[BH][Done] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Ngoại truyện 2: Vẫn ngốc nghếch như cũ
"Đậu xanh... Diệp Nhiễm tỷ, chị thật sự không cố ý đến để trêu tôi đó chứ?" Vương Giai Thiến bực bội ngồi trên ghế, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn nhỏ đều không đúng, dường như ai nấy đều âm thầm giữ chặt ví tiền của mình.Quả nhiên tiếng hét vừa rồi của Diệp Nhiễm rất hiệu quả, lập tức có hai người tiến lên giữ chặt Vương Giai Thiến, định áp giải đến đồn công an, lúc này Diệp Nhiễm mới có cơ hội giải thích, "Tôi là bạn của mẹ nó, không yên tâm để nó ra ngoài một mình, kết quả nửa đường nó nhất quyết đòi xuống xe, tôi đành phải dùng hạ sách này.""Cô ta là kẻ buôn người, muốn bắt cóc em!" Vương Giai Thiến không muốn vừa mới trốn ra ngoài đã gặp chuyện xui xẻo.
Diệp Nhiễm bình tĩnh nói, "Nó đang làm loạn thôi, không tin có thể gọi điện thoại cho mẹ nó để xác minh."Cảnh sát thấy vẻ mặt Diệp Nhiễm không có gì bất thường, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cô cũng không giống người thiếu tiền, lời nói cử chỉ cũng rất bình thường, ngược lại đứa trẻ này rất giống đang bỏ nhà đi, thế là lấy điện thoại ra chuẩn bị xác minh thông tin."Em tên là Vương Giai Thiến, mẹ em chết lâu rồi, các người cứ đi điều tra đi, xem em nói có phải thật không." Vương Giai Thiến vẫn ngang bướng vặn vẹo người, muốn giãy giụa thoát ra.Diệp Nhiễm đột nhiên cứng người, bàn tay nắm lấy Vương Giai Thiến từ từ buông thõng, hồi lâu sau mới phát ra âm thanh, "Mạn Đình tỷ... Chuyện đó... xảy ra khi nào?"Vương Giai Thiến thấy Diệp Nhiễm đột nhiên khóc, lập tức hiểu ra cô ấy nhất định đã hiểu lầm, rồi cũng nhớ ra cô ấy là ai, một người ngây thơ như vậy, trên đời này có lẽ không có người thứ hai, "Người em nói là mẹ ruột của em, người chị nói là dì út của em, khóc cái gì, nàng vẫn sống rất tốt.""Hả?" Diệp Nhiễm ngơ ngác nhìn Vương Giai Thiến, sự việc thay đổi quá nhanh khiến cô có chút không hiểu ra sao, cô đã rất lâu rồi chưa từng đầu óc mơ hồ như vậy.Thấy hai người quả thật quen biết nhau, chú cảnh sát chỉ giáo huấn họ một phen, rồi bảo họ mau chóng lên tàu lại, đoàn tàu tiếp tục tiến về ga tiếp theo."Mạn Đình tỷ... bây giờ vẫn khỏe chứ?" Diệp Nhiễm cảm thấy vừa rồi mình có chút mất bình tĩnh, dù sao cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, mình nên bình tĩnh hơn mới phải."Nàng khỏe lắm, khỏe đến mức khiến em phát điên, chị không biết nàng phiền phức đến mức nào đâu, cái gì cũng quản, hở ra là nổi nóng. Vì bình thường nàng bận rộn công việc nên nhất quyết bắt em thêm Wechat để giám sát em, buổi trưa ăn cơm một chút cũng bắt em chụp hình đồ ăn ở căn tin gửi cho nàng xem, rồi nói đồ ăn ở căn tin của em làm như đồ cho heo ăn, má ơi, đồ nàng làm không phải đồ heo ăn sao? Còn không ngon bằng em nấu nữa!"Vương Giai