[BH|Edit] Bẫy Rập - An Phong | Phong Thanh Ngọc Mộng ĐN
Chương 23: Khen thưởng
Lão Ngư phát hiện mấy ngày gần đây Cố Hiểu Mộng có hơi thần kinh không bình thường.Cô cứ thi thoảng lại đột nhiên cười ngây ngô sờ lên đồ trang sức trên cổ, Lão Ngư đã quan sát, chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn, cũng không có gì đẹp đẽ. Mốt đeo nhẫn trên cổ này, vài huynh đệ của hắn cũng có, ba đồng một bộ.Chuyện này cũng chẳng nhằm nhò gì, hôm nay lúc cùng nhau ăn cơm, Cố Hiểu Mộng thất thần nhìn đĩa cá trước mặt, Lão Ngư rốt cuộc không nhịn được nữa, "Mộng tỷ, chị đang nghĩ cái gì vậy?"Lúc ở cùng Lão Ngư, Cố Hiểu Mộng tương đối thả lỏng, cô tự lẩm bẩm, "Không biết chị ấy ăn cơm chưa."Lão Ngư như bị sét đánh giữa trời, cải trắng nhà hắn bị heo ủn vậy mà hắn lại không phát hiện chút nào.(*) chị ấy/ anh ấy/cô ấy/nàng / hắn: phát âm giống nhau, ko viết ra ko thể phân biệt"Mộng tỷ, chị..." Lão Ngư có chút đau ruột, nữ hài xinh đẹp như vậy không biết tiện nghi nhà ai rồi, đừng bảo là tên lưu manh nào dáng dấp đẹp trai đấy nhé, hắn thành khẩn thấm thía nói: "Chị đừng có thích đám huynh đệ chung quanh đây, chúng nó không xứng với chị đâu, chẳng thà coi trọng em còn hơn.""???" Cố Hiểu Mộng không biết Lão Ngư đang nói hươu nói vượn cái gì."Thật mà, chị nghe em nói, nam nhân không phải thứ tốt lành gì, đừng để bị tên tiểu tử nào lời ngon tiếng ngọt lừa.""???""Chị xem hiện tại chị ăn nên làm ra, em cũng được chị kéo theo phát đạt, chúng nó nhất định sẽ ghen tị thèm khát tiền của chị! Cho nên chị...." Lão Ngư lải nhải, Cố Hiểu Mộng nghe hiểu liền vội vàng cắt đứt hắn: "Đợi đã đợi đã, chị đây không có yêu đương.""Vậy chắc chắn chị đang thích ai đó!"Lại nữa lại nữa, lại là cái điệu cười này! Tâm hồn bà tám của Lão Ngư bùng cháy: "Rốt cuộc là ai?""Sợ cậu không tiếp thụ nổi." Cố Hiểu Mộng không muốn giấu hắn, trừ bỏ không thể nói với Lão Ngư việc mình là cảnh sát ra, Cố Hiểu Mộng không có chuyện gì không thể chia sẻ với Lão Ngư. Lão Ngư không chỉ là bạn cùng sống chết, còn là người bạn duy nhất từng đến nhà cô. Có một bằng hữu như vậy, trong mắt Cố Hiểu Mộng, đây đã là một trong số những điều may mắn không nhiều lắm trong đời rồi."Chỉ cần không phải lão già 60 tuổi lần trước bàn chuyện trong khách sạn Hoàng Kim, hoặc là tên canh đường nào ngay cả cấp hai còn chưa tốt nghiệp ra, không có gì em không thể tiếp nhận!" Lão Ngư vỗ ngực bảo đảm. Hắn cảm kích Cố Hiểu Mộng phát tài dẫn theo hắn, cái gì cũng cho hắn học, cũng may mắn bản thân không theo sai người. Lần trước đi bàn chuyện với công ty mậu dịch mới, mượn giấy chứng nhận tư cách xuất nhập khẩu của bọn họ để buôn lậu, lão già kia lời trong lời ngoài đều đang ám chỉ cái đó với Cố Hiểu Mộng, hắn thiếu chút nữa không nhịn được đánh người."Là Lý Ninh Ngọc."Lão Ngư suýt chút nghẹn ngụm cơm trong cổ họng, hắn ho khù khụ đến khi mặt đỏ bừng mới gập ghềnh nói: "Có phải chơi hơi kích thích không Mộng tỷ, chị đây là chuột yêu mèo, dê vào nhà sói còn thân thiết cài chốt cửa lại."Lão Ngư vậy mà không hề ngạc nhiên chuyện cô và Lý Ninh Ngọc đều là nữ, Cố Hiểu Mộng rất vui, gọi người phục vụ thêm hai chai bia."