[BH][Done] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Ngoại truyện 3: Lời tỏ tình ấm áp



"Sau này nhất định phải làm rõ sự thật rồi mới báo cảnh sát, lần này chúng ta đã vi phạm kỷ luật rồi, còn huy động nhiều cảnh lực như vậy, ảnh hưởng rất không tốt có biết không?" Cảnh quan nghiêm khắc phê bình Vương Mạn Đình, đối với sự kiện nhầm lẫn lần này ông ấy cảm thấy áp lực rất lớn.

"Vâng vâng vâng, do tôi nhất thời nóng vội nên chưa làm rõ đã chạy đến báo cảnh sát, làm phiền các đồng chí cảnh sát rồi, có xử phạt gì tôi đều chấp nhận~" Vương Mạn Đình cười tươi liên tục xin lỗi.

Cái gọi là giơ tay không đánh người mặt cười, cảnh quan cũng không tiện phát tác nữa, "Nếu không phải lúc đó thấy cô khóc dữ dội như vậy, chúng tôi chắc chắn sẽ không phá lệ. Tâm trạng của một người mẹ đang lo lắng chúng tôi hiểu được, hy vọng sau này đừng xuất hiện sự kiện tương tự nữa."

"Nhất định, nhất định~" Vương Mạn Đình dẫn con gái và Diệp Nhiễm rời khỏi đồn cảnh sát, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

"Mẹ... con xin lỗi..." Nghe cảnh quan nói lúc ấy Vương Mạn Đình khóc rất dữ dội, Vương Giai Thiến cũng cảm thấy lần này mình làm có hơi quá đáng, chủ động đến nhận lỗi. Rõ ràng hai mẹ con xuất phát điểm đều là vì đối phương, nhưng tại sao kết quả mỗi lần đều kết thúc bằng cãi vã.

"Tiểu Khiếm, con đã học được cách bỏ nhà đi rồi đúng không?! Còn dám làm giấy tờ giả, nếu bị người ta lừa thì sao?! Hả? Nếu không gặp Diệp Nhiễm, con có phải không định về nữa đúng không? Có bản lĩnh thì đừng về nữa đi!" Vương Mạn Đình cũng bị tức đến phát run, đứa con này chủ ý càng ngày càng mạnh mẽ rồi, hoàn toàn không quản được nữa.

Thấy lời Vương Mạn Đình càng ngày càng gay gắt, Diệp Nhiễm sợ Vương Giai Thiến kích động lại bỏ đi mất, "Mạn Đình tỷ, Giai Thiến sở dĩ không muốn học đại học rồi trốn đi thật ra đều là vì chị đó, nó sợ chị một mình nuôi gia đình quá mệt mỏi, nó rất đau lòng cho chị, muốn ra ngoài kiếm tiền để chia sẻ gánh nặng cho chị. Những điều này nó đều nói với em rồi, chỉ là ngại không dám nói trực tiếp với chị thôi."

"Con..." Tâm sự của Vương Giai Thiến bị Diệp Nhiễm nói thẳng ra, luôn cảm thấy quá xấu hổ, mặt lập tức đỏ bừng lên.
"Nó thật sự nói như vậy?" Vương Mạn Đình không tin liếc con gái một cái, đứa con gái bình thường chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt lại có thể nói ra những lời cảm động như vậy sao?

"Con mới không nói!" Vương Giai Thiến kéo quai ba lô, chạy về nhà trước một bước.

"Mạn Đình tỷ không thể bình tĩnh mà trò chuyện với Giai Thiến sao, thật ra nó là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Em và nó trên đường đi trò chuyện rất nhiều, nó vẫn rất mong muốn được trò chuyện nhiều hơn với chị." Diệp Nhiễm và Vương Mạn Đình sóng vai đi về chỗ ở.

"Hừ, trong mắt tôi, em và nó đều như nhau, đều là trẻ con. Đúng rồi, sao em lại gặp nó trên tàu?"

"Nói ra thì dài dòng lắm..." Diệp Nhiễm đơn giản kể lại cuộc sống những năm qua cho Vương Mạn Đình nghe.

Vương Mạn Đình từ trong bếp bưng trái cây đã rửa sạch ra, "Ồ, không ngờ nha, em đã lên chức tổng giám đốc thiết kế của J2 rồi sao? Không còn là cô trợ lý bé nhỏ suốt ngày khóc nhè dưới tay tôi nữa rồi."

"Mạn Đình tỷ... em năm nay cũng gần 32 tuổi rồi, sao có thể còn khóc nhè nữa chứ. Như vậy cũng... quá không ra gì rồi..." Diệp Nhiễm rất không hài lòng vì bao nhiêu năm trôi qua, Vương Mạn Đình vẫn đối xử với cô như một đứa trẻ, dù sao thì bây giờ cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành ổn trọng và quyến rũ rồi mà.

