[BH][ĐN FAIRY TAIL] Thay đổi một thế giới - Lưu Tinh Vũ
Chương 6
Ngay khi trận chiến tưởng chừng như đã đến hồi kết, mọi thứ lại diễn ra theo một chiều hướng khác.Cây sáo trên đất tỏa ra thứ ma pháp hắc ám và mạnh mẽ. Dần dần, cây sáo lớn lên, trở thành một con quái vật khổng lồ."Lullaby, cây sáo tử thần của Zeref.""Zeref? Hắc pháp sư trong huyền thoại đấy á?""Cây sáo này đã được yểm lời nguyền sẵn rồi."Những tiếng bàn tán của các hội trưởng vào tai tôi, nó khiến tôi cảm thấy mọi thứ ngày càng rắc rối.Vất vả lắm mới đánh được đám kia, giờ lại thêm cái nữa."Thật là, các ngươi khiến ta thấy rất đói rồi đấy! Ta sẽ hút linh hồn của ai trước nhỉ?"Kage hẵng còn quỳ trên đất, mặt của hắn tái mét lại. Có lẽ đây không phải trò do hắn bày ra. Vậy thì cái này căng thật rồi.Lời nói của cây sáo vừa dứt, nó liền há miệng ra chuẩn bị hút vào.Tiếng gió bị hút vang lên rõ ràng, mọi thứ chao đảo bởi áp lực của gió."Tường chắn."Từ trên lưng Erza, tôi nhanh chóng nhảy xuống đất. Những lúc như thế mới thấy, khi nguy hiểm đến thì chẳng có vết thương nào đau.Ngay lập tức, Gray đứng bên cạnh tôi tỏa ra một luồng khí lạnh, anh ấy hô lên:"Tạo hình ma pháp: Băng thương."Những chiếc thương bắng bay trong gió nhắm thẳng về phía Lullaby. Ma pháp của Gray thậ đỉnh đi! Tôi đã hiểu vì sao mà Natsu với Gray không thân nhau rồi.Erza lúc này từ trong đám khói, lao ra. Trên người chị ấy bây giờ đã là một bộ giáp khác màu đen với cánh dơi. Chị ấy lao nhanh về phía trước, ném thanh kiếm lên. Các hội trưởng phía dưới há hốc mồm, trông rất buồn cười.Thanh kiếm bay lên, theo sau là Natsu. Tay anh ấy là ngọn lửa rực cháy."Hỏa Long thiết quyền."Natsu đấm thẳng vào mặt của cây sáo ấy. Trước khi cây sáo Lullaby ấy ngã ra sau, nó đã dùng chút sức cuối, bắn ra một lượng lớn chất màu đen.Gương mặt Natsu nhanh chóng biến sắc, anh ấy bị mất đà.Tôi nhanh chóng chạm tay xuống đất, hét lớn:"Địa chấn!!!"Cơn rung lắc dữ dội kéo đến. Lullaby ngã hẳn xuống đất, cái thứ màu đen ấy liền bắn lên trời, tạo thành cơn mưa rơi xuống."Thổ bọc."Mặt đất rung lắc, dần trồi lên bao lấy tất cả mọi thứ xung quanh. Cơn mưa đen ngoài kia xối xả nhưng không thể chạm một giọt vào những người ở đây.Ngay khi cơn mưa vừa dứt, đất cũng dần kéo xuống, trả lại nguyên vẹn ban đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm.Mấy hội trưởng kia há hốc mồm, hỏi:"Makarov, hội ông toàn người giỏi vậy à?""Đúng là ba đứa kia hội ta nhưng cô bé tóc trắng này..."Hội trưởng Makarov cũng đang há hốc mồm, ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ.Tôi khẽ cười một tiếng, nói:"Cháu là Shiro, mới tham gia vào Fairy Tail."Yora lúc này cũng bay đến, vui tươi nói:"Cháu là Yora, bạn đồng hành của Shiro và cũng là thành viên mới!"Nhưng câu chuyện chưa tiếp diễn được bao lâu, tiếng "hừ hừ" của Lullaby đã cắt ngang.Tôi nhanh chóng chạy tới, hô lớn:"Thổ long thiết quyền: Nắm đấm đất!"Một cú