Ông chủ không phải bảo chị thu mua người ta sao! Sao chị lại đem cả bản thân nhập vào?" Chuyện này Lão Ngư cũng biết, hắn mặc kệ Cố Hiểu Mộng thích ai, không chậm trễ kiếm tiền là vạn sự đại cát rồi, hơn nữa hắn không ngờ mình lại có cảm giác chuyện trong dự liệu. Một cô gái như Cố Hiểu Mộng, hắn hoàn toàn không tưởng tượng nổi loại đàn ông nào có thể xứng với cô, nghĩ đến vị Lý cảnh quan kia, hai người đứng chung một chỗ không hiểu sao còn có chút xứng."Giữ kín miệng cho tôi." Cố Hiểu Mộng cảnh cáo hắn, "Thích thì thích chứ sao, tôi cũng không phải làm buôn lậu cả đời.""Vậy người ta cũng thích chị sao?" Lão Ngư không biết nên xem cái này là dụ địch thành công hay chiêu hàng thất bại nữa, nếu Lý Ninh Ngọc cũng thích Cố Hiểu Mộng, vậy thì nhiệm vụ này cũng quá thành công rồi, mỹ nhân kế liên hoàn."Không biết, chắc là có một chút..."Nhìn dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân lại lo sợ bất an của Cố Hiểu Mộng, Lão Ngư biết cô thật sự xong đời rồi."Vậy chị tính làm thế nào, bên phía ông chủ có giải thích được không?""Thì đó, không phải tôi đang nói cho cậu biết sao, lỡ như xảy ra chuyện gì cậu còn có thể giúp tôi đánh yểm trợ.""Em là đang hỏi chị định theo đuổi Lý cảnh quan người ta như thế nào.""Không biết, tôi đã 6 ngày 12 tiếng đồng hồ không gặp chị ấy rồi. Trước đó tôi đã nói với cậu, chị ấy sắp bị mượn điều đi, tra một vụ án nhận hối lộ, phỏng chừng đang bận lắm. Ông chủ muốn nghĩ cách giữ chị ấy ở lại Lâm Giang, làm thế nào đây?""Chị cảm thấy nếu em biết làm thế nào, em còn ở đây làm tiểu đệ cho chị sao?" Cố Hiểu Mộng càng tín nhiệm hắn, hắn càng cảm thấy phải giúp được Cố Hiểu Mộng chuyện gì đó mới có thể đáp trả, "Vậy... chị muốn gặp cô ấy không?""Hỏi thừa."...Sắp đến giờ tan tầm, có hai người đến phòng làm việc của Lý Ninh Ngọc."Cậu trai này nói cô gái này trộm đồ của cậu ta," Cảnh sát dân sự chỉ chỉ Cố Hiểu Mộng, "Nhưng cô gái này nói không có. Hai người đều đồng ý thực hiện dò nói dối, nếu cô gái này thông qua được trắc nghiệm, việc này coi như bỏ qua, Lý trung đội, cô xem có thể dò được không?"Lão Ngư và Cố Hiểu Mộng diễn như thể rất ngứa mắt nhau, Lý Ninh Ngọc vừa nhìn đã hiểu là chuyện gì xảy ra.Cho Lão Ngư về trước chờ kết quả, người trong văn phòng nhìn, lại là cô gái quen thuộc này. Lý Ninh Ngọc căn dặn ai muốn tan việc thì cứ tan việc, dù sao cũng chỉ là vụ án nhỏ.Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Hiểu Mộng tiến vào phòng dò nói dối trước, Lý Ninh Ngọc thông qua kính thủy tinh nhìn người đang nằm trên ghế, một ý tưởng hiện lên trong đầu cô.Tắt đi máy giám sát và ghi âm, Lý Ninh Ngọc cũng cầm bìa tài liệu bước vào phòng dò nói dối."Lá gan cũng thật lớn, xem Cục Cảnh sát như nhà mình rồi?" Lý Ninh Ngọc ngồi một bên, dán điện cực cho Cố Hiểu Mộng.Lẽ ra Lão Ngư không nên về trước, hắn nên ở đây nhìn, nhìn xem giọng điệu Lý Ninh Ngọc đối với Cố Hiểu Mộng cưng chiều bao nhiêu, như vậy hắn liền có thể dùng loa lớn nói với Cố Hiểu Mộng: Chị không phải yêu đơn phương! Em sẵn sàng dùng mười cái mười lăm năm đánh cược Lý Ninh Ngọc nhất định thích chị!"Chị Ngọc gần đây bận quá, nên em mới phải tới tận nơi." Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu nhìn Lý Ninh Ngọc đang niết ngón tay cô, tỉ mỉ dán điện cực lên, cô tham lam nhìn dáng vẻ làm việc của Lý Ninh Ngọc, nhìn thế nào cũng không đủ."Nếu đã tới rồi, vậy thì bắt đầu thôi.""Hỏi đi hỏi đi." Cố Hiểu Mộng cười cong đôi mắt, rõ ràng đã biết cô không trộm đồ, còn làm như thật vậy."Vấn đề kế tiếp chỉ cần trả lời phải hoặc không phải.""Vâng!""Tên của em là Cố Hiểu Mộng." Căn cứ vào chuyện hôm nay muốn hỏi, Lý Ninh Ngọc lần này không thiết lập CIT mà sử dụng CQT ( Phương pháp thước đo câu hỏi trắc nghiệm)."Phải." Đôi mắt Cố Hiểu Mộng không rời khỏi Lý Ninh Ngọc dù chỉ một giây."Năm nay 22 tuổi." "Em là người Lâm Giang." "Em từng học ở Đại học Khoa học Kỹ thuật Lâm Giang."Cố Hiểu Mộng đều ngoan ngoãn trả lời "Phải".Tầm mắt từ tài liệu chuyển sang đôi mắt Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc dùng giọng điệu đồng dạng không nhanh không chậm nói: "Em là cảnh sát nằm vùng."Cố Hiểu Mộng không ngờ đang yên đang lành Lý Ninh Ngọc lại đột nhiên hỏi ra câu này, động tác đầu tiên của cô là nhìn về phía camera, sau đó mới nói "Không phải". Cố Hiểu Mộng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, là một kẻ nằm vùng, cô hiểu rất rõ làm thế nào để lừa gạt thiết bị qua mặt đối phương, nhưng đó là dưới tình huống có chuẩn bị. Dù là đối mặt Long Xuyên, hay là tiến vào phòng dò nói dối, bởi vì biết sẽ đối mặt điều gì, cho nên luôn luôn cảnh giác.Nhưng hiện tại, Lý Ninh Ngọc là người mà cô hoàn toàn không bố trí phòng vệ. Những lời này được hỏi ra vào thời điểm cô thả lỏng nhất, từ người cô tín nhiệm nhất.Có lẽ máy móc đã bắt giữ được phản ứng sinh lý vừa rồi của cô, Cố Hiểu Mộng nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, cô có thể giải thích rằng mình bị cái vấn đề đại nghịch bất đạo này dọa sợ. Hơn nữa vấn đề này căn bản không ở trong phạm vi sự kiện phát sinh hôm nay, Lý Ninh Ngọc nên hỏi cô có trộm đồ hay không mới đúng. Quá đáng sợ rồi, chỉ vỏn vẹn sự việc lần trước đã khiến cho Lý Ninh Ngọc phát hiện nhiều như vậy sao?"Sao chị Ngọc lại hỏi vậy? Cái này không thuộc nội dung làm việc hôm nay mà nhỉ". Cố Hiểu Mộng cảm giác như thể không nơi để trốn, cô lập tức tập trung tất cả kiến thức từng học để cho lòng mình tĩnh lặng xuống, đối kháng máy móc."Hiểu Mộng chỉ cần trả lời tôi phải hoặc không phải là được." Lý Ninh Ngọc không cho rằng có thể trắc nghiệm ra được gì, tỷ lệ chuẩn xác của CQT thấp hơn CIT mà cô dùng thường ngày rất nhiều, nhưng ban nãy động tác đưa mắt nhìn camera của Cố Hiểu Mộng, bị cô bắt được rồi. Cô đã có được đáp án mong muốn, xem ra điều Cố Hiểu Mộng sợ nhất không phải là cô biết, mà là bị người khác biết.Trải qua câu hỏi vừa rồi, Cố Hiểu Mộng hiện tại nhất định đã đề phòng, Lý Ninh Ngọc biết mình rất khó hỏi thêm được gì."Ba ba của Hiểu Mộng, Cố Dân Chương là cảnh sát sao?""Không phải." Cố Hiểu Mộng biểu hiện ra dáng vẻ xa lạ, giống như lần đầu tiên gặp cô.Rất tốt, Lý Ninh Ngọc lặng lẽ đánh giá trong lòng, một nội ứng ưu tú, cần phải có năng lực ứng biến tốt