Thiến không ngừng oán trách, nói đến chỗ kích động, nhỏ còn lấy điện thoại ra, "Bình thường em đăng trạng thái gì nàng cũng hỏi em, em chẳng có chuyện gì cả, chỉ là cảm thán một chút thôi mà, rồi lại cãi nhau vì đủ thứ chuyện, sau này em dứt khoát không viết gì nữa, đỡ cho nàng truy hỏi nghi thần nghi quỷ. Phụ nữ thời kỳ mãn kinh đều như vậy sao? Em thấy Diệp Nhiễm tỷ không có như vậy mà."Diệp Nhiễm dở khóc dở cười, tuổi của mình sao có thể liên quan đến thời kỳ mãn kinh được, "Chị... chị mới hơn ba mươi thôi... còn lâu mới đến thời kỳ mãn kinh... Hơn nữa Mạn Đình tỷ còn chưa đến bốn mươi, chắc cũng chưa đến thời kỳ mãn kinh đâu, nàng chỉ là quá quan tâm đến em thôi. Đúng rồi, lần này em ra ngoài, Mạn Đình tỷ đồng ý không?""À... em đã nói với nàng rồi, chỉ là nhân lúc nghỉ hè ra ngoài chơi, rèn luyện một chút thôi mà. Nàng ngày nào cũng bận rộn với cửa hàng, không có thời gian đi cùng em." Ánh mắt Vương Giai Thiến có chút lấp lánh.Diệp Nhiễm đương nhiên nhìn ra nhỏ đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần, dù sao có mình đi cùng chắc chắn sẽ không để nhỏ gặp chuyện gì, "Mạn Đình tỷ đang làm ăn sao?""Vâng, mẹ em mở một cửa hàng quần áo, lúc đầu làm ăn cũng khá, sau này vì nàng hay cãi nhau với khách hàng khiến cho việc làm ăn không được tốt nữa, nhất định là vì thời kỳ mãn kinh!" Vương Giai Thiến nhắc đến Vương Mạn Đình là có cả đống lời muốn than thở."Nàng chỉ là ăn nói hơi độc miệng thôi, thật ra nàng rất yêu thương và quan tâm em. Để chị đưa em về, đừng để nàng lo lắng." Nhắc đến việc gặp lại Vương Mạn Đình, Diệp Nhiễm vô cùng căng thẳng, không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi, chị ấy đã kết hôn chưa, "Mạn Đình tỷ... nàng vẫn còn độc thân không...""Còn nha, với tính cách của nàng, mấy người đàn ông theo đuổi nàng chắc cũng phải sợ tè ra quần, thật không biết họ thích nàng ở điểm nào... Chậc chậc, nếu em là đàn ông thì sẽ không cưới nàng đâu, sớm muộn gì cũng cãi nhau long trời lở đất." Vương Giai Thiến bĩu môi, cố tình nói xấu một cách khó chịu."Không đâu, Mạn Đình tỷ thật ra là một người rất dịu dàng đấy.""Không thấy được.""Chúng ta xuống xe ở ga tiếp theo, chị đưa em về." Biết được Vương Mạn Đình vẫn chưa kết hôn, trong lòng Diệp Nhiễm càng thêm căng thẳng, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Không biết gặp lại chị ấy thì nên nói gì, chị ấy còn thích mình không? Thật ra Diệp Nhiễm bây giờ cũng không chắc chắn lắm về tình cảm năm xưa của Vương Mạn Đình dành cho mình, chỉ là sự quan tâm chăm sóc như đối với em gái hay là thật sự có tình cảm."Em không muốn về, em muốn ra ngoài xông xáo, học đại học bốn năm cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là kiếm cái bằng thôi, còn tốn bao nhiêu tiền nữa. Cửa hàng tồi tàn của nàng á, dù nàng có khoác lác với người khác