[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy

Chương 35: Mưa 1.5



So với sự mệt mỏi ở lần rơi vào giai đoạn trầm cảm trước, lần này Thẩm Trạch Vũ rõ ràng có tính tấn công hơn.

Chưa kịp đợi Hứa Lạc Tô nói gì, cô ấy trực tiếp cúi người, hai tay nâng người Hứa Lạc Tô, dồn lực ở trung tâm, cắn răng nâng cô ấy lên.

Hứa Lạc Tô sợ chết khiếp, hai tay vòng lấy cổ cô ấy, kinh hô: "Chờ một chút... Chờ một chút... A... Đàn chị... Đàn chị..."

Thẩm Trạch Vũ không quan tâm, hai tay nâng chân cô ấy, ôm cô ấy đi về phía thang máy.

Hứa Lạc Tô hồn vía lên mây, sợ cô ấy cùng mình ngã lăn ra, đành phải thuận theo ý cô ấy, cả người như con gấu túi treo lủng lẳng trên cây, bám chặt lấy người cô ấy.

Chỉ là cái cây này quá mảnh mai, mà con gấu túi lại có vẻ quá dài, dù Hứa Lạc Tô cố gắng không dồn trọng tâm lên người Thẩm Trạch Vũ, nhưng trông vẫn lung lay sắp đổ, khiến người ta rùng mình.

Hai người lảo đảo đi về phía cửa thang máy, dì trợ lý Thái đứng ngoài cửa nhìn đến trợn tròn mắt.

Bà ấy phản ứng một lúc lâu, mới đẩy hành lý của hai người vào. Thẩm Trạch Vũ đi phía trước nghe thấy tiếng bước chân của người khác, đột nhiên quay mắt nhìn về phía sau.

Ánh mắt cô ấy sắc như dao, khiến Thái Di lập tức dừng bước.

Thẩm Trạch Vũ nhíu mày, giọng điệu rất lạnh: "Đi ra ngoài!"

Mỗi khi như vậy, cô ấy giống như một con chim ưng đang xây tổ, vô cùng ghét người khác đặt chân vào lãnh địa của mình.

Thái Di bị ánh mắt của cô ấy dọa chết khiếp, theo bản năng nhìn về phía Hứa Lạc Tô. Hứa Lạc Tô đang treo trên người cô ấy, ra hiệu cho bà ấy đi ra ngoài. Thái Di làm động tác OK, lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi biệt thự.

Không còn người ngoài, Thẩm Trạch Vũ ôm Hứa Lạc Tô đi về phía cửa thang máy, đi thang máy lên lầu hai, đạp văng cửa phòng mình, lập tức đi về phía tủ quần áo.

Cô ấy cúi người đặt Hứa Lạc Tô vào tủ quần áo được lót đầy chăn, nửa quỳ trước mặt cô ấy, dùng tay vuốt mái tóc đang xõa ra của cô ấy, hốc mắt vẫn luôn đỏ hoe.

Hứa Lạc Tô ngửa đầu đánh giá căn phòng của cô ấy, rèm cửa vẫn luôn đóng kín, trong nhà vô cùng tối. Trên giường không có một chiếc chăn nào, dường như đều bị kéo đến tủ quần áo.

Hứa Lạc Tô ngồi trên "giường" mềm mại, ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Trạch Vũ: "Chị vẫn luôn ngủ trong tủ quần áo sao?"

Thẩm Trạch Vũ gật đầu, hai tay đặt lên vai cô ấy, đè cô ấy dưới thân: "Ngủ."

Tủ quần áo chỉ dài 1 mét 5, hoàn toàn không đủ để Hứa Lạc Tô nằm. Khi nằm xuống, một nửa cơ thể cô ấy ở trong tủ quần áo, chân lại rơi xuống đất. Thẩm Trạch Vũ quấn chăn lông, quỳ trên mặt đất, cả người ghé vào ngực cô ấy, đè chặt cô ấy không thể động đậy.

Hứa Lạc Tô không thoải mái lắm, cô ấy vừa xuống máy bay, mệt mỏi vì bụi đường, chắc là không dễ chịu lắm.

Thẩm Trạch Vũ lại ở gần đến vậy...

Hứa Lạc Tô rũ mắt, nhìn cái đầu xù lông đang củng trong ngực mình, giơ tay xoa xoa: "Mấy ngày nay chị có ăn uống đàng hoàng không?"

Thẩm Trạch Vũ rất mệt mỏi, nghe thấy giọng Hứa Lạc Tô không nhịn được giơ tay, che miệng cô ấy: "Ngủ."

Ý là im lặng mà ngủ cùng cô ấy.

