô biết.Đầu điện thoại bên kia không nói lời nào."Con cảm thấy chuyện mà ba ba làm không đơn giản như những gì chú nói với con. Nơi này là Lâm Giang, không phải thành phố lớn như Bằng Thành, cần tốn công vòng vèo đến như vậy sao? Những vụ buôn bán của Long Xuyên hiện nay con tiếp xúc cũng chỉ là thuốc lá đường kính thịt đông lạnh thường gặp. Lúc con mới tiến vào chú còn nói sợ bọn họ buôn lậu ma túy súng ống đạn dược, đã lâu như vậy rồi, những thứ này đến cái bóng cũng không hề thấy." Cố Hiểu Mộng nói một hơi dài, không thể nghi ngờ là mang theo oán khí, cô ghét loại cảm giác chẳng hay biết gì này."Chuyện mà lão Cố làm, Lâm thúc cũng chỉ biết một góc nhỏ thôi." Cố Hiểu Mộng có thể nói là do ông một tay nuôi lớn, nhìn cô từ một cô bé mất đi phụ thân, biến thành nội ứng nhạy bén quyết đoán như bây giờ, lão Lâm không nói rõ được cảm giác của mình là vui vẻ yên tâm hay gì khác. Ông trả lời, "Ba con, rất lợi hại, so với chú còn lợi hại hơn nhiều lắm.""Được, nếu một số chuyện chú không biết hoặc không muốn nói, vậy thì con sẽ tự mình tìm hiểu, con hiện tại chỉ có một yêu cầu, hy vọng chú phối hợp với con." Cố Hiểu Mộng chỉ bắt lấy duy nhất một câu lợi hại."Con nói trước.""Con biết ba ba không phải người bình thường, chú cứ tìm lên trên, con cũng không biết chú có thể tìm đến quan lớn chừng nào, càng lớn càng tốt. Xem xem lần này nhóm người nào đi tra, đánh tiếng với bọn họ, bao gồm cả mấy chuyên gia dò nói dối bên phía Lý Ninh Ngọc, nói là nếu có người xảy ra chuyện không thể đến tổ chuyên án báo danh, liền trực tiếp tới bản địa điều tra xem tại sao không đi được." Làm như vậy, nếu có ai động tay động chân, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận chột dạ. Bọn họ không những không thể làm gì, còn phải che chở mấy người này. Tổ chuyên án trực tiếp tới bản địa, còn buôn bán gì được nữa, mọi người ai cũng đừng hòng sống tốt. Cho dù Long Xuyên giá họa thành công, cũng mất nhiều hơn được.Cố Hiểu Mộng đã dự liệu rất kỹ, cô đang đánh cược, cũng đang tính toán. Phụ thân cô, rốt cuộc đã từng huy hoàng đến mức nào, có thể mượn dùng được lực lượng bao lớn."Làm như vậy đáng giá không?""Nếu như Lý Ninh Ngọc không còn, con thấy giới cảnh sát này mục nát đến tận lõi rồi.""Được, chú sẽ tìm. Trong vòng năm ngày, con tự mình chú ý xử lý chu toàn." Cố Hiểu Mộng lần đầu tiên dùng lời nói không chút đường vãn hồi như vậy để yêu cầu ông, lão Lâm biết ông chỉ có thể đáp ứng.Cúp điện thoại, Cố Hiểu Mộng mới thở phào một hơi thật dài. Cô ít nhất đã biết được hai chuyện, một là tốt xấu gì cũng bảo vệ được Lý Ninh Ngọc, hai là thân phận của ba ba quan trọng hơn rất nhiều so với những gì cô biết được, thậm chí có thể sai sử được loại quan chức mà cô chỉ thấy trong tin tức.Cô lại nghĩ đến Lý Ninh Ngọc, từ lần trước gặp mặt Lý Ninh Ngọc, đã qua 24 tiếng lẻ 37 phút rồi.Còn phải nghĩ xem nên bàn giao thế nào bên phía Long Xuyên.... Thật làm người đau đầu. Cố Hiểu Mộng lôi chiếc nhẫn đeo trên cổ từ trong áo sơ mi ra ngoài, thả bên khóe miệng hôn một cái. Cô đột nhiên cảm giác bản thân đang làm một chuyện thật vĩ đại, cô không chỉ bảo vệ Lý Ninh Ngọc, mà còn đang lưu giữ một mồi lửa ở trên chốn nhân gian không tốt đẹp lắm này.Dựa theo kế hoạch, Cố Hiểu Mộng nên tích cực liên lạc với Lý Ninh Ngọc. Năm ngày, cô cần kiên nhẫn chờ đợi. Cô cũng biết, Long Xuyên có thể sẽ bất chợt phái người theo dõi giám thị cô.Cho nên Cố Hiểu Mộng nghênh ngang cùng Lý Ninh Ngọc đi ăn cơm, cô hiện tại xem đây là "công phí" yêu đương.Hôm nay thời tiết rất đẹp, Lý Ninh Ngọc không lái xe. Cơm nước xong Cố Hiểu Mộng đề nghị ra kênh đào tản bộ một hồi.Chạng vạng tối chính là thời điểm náo nhiệt nhất bên bờ sông, dắt chó, bán quà vặt, ném vòng, mang trẻ con đến tô tượng, nhiều nhất vẫn là bắn phi tiêu nhận quà."Chị Ngọc, chị mau nhìn con rùa Zeni kia, có phải rất giống chị không!" Cố Hiểu Mộng chỉ dãy búp bê bày trên sạp hàng ven đường, có một con lớn bằng nửa cái gối."Tôi nhìn ngố như vậy sao?" Lý Ninh Ngọc nghi hoặc nhìn Cố Hiểu Mộng, lại liếc nhìn con rùa ngáo ngơ trên gian hàng."Đi đi, để em thắng cho chị một con!" Mặc kệ Lý Ninh Ngọc có cự tuyệt hay không, Cố Hiểu Mộng kéo cánh tay cô đi vào trong.Gian hàng súng hơi trước nay luôn rất đông đúc, người đến khiêu chiến, người xem náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ. Đứng trước chiếc khăn trải bàn màu đỏ kia, hai điểm một đường ngắm chuẩn mục tiêu, mọi người đều cảm thấy bản thân là tay súng bắn tỉa."Ông chủ, lấy con búp bê kia cần trúng mấy lần?""Tiểu cô nương cũng tới chơi sao! Mười lăm phát đạn mười đồng, trúng mười phát là được." Chủ quán cười ha ha giới thiệu, đừng thấy ai nấy đều bày tư thế có vẻ tiêu chuẩn, gian hàng này của ông, người có thể trúng được năm phát đã ít rồi."Được, mười đồng tiền!"Chủ quán đưa cho Cố Hiểu Mộng khẩu súng mô hình 98k ở bên cạnh, còn chưa bắt đầu bắn, bên đường đã có không ít người dừng chân. Ai mà không thích xem náo nhiệt chứ, nhất là náo nhiệt có mặt mỹ nữ, mọi người càng thích xem."Pằng!" Súng đồ chơi bắn ra viên đạn nhựa đầu tiên, không trúng.Phát thứ hai, vẫn không trúng."Mỹ nữ cố lên!" Có quần chúng vây xem ở một bên kêu lên.Hai phát súng, đủ để Cố Hiểu Mộng thăm dò bí quyết của khẩu súng này, đơn giản chính là đường đạn bị cong, trọng lượng của viên đạn nhựa không đồng đều.Cố Hiểu Mộng nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, nháy mắt với cô: "Chị Ngọc xem kỹ nhé, đã đến giờ biểu diễn rồi!"Cô gái nhỏ của cô trông tràn đầy tự tin, Lý Ninh Ngọc không diễn tả được mình yêu thích dáng vẻ tự tin này đến mức nào, ngay cả chớp mắt một cái cũng sẽ cản trở cô thưởng thức vẻ hăng hái chỉ thuộc về một mình Cố Hiểu Mộng.Phát thứ ba, thứ tư, thứ năm....Quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, đến phát súng thứ mười, đám người bùng nổ tiếng hoan hô. Bắn xong phát đạn cuối cùng, Cố Hiểu Mộng đặt súng xuống, ngay cả chủ gian hàng cũng vỗ tay.Không phải mỗi ngày đều có thể xem một màn biểu diễn bách phát bách trúng như vậy, trừ hai phát súng đầu, mười ba phát còn lại Cố Hiểu Mộng đều trúng hết. Nếu nói việc này cũng không tính là gì, vậy thì hãy nhìn bảng bong bóng được sắp xếp chỉnh tề phía đối diện, số bóng nổ vừa vặn nối thành hình trái tim.
