[BH][Done] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 84



"Chị mua cái giống gì thế này?" Ta định mở túi ra xem cho rõ, nhưng Mã tiểu thư đã giật phắt lấy, rồi chẳng nói với ta thứ đó rốt cuộc là gì. Dù ta có hỏi thế nào, nàng cũng ngậm miệng không nói.

"Cần phải thần bí vậy sao... Chẳng phải chỉ là mấy món ăn thôi à..." Mã tiểu thư đúng là kín miệng như bưng, chẳng lẽ nàng muốn tạo cho ta bất ngờ gì đó sao? Sao ta cứ không tin nàng có thể nghĩ ra kinh hỉ nào nhỉ... Có khi là kinh hách thì đúng hơn...

Về đến nhà, Mã tiểu thư đẩy ta vào phòng ngủ rồi nàng tự mình vào bếp. Thấy chưa, ta đã bảo mà, nàng chắc chắn muốn làm món gì đó cho ta ăn, "Này, Mã cầu phân, chị làm đồ ăn thì nhớ rửa tay trước đó. Với lại, chị có thật sự tự mình làm được không? Có cần tôi giúp chị nhóm lửa không?" Ta lo lắng hỏi vọng vào cửa bếp.

"Lắm lời!" Mã tiểu thư có chút ngạo kiều lại đẩy ta ra, rồi đóng cửa bếp lại.

Thôi vậy, dù sao cũng là đồ do Mã tiểu thư tự tay làm, ngon hay dở ta cũng phải ăn thôi, nếu không chắc chắn sẽ bị nàng bạo hành mất.

Ta về phòng lên mạng chơi game, bên bếp chẳng có tiếng động gì. Qua một lúc lâu, ta càng lúc càng lo lắng, sao lại chẳng có chút động tĩnh nào thế, chẳng lẽ nàng ngủ quên trong bếp rồi sao?!

Ta nhón chân men theo tường mò đến cửa bếp, lén lút thò đầu nhìn qua cửa sổ. Mã tiểu thư đang cầm thứ gì đó, một cục đen thui, có vẻ đang rối rắm, khẽ cắn môi, tỏ vẻ rất không hài lòng với tác phẩm của mình.

Thứ quỷ quái gì thế kia, có ăn được không vậy, dù là chocolate thì hình dáng đó trông cũng quá kỳ dị rồi đó. Vì ngược sáng nên ta nheo mắt ghé sát cửa sổ muốn nhìn cho rõ.

Lúc này Mã tiểu thư đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ra ta liền đặt thứ trong tay xuống một bên, có vẻ không muốn ta thấy, nhưng càng như vậy ta càng tò mò đó có được không.

"Lúc nãy chị làm gì thế?" Trong bếp vẫn còn thoang thoảng mùi thơm nồng của chocolate, dù bình thường ta không thích ăn như nàng, nhưng cái mùi này ngửi thật sự rất thèm ăn.

"Em vào đây làm gì?" Mã tiểu thư có chút lảng tránh, cố ý dùng thân mình che đi thứ nàng vừa làm xong.

Ta không vội vàng nhìn, mà tiến tới, ôm lấy Mã tiểu thư nhẹ nhàng hôn lên cằm nàng, "Là chuẩn bị tặng cho tôi sao? Thật ra buổi sáng tôi chỉ nói đùa thôi, chị không cần phải mất công làm mấy thứ này đâu, chị muốn ăn gì tôi làm cho chị là được rồi~"

Trong biểu cảm ngây ngốc của Mã tiểu thư có chút ửng hồng ngượng ngùng, rồi nàng quay mặt đi, khẽ nói, "Vốn định đợi đến sinh nhật em sẽ cho em bất ngờ, ai ngờ tên ngốc em lại đòi quà."

Này này này, cái đồ mặt than băng sơn nhà ngươi mà làm bộ ngạo kiều thẹn thùng như vậy là phạm quy đó biết không. Nhưng nàng dụng tâm muốn tặng ta món quà bất ngờ như vậy, chỉ riêng điều này thôi ta đã thấy hạnh phúc lắm rồi, "Chị đáng yêu quá đi, thật ra không cần phải làm đồ ăn phiền phức vậy đâu, để tôi ăn chị là được rồi mà~"

Ta ôm lấy nàng, môi dọc theo khóe môi nàng ra sau, hôn lên má nàng, rồi cố ý phả hơi thở vào tai nàng.