như vậy.Cố Hiểu Mộng làm sao biết được, bản năng nằm vùng của cô ngược lại đã giúp Lý Ninh Ngọc củng cố suy luận. Có lẽ cô có thể lừa được người khác, nhưng trước mặt Lý Ninh Ngọc, khắp nơi đều là sơ hở."Vấn đề cuối cùng." Lý Ninh Ngọc đứng lên, khom lưng nhìn thẳng đôi mắt Cố Hiểu Mộng, "Hiểu Mộng thích tôi có phải không?"Cố Hiểu Mộng thật sự muốn đầu hàng, Lý Ninh Ngọc rốt cuộc muốn làm gì, nằm vùng cần phải đối mặt loại vấn đề này sao?"Lý cảnh quan, câu hỏi vượt quá rồi." Cố Hiểu Mộng căng mặt ra, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Lý Ninh Ngọc."Hiểu Mộng chỉ cần trả lời tôi phải hay không phải." Lý Ninh Ngọc gần thêm một tấc."Đương nhiên thích, ai mà không thích chị Ngọc chứ." Cố Hiểu Mộng muốn bỏ trốn, nhưng cô đã sát lưng vào ghế dựa."Vậy sao?" Lý Ninh Ngọc dán đến càng gần, Cố Hiểu Mộng chưa từng cách cô gần như vậy, gần đến mức dường như có thể cảm giác được hô hấp của đối phương."Hiểu Mộng, nhìn vào mắt tôi". Cố Hiểu Mộng nhìn đôi môi mỏng của Lý Ninh Ngọc lúc đóng lúc mở, dịu dàng thốt lên những lời này, cô như bị mê hoặc, lại dời tầm mắt về phía hai mắt Lý Ninh Ngọc.Tích tắc, kim giây trong đồng tử của Lý Ninh Ngọc nhích về phía trước thêm một giây, Cố Hiểu Mộng ngửi thấy mùi cam quất trên người Lý Ninh Ngọc tràn ngập trong không khí, nồng đậm giống như thời điểm lần đầu tiên ôm lấy đối phương.Giây thứ hai, Cố Hiểu Mộng nghe thấy âm thanh hoa nở vào lần đầu tiên ngắm hoa anh đào năm mười tuổi.Giây thứ ba, Cố Hiểu Mộng nhớ tới vị ngọt của ly kem sữa dâu.Giây thứ tư, cảm giác của đám mây mềm mại đến không thể nắm bắt.Giây thứ năm, lá non mùa xuân bám vào lông mi Lý Ninh Ngọc bắt đầu sinh trưởng đâm chồi.Giây thứ sáu, sóng biển nhẹ nhàng vỗ lên đầu ngón tay dán điện cực của Cố Hiểu Mộng.Giây thứ bảy, giữa hai hàng mày của Lý Ninh Ngọc có ngôi sao rơi xuống.Giây thứ tám, ánh trăng cong cong châm một lỗ trong lòng Cố Hiểu Mộng.Giây thứ chín...."Hiểu Mộng, đừng nhúc nhích." Lý Ninh Ngọc đè lại tay Cố Hiểu Mộng, ngăn cản cô nhổ điện cực.Cố Hiểu Mộng không dám nhìn tiếp vào đôi mắt kia nữa, cô nhắm hai mắt lại, như thể làm vậy thì có thể ngăn cản bí mật chảy ra, có thể không bị ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước của Lý Ninh Ngọc nuốt chửng.Cô thua rồi, cô còn có thể cùng Lý Ninh Ngọc làm bằng hữu hay không, Lý Ninh Ngọc liệu có không bao giờ muốn gặp lại cô hay không. Phong hoa tuyết nguyệt đều đang tan vỡ sụp đổ trong đầu cô, tranh giành nhau hòng chen lấn ra ngoài theo tuyến lệ.Cố Hiểu Mộng cảm giác đôi mắt bị thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng đụng một cái, như con bướm đậu lên mí mắt cô nghỉ ngơi trong thoáng chốc.Vạn vật như dừng lại, cô nghe thấy Lý Ninh Ngọc nói, "Nữ hài thành thật, nên được khen thưởng."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Lão Ngư: Ngại quá, chương này lại có tôi rồi, suất diễn của tôi chắc ít nhiều cũng xem như gần gần nam chính nhở.Mộng: Lấy số thứ tự trợ công của cậu đi!Ngọc: Xin lỗi, truyện song nữ chính không có nam chính.Long Xuyên: Tôi nghĩ mình chính là nam chính.Lão Phan: Vậy tôi xem như nam thứ sao?