[BH][Done] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 85



Cuối cùng cũng bận rộn qua giai đoạn đó, Tô tổng giám thực hiện lời hứa lúc ấy, cho ta và Mã tiểu thư một tuần nghỉ phép. Ta nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi ở nhà Mã tiểu thư, cảm giác có thể lăn lộn 360 độ không góc chết. Một chữ thôi, sướng!

Những kẻ ghét tiền bạc chắc chắn chưa từng sống cuộc sống tốt đẹp, nếu có thật nhiều thật nhiều tiền bày ra trước mặt ta, ta nhất định sẽ nói, "Hãy cứ mạnh tay tát ta đi!"

"Nhà cửa bừa bộn quá, em dọn dẹp đi." Mã tiểu thư ngồi thu lu trên ghế sofa xem ti vi ăn đồ vặt, hoàn toàn coi ta như mẹ già của nàng.

Ta luyến tiếc rời khỏi giường, nhìn chiếc tivi trên tường to gần bằng một bức tường, ghé mặt lại gần, nhìn màn hình tivi, "Làm cái tivi to như vậy làm gì, chị xem chương trình tivi này không rõ nét chút nào, loại đồ này chỉ thích hợp xem phim HD thôi, quá không thiết thực, sau này chị nên tiết kiệm tiền đi!"

Mặc dù nói tiền của Mã tiểu thư có lẽ nàng tiêu cả đời cũng không hết, nhưng bây giờ có thêm ta, ta luôn sợ không đủ tiêu, mặc dù ta rất biết cách sống tiết kiệm.

"Lo lắng gì chứ, tiền còn nhiều mà." Mã thổ hào thậm chí không thèm nhìn ta một cái.

"Đệt, cứt trâu cũng còn nhiều đấy!" Quả nhiên ta không có tiếng nói chung với người giàu.

"Rốt cuộc em muốn dẫn tôi đi ăn cái gì?" Nhắc đến ăn, Mã tiểu thư mới có thể nhìn sang ta.

"Ngày mai chị cứ đi theo tôi là biết." Ta cố ý giấu kín, chính là muốn tạo bất ngờ cho Mã tiểu thư.

"Ồ, vậy em mau dọn dẹp nhà cửa đi, quần áo giặt xong rồi tôi lười gấp, đều để đống ở bên kia kìa." Mã tiểu thư giơ tay chỉ, ta thấy một đống quần áo lớn ở bên kia. Rốt cuộc nàng bừa bộn đến mức nào vậy!

Rõ ràng dáng vẻ môi đỏ răng trắng quyến rũ yêu kiều, nhưng nhà cửa lại đúng chuẩn chuồng heo! Nếu không phải ta chăm chỉ, chúng ta trở về căn bản là không có chỗ đặt chân rồi!

"Má ơi, vậy bình thường chị sống kiểu gì vậy? Chẳng thể tự lo được gì hết!" Thật ra ta nên làm mẹ nàng mới đúng chứ nhỉ!
"Tôi thuê giúp việc." Mã tiểu thư nói một cách đương nhiên.

"Vậy giờ sao không gọi giúp việc đi, mà lại bắt tôi dọn dẹp?!" Ta không muốn tuổi trẻ đã biến thành người giúp việc nhà nàng đâu!

"Có em ở đây, thuê người làm chi?" Mã tiểu thư khó hiểu nhìn ta.

Đậu má, ta có thể bóp chết nàng không?! Sao lại có loại người này chứ! Ta hết hơi tranh cãi với nàng rồi, muốn mệt thì cùng nhau mệt, hơn nữa càng như vậy ta càng nên rèn luyện Mã tiểu thư, tránh cho cuộc sống sau này chỉ có một mình ta lao tâm khổ tứ.

"Dậy đi, mau vận động một chút đi, bụng chị đã có ngấn mỡ rồi kìa." Ta véo cái eo nhỏ nhắn vẫn còn thon thả của Mã tiểu thư, cố sức véo mới véo được một chút da thịt.

Mã tiểu thư cúi đầu nhìn bụng mình, "Ồ, đúng là béo lên rồi."

