[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy

Chương 06: Sương Mù 0.6



Thẩm Trạch Vũ nói khéo léo, nhưng Hứa Lạc Tô lại ngơ ngác: "Cái này liên quan gì đến Cá Voi Khổng Lồ ạ?"

Thẩm Trạch Vũ nhất thời sững sờ: "Em muốn hợp tác với chị, chẳng lẽ không thông qua Cá Voi Khổng Lồ ký hợp đồng sao?" Lẽ nào còn có hình thức hợp tác nào khác à?

Hứa Lạc Tô lập tức hiểu ra sự hiểu lầm của Thẩm Trạch Vũ, cười khẽ rồi thở dài: "Thì ra đàn chị nghĩ như vậy ạ."

Nói rồi, cô ấy nhấc chén trà lên uống một ngụm nữa, dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Thẩm Trạch Vũ, giải thích: "Em đứng tên hai công ty MCM và ba công ty điện ảnh. Hợp đồng của em với chị sẽ thông qua mấy công ty này, chứ không qua Cá Voi Khổng Lồ đâu ạ."

Cô ấy ngước mắt nhìn Thẩm Trạch Vũ, đôi mắt tràn ngập ý cười: "Nói cách khác, chị chỉ hợp tác với em thôi, còn em hợp tác với ai thì không liên quan đến chị."

Lúc này Thẩm Trạch Vũ mới phản ứng lại: "À..."

Cô vốn cho rằng Hứa Lạc Tô cũng chẳng khác gì mấy thế hệ phú nhị đại trước đây, đều vào giới giải trí để chơi bời. Không ngờ, cô ấy lại chơi một cách rất bài bản, điều này khiến Thẩm Trạch Vũ phải nhìn bằng con mắt khác.

Sau khi gỡ bỏ hiểu lầm, Thẩm Trạch Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Vậy em muốn hợp tác với chị thế nào?"

Hứa Lạc Tô nghĩ nghĩ, đặt ly xuống, cúi người về phía trước giơ tay phải, giơ hai ngón tay về phía Thẩm Trạch Vũ: "Em đã nghĩ ra hai phương án. Một là em đưa chị 20 triệu, mua đứt bản quyền cả bốn bộ này. Nhưng sau khi mua đứt, các khâu phát triển tiếp theo, chị sẽ không được nhúng tay vào nữa."

Mức giá này tuy không bằng vị thế trước đây của Thẩm Trạch Vũ, nhưng lại cao gấp đôi so với mức cô dự tính.

Thẩm Trạch Vũ suy tư một lúc, hỏi: "Còn phương án thứ hai thì sao?"

Hứa Lạc Tô nở nụ cười, vẫy tay, thần sắc rất vui vẻ: "Em sẽ thêm cho chị 10 triệu nữa, chị sẽ làm cố vấn biên kịch, chỉnh sửa kịch bản theo yêu cầu của em, thế nào ạ?"

Thẩm Trạch Vũ tạm thời ngây người một lúc. Không phải, giá cả tính như vậy sao? Một cố vấn biên kịch đâu đến mức cao như vậy chứ.

Thôi, tính thế nào thì khoản này cũng không mấy có lợi.

Thẩm Trạch Vũ suy nghĩ một lát, không chút do dự đưa ra lựa chọn: "Chị chọn một."

Hứa Lạc Tô không ngờ cô ấy chọn nhanh như vậy, ngây người một lúc rồi buột miệng nói ra: "Em thấy phương án hai có vẻ thú vị hơn, hay là chị suy nghĩ lại xem?"

Thẩm Trạch Vũ không chút nghĩ ngợi liền từ chối thẳng thừng: "Không cần, chị chọn một."

Hứa Lạc Tô bắt đầu giãy giụa: "Em thấy..."

"Chọn một!"

"Chị lại suy xét..."

"Chọn một!"

"Em cho rằng chúng ta có thể có phương án tốt hơn..."

Thẩm Trạch Vũ không muốn cho cô ấy bất kỳ cơ hội nào, dứt khoát trả lời: "Không cần, chị chọn một!"

Hứa Lạc Tô trầm tư một lát, xòe bàn tay về phía Thẩm Trạch Vũ: "Nếu chị chọn hai, em thêm 5 triệu nữa."

Thẩm Trạch Vũ giơ tay từ chối: "Không không không, không cần đâu..."

Hứa Lạc Tô khẽ cắn môi: "Thêm 10 triệu nữa..."

Thẩm Trạch Vũ điên cuồng lắc đầu: "Không muốn, không muốn, không cần đâu..."

Hứa Lạc Tô mím môi, hạ quyết tâm, đưa ra một mức giá cực kỳ thái quá: "20 triệu!" 20 triệu lại thêm 20 triệu nữa, tổng cộng 40 triệu. Bỏ ra nhiều tiền như vậy cho kịch bản, thực sự không thể nhiều hơn được nữa.