"Nhưng mà Diệp Nhiễm tỷ nghe con nói mẹ con chết rồi thì khóc dữ lắm đó." Vương Giai Thiến tiện tay cầm lấy một quả táo cắn.

"Con nói ai chết hả?! Con nguyền rủa mẹ phải không!" Lông mày Vương Mạn Đình dựng ngược lên.

"Ôi, con có nói mẹ đâu. Thôi, không nói với mẹ nữa, hoàn toàn không nói lý, thật là..." Vương Giai Thiến vừa ăn táo vừa về phòng, Vương Mạn Đình nghiêng người nhìn cánh cửa đã đóng, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì con gái.

"Đều là hiểu lầm thôi, chị đừng trách nó." Diệp Nhiễm hòa giải.

"Nếu tôi thật sự trách nó đã bị nó chọc tức chết bao nhiêu lần rồi, em không biết nó bây giờ nghịch ngợm đến mức nào đâu, edám con trai trong lớp nó còn không quậy bằng nó. Xa thì không nói, chỉ nói chuyện gần đây thôi, lúc học thể dục nó dám trèo tường ra ngoài, cùng bạn học ra sông bên cạnh trường mò cá! Nguy hiểm cỡ nào! Tôi có thể không tức giận sao! Nếu có chuyện gì xảy ra... tôi còn sống sao nổi..."

"Như vậy rất nguy hiểm, em sẽ giúp chị nói chuyện với nó, chị yên tâm." Tay Diệp Nhiễm nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Vương Mạn Đình.

"Đúng rồi, cổ tay có bị thương không?" Vương Mạn Đình xem xét cổ tay Diệp Nhiễm, trên đó bị còng tay cọ xát hơi ửng đỏ, rồi nàng nhìn thấy trên ngón áp út của Diệp Nhiễm có đeo một chiếc nhẫn. Chẳng lẽ...

Thấy Vương Mạn Đình đột nhiên im lặng, Diệp Nhiễm cúi đầu xuống, thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình, vội vàng luống cuống muốn tháo ra. Nhưng vì đeo quá lâu, nhất thời không tháo ra được, Diệp Nhiễm hoảng hốt giải thích, chỉ sợ Vương Mạn Đình hiểu lầm mình, "Mạn Đình tỷ, chị đừng hiểu lầm, em chưa kết hôn, cái này chỉ là đối phó với đồng nghiệp trong công ty thôi, nếu không họ cứ muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho em, mà em lại không tiện từ chối..."

"Ha ha, nhiều mưu mẹo ghê nhỉ, tôi còn không nghĩ ra chiêu này, người đến đều bị tôi đuổi thẳng cổ rồi." Vương Mạn Đình dần dần nhận ra, Diệp Nhiễm đã không còn giống người mà nàng quen thuộc trước đây nữa, "Vậy họ không đòi gặp chồng em sao?"

"Ờm... em nói với họ là em góa bụa... đỡ mất nhiều lời..." Diệp Nhiễm cẩn thận ngước mắt nhìn Vương Mạn Đình.

"... " Vương Mạn Đình hoàn toàn cạn lời, chẳng lẽ từng người từng người đều mong nàng chết sao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khó khăn lớn nhất của nhà Diệp Nhiễm đã giải quyết thế nào vậy, "Mẹ em không giục em kết hôn gì sao?"

"Sau khi chị đi, bà ấy cũng thay đổi nhiều lắm, tuy cũng thường giục em đi xem mắt, nhưng chỉ cần em không đồng ý, bà ấy cũng không quá ép buộc. Vả lại em luôn ở nơi xa, trời cao hoàng đế xa, bà ấy cũng không làm gì được."

Diệp Nhiễm dừng lại một chút, suy nghĩ rồi quyết định kể tình hình gần đây của gia đình cho Vương Mạn Đình nghe, "Nhưng năm ngoái bà ấy bị xuất huyết não, bây giờ đang nằm liệt giường, lần này em từ chức về Tái Bắc cũng là vì việc này, không ngờ lại tình cờ gặp được Giai Thiến. Mạn Đình tỷ... bao nhiêu năm qua em luôn tìm chị... Tại sao năm đó chị lại lừa em... Những năm này em thật sự rất khổ sở... cũng rất nhớ chị..."

Diệp Nhiễm nói đến cuối, giọng trở nên rất nhỏ, tựa đầu lên vai Vương Mạn Đình, ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy ngón út của Vương Mạn Đình.

Nhiều năm trôi qua, nỗi nhớ nhung này không những không vơi đi mà còn trở nên nồng đậm hơn. Ban đêm thường mơ thấy cảnh trùng phùng với Vương Mạn Đình, đủ loại thời gian và địa điểm. Có lúc cô thậm chí cảm thấy Vương Mạn Đình đang ở một góc nào đó bên cạnh quan sát mình, cố ý không ra gặp mặt.

