[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy

Chương 07: Sương Mù 0.7



Ở Kim Ô, dù là vào mùa xuân, mặt trời lặn vẫn khá muộn.

Thẩm Trạch Vũ làm theo sắp xếp của Trần Từ, dẫn Hứa Lạc Tô đi dạo quanh quẩn, ghé vào một nhà hàng lâu đời, ăn bữa cơm Kim Ô không mấy ngon miệng. Khi ăn xong thì mặt trời mới hoàn toàn lặn xuống núi.

Đó là lúc hoàng hôn buông xuống, những đám mây tím nơi chân trời dưới sự phản chiếu của ánh sáng, đậm đà màu sắc như một tấm bảng phấn nền của "Bóng ma nhà hát".

Thẩm Trạch Vũ dẫn Hứa Lạc Tô, ngồi trên vòng đu quay "Mắt Kim Ô" giữa trung tâm thành phố. Cô ghé vào cửa sổ nhìn xuống, xuyên qua ánh đèn neon rực rỡ của những tòa nhà chọc trời mà nhìn ra xa, đập vào mắt là sắc màu rực rỡ của ráng chiều.

Cảnh đẹp khiến lòng người vui sướng.

Khi vòng đu quay sắp lên đến đỉnh, Hứa Lạc Tô thốt lên tán thưởng: "Oa, đẹp thật đó!"

Cả thành phố như bùng cháy một ngọn lửa lớn, hòa cùng ráng chiều nơi chân trời, vô cùng rực rỡ.

Cô ấy quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Trạch Vũ vẫn luôn ngồi trong một góc, đôi mắt sáng lấp lánh: "Đàn chị, chị cũng nhìn xem đi, đẹp lắm đó."

Thẩm Trạch Vũ có chút sợ độ cao. Việc cô ấy đồng hành lên vòng đu quay đã coi như là liều mình chiều ý bạn rồi. Cô dựa vào góc cabin, một tay chống cằm, cố gắng mỉm cười: "Không cần đâu, em xem là được rồi."

Hứa Lạc Tô thấy cô ấy có vẻ không mấy hứng thú, trầm ngâm gật đầu: "Cũng đúng, đàn chị là người địa phương mà, chắc đã xem nhiều lần rồi."

Thẩm Trạch Vũ không tiếp lời này, chỉ khẽ cười một tiếng.

Hứa Lạc Tô quay đầu lại, ghé vào cửa sổ nhìn xa xăm ánh đèn thành phố nơi xa, đùa cợt nói: "Trước khi đến đây, em có tìm kiếm trên "Tiểu bí đỏ công lược" thì thấy nói nếu các cặp đôi cùng nhau ngồi trên "Mắt Kim Ô", nhất định sẽ chia tay."

Nói rồi, cô ấy quay người lại, lưng đối diện với ánh đèn thành phố cuồn cuộn vô tận, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Trạch Vũ: "Vậy hai đối tác cùng nhau ngồi "Mắt Kim Ô" thì có kiêng kỵ gì không ạ?"

Nam Giang quả không hổ là nơi đất lành chim đậu, nuôi dưỡng những cô gái trắng trẻo, thanh tú, nhưng lại kiên cường như kiếm lan*. Đặc biệt là khi cười rộ lên, giống như kiếm lan trắng nở rộ trong đêm đen, hoa nở từng chùm, tràn đầy sức sống.

*kiếm lan 

Thẩm Trạch Vũ bị nụ cười ấy làm cho lung lay một chút, dựa mình vào thành cabin, ngắn ngủi suy tư rồi mới cười trả lời: "Ừm... Không có gì kiêng kỵ đặc biệt cả."

Nhưng dù sao cũng là cô dẫn đối tác đến, dù sao cũng phải bịa ra một điềm lành.

Thế là cô tạm dừng một lát, lại bổ sung một câu: "Nếu nói thật sự muốn kiêng kỵ gì đó, thì đại khái là "tinh hỏa đầy trời, rating cầu vồng" chăng?"

Hứa Lạc Tô sững sờ một chút, trên mặt dần dần nở ra một nụ cười rạng rỡ.