đến trời xanh đi chăng nữa thì cũng vậy thôi, em biết mỗi tháng nàng kiếm cũng chẳng được bao nhiêu." Ngập ngừng một chút, Vương Giai Thiến tiếp tục nói, "Em cũng sắp đến tuổi trưởng thành, cũng có thể ra ngoài kiếm tiền rồi, em không muốn nàng vất vả như vậy nữa... em cảm thấy em nợ nàng càng ngày càng nhiều, không trả nổi..." Vương Giai Thiến cúi đầu nghịch sợi dây đeo ba lô.Diệp Nhiễm nhẹ nhàng ôm lấy vai nhỏ rồi siết chặt, cười nói, "Ngốc ạ, nàng là mẹ em mà, đương nhiên sẽ không tính toán với em mấy chuyện này rồi. Nhưng lần này em bỏ nhà ra đi chắc chắn đã khiến nàng lo lắng lắm rồi. Dù nàng có tính khí không tốt, chắc chắn cũng là vì áp lực thường ngày quá lớn thôi, em có thể thử nghĩ từ góc độ của nàng xem, vừa phải kiếm tiền nuôi gia đình, vừa phải lo lắng chuyện cơm nước của em ở trường, lo lắng chuyện học hành của em, lo lắng sự an toàn của e . Cho nên đôi khi nàng mới phản ứng thái quá như vậy thôi, thật ra ý tốt của nàng vẫn là vì em, giống như mẹ chị ngày xưa vậy, bà ấy còn nghiêm khắc hơn Mạn Đình tỷ nhiều, hồi nhỏ chị ăn đòn không ít đâu.""Hả? Dì còn động tay đánh chị nữa sao? Mẹ em... nàng chưa bao giờ đánh em, dù tối qua em cãi nhau với nàng đến mức đó mà nàng vẫn không xuống tay...""Trước kia chị cũng từng oán hận bà ấy nhiều chuyện lắm... Nhưng bây giờ bà ấy bị bệnh nằm liệt giường không động đậy cũng không nói được, chị thấy... trong lòng rất khó chịu, chỉ cảm thấy mấy năm đó đã không chịu trò chuyện với bà ấy cho đàng hoàng, có chút tiếc nuối... Nhưng sau này chị sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc bà ấy.""Vậy sao... vậy chị mau về nhà đi, em tự về được rồi."Diệp Nhiễm sợ Vương Giai Thiến nửa đường lại giở trò gì đó, không dám để nhỏ tự về một mình, "Không sao, chị nói với người nhà một tiếng, về muộn hai ngày là được. Chị cũng... muốn gặp Mạn Đình tỷ một lần...".Vương Mạn Đình đột nhiên nhận được điện thoại từ đồn công an, nói con gái nàng đã được tìm thấy, hơn nữa nghi phạm đã bị khống chế, năm giờ đến đồn công an đón người.Vương Mạn Đình kích động liên tục nói lời cảm ơn, nhưng nàng không thể đợi lâu như vậy, bây giờ phải lập tức đến đó, phải xác định con gái thật sự không sao mới được. Thu dọn đồ đạc xong, Vương Mạn Đình chặn một chiếc xe lao thẳng đến đồn công an.Xe vừa đến cổng đồn công an đã thấy hai cảnh sát áp giải một người phụ nữ đội mũ trùm đầu màu đen từ xe cảnh sát xuống, bị giữ vai đưa vào đồn.Sau đó từ một chiếc xe khác bước xuống chính là con gái của Vương Mạn Đình, Vương Mạn Đình kích động chạy tới, "Giai Thiến!"Vương Mạn Đình ôm lấy con gái rồi bắt đầu lải nhải, "Mẹ không phản đối con có bạn trai, chỉ là con còn nhỏ, ít nhất cũng phải lên đại học rồi mới yêu đương, càng không thể làm ra chuyện bỏ trốn như vậy. Tuổi nhỏ yêu đương là không nhìn thấu đối phương