Tình cảm mãnh liệt này đã không thể dùng lời nói để diễn tả, bởi vì bất kỳ lời nào cũng không đủ để hình dung tình cảm trong lòng Diệp Nhiễm lúc này. Cô ngẩng đầu, vòng tay qua cổ Vương Mạn Đình, khẽ nhắm mắt, hôn lên môi nàng.

Sofa nghiêng đi vì sức nặng của hai người, phát ra một tiếng động. Diệp Nhiễm ấn tay Vương Mạn Đình xuống sofa, nghiêng người hôn sâu hơn, Vương Mạn Đình cũng không kìm được mà đáp lại, rung động trong lòng lại bùng cháy, hai người nhẹ nhàng cảm nhận sự mềm mại ấm áp trên môi nhau.

"Mạn Đình tỷ..." Giọng nói khàn khàn đầy tình cảm của Diệp Nhiễm vang lên bên tai Vương Mạn Đình, nàng run lên, toàn thân mềm nhũn, bị Diệp Nhiễm đè xuống sofa.

Diệp Nhiễm không ngờ Vương Mạn Đình lại không hề chống cự, ngược lại không biết nên tiếp tục thế nào, hơn nữa thời gian và địa điểm này dường như không thích hợp lắm.

Hai người cứ duy trì tư thế mập mờ đầy liên tưởng như vậy, một lúc sau, Vương Mạn Đình lên tiếng trước, "Khụ... chúng ta nói chuyện công việc đi. Em từ chức ở J2 chắc khó tìm được chỗ nào tốt hơn nhỉ, với lại Tái Bắc bên đó vẫn như cũ chứ?"

Diệp Nhiễm hơi xấu hổ ngồi thẳng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, "Ừm, đúng là như vậy. Nhưng em có liên lạc với công ty cũ, Tô tổng giám đã lên chức phó tổng rồi, cô ấy nói nếu em quay lại thì chắc không vấn đề gì, chỉ là tiền lương chắc chắn không bằng J2."

Vương Mạn Đình không khỏi nhìn Diệp Nhiễm bằng con mắt khác, cô đã đi trước nàng rất xa, còn Vương Mạn Đình thì vẫn giậm chân tại chỗ, không có tiến bộ gì, "Em... thật sự... Ừm, nói thế nào nhỉ, khác hẳn trước đây rồi..."

Vương Mạn Đình đột nhiên cảm thấy có chút xa cách, Diệp Nhiễm bây giờ không còn là cô gái nhỏ nhút nhát sạch sẽ luôn đi theo sau nàng nữa. Cô đã trưởng thành rồi, đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành khiến người ta ngưỡng mộ.

Cô bây giờ xuất sắc như vậy, có thật sự cần nàng nữa không, Vương Mạn Đình có chút không chắc chắn.

"Đây đều là Mạn Đình tỷ dạy em cả, em luôn nhớ câu "nơi công sở không tin nước mắt" của chị, thật sự là phương châm sống của em. Nếu không phải vì lời hẹn ước với chị, có lẽ em đã bỏ cuộc từ lâu rồi."

"Hả? Tôi nói sao? Tôi có từng nói những lời triết lý như vậy sao?" Vương Mạn Đình hoàn toàn không nhớ mình từng nói những lời đó.

Diệp Nhiễm cuộn tròn trong lòng Vương Mạn Đình, má cọ vào hõm vai nàng, là một nhiệt độ khiến người ta an tâm, "Yêu chị thật sự là một chuyện rất tốt, cho nên em mới có thể không ngừng nỗ lực, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, không còn thỏa hiệp vô điều kiện như trước đây nữa."

Diệp Nhiễm ngẩng đầu nhìn Vương Mạn Đình, cười nói, "Thế nào? Em bây giờ, chị còn hài lòng không?"

Vương Mạn Đình bị lời tỏ tình đột ngột của cô làm cho có chút ngại ngùng, má hơi nóng lên, rồi quay đầu đi, "Em bây giờ thật sự quá xuất sắc rồi..."

"Vậy còn lời hứa muộn màng của chị thì sao?" Diệp Nhiễm ôm eo Vương Mạn Đình.

"Hả? À... tôi đưa em về Tái Bắc thăm mẹ em trước đã, những chuyện khác tính sau." Vương Mạn Đình đột nhiên mất hết chủ kiến, đến lúc này nàng lại trở thành đà điểu.

Diệp Nhiễm không vội, hôn lên má Vương Mạn Đình, rồi ôm chặt nàng, "Ừm, về rồi từ từ tính tiếp, chúng ta có nhiều thời gian mà. Về phần lãi suất, em sẽ từ từ đòi chị."

Vương Mạn Đình hoàn toàn không hiểu ý của Diệp Nhiễm, "Lãi suất gì?"

"Lãi suất của năm năm đến muộn." Diệp Nhiễm mỉm cười.

Diệp Nhiễm không những thay đổi mà còn ngày càng xấu tính hơn, Vương Mạn Đình nghĩ thầm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...