"Đồ sắc tinh!" Mã tiểu thư hờn dỗi đấm vào lưng ta một cái, nhưng ta cảm thấy cái lực tay này hơi mạnh đó nha, suýt chút nữa đấm phổi ta ra ngoài luôn rồi...

"Khụ khụ... chị nhẹ tay chút đi..." Cái đồ không thú vị này, thế mà ra tay tàn nhẫn vậy.

Bàn tay ta đang ôm eo nàng, trực tiếp nhặt lấy cái "đại lễ" giấu sau lưng nàng lên, cầm lên nhìn kỹ, hóa ra là chocolate làm bằng khuôn, nhìn sơ qua thì khá tinh xảo. Nhìn kỹ lại, sao cứ cảm giác giống mặt người thế nhỉ?!

Mã tiểu thư sao cứ thích chơi mấy cái kinh dị này vậy, làm mấy cái chocolate hình trái tim đáng yêu chẳng phải tốt hơn sao, "Sao nhìn cái này giống mặt người thế, thấy ghê ghê..."

"Là mặt em đó." Mã tiểu thư có chút xấu hổ nói.

"Ha ha ha ha ha ha, tôi đâu có xấu xí đến vậy, với lại cái này đen quá rồi đó, ha ha ha ha..." Ta phản ứng một lúc mới hiểu lời nàng nói, rồi nhìn kỹ lại, "Má ơi, thật sự là làm theo mặt tôi hả?!"

"Ừm, chỉ nghĩ chocolate đen ăn ngon hơn thôi, ai ngờ làm ra lại có chút... không nỡ nhìn..." Mã tiểu thư cũng tự biết lần này mình đã quyết định sai lầm.

"Đậu phộng..." Ta không biết nên bình luận thế nào nữa, nếu nói thật lòng thì đúng là xấu đến mức không muốn nhìn thêm một giây nào để ăn. Nhưng đây là làm theo mặt ta mà, ta lại không thể nói nó xấu, cuộc đời sao cứ mâu thuẫn rối rắm thế này.

"Ờm... chocolate đen không tệ, khá ngon, chỉ là tay nghề của chị không ổn thôi." Ta cầm thanh chocolate nhìn nửa ngày không dám cắn, chẳng phải là tự mình cắn đứt đầu mình sao, Mã tiểu thư quả nhiên hợp làm mấy món ăn kinh dị.

"Đều tại cái bếp của em nhỏ quá, nồi niêu xoong chảo chất lượng kém, tủ lạnh cũng không ra gì nên mới khiến cho cái khuôn tôi bỏ tiền ra mua không phát huy được giá trị vốn có của nó." Trình độ đổ thừa của Mã tiểu thư cũng thuộc hàng nhất lưu.

"Đệt, vậy sao không về nhà chị làm. Ủa, khoan đã, sao chúng ta cứ phải thuê nhà thế nhỉ, sao không dọn về nhà chị ở, nhà đó đang bỏ trống mà?!" Ta vỗ đầu một cái, mới nhớ ra vấn đề quan trọng này. Có căn nhà rộng hơn trăm mét vuông, sao còn phải chen chúc trong cái hộp diêm hai mươi mấy mét vuông này?!

"Em chưa từng nói muốn dọn về ở, tôi tưởng em rất thích ở đây." Chỉ có cái đầu ngốc nghếch như Mã tiểu thư mới nghĩ vậy thôi.

"Ai muốn ở cái ổ chó này chứ, tôi muốn ở nhà lớn rộng rãi sáng sủa! Muốn ngủ ở đâu thì ngủ, muốn nằm thế nào thì nằm! Mau, chúng ta dọn dẹp ngay bây giờ, dọn qua đó ngay!" Vã lại ở bên đó gần công ty hơn một chút, sáng mai có thể ngủ nướng thêm mười phút nữa!

"Ồ, được." Mã tiểu thư có chút ngơ ngác gật đầu, không hề phản đối.

Mấy cái tượng chocolate nửa thành phẩm hình mặt ta này ta thật sự không nỡ ăn, nhưng dù sao cũng là món quà tình cảm do nàng tự tay làm, cũng là để chúc mừng chúng ta sắp chuyển nhà. Ta cầm một miếng lên, định cắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hay là làm cho có điềm lành, ngậm trong miệng để nó tự tan ra, như vậy có phải ôn hòa hơn không.