Béo cái đầu ngươi ấy, ta đây mỡ thừa đầy người mới đáng chết được không?! Có cần phải ép người ta đến vậy không!!! Đây là ép người ta đến đường cùng đấy!!!

"Thôi được rồi, chị xem chị sắp béo chết rồi kìa. Tôi nói cho chị biết, thật ra làm việc nhà nhiều sẽ giảm cân đấy." Ta đã dùng mọi thủ đoạn rồi, chỉ cần có thể khiến Mã tiểu thư chăm chỉ hơn, ta không ngại bịa chuyện đâu.

Mã tiểu thư liếc mắt nhìn ta từ đầu đến chân một vòng, lạnh lùng phun ra hai chữ, "Không tin."

Gàoooo! Ta chịu đủ nàng rồi, nàng không ép người ta thì sống không nổi hay sao ấy!

"Nói đi cũng phải nói lại, vì cuộc sống sau này của chúng ta, tôi sẽ bắt đầu dạy chị làm việc nhà từ hôm na. Việc đầu tiên tôi dạy chị chính là cách gấp áo phông nhanh chóng." Tuy trong lòng bất mãn, nhưng ta vẫn kiên nhẫn chuẩn bị dạy nàng.

"Cái đó tôi biết rồi, trên mạng xem lâu rồi." Mã tiểu thư vừa nói, vừa túm lấy một chiếc áo phông nhăn nhúm, hai ba nhát đã gấp xong. Đậu má, đó là áo phông của ta đấy, nàng giặt máy xong sấy khô rồi vứt thành một đống trong góc, ta căn bản không thể mặc được nữa rồi có được không! Khóe miệng ta giật giật, không thể thua được!

"Hôm nay tôi dạy chị một cách tiện lợi hơn." Ta bước tới mở cửa tủ đồ, rồi lấy ra một chiếc áo của nàng từ đống đồ đó.

"Cái đó đã là đơn giản nhất rồi, còn có thể đơn giản hơn nữa sao?" Mã tiểu thư cuối cùng cũng có chút hứng thú với việc làm việc nhà, tốt lắm.

Ta cố ý cười thần bí với nàng, khom người một tay đặt lên chiếc áo đó. Mã tiểu thư cứ thế nhìn chăm chú vào động tác của ta, ta với tốc độ nhanh như chớp giật chộp lấy áo rồi ném thẳng vào tủ đồ, sau đó đắc ý vỗ tay, chống nạnh khoe khoang nói, "Thế nào? Nhanh không? Có phải càng đơn giản nhanh gọn không? Khâm phục tôi đi? ~Ha ha ha ha~"

Mã tiểu thư đầu tiên là ngẩn người, sau đó trơ mắt nhìn một chồng quần áo vốn đã được gấp gọn trong tủ, vì cú ném của ta mà rơi hết ra, trải đầy đất.

"Ôi ôi ôi... đừng véo tai tôi nữa mà... sắp rụng rồi, thật sự sắp rụng rồi... tôi đi gấp lại cho chị được chưa..."

Lúc ta đang cố gắng nặn nước mắt, Mã tiểu thư cuối cùng cũng buông tay. Ta xoa xoa tai khóc lóc kể lể, "Sau này chị có thể véo chỗ khác không, đừng cứ nhằm vào tai tôi mà véo chứ..."

Mã tiểu thư giơ tay nhìn ngực ta, do dự một chút, sau đó túm lấy đuôi ngựa của ta. Cái tên khốn kiếp này...

Lần này thật sự đau đến mức nước mắt rơi ra, "Chị còn kéo nữa, tôi sẽ cạo trọc đầu đi tu luôn bây giờ!"

Mã tiểu thư nghe vậy vội vàng buông tay, ta ôm đầu khóc ngất bên tủ quần áo. Hu hu hu hu, ta đây đúng là tự làm tự chịu mà nhảy vào hố lửa, sao lại đi yêu một kẻ kỳ ba như vậy chứ... Đúng là tự tìm chết mà...

Sáng sớm tinh mơ mặt trời còn chưa chiếu vào, ta đã lôi Mã tiểu thư ra khỏi giường, sau đó dựng chiếc vali to đùng bên cạnh. Nàng mơ mơ màng màng liếc một cái, mơ hồ nhìn ta, "Làm gì đó?"

"Đi ăn đồ ngon đó mà~" Ta cảm thấy bây giờ mình giống hệt bà mẹ kế cầm quả táo độc.

"Em lừa tôi à, ăn đồ ngon cần gì mang hành lý?" Mã tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, nhưng ta thật sự không thể chịu nổi bộ dạng lôi thôi và thiếu hình tượng của nàng mỗi buổi sáng.

Ta kéo dây áo ngủ của Mã tiểu thư đã tuột xuống cánh tay lên, che đi bộ ngực lớn sắp nhảy ra của nàng, sau đó lại lau ghèn mắt cho nàng, "Nhà hàng chúng ta sắp đến hơi xa, chỉ mở cửa vào buổi trưa, hơn nữa chỉ có hai tiếng giờ cơm, rất khó có được. Chị mà còn chậm trễ nữa là thật sự không kịp đâu, lần này tôi đã bỏ vốn lớn, đi máy bay đi ăn đồ ngon đó~"

"Xa thế hả? Phiền quá..." Mã tiểu thư cuối cùng cũng do dự giữa đồ ăn và phiền phức, nhưng không nghĩ quá lâu, cuối cùng đồ ăn vẫn chiến thắng phiền phức, "Không ngon tôi thật sự sẽ đánh chị đó."

Nhờ sự phối hợp của Mã tiểu thư, chúng ta đến sân bay sớm. Ta cầm chứng minh thư của nàng đi đổi vé, sau đó bỏ vào túi, không cho nàng cơ hội nhìn thấy điểm đến.

Nhưng Mã tiểu thư xưa nay vốn không đi theo lẽ thường, dường như không hề tò mò về điểm đến lần này. Không còn tò mò gì hết vậy, chán quá đi!

"Này, Mã cầu phân, chị không sợ tôi bán chị đi hả?" Ngồi trong phòng chờ máy bay, ta có chút sốt ruột hỏi Mã tiểu thư. Nàng có cảm thấy đi chơi rất chán không vậy, sao không hỏi đi đâu vậy, ta ngay cả lời nói dối đã nghĩ sẵn từ lâu cũng không có chỗ dùng rồi, uổng công tối qua ta nghĩ cả đêm không ngủ được đó!

"Bán tôi?" Mã tiểu thư khinh bỉ liếc ta, "Em vẫn nên cẩn thận cái mông của em đi."

"Hả? Mông? Ý gì." Sao nàng nói chuyện lúc nào cũng không đầu không đuôi vậy.

"Chính là ý ngu ngốc đó." Mã tiểu thư dường như cảm thấy nói chuyện với ta là một chuyện làm giảm chỉ số thông minh.

"Chị thông minh nhất được chưa?! Hừ!" Người ta nói muốn biết mặt thật của một người thì nên đi du lịch cùng nàng, ta đây đột nhiên không muốn nhìn thấy mặt thật của nàng nữa rồi, tuyệt đối là rắn độc có hoa văn sặc sỡ mà.

Ta cầm cốc nước vừa mua lên uống, kết quả mải cãi nhau với nàng, một chút không chú ý, lại đổ nước vào cổ áo, chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống ngực, lạnh đến mức ta kêu lên một tiếng.

Không ngờ Mã tiểu thư lại còn thừa nước đục thả câu, khinh bỉ liếc nhìn ta, "Ngốc."

Người hiền lành đến mấy cũng có lúc nổi nóng chứ, đột nhiên cảm thấy trong mắt Mã tiểu thư, ta có phải lúc nào cũng là một kẻ vô dụng không, ngoài ngu ngốc ra, nàng dường như không có đánh giá nào khác. Ta quả thật ngu ngốc hơn nàng, nghèo hơn nàng, không xinh đẹp bằng nàng, người thấp tay ngắn...

Càng nghĩ càng muốn khóc được không, mặt dày cũng cần phải giữ lại cho ta chút tự trọng chứ. Ta đứng dậy đi vào nhà vệ sinh bên cạnh, quần áo ướt nhẹp khó chịu quá, hơn nữa áo phông màu xám ướt một mảng lại càng lộ rõ, còn ở vị trí nhạy cảm như ngực nữa, cho nên mới muốn nhanh chóng làm khô.