đâu, kinh nghiệm xã hội của con vẫn còn trống."Vương Mạn Đình nghiêm túc ghé sát tai con gái nói nhỏ, "Hơn nữa ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn, nhớ đeo bao cao su bảo vệ mình."Mấy cảnh sát đứng bên cạnh đều cạn lời, không biết nên nói gì về người mẹ này, "Nghi phạm là nữ.""Cái gì? Con quen bạn gái sao?" Vương Mạn Đình kinh ngạc kêu lên, rồi lập tức hạ thấp giọng, "Vậy... vậy cũng không phải là không được, tóm lại mẹ luôn đứng về phía con, ít nhất cũng phải cho mẹ xem mặt, để mẹ xem giúp con. Đàn ông hay phụ nữ cũng vậy, gặp phải người không đáng tin cậy thì sẽ không hạnh phúc được.""Mẹ, mẹ vẫn chưa hết thời kỳ mãn kinh sao? Đây là muốn biên kịch phim truyền hình sao, con lấy đâu ra bạn trai bạn gái!"Vương Giai Thiến vừa định nói cho nàng biết sự thật, đã bị Vương Mạn Đình kích động cắt ngang, "Tiểu Khiếm, mẹ còn chưa đến bốn mươi, mãn cái gì mà mãn!" Vương Mạn Đình dùng sức kéo tai con gái."Đúng rồi! Mẹ! Sao mẹ còn báo cảnh sát vậy?! Mau giải thích với họ đi, người đó không phải người xấu, là Diệp Nhiễm tỷ đó, con gặp chị ấy trên tàu!"Vương Mạn Đình vẫn luôn nhìn trước nhìn sau xem con gái có bị thương không, căn bản không chú ý nghe nhỏ nói gì, đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc đó, nàng nhất thời không kịp phản ứng, "Con nói ai? Diệp Nhiễm hả?""Đúng vậy, chính là đồng nghiệp cũ của mẹ đó. Mẹ, mẹ không phải bị lẫn rồi chứ?" Con gái thấy Vương Mạn Đình ngơ ngác, đưa tay huơ huơ trước mắt nàng."A! Cô ấy đâu?" Vương Mạn Đình lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nhìn xung quanh."Vừa rồi không phải chú cảnh sát đưa vào trong rồi sao!" Con gái sốt ruột dậm chân."Ấy, này, đồng chí cảnh sát, xin chờ một chút ạ ~ Hiểu lầm thôi mà ~ Hiểu lầm thôi ~" Vương Mạn Đình vội vàng đuổi theo mấy cảnh sát vào trong.
Diệp Nhiễm bình tĩnh nói, "Nó đang làm loạn thôi, không tin có thể gọi điện thoại cho mẹ nó để xác minh."Cảnh sát thấy vẻ mặt Diệp Nhiễm không có gì bất thường, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cô cũng không giống người thiếu tiền, lời nói cử chỉ cũng rất bình thường, ngược lại đứa trẻ này rất giống đang bỏ nhà đi, thế là lấy điện thoại ra chuẩn bị xác minh thông tin."Em tên là Vương Giai Thiến, mẹ em chết lâu rồi, các người cứ đi điều tra đi, xem em nói có phải thật không." Vương Giai Thiến vẫn ngang bướng vặn vẹo người, muốn giãy giụa thoát ra.Diệp Nhiễm đột nhiên cứng người, bàn tay nắm lấy Vương Giai Thiến từ từ buông thõng, hồi lâu sau mới phát ra âm thanh, "Mạn Đình tỷ... Chuyện đó... xảy ra khi nào?"Vương Giai Thiến thấy Diệp Nhiễm đột nhiên khóc, lập tức hiểu ra cô ấy nhất định đã hiểu lầm, rồi cũng nhớ ra cô ấy là ai, một người ngây thơ như vậy, trên đời này có lẽ không có người thứ hai, "Người em nói là mẹ ruột của em, người chị nói là dì út của