Hứa Lạc Tô đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu, khi bệnh trầm cảm phát bệnh, thường rất vô lý.

Thông thường những lúc như vậy, ý thức của người bệnh không mấy tỉnh táo, nhưng ý thức lãnh thổ của sinh vật lại rất mạnh.

Hứa Lạc Tô nghĩ nghĩ, gỡ tay Thẩm Trạch Vũ đặt trên miệng mình ra, nâng đôi tay vòng lấy Thẩm Trạch Vũ trong lòng, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen của cô ấy, giọng điệu dịu đi rất nhiều: "Nhưng mà em đói quá, em vừa xuống máy bay, còn chưa ăn cơm..."

Cô ấy khẽ đứng dậy, nhẹ giọng nói vào tai Thẩm Trạch Vũ: "Em tắm rửa trước nhé, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, rồi em ngủ cùng chị được không?"

"Chị yên tâm, em nhất định sẽ không đi đâu."

Giọng nói của cô ấy giống như một cơn gió xuân dịu dàng, xoa dịu những vết sẹo thô ráp và nỗi đau trên người Thẩm Trạch Vũ.

Thẩm Trạch Vũ ngước mắt, đôi mắt ngái ngủ mờ mịt nhìn cô ấy: "Nhất định phải đi sao?"

Trong tủ quần áo tối tăm, Hứa Lạc Tô hai tay nâng mặt cô ấy, thần sắc dịu dàng: "Nhưng mà em đói quá..."

"Được rồi." Thẩm Trạch Vũ kìm nén lửa giận, không tình nguyện đứng dậy khỏi người cô ấy, hai đầu gối quỳ trên mặt đất: "Vậy em đi tắm đi."

Hứa Lạc Tô đứng dậy, xoa xoa mặt cô ấy: "Chị chờ em một chút, em lấy hành lý rồi lên ngay."

Cô ấy nói rồi định nhúc nhích đi ra ngoài cửa, ống quần lại bị người ta nắm chặt. Hứa Lạc Tô cúi đầu nhìn xuống đất, lại thấy Thẩm Trạch Vũ quấn chăn, quỳ trên mặt đất, chỉ vào quần áo của mình: "Mặc đồ của tôi."

Hứa Lạc Tô còn muốn giãy giụa: "Nhưng mà..."

Thẩm Trạch Vũ lại vươn tay, lấy một chiếc áo sơ mi lụa đen rộng thùng thình, đưa đến trước mặt cô ấy: "Đi tắm đi."

Giọng điệu ra lệnh khiến Hứa Lạc Tô không thể làm gì khác, trong tình huống như vậy, cô ấy hiểu rằng mình tốt nhất không nên kích thích Thẩm Trạch Vũ.

Hứa Lạc Tô đành thở dài, đáp lời: "Được."

Cô ấy cầm áo sơ mi của Thẩm Trạch Vũ và quần lót dùng một lần vào phòng tắm, tiếng nước xôn xao, cô ấy vừa tắm vừa nói với Thẩm Trạch Vũ đang ngồi xổm ngoài cửa: "Chị muốn ăn gì?"

"Ăn cháo hải sản được không? Hay là muốn ăn cơm lươn?"

Ngoài cửa phòng tắm, Thẩm Trạch Vũ quấn chăn lông, ngồi xổm trong một góc mơ màng sắp ngủ.

Hứa Lạc Tô đang nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy không thể không trả lời, chỉ có thể rất mệt mỏi nói: "Không biết."

"Không muốn ăn, muốn ngủ."

"Em nhanh lên tắm đi, tắm xong ngủ cùng chị."

Cô ấy thực ra đã ba ngày không ăn gì, nhưng hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn. Chỉ muốn ngủ, ngủ đến thiên hoang địa lão*.

* khoảng thời gian quá dài, gây nên sự chờ đợi mệt mỏi hoặc một sự kiện kéo dài không dứt

Hứa Lạc Tô nói quá nhiều, cô ấy nghe đến mệt mỏi quá, buồn ngủ khiến cô ấy rất thiếu kiên nhẫn, ngay cả giọng điệu cũng rất cường ngạnh.

Tiếng động ở đầu phòng tắm lập tức biến mất, sau một lúc lâu, Hứa Lạc Tô mới tiếp tục nói: "Vậy chúng ta ăn cơm lươn nhé, em bảo Thái Di đi mua, rồi mang đến được không?"

Thẩm Trạch Vũ hai tay ôm đầu gối, cúi người nằm úp, rầu rĩ nói: "Không được!"

Hứa Lạc Tô còn có phương án khác: "Thế ăn cháo thuyền tử?"

"Không thích ăn."