Ta kéo áo phông, khom lưng nằm sấp bên máy sấy tay, định thổi khô chiếc áo phông ướt đó. Tuy rằng người đi lại rất mất mặt, nhưng cũng không còn cách nào khác. Thật ra bình thường ta cũng khá thông minh mà, sao Mã tiểu thư lúc nào cũng không thấy, hay là cứ hễ đến trước mặt nàng là chỉ số thông minh của ta lại âm mất rồi.

Cảm thấy sau lưng có người chờ sấy tay, ta vội vàng xấu hổ nhường chỗ, cúi đầu giũ áo phông, nhưng người đó cứ đứng sau lưng ta, cũng không tiến lên. Ta vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt đơ như tượng gỗ của Mã tiểu thư, nàng kéo chiếc vali cao nửa người cứ nhìn chằm chằm ta.

Vốn dĩ là nàng sai trước, lần này ta sẽ không nhượng bộ trước. Chuyến đi được lên kế hoạch tỉ mỉ khó khăn lắm, suýt chút nữa bị cái miệng độc địa của nàng làm mất hứng rồi. Tuy ta cũng biết lần này chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng "làm nũng" chính là bản tính của phụ nữ, cuối cùng ta cũng hiểu rồi.

Mong đợi Mã tiểu thư dỗ người quả thực là chuyện viển vông, không phải sao, nàng cứ đứng trơ ra như cột điện bên cạnh, còn chắn cả đường nữa.

Ta cũng mặc kệ nàng, khoanh tay đứng dựa vào một bên, quay đầu không nhìn nàng, càng nghĩ càng tức, quả nhiên kém thế về kinh tế thì phải thấp kém hơn một bậc sao?!

"Đừng làm loạn." Mã tiểu thư bước tới, khẽ nói.

"Hả? Tôi có làm loạn chỗ nào? Chỉ là tâm trạng hơi không tốt thôi." Ta vẫn không nhìn nàng.

Mã tiểu thư hơi suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một trăm tệ từ trong ví đưa cho ta. Má ơi, ta cảm thấy nhân cách bị sỉ nhục rồi, chỉ liếc nhìn một cái mà không nói gì.

Thấy ta không nhận, Mã tiểu thư bèn đưa cả ví tiền cho ta. Đậu má, ta có phải loại người dễ bị tiền bạc làm cho hư hỏng không?! Lúc này nếu ta mềm lòng, chẳng phải thật sự biến thành kẻ chỉ biết lợi dụng ăn bám bị bao nuôi sao, làm người phải có khí phách.

Mã tiểu thư cứ giơ tay mãi cũng có chút xấu hổ, hơn nữa trong nhà vệ sinh cứ có người ra vào, ai cũng phải liếc nhìn hai cái.

"Bốp"

Mã tiểu thư đập ví tiền xuống bàn, bóp cằm ta rồi hôn xuống. Cái đồ ngốc này, phía sau có bao nhiêu người đang nhìn kìa, mắt sắp rớt ra ngoài rồi.

Điều khiến người ta suy sụp nhất là, lại có người nhỏ giọng bàn tán, "Chỉ có một trăm tệ thôi à... chậc chậc"

Đcm, các ngươi coi bà đây là loại người gì vậy?! (⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠)⁠ノ⁠彡⁠┻⁠━⁠┻

"Đi thôi." Mã tiểu thư kéo ta đi, sự hiểu lầm của mọi người không có cơ hội giải thích rồi.

Nhưng nói thật, nếu có thể cưỡng lại sự cám dỗ kép của tiền bạc và sắc đẹp thì tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu được. Ta đã bắt đầu mục ruỗng sa đọa rồi, xin hãy cho ta thêm tiền rồi làm với ta nhiều chuyện hơn nữa đi!

Tác giả có lời muốn nói: A a a a a a, dì muốn nhanh chóng kết thúc quá, nhưng mãi mà không thể tiến triển nhanh được, lê thê quá rồi!!! Chuyện công việc khá nhiều, chắc là sắp đến nhịp độ từ chức rồi. Cuộc sống cũng nhiều chuyện, hoàn toàn không có thời gian gõ chữ, cho nên viết ra bản thân cũng cảm thấy hơi lan man... QAQ... Dì cảm thấy sau này có lẽ càng ít thời gian gõ chữ hơn, bản nháp hố mới để đó không có thời gian chỉnh sửa, đừng nói đến mở hố, mở hố rồi chắc cũng chỉ kiểu cập nhật theo tuần thôi... Cả đời này cũng viết không hết mấy cái bản nháp của dì rồi...