em, khóc cái gì, nàng vẫn sống rất tốt.""Hả?" Diệp Nhiễm ngơ ngác nhìn Vương Giai Thiến, sự việc thay đổi quá nhanh khiến cô có chút không hiểu ra sao, cô đã rất lâu rồi chưa từng đầu óc mơ hồ như vậy.Thấy hai người quả thật quen biết nhau, chú cảnh sát chỉ giáo huấn họ một phen, rồi bảo họ mau chóng lên tàu lại, đoàn tàu tiếp tục tiến về ga tiếp theo."Mạn Đình tỷ... bây giờ vẫn khỏe chứ?" Diệp Nhiễm cảm thấy vừa rồi mình có chút mất bình tĩnh, dù sao cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, mình nên bình tĩnh hơn mới phải."Nàng khỏe lắm, khỏe đến mức khiến em phát điên, chị không biết nàng phiền phức đến mức nào đâu, cái gì cũng quản, hở ra là nổi nóng. Vì bình thường nàng bận rộn công việc nên nhất quyết bắt em thêm Wechat để giám sát em, buổi trưa ăn cơm một chút cũng bắt em chụp hình đồ ăn ở căn tin gửi cho nàng xem, rồi nói đồ ăn ở căn tin của em làm như đồ cho heo ăn, má ơi, đồ nàng làm không phải đồ heo ăn sao? Còn không ngon bằng em nấu nữa!"Vương Giai Thiến không ngừng oán trách, nói đến chỗ kích động, nhỏ còn lấy điện thoại ra, "Bình thường em đăng trạng thái gì nàng cũng hỏi em, em chẳng có chuyện gì cả, chỉ là cảm thán một chút thôi mà, rồi lại cãi nhau vì đủ thứ chuyện, sau này em dứt khoát không viết gì nữa, đỡ cho nàng truy hỏi nghi thần nghi quỷ. Phụ nữ thời kỳ mãn kinh đều như vậy sao? Em thấy Diệp Nhiễm tỷ không có như vậy mà."Diệp Nhiễm dở khóc dở cười, tuổi của mình sao có thể liên quan đến thời kỳ mãn kinh được, "Chị... chị mới hơn ba mươi thôi... còn lâu mới đến thời kỳ mãn kinh... Hơn nữa Mạn Đình tỷ còn chưa đến bốn mươi, chắc cũng chưa đến thời kỳ mãn kinh đâu, nàng chỉ là quá quan tâm đến em thôi. Đúng rồi, lần này em ra ngoài, Mạn Đình tỷ đồng ý không?""À... em đã nói với nàng rồi, chỉ là nhân lúc nghỉ hè ra ngoài chơi, rèn luyện một chút thôi mà. Nàng ngày nào cũng bận rộn với cửa hàng, không có thời gian đi cùng em." Ánh mắt Vương Giai Thiến có chút lấp lánh.Diệp Nhiễm đương nhiên nhìn ra nhỏ đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần, dù sao có mình đi cùng chắc chắn sẽ không để nhỏ gặp chuyện gì, "Mạn Đình tỷ đang làm ăn sao?""Vâng, mẹ em mở một cửa hàng quần áo, lúc đầu làm ăn cũng khá, sau này vì nàng hay cãi nhau với khách hàng khiến cho việc làm ăn không được tốt nữa, nhất định là vì thời kỳ mãn kinh!" Vương Giai Thiến nhắc đến Vương Mạn Đình là có cả đống lời muốn than thở."Nàng chỉ là ăn nói hơi độc miệng thôi, thật ra nàng rất yêu thương và quan tâm em. Để chị đưa em về, đừng để nàng lo lắng." Nhắc đến việc gặp lại Vương Mạn Đình, Diệp Nhiễm vô cùng căng thẳng, không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi, chị ấy đã kết hôn chưa, "Mạn Đình tỷ... nàng vẫn còn độc thân không...""Còn nha, với tính cách của nàng, mấy người đàn ông theo đuổi nàng