(*) bảng bong bóng: nhìn hình đầu trangCô không phải là tình cờ bắn trúng, mà là lợi hại đến mức muốn bắn cái nào thì trúng cái đó."May mà tiểu cô nương cô không thường tới, nếu không gian hàng này của tôi chắc không cần bày nữa! Cô có thể chọn mấy cái lớn nhất kia." Kết quả bắn của Cố Hiểu Mộng hấp dẫn rất nhiều người đi ngang qua, mấy người tuổi trẻ đều nóng lòng muốn thử, gian hàng buôn bán tấp nập, chủ quán sảng khoái gọi Cố Hiểu Mộng lấy phần thưởng."Tôi chỉ muốn con rùa Zeni, lấy cho tôi cái kia là được!"Cố Hiểu Mộng một tay ôm con rùa Zeni, một tay dắt Lý Ninh Ngọc đi ra, mọi người lại xúm lại nhìn màn náo nhiệt mới."Thế nào, em giỏi không!" Cố Hiểu Mộng núp phía sau con rùa, cầm búp bê vẫy vẫy tay với Lý Ninh Ngọc."Em a..." Lý Ninh Ngọc không keo kiệt nụ cười và lời khen, Cố Hiểu Mộng chắc hẳn học bắn súng không tệ, ít nhất giỏi hơn cô rất nhiều. Lại nghĩ đến hình trái tim trên bảng kia, Lý Ninh Ngọc không để cho Cố Hiểu Mộng biết, thứ đối phương bắn trúng không chỉ là bong bóng, còn có cả trái tim cô."Siêu lợi hại, tôi thấy trên thế giới không thể tìm ra tay bắn tỉa nào lợi hại hơn Hiểu Mộng của chúng ta đâu."Cố Hiểu Mộng được tâng bốc cao như vậy, ngược lại có chút đỏ mặt ngại ngùng.Ven sông lúc chập tối gió thổi rất mát mẻ, mang đi hơi nóng cả ngày dài. Cố Hiểu Mộng để ý, sau khi bọn họ cơm nước xong, cái đuôi cũng đã rời khỏi.Đi đến một đoạn đường người không nhiều lắm, Cố Hiểu Mộng chợt nảy ra một ý niệm, cô vừa đi, vừa làm như lơ đãng móc lấy ngón út của Lý Ninh Ngọc.Nếu cô đã giỏi như vậy, muốn dắt tay bạn gái một chút chắc cũng không quá đáng đúng không.
(*) bảng bong bóng: nhìn hình đầu trangCô không phải là tình cờ bắn trúng, mà là lợi hại đến mức muốn bắn cái nào thì trúng cái đó."May mà tiểu cô nương cô không thường tới, nếu không gian hàng này của tôi chắc không cần bày nữa! Cô có thể chọn mấy cái lớn nhất kia." Kết quả bắn của Cố Hiểu Mộng hấp dẫn rất nhiều người đi ngang qua, mấy người tuổi trẻ đều nóng lòng muốn thử, gian hàng buôn bán tấp nập, chủ quán sảng khoái gọi Cố Hiểu Mộng lấy phần thưởng."Tôi chỉ muốn con rùa Zeni, lấy cho tôi cái kia là được!"Cố Hiểu Mộng một tay ôm con rùa Zeni, một tay dắt Lý Ninh Ngọc đi ra, mọi người lại xúm lại nhìn màn náo nhiệt mới."Thế nào, em giỏi không!" Cố Hiểu Mộng núp phía sau con rùa, cầm búp bê vẫy vẫy tay với Lý Ninh Ngọc."Em a..." Lý Ninh Ngọc không keo kiệt nụ cười và lời khen, Cố Hiểu Mộng chắc hẳn học bắn súng không tệ, ít nhất giỏi hơn cô rất nhiều. Lại nghĩ đến hình trái tim trên bảng kia, Lý Ninh Ngọc không để cho Cố Hiểu Mộng biết, thứ đối phương bắn trúng không chỉ là bong bóng, còn có cả trái tim cô."Siêu lợi hại, tôi thấy trên thế giới không thể tìm ra tay bắn tỉa nào lợi hại hơn Hiểu Mộng của chúng ta đâu."Cố Hiểu Mộng được tâng bốc cao như vậy, ngược lại có chút đỏ mặt ngại ngùng.Ven sông lúc chập tối gió thổi rất mát mẻ, mang đi hơi nóng cả ngày dài. Cố Hiểu Mộng để ý, sau khi bọn họ cơm nước xong, cái đuôi cũng đã rời khỏi.Đi đến một đoạn đường người không nhiều lắm, Cố Hiểu Mộng chợt nảy ra một ý niệm, cô vừa đi, vừa làm như lơ đãng móc lấy ngón út của Lý Ninh Ngọc.Nếu cô đã giỏi như vậy, muốn dắt tay bạn gái một chút chắc cũng không quá đáng đúng không.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