đấm khổng lồ được tạo nên từ đất ngày càng to, nó liên kết chặt với nhau, bổ một cú trời giáng xuống khiến Lullaby không thể dậy.Gray lúc này đã tạo ra một cây cung băng, anh ấy bắn một loạt tên liên tiếp. Erza đã đổi thành một bộ trang phục như thiên thần. Một vòng tròng kiếm bao quanh chị ấy:"Vòng tròn kiếm!"Những thanh kiếm nhanh chóng chuyển từ dọc thành ngang, bay đến cùng với mũi tên băng. Natsy lúc này ở ngay bên cạnh, nhảy lên đưa ra đòn kết liểu:"Hỏa Long trảm!"Lullaby lúc này dần bị chi ra thành những mảnh nhỏ, cho đến khi nó hóa thành những làn màu đen biến mất.Tôi có thể thấy, gương mặt Kage đầy ngạc nhiên cùng sợ hãi. Có lẽ hắn không thể ngờ, Fairy Tail thực sự mạnh như lời đồn.Tôi tự dung cảm thấy rất mệt. Từ đằng lưng đau đớn truyền đến. Mãnh liệt...Ngay sau đó, cơn đau khiến tôi mở to mắt, nó đã lan sâu đến tận xương. Tôi hô hấp khó khăn, mồ hôi tuôn ra như suối. Cảm giác như có từng thanh kiếm cắm dần dần vào lưng. Nó đau từ lưng truyền đến não.Chân tôi không còn đứng vững, khuỵu xuống. Trước mắt là cảnh mọi người hẵng còn đang ăn mừng chuyển qua lo lắng cho tôi. Đáng tiếc là tôi chẳng thể nghe họ nói gì.Tầm mắt dần tối xuống, thứ phóng to trước mắt tôi là hình ảnh của Erza cùng Yora đang hô lớn. Phía sau là gương mặt của Natsu cùng Gray phẫn nỗ. Lucy thì luống cuống chạy đến.Thật là chán bản thân quá đi...----- -----------------------------------Tôi mơ hồ lấy lại được thần trí.Cơn đau từ lưng truyền đến khiến tôi hít một hơi lạnh. Chậm rãi mở mắt ra, tôi ngửi được mùi của hội."Shiro!"Tiếng của Yora truyền đến. Tôi cố ngóc dậy nhưng cơn đau khiến tôi đổ mồ hôi."Cẩn thẩn, em vừa trúng độc đó!"Tiếng của Erza vang bên tai. Tôi quay ra nhìn thì thấy có cả Gray, Natsu cùng Lucy đang bế Happy."Chuyện gì đã xảy ra ạ?"Tôi khó hiểu hỏi. Tôi nhớ rõ ràng rằng lúc đó đã che chắn cẩn thận mà tại sao vẫn dính chứ!Gray đứng một bên khoanh tay, nói:"Trước khi Lullaby tan biến hoàn toàn, khói độc ấy xâm nhập qua đất và truyền đến người em."Natsu đứng một bên, bất bình nói:"Thật là, biết vậy kết liễu hắn nhanh chút là được."Gray lập tức quay sang, nói lại:"Xem lại thằng nào mất đà trước đi!""Cậu nói gì hả đầu băng?""Muốn gì hả?"Ngay lập tức, hai tên hẵng còn đang cãi vã kia liền bị Erza đạp cho bay thẳng ra ngoài. Chị ấy tức giận nói:"Có biết ở đây cần yên tĩnh không, hai thằng kia?"Tôi lúc này đưa mắt, hỏi:"Vậy độc ấy có gây ra chuyện gì không ạ?"Lucy trầm ngâm một hồi, nói:"Thật sự thì chị không ngờ là Lullaby còn có độc. Theo như sách nói thì nó chỉ có thể hút linh hồn chứ không có đề cập gì đến việc có độc."Tôi chìm vào suy nghĩ. Nếu sớm, tôi muốn tìm ai đó hiểu rõ về chữa bệnh, ai biết được nó có gì nguy hiểm.Ngay lúc này, một thứ gì đó xuấ hiện phía bên kia tấm rèm. Một cái mũ cam cam như hai cái tai trồi ra."A, Shiro-chan! Cháu đã khỏe rồi chứ?""Hội trưởng!"Tôi thốt lên. Hội trưởng dơ tay lên chào