Mã tiểu thư cứ ngây ngốc nhìn ta, rồi có chút lo lắng hỏi, "Ngon không?" Trông nàng có vẻ là lần đầu tiên làm đồ ăn cho người khác, dáng vẻ này mới gọi là đáng yêu chứ, bình thường cái kiểu mặt than độc miệng kia thật sự khiến người ta chịu không nổi.

Ta mỉm cười khích lệ nàng, "Nếu làm được thành tượng mặt chị thì tốt rồi, như vậy tôi sẽ từ từ liếm tan nó. Nhưng mà vị này thật sự ngon đó, lần sau tôi làm cho chị ăn nhé~" Nói xong, không đợi Mã tiểu thư mắng ta sắc tinh, ta thật sự dê cho nàng xem.

Đưa miếng chocolate mềm mại trên đầu lưỡi chậm rãi truyền sang, hôn nàng thật sâu, nếm thử món ngon mang hương vị của nàng, hưởng thụ đến tột cùng.

Ta ôm chặt cổ nàng, hai thân thể hoàn toàn không có khe hở dính chặt vào nhau, theo sự nhấp nhô của động tác mà ma sát, tiếng thở dốc của hai người vang lên không ngừng.

Có lẽ vì bản thân chocolate đã có tác dụng kích thích tình dục, chỉ một nụ hôn nồng nhiệt này, hai người đã không thể chờ đợi được nữa mà chạy về phòng ngủ, giơ tay cởi phăng chiếc áo phông trên người, nôn nóng cởi thắt lưng của đối phương, tiếng kim loại va chạm đủ để nói lên sự nóng lòng lúc này.

Hoàn toàn không có lời thừa thãi, hai người phối hợp ăn ý, rất nhanh đã nhập cuộc. Lần này khác với những lần trước, là thật sự cùng nhau sở hữu đối phương, đồng thời mang lại niềm vui cho nhau.

Nàng chưa từng nói yêu ta, nhưng ta vẫn luôn cảm nhận được, có lẽ sự giao tiếp hoàn mỹ nhất là không cần lời nói, giống như đại âm hi thanh đại tượng vô hình vậy, tình yêu của nàng là một loại nhiệt độ, từ mỗi lần da thịt chạm vào nhau không ngừng tuôn trào, lấp đầy toàn bộ thân tâm ta, cũng được nàng bao bọc dung chứa. Ta yêu nàng, yêu vô cùng.

"Sao lại khóc rồi?" Mã tiểu thư có chút lo lắng dừng lại.

"Đừng dừng..." Cái đồ ngốc này, sao lại dừng đúng lúc quan trọng thế, đúng là ngốc chết đi được!

Người ta chẳng qua là cảm động đến rơi lệ vì tình yêu của nàng, chỉ là nhớ lại những chuyện nàng âm thầm làm cho ta, tuy rằng có những chuyện không lãng mạn không hoàn mỹ nhưng ta biết đó đã là toàn bộ nỗ lực của nàng. Được nàng yêu thương như vậy, ta hạnh phúc đến muốn khóc thật to.

"Sao thế?" Mã tiểu thư nhẹ nhàng hôn lên vết lệ nơi khóe mắt ta, dịu dàng đến không thể tin được. Bình thường kiệm lời như vàng, sao lúc này lại lắm lời thế.

Ta sẽ không nói cho nàng biết suy nghĩ thật của ta đâu, chỉ có thể ôm cổ nàng kéo lại gần, rồi bịt kín cái miệng luôn nói ra những lời không hợp thời điểm của nàng.

"Ưm..." Ta siết chặt vai nàng, nhịn không được rên rỉ thành tiếng, nếu không phải còn chút kiềm chế cuối cùng, ta thật sự muốn hét to lên, nhưng phòng này cách âm tệ quá, chỉ có thể cố gắng kiềm nén.

Ở bên Mã tiểu thư lâu rồi, ta càng lúc càng say mê chuyện này, dù là công hay bị công đều có những thú vị khác nhau. Cuộc đời như vậy, sống thêm mười kiếp ta cũng vui vẻ, thì ra trong tình yêu thật sự có cảm giác thế giới toàn màu hồng.

"Lúc nãy sao lại khóc? Là không thoải mái hay là quá thoải mái?" Mã tiểu thư nhéo cằm ta tò mò hỏi.

"Thật là mất hứng, mau im miệng đi." Ta lật người cưỡi lên người nàng, cúi xuống giữ chặt hai tay nàng cười nói, "Nếu chị muốn biết thì—lát nữa chị sẽ cảm nhận được ngay thôi~"

Ta cắn vành tai Mã tiểu thư, cảm nhận sự run rẩy của nàng, hôn dọc theo làn da nàng, nơi đầu lưỡi lướt qua ướt át lan tràn, cánh tay nàng muốn ôm lấy ta nhưng ta nhanh chóng trượt xuống dưới, không ngừng trêu chọc cái rốn nhạy cảm của nàng.

"Đừng... ngứa quá..." Giọng nói của Mã tiểu thư đã bắt đầu đứt quãng, rồi nàng đột nhiên im bặt. Ta ngước mắt nhìn, nàng lại dùng một tay bịt miệng, tay kia nắm chặt ga giường.

"Hì hì hì hì, sớm muộn gì cũng kêu thành tiếng thôi, đừng ngại, lát nữa tôi cho chị ngậm viên ngậm thông họng nha~"

Đôi khi ta cũng có chút ác thú vị, thích nhất là nhìn dáng vẻ Mã tiểu thư muốn kêu nhưng lại cố nhịn. Đối xử với người ngạo kiều thì phải càng ra sức hành hạ nàng, đến khi khiến nàng khóc mới thôi, khụ khụ, nhưng ta vẫn biết thương hoa tiếc ngọc sẽ không làm nàng đau đâu, chỉ là khiến nàng muốn mà không được thôi, hì hì hì hì hì hì, kêu ngươi bình thường cứ hay bắt nạt ta, ta phải đòi cả vốn lẫn lời về mới được!

Đến khi hai người chúng ta mệt đến kiệt sức, bầu trời ngoài cửa sổ đã ráng chiều đỏ rực. Ban ngày hoan ái không biết tiết chế như vậy thật là quá tệ, chắc chắn là bị Mã tiểu thư làm hư rồi, "Ưm... xem ra hôm nay không dọn nhà được rồi, cuối tuần thật là quá ngắn ngủi..."

Mã tiểu thư giống như mọi khi gục đầu ngủ ngay, chỉ khác là lần này nàng ôm chăn trốn sang bên kia giường, quay lưng về phía ta.

Ta cũng cảm thấy lần này mình làm hơi quá rồi, đặc biệt là cố ý bắt nàng nói mấy lời cầu xin ta. Vốn tưởng nàng sẽ tức giận đá ta xuống giường, ai ngờ nàng lại cắn môi đấu tranh tâm lý một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhỏ giọng nói.

Làm ta kinh ngạc đến ngây người luôn, chuyện này đã vượt quá nhận thức của ta rồi, không dám làm càn nữa, nhanh chóng đưa nàng lên cao trào, tiếng rên rỉ cao vút không thể kiềm chế như muốn xuyên thủng tim ta, mang theo linh hồn ta cùng bay lên.

Ta vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, bàn tay vuốt ve cánh tay nàng từ vai xuống. Nàng trong giấc mơ cảm nhận được, lật tay nắm lấy tay ta, lòng bàn tay áp vào nhau, mười ngón tay đan chặt.

"Chúng ta cứ như vậy cả đời được không?" Ta nhẹ nhàng hôn lên vai nàng, rồi tựa trán vào gáy nàng, co chân lại áp sát cơ thể nàng hơn nữa, "Không, một đời không đủ, phải ba đời ba kiếp mới bõ."

-------------------

Tác giả có lời muốn nói: Công việc và cuộc sống quá bận rộn, thật sự không thể đảm bảo việc cập nhật thường xuyên, nhưng truyện sắp kết thúc rồi, mọi người đừng nóng vội~ Dì đã xem xong "Chẩm thượng thư", định viết một truyện đồng nhân, ha ha ha, mọi người đừng đánh dì~ Dì đang cố gắng cập nhật truyện mà~ Nhưng văn cổ phong của dì chỉ là kiểu chọc mù mắt thôi, đừng mong đợi quá nhiều.

Chương trước Chương tiếp
Loading...