chắc cũng phải sợ tè ra quần, thật không biết họ thích nàng ở điểm nào... Chậc chậc, nếu em là đàn ông thì sẽ không cưới nàng đâu, sớm muộn gì cũng cãi nhau long trời lở đất." Vương Giai Thiến bĩu môi, cố tình nói xấu một cách khó chịu."Không đâu, Mạn Đình tỷ thật ra là một người rất dịu dàng đấy.""Không thấy được.""Chúng ta xuống xe ở ga tiếp theo, chị đưa em về." Biết được Vương Mạn Đình vẫn chưa kết hôn, trong lòng Diệp Nhiễm càng thêm căng thẳng, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Không biết gặp lại chị ấy thì nên nói gì, chị ấy còn thích mình không? Thật ra Diệp Nhiễm bây giờ cũng không chắc chắn lắm về tình cảm năm xưa của Vương Mạn Đình dành cho mình, chỉ là sự quan tâm chăm sóc như đối với em gái hay là thật sự có tình cảm."Em không muốn về, em muốn ra ngoài xông xáo, học đại học bốn năm cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là kiếm cái bằng thôi, còn tốn bao nhiêu tiền nữa. Cửa hàng tồi tàn của nàng á, dù nàng có khoác lác với người khác đến trời xanh đi chăng nữa thì cũng vậy thôi, em biết mỗi tháng nàng kiếm cũng chẳng được bao nhiêu." Ngập ngừng một chút, Vương Giai Thiến tiếp tục nói, "Em cũng sắp đến tuổi trưởng thành, cũng có thể ra ngoài kiếm tiền rồi, em không muốn nàng vất vả như vậy nữa... em cảm thấy em nợ nàng càng ngày càng nhiều, không trả nổi..." Vương Giai Thiến cúi đầu nghịch sợi dây đeo ba lô.Diệp Nhiễm nhẹ nhàng ôm lấy vai nhỏ rồi siết chặt, cười nói, "Ngốc ạ, nàng là mẹ em mà, đương nhiên sẽ không tính toán với em mấy chuyện này rồi. Nhưng lần này em bỏ nhà ra đi chắc chắn đã khiến nàng lo lắng lắm rồi. Dù nàng có tính khí không tốt, chắc chắn cũng là vì áp lực thường ngày quá lớn thôi, em có thể thử nghĩ từ góc độ của nàng xem, vừa phải kiếm tiền nuôi gia đình, vừa phải lo lắng chuyện cơm nước của em ở trường, lo lắng chuyện học hành của em, lo lắng sự an toàn của e . Cho nên đôi khi nàng mới phản ứng thái quá như vậy thôi, thật ra ý tốt của nàng vẫn là vì em, giống như mẹ chị ngày xưa vậy, bà ấy còn nghiêm khắc hơn Mạn Đình tỷ nhiều, hồi nhỏ chị ăn đòn không ít đâu.""Hả? Dì còn động tay đánh chị nữa sao? Mẹ em... nàng chưa bao giờ đánh em, dù tối qua em cãi nhau với nàng đến mức đó mà nàng vẫn không xuống tay...""Trước kia chị cũng từng oán hận bà ấy nhiều chuyện lắm... Nhưng bây giờ bà ấy bị bệnh nằm liệt giường không động đậy cũng không nói được, chị thấy... trong lòng rất khó chịu, chỉ cảm thấy mấy năm đó đã không chịu trò chuyện với bà ấy cho đàng hoàng, có chút tiếc nuối... Nhưng sau này chị sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc bà ấy.""Vậy sao... vậy chị mau về nhà đi, em tự về được rồi."Diệp Nhiễm sợ Vương Giai Thiến nửa đường lại giở trò gì đó, không dám để nhỏ tự về một mình, "Không sao, chị nói với người nhà một tiếng, về muộn hai ngày