Cô ấy bước lên hai bước, đến trước mặt Thẩm Trạch Vũ, cúi người đưa nắm tay ra, cười tủm tỉm: "Vậy chúc chúng ta lần đầu hợp tác vui vẻ, tinh hỏa đầy trời, rating cầu vồng."

Cô ấy dựa rất gần, gần như áp sát Thẩm Trạch Vũ vào người mình.

Mùi hoa nhài thoang thoảng dễ chịu từ người cô ấy tỏa ra. Thẩm Trạch Vũ ngước mắt, lúc này mới phát hiện trên cổ cô gái nhỏ có buộc một sợi dây đen, một chiếc vòng ngọc bích từ cổ áo cô ấy rơi ra, vừa nhìn đã thấy giá trị xa xỉ.

Thẩm Trạch Vũ thu ánh mắt lại, nắm tay mình thành quyền, nhẹ nhàng chạm vào tay cô ấy: "Hợp tác vui vẻ, rating cầu vồng."

-----------------------

Ngày hôm sau, Hứa Lạc Tô rời Kim Ô. Ngoại trừ ngày cô ấy đến, thời tiết Kim Ô chỉ đẹp trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Cả tháng sau đó, bầu trời Kim Ô đều mưa dầm dề.

Trời âm u là kẻ thù tự nhiên của Thẩm Trạch Vũ, bởi vì cô thuộc dạng bệnh nhân điển hình. Bác sĩ hầu như không kê thuốc chống trầm cảm cho cô.

Dù sao thì một khi trầm cảm chuyển sang hưng cảm, tổn thương đối với cơ thể cô sẽ vô cùng lớn.

Bởi vậy, cả mùa xuân, cô gần như chỉ có thể nằm mê man trên giường, không làm được gì cả.

So với cơ thể vô dụng này, tài năng của cô lại vượt trội hơn hẳn, nhận được sự ưu ái của đối tác.

Chuyện ký hợp đồng diễn ra rất thuận lợi, bên A cũng thanh toán rất sảng khoái. Sau khi Trần Từ đã trừ đi các khoản thuế, phí đại lý của mình, và quyên góp một phần cho các học viện đặc biệt, khoản tiền cuối cùng được chuyển vào tài khoản Thẩm Trạch Vũ đã là mười ngày sau đó.

Khi nhận được điện thoại của Trần Từ, Thẩm Trạch Vũ đã hai ngày không ra khỏi giường.

Cô không mở mắt, nằm sấp trên giường, đặt điện thoại di động bên cạnh gối, nghe giọng Trần Từ phát ra từ loa ngoài điện thoại: "Tiền chị đã tính rõ cho em rồi, tổng cộng 8 triệu. Em muốn mua quỹ hay mua cổ phiếu?"

Thẩm Trạch Vũ cố gắng gượng tinh thần, giọng khàn khàn trả lời: "Đều nghe chị."

Mặc dù cô muốn giả vờ mình rất khỏe mạnh, nhưng giọng nói khi nằm sấp trên giường thì ai mà không nghe ra được.

Trần Từ tức khắc nhíu mày: "Em có phải vẫn chưa dậy khỏi giường không? Ăn cơm chưa? Có phải vẫn chưa ăn không?"

"Lát nữa chị tan làm sẽ qua tìm em."

Thẩm Trạch Vũ vừa nghe, còn dám nằm sấp trên giường nữa sao. Cô sợ Trần Từ đến nơi sẽ "đánh chết" mình, lập tức quỳ dậy từ trên giường: "Dậy rồi, dậy rồi."

"Chị không cần đến đâu, em dậy rồi..."

Trần Từ cười lạnh một tiếng, căn bản không tin lời ma quỷ của cô ấy: "Em đợi đấy, lát nữa chị đến ngay."

Nói xong, cô ấy hoàn toàn không cho Thẩm Trạch Vũ cơ hội nói chuyện, lập tức cúp điện thoại.