với một nụ cười. Ông ấy tiến lại gần và nói:"Ta đã tìm cho cháu được thuốc chữa bệnh rồi đây."Tôi bất ngờ, hung phấn hỏi:"Thật ạ?"Hội trưởng tự hào nâng cằm lên, nói:"Dĩ nhiên. Hiệu quả còn tức thì luôn chứ!"Tôi vui vẻ nhận lấy bình thuốc nhỏ nhỏ ấy. Mở nắp bình ra, mùi đắng xộc vào mũi. Nó khiến tôi muốn nôn ọe ra. Nhưng vì cơ thể khỏe mạnh, tôi nhất quyết phải uống.Cầm cái bình lên, tu ực vào cổ họng. Tôi dần thấy vị đắng lan tỏa khắp lưỡi cho đến cổ. Một mùi gì đó thật kì lạ bốc ra. Ngay sau đó, tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.Trước khi tôi hoàn toàn mất tiềm thức, tôi nghe được giọng Erza hỏi hội trưởng:"Hội trưởng, có phải độc của Shiro không đơn giản như vậy đúng không?"Ta chỉ có th..."Lời chưa kịp nghe hết, tôi đã chìm vào mộng mị.Ở nơi ấy, tôi thấy một người đàn ông trung niên với mái tóc xanh nước biển và đôi mắt màu đen. Trên thân ông ấy là bộ quần áo như công tước ngày xưa vậy. Bất ngờ, người đàn ông ấy cất tiếng nói:"Thật thảm hại đi! Ngươi được mang danh là người xuyên không mà chẳng biết tận dụng kiến thức gì cả. Mới thế mà đã suýt chết."Nghe giọng nói này, tôi có thể nhận ra ngay, đây chính là ông thần ngày xưa ném tôi xuống đây với chút kiến thức ít ỏi."Ngươi còn quá yếu. Luyện tập chăm chỉ thêm đi!"Tôi không vui, khó chịu nói:"Tại sao ông không cho tôi sức mạnh bá đạo luôn đi?""Hừ, cái thể loại chẳng làm cái gì cũng muốn mạnh như ngươi, không xứng. Ngươi nghĩ cứu một người được ban phước như vậy hả? Đáng tiếc, ta chỉ ngẫu nhiên chọn phải ngươi thôi. Đừng ở đấy mà cho mình vĩ đại."Lời nói gay gắt của ông thần ấy như đánh sâu vào trong tiềm thức tôi. Một phần nào đó, tôi vẫn nghĩ rằng vì mình cứu người nên mới được sống lại. Vậy mà ông ta lại bảo là chọn ngẫu nhiên."Đừng bao giờ mong mỏi rằng ta sẽ ban cho người sức mạnh một cách dễ dãi. Ta chỉ nói đơn giản, thế giới này bị một ngoại nhân khác như ngươi dần can thiệp. Ta muốn ngươi khám phá ra nó càng sớm càng tốt. Hơn thế nữa, ngươi phải luyện tập chăm chỉ mà mạnh lên. Cùng lắm ngươi chết, ta vẫn có thể tìm người khác."Sự đáng sợ nhất là khi vị trí của mình bị một người nào đó thay thế mà những người gần gũi không hề hay biết. Sự tồn tại của con người mỏng manh đến đáng thương. Con người chỉ thực sự chết khi không còn ai nhớ đến."Lần này ta đến cảnh báo như vậy. Cũng bù cho hồi trước không giải thích gì với ngươi, ta cứu ngươi lần này. Lần sau thì làm mồi cho chó đi!"Nói rồi, mọi thứ lại chìm vào tối sầm.Tôi vẫn vậy, vẫn chưa tìm được mục đích sống của mình.Tuy tôi thấy thú vị với thế giới này, nhưng đâu đó, tôi vẫn cảm thấy thật vô vị.Cuộc sống đơn điệu một màu, chán nản đến nực cười.Vẫn là kẻ yếu đuối, thảm hại...Tôi vẫn chưa tìm được lẽ sống, vẫn cảm thấy thật cô độc.Bên cạnh có người nhưng vẫn thấy thậ lạc lõng. Thật sự thì, họ có chính xác là bạn bè tôi không?Hay, tôi chỉ là quyển truyện nào đó được viết lên...