là được. Chị cũng... muốn gặp Mạn Đình tỷ một lần...".Vương Mạn Đình đột nhiên nhận được điện thoại từ đồn công an, nói con gái nàng đã được tìm thấy, hơn nữa nghi phạm đã bị khống chế, năm giờ đến đồn công an đón người.Vương Mạn Đình kích động liên tục nói lời cảm ơn, nhưng nàng không thể đợi lâu như vậy, bây giờ phải lập tức đến đó, phải xác định con gái thật sự không sao mới được. Thu dọn đồ đạc xong, Vương Mạn Đình chặn một chiếc xe lao thẳng đến đồn công an.Xe vừa đến cổng đồn công an đã thấy hai cảnh sát áp giải một người phụ nữ đội mũ trùm đầu màu đen từ xe cảnh sát xuống, bị giữ vai đưa vào đồn.Sau đó từ một chiếc xe khác bước xuống chính là con gái của Vương Mạn Đình, Vương Mạn Đình kích động chạy tới, "Giai Thiến!"Vương Mạn Đình ôm lấy con gái rồi bắt đầu lải nhải, "Mẹ không phản đối con có bạn trai, chỉ là con còn nhỏ, ít nhất cũng phải lên đại học rồi mới yêu đương, càng không thể làm ra chuyện bỏ trốn như vậy. Tuổi nhỏ yêu đương là không nhìn thấu đối phương đâu, kinh nghiệm xã hội của con vẫn còn trống."Vương Mạn Đình nghiêm túc ghé sát tai con gái nói nhỏ, "Hơn nữa ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn, nhớ đeo bao cao su bảo vệ mình."Mấy cảnh sát đứng bên cạnh đều cạn lời, không biết nên nói gì về người mẹ này, "Nghi phạm là nữ.""Cái gì? Con quen bạn gái sao?" Vương Mạn Đình kinh ngạc kêu lên, rồi lập tức hạ thấp giọng, "Vậy... vậy cũng không phải là không được, tóm lại mẹ luôn đứng về phía con, ít nhất cũng phải cho mẹ xem mặt, để mẹ xem giúp con. Đàn ông hay phụ nữ cũng vậy, gặp phải người không đáng tin cậy thì sẽ không hạnh phúc được.""Mẹ, mẹ vẫn chưa hết thời kỳ mãn kinh sao? Đây là muốn biên kịch phim truyền hình sao, con lấy đâu ra bạn trai bạn gái!"Vương Giai Thiến vừa định nói cho nàng biết sự thật, đã bị Vương Mạn Đình kích động cắt ngang, "Tiểu Khiếm, mẹ còn chưa đến bốn mươi, mãn cái gì mà mãn!" Vương Mạn Đình dùng sức kéo tai con gái."Đúng rồi! Mẹ! Sao mẹ còn báo cảnh sát vậy?! Mau giải thích với họ đi, người đó không phải người xấu, là Diệp Nhiễm tỷ đó, con gặp chị ấy trên tàu!"Vương Mạn Đình vẫn luôn nhìn trước nhìn sau xem con gái có bị thương không, căn bản không chú ý nghe nhỏ nói gì, đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc đó, nàng nhất thời không kịp phản ứng, "Con nói ai? Diệp Nhiễm hả?""Đúng vậy, chính là đồng nghiệp cũ của mẹ đó. Mẹ, mẹ không phải bị lẫn rồi chứ?" Con gái thấy Vương Mạn Đình ngơ ngác, đưa tay huơ huơ trước mắt nàng."A! Cô ấy đâu?" Vương Mạn Đình lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nhìn xung quanh."Vừa rồi không phải chú cảnh sát đưa vào trong rồi sao!" Con gái sốt ruột dậm chân."Ấy, này, đồng chí cảnh sát, xin chờ một chút ạ ~ Hiểu lầm thôi mà ~ Hiểu lầm thôi ~" Vương Mạn Đình vội vàng đuổi theo mấy cảnh sát vào trong.