Đừng thấy Trần Từ chỉ hơn Thẩm Trạch Vũ hai tuổi, Thẩm Trạch Vũ sợ cô ấy như khắc vào xương tủy vậy. Hai người họ quen nhau từ hồi tiểu học. Cha mẹ Trần Từ là học trò của bà nội Trần Từ, sau này phát hiện Trần Từ cũng rất có thiên phú, bà nội Trần Từ cũng nhận Trần Từ làm học trò.

Hai người từ nhỏ cùng nhau học chế tác gốm, làm khắc bàn. Trần Từ quản cô ấy như quản em gái ruột, quả thực là khắc tinh.

Vừa nghe Trần Từ muốn đến, Thẩm Trạch Vũ không dám nằm bò trên giường nữa, nhảy xuống giường, kéo mình vào phòng tắm để tắm rửa.

Cô đã nằm lì ít nhất bốn năm ngày rồi, cả người dơ dáy. Vào phòng vệ sinh liền dùng khăn tắm kỳ cọ mình một lượt, tắm rửa cả buổi mới cảm thấy mình sạch sẽ.

Đợi đến khi cô ấy với mái tóc đen ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm, Trần Từ cũng đã mang theo một đống hộp đồ ăn đóng gói đến nơi.

Hai người chạm mặt, Trần Từ trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Còn nói mình dậy rồi, lợi dụng lúc chị bận việc nên lừa chị đúng không!"

Thẩm Trạch Vũ hậm hực mà cười cười, không dám đáp lời.

Trần Từ cũng không dám mắng cô ấy nhiều. Tính cách của cô ấy quá mạnh mẽ, trước khi Thẩm Trạch Vũ bị bệnh, cô ấy còn có thể như một người chị gái mà nắm bắt chừng mực. Sau khi Thẩm Trạch Vũ bị bệnh, cô ấy thực ra có chút không nắm bắt được.

Thấy Thẩm Trạch Vũ mặt không chút máu, vẻ mặt yếu ớt, cô ấy thở dài, xách theo túi hộp lớn ngồi xuống bàn ăn: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói."

"Ừm."

Hộp đồ ăn đóng gói là cháo hải sản, và một số món ăn Thẩm Trạch Vũ thích.

Thẩm Trạch Vũ không có gì muốn ăn, lề mề múc hai muỗng cháo, rồi không muốn ăn nữa.

Trần Từ nhíu mày, vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm: "Cũng không thể cứ như vậy mãi được, chị biết em rất mệt, không làm được gì cả, nhưng đã xuất viện rồi, vẫn phải thích nghi một chút với cuộc sống bên ngoài."

"Ngay cả khi không thích nghi được với cuộc sống bên ngoài, thì dù sao cũng phải đảm bảo có thể ăn cơm chứ. Nếu không thì vẫn như vậy đi, mời một cô giúp việc nấu ăn thì sao?"

Trần Từ đã đọc không ít tài liệu, phát hiện bệnh của Thẩm Trạch Vũ cần đi bộ mỗi ngày thì tâm trạng sẽ tốt hơn.

Ban đầu cô ấy định để Thẩm Trạch Vũ mỗi ngày đi bộ khi ra ngoài ăn cơm, nhưng giờ thì hay rồi, khi bệnh tái phát, Thẩm Trạch Vũ trực tiếp không ra khỏi nhà. Công việc của cô ấy cũng rất bận, trong nhà cũng có con cái cần chăm sóc, không thể dồn hết mọi tinh lực vào Thẩm Trạch Vũ được.

Cứ theo tình trạng của Thẩm Trạch Vũ như thế này, e rằng lại phải nhập viện.

Nhưng bệnh viện tâm thần lại không phải nơi tốt đẹp gì, nếu cứ ở tiếp, Thẩm Trạch Vũ dù không chết cũng sẽ thành phế nhân.

Trần Từ thật sự lo chết đi được.

Thẩm Trạch Vũ hễ đến giai đoạn này thì đặc biệt biết thông cảm cho người khác. Cô ấy hiểu sự sốt ruột của Trần Từ, mở miệng trấn an: "Không sao đâu chị, qua mùa xuân thì sẽ ổn thôi."

Giọng Trần Từ có chút nóng nảy: "Qua mùa xuân, qua mùa xuân. Trạch Vũ, đời người có được mấy mùa xuân hả, em không thể cứ thế này mãi được."

Cô ấy thở dài, có chút giận sắt không thành thép: "Em nếu không thì đừng ở đây nữa, đến nhà chị ở đi."

Ít nhất cô ấy có thể đảm bảo Thẩm Trạch Vũ ăn đủ ba bữa một ngày.

Thẩm Trạch Vũ đặt muỗng xuống, nhìn vào mắt Trần Từ trầm tĩnh: "Đàn chị, chị biết đây là điều không thể."

Cuộc đời cô, giống như một hố đen vô tận. Bất cứ ai ném những thứ quan trọng vào, đều chỉ bị nuốt chửng mà thôi.

Thẩm Trạch Vũ lại rõ ràng hơn ai hết, cuộc đời cô chỉ là cuộc đời của cô, không liên quan đến bất cứ ai. Cô không nên ỷ lại vào lòng tốt của người khác, kéo những người yêu thương mình vào vòng xoáy của chính mình.

Trần Từ và cô ấy nhìn nhau một cái, rồi chịu thua: "Được rồi..."

"Vậy chị vẫn sẽ dành thời gian mỗi ngày đến thăm em, em cũng cố gắng một chút, đừng để nó nuốt chửng nhé?"

"Ừm, được."

-----------------------

Trần Từ đến đột ngột, đi cũng vội vàng.

Có lẽ là sau khi ăn một bữa cơm, Thẩm Trạch Vũ được bổ sung năng lượng, cảm giác buồn ngủ không còn rõ ràng như trước.

Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, cô chợt nảy ra ý nghĩ, đi đến phòng vẽ tranh ở tầng ba, kéo rèm cửa ra.

Không biết từ khi nào, những bông hoa hải đường ven phố đã nở rộ, chen chúc giữa ngôi hồng lâu, như những đám mây hồng nhạt.

Tâm trạng Thẩm Trạch Vũ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nghĩ nghĩ rồi lấy ra bộ dụng cụ vẽ tranh cũ của mình, ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, pha màu nước rồi bắt đầu vẽ.

Để Trần Từ yên tâm, cô còn cố ý chụp một bức ảnh, gửi cho cô ấy: "Hoa hải đường nở rồi, em định vẽ một bức."

Khi Trần Từ nhận được bức ảnh này, vô cùng vui mừng. Cô ấy thở dài, nhanh chóng chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè: "Con bé cuối cùng cũng có tiến bộ."

Vừa đăng chưa được bao lâu, liền nhận được bình luận. Trần Từ nhấn mở ra xem, rõ ràng là Hứa Lạc Tô: "Đàn chị Thẩm đang vẽ tranh sao?"

Trần Từ nhếch môi, rất tự hào gõ hai chữ: "Đúng vậy!"

Cô ấy vừa trả lời xong, vòng bạn bè nhanh chóng hiện lên một dòng trạng thái mới. Trần Từ nhìn kỹ lại, rõ ràng là của Hứa Lạc Tô.

Giữa một đống dụng cụ tập thể hình, Hứa Lạc Tô một tay giơ điện thoại, tay kia giơ tạ 40 pound, đứng trước gương, kèm dòng chú thích: "Lâu rồi không tập, cảm giác sức lực giảm đi một chút."

Đồng tử Trần Từ lập tức giãn lớn, nhanh chóng chụp ảnh, thoát khỏi vòng bạn bè rồi mở khung chat với Thẩm Trạch Vũ: "Đừng vẽ tranh nữa, em đi tập cái này cho chị!"

"Nếu không tập được cơ bắp, chị muốn em viết mười bộ kịch bản!"

Đầu dây bên kia, Thẩm Trạch Vũ mở ảnh lớn, nhìn thân hình khỏe mạnh của cô gái trẻ, không hiểu gì cả.

Không phải, cô ấy tại sao phải tập cái này? Cái này liên quan gì đến kịch bản?

Tập thành ra như vậy, vừa nhìn đã thấy rất vất vả, cái này với việc muốn mạng cô ấy thì có gì khác nhau!


Chương trước Chương tiếp
Loading...