Phụ nữ ba mươi tuổi và trạng thái lúc đi học hoàn toàn khác nhau, trọng tâm cuộc sống cũng bắt đầu thay đổi, chọn một con đường tương đối bình lặng, cuối cùng cũng không còn áp lực lớn như vậy nữa, cũng không hối hận. Ít nhất cũng không tệ như dì tưởng tượng. Nói chung tì cảm thấy, nếu có khả năng công khai với gia đình thì hãy cứ kiên định bước tiếp, nếu không chịu nổi những áp lực đó, không có niềm tin kiên định đó thì vẫn nên sớm quay về chính đạo, tránh đến lúc đó lại phụ lòng chân thành của người khác, không phải ai cũng kiên trinh bất khuất.

Thật ra cũng có rất nhiều bạn bè kiên trì bước tiếp, tổng kết lại phần lớn cũng đã công khai với gia đình hoặc được ngầm chấp nhận, nếu không, khó mà tiếp tục, bước đi khó khăn. Chắc chắn có rất nhiều người tranh luận với dì về chuyện này, dì chỉ có thể nói là kinh nghiệm thực tế, đến lúc ấy mới có thể hiểu được cảm giác này, tưởng tượng dù sao cũng chỉ là tưởng tượng.

Cuộc đời chẳng qua cũng chỉ là sự cân nhắc qua lại, có người coi trọng tình yêu, có người coi trọng tình thân hơn, cũng có người thích hưởng thụ niềm vui nhất thời hơn. Thế giới lớn như vậy luôn có muôn hình vạn trạng người, dì muốn làm không phải là thay đổi người khác, mà là tìm những người giống mình mà thôi, tri kỷ khó tìm. Mọi lựa chọn đều do bản thân đưa ra, dì chỉ muốn dùng kinh nghiệm của mình để cho những người còn đang rối rắm thấy một sự lựa chọn mà thôi, dù đi thế nào, mục đích cũng chỉ có một, sống vui vẻ và an yên.

Dù sao dì cũng là một người sống không thành công, dì cũng nhận ra sự thật rằng dì chỉ có thể là một người bình thường, không có tư cách gì để chỉ đạo người khác phải làm thế nào, bởi vì mọi chuyện không có đúng sai tuyệt đối. Hơn nữa con người đều sẽ thay đổi, tính cách, tâm trạng sẽ bị thay đổi một cách tiềm tàng theo thời gian, môi trường và những người xung quanh khác nhau. Có lẽ đây là lý do mà cung Khí khiến người ta không có cảm giác an toàn, luôn thay đổi, thích ứng, trở nên thích hợp hơn, phù hợp hơn.

Tiểu 33 luôn nói Thiên Bình giống củ hành tây, không có tim, lịch sử đen tối cũng đã nói rồi, dì nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là khả năng thích ứng của Thiên Bình quá mạnh, thay đổi nhiều quá thì mất đi hình dạng ban đầu, tự nhiên khiến người ta càng khó đoán, những thứ họ để ý có lẽ cũng tùy thời thay đổi, đến mức nhìn có vẻ như không có gì để ý. Yêu cung Khí có nguy hiểm, nhảy hố cần thận trọng nha~ Nhưng lặng lẽ nói cho các bạn biết, nếu thật sự thích một người thì sẽ là kiểu chuyên nhất không thay đổi tình cảm dài lâu và rất có trách nhiệm, nhưng tiền đề là bạn thật sự biết người cô ấy thích là ai, bởi vì nhìn họ ai cũng tốt, ai cũng mập mờ.

A, lâu lắm không xả, không nhịn được mà biện minh cho mọi người cung Khí một chút, nhưng đúng là mang đến cảm giác lãng tử phong lưu cho người ta, cái này phải thừa nhận.

Chương trước Chương tiếp
Loading...