Thẩm Trạch Vũ thở dài, rất bất đắc dĩ nói: "Không phải vấn đề tiền. Cô Hứa à, chị trước đây cũng đã nhắc nhở em rồi, với tình trạng tinh thần hiện tại của chị, chị không thể vào đoàn làm phim được."

Hứa Lạc Tô khẽ nhíu mày, vẫn có chút không cam lòng: "Nếu em dám mời sư tỷ vào đoàn như vậy, thì điều đó chứng tỏ ngoài việc tài chính sung túc, em còn có đủ khả năng đảm bảo an toàn cho đàn chị."

"Bất kể là an toàn về thể chất hay tinh thần, những điều này em đều có thể đảm bảo."

Cô ấy nhân lúc Thẩm Trạch Vũ chưa kịp trả lời, nói hết những lời trong lòng: "Đây là lần đầu tiên em làm nhà sản xuất, tuy còn non nớt nhưng tuyệt đối không thể xảy ra tình huống như "Tiêu Dao". Em cũng rất rõ bệnh tình của chị, đoàn phim cũng sẽ có bác sĩ đi kèm, chỉ là chỉnh sửa kịch bản thôi, không xuất hiện tác nhân gây căng thẳng thì chắc chắn không có gì lớn."

"Ngay cả như vậy, chị cũng không muốn làm cố vấn biên kịch cho em sao?"

Hứa Lạc Tô tấn công dồn dập, như một chú sư tử con đang chuẩn bị vồ mồi, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt nhắm về phía Thẩm Trạch Vũ.

Thẩm Trạch Vũ một mặt bị công kích đến tan tác, một mặt lại cảm thấy đau đầu.

Cô bé này cũng thật dám nói.

Muốn quay phim thì phải đến Phim Ảnh Thành, một Phim Ảnh Thành rộng lớn như vậy, có rất nhiều nhân viên quen thuộc, ngay cả Thẩm Trạch Vũ cũng không dám nói là không có tác nhân gây căng thẳng đâu.

Thẩm Trạch Vũ bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Nếu là trước đây cô chắc chắn đã lạnh mặt đuổi khách rồi.

Nhưng Hứa Lạc Tô này, tuy tính cách rất mạnh mẽ, nhưng lại không khiến cô ghét bỏ một cách bất ngờ.

Thẩm Trạch Vũ mím môi suy tư một chút, trả lời: "Em nguyện ý bỏ tiền thuê chị, là sự công nhận đối với chị, chị rất cảm kích. Chính vì thế, chị mới không thể đẩy nguy hiểm cho đối tác."

Cô ngước mắt, đối diện với Hứa Lạc Tô: "Thật đáng tiếc, lần này chị không thể giúp em được, lần sau vậy."

Cô gái nhìn ánh mắt của Thẩm Trạch Vũ quật cường và cố chấp, nghe xong câu nói này, cuối cùng cũng chịu thua. Cô ấy thở dài, ánh mắt cũng trở nên mềm mại hơn: "Được thôi."

"Lần này tạm thời vậy đã, vậy chờ chị khỏe lại, chúng ta lại hợp tác."

Nói rồi, cô ấy còn cười cười, nhìn về phía Thẩm Trạch Vũ với ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ: "Tương lai còn dài mà."

Thẩm Trạch Vũ cũng cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: "Ừm, tương lai còn dài."

-----------------------

Kể từ khi Thẩm Trạch Vũ xảy ra chuyện đến nay, tất cả hoạt động kinh doanh và tài chính của cô đều giao cho Trần Từ xử lý.

Sau khi đạt được thỏa thuận miệng với Trần Từ, Thẩm Trạch Vũ kể lại chuyện, nhờ Trần Từ liên hệ với luật sư của Hứa Lạc Tô để hoàn tất việc ký kết hợp đồng chính thức.

Trần Từ nghe tin này vô cùng vui mừng, một mặt là vì Thẩm Trạch Vũ có thu nhập mới, với vai trò người đại diện, cô ấy có thể nhận 10% hoa hồng. Mặt khác là có một người như vậy, sau khi Thẩm Trạch Vũ xuất viện, lập tức tìm đến tận nhà, công nhận tài năng của cô, điều này đã tăng đáng kể giá trị xã hội của Thẩm Trạch Vũ.

Cần biết rằng, con người sở dĩ có thể tồn tại trên thế giới này là vì sự tồn tại của họ được người khác cần đến.

Có người được cha mẹ cần đến, có người được người yêu cần đến, có người được bạn bè cần đến, có người được xã hội cần đến...

Thẩm Trạch Vũ trước đây tự sát, là vì cảm thấy trên thế giới này không có ai cần cô. Không có ai cần đến, cũng có nghĩa là thân vô quy túc*, nên không có cảm giác an toàn, lúc đấy mới bất chấp tất cả mà lao vào vòng tay tử thần.

*không nơi nương tựa

Mặc dù Trần Từ đã dùng "nợ nần" để trói buộc cô, đe dọa cô rằng dù cô có chết cũng vẫn chưa trả hết nợ của Cá Voi Khổng Lồ, nhờ đó mới miễn cưỡng giữ được mạng sống của cô, giúp cô chịu đựng được năm đầu tiên tăm tối nhất.

Nhưng hiện tại Thẩm Trạch Vũ vẫn không có sức sống.

Cô vẫn trốn trong cái hang đen kịt đó, khi có ánh nắng mặt trời chiếu vào thì lật người một cái, khi không có ánh nắng mặt trời thì nằm sấp bất động chờ đợi bóng tối lại lần nữa nuốt chửng mình.

Cả bác sĩ lẫn Trần Từ đều cho rằng Thẩm Trạch Vũ chỉ có thể cố gắng bước ra ngoài, đi đến những cảnh đẹp rộng lớn hơn, mới có thể làm phai nhạt đi những quá khứ không thoải mái, hướng tới tương lai.

Nhưng làm sao con người có thể đi đến những cảnh đẹp rộng lớn hơn? Khi đó, phải tự bò dậy từ mặt đất, bước về phía trước thôi!

Đây chính là một cơ hội tốt, sau khi nhận được tin nhắn, Trần Từ đã gửi một loạt tin nhắn thoại: "Chuyện ký hợp đồng em đừng lo, chị sẽ lo liệu hết!"

"Khó khăn lắm mới có một người chịu chi tiền mà lại coi trọng em, em nhớ phải chiêu đãi người ta thật tốt!"

"Ăn trưa chưa? Hả? Chưa ăn à, vậy em nhớ buổi tối phải dẫn người ta đi ăn món Kim Ô đấy!"

"Ăn xong thì đi bến tàu Kim Ô ngồi vòng đu quay, chị bao xe cho hai đứa! Đi nhanh lên!"

Rõ ràng chỉ là tin nhắn thoại được chuyển thành văn bản, nhưng Thẩm Trạch Vũ qua màn hình, nhìn thấy hàng loạt dấu chấm than này, liền biết Trần Từ kích động đến mức nào.

Thẩm Trạch Vũ khẽ "chậc" một tiếng, nghĩ thầm may mà không nghe, nếu không tai cô chắc điếc mất.

Với tâm trạng như vậy, cô nhấn mở tin nhắn thoại cuối cùng: "Chị biết cái đồ hỗn xược em nhất định sẽ không đi, nếu em không đi, sau này mỗi tháng chị sẽ đến tìm em dậy sớm mỗi ngày!"

Vừa chuyển xong văn bản, một bức ảnh con dao nhỏ dính máu đã được gửi đến.

Đe dọa, đây là sự đe dọa trắng trợn.

Thẩm Trạch Vũ hít sâu một hơi, giữa việc ra ngoài và bị Trần Từ "đánh đập", cô chọn cái trước.

Cô ngước mắt, nhìn cô gái nhỏ đang cầm điện thoại gõ gõ lách cách trước mặt, cân nhắc mở lời: "Cái đó, đàn em Hứa..."

Hứa Lạc Tô ngước mắt lên, chớp chớp mắt nghi hoặc: "Sao vậy đàn chị?"

Thẩm Trạch Vũ suy tư, rất lâu sau mới sắp xếp được lời nói: "Em có vội về không? Nếu không vội thì khó khăn lắm mới đến Kim Ô một chuyến, chị dẫn em đi dạo thêm một chút nữa nhé?"

Hai mắt Hứa Lạc Tô lập tức sáng bừng: "Được ạ, được ạ! Em vừa nãy còn muốn hỏi chị đã nghỉ ngơi tốt chưa đó."

"Nếu chị có ý này thì em đương nhiên vui vẻ đi dạo thêm, vừa lúc có thể ngồi "Mắt Kim Ô", rồi nhìn "Thế giới chi chung"..."

"Nếu có thể, thì lại đi thuyền nữa..."

Cô ấy đề xuất một loạt các hạng mục, cứ như đang gọi món ăn vậy.

Thẩm Trạch Vũ giật giật khóe miệng, bắt đầu lo lắng cho đôi chân của mình.

Theo cường độ buổi sáng hôm nay, cô ấy chắc chắn sẽ bị chuột rút chân, chắc chắn rồi!

Dứt khoát ngày mai ra ngoài spa đi.

Nếu không đi được, gọi người đến tận nhà cũng được.

Rõ ràng còn chưa bắt đầu ra ngoài, nhưng chỉ nghĩ đến những điều đó, hai mắt Thẩm Trạch Vũ đã có chút tan rã, tràn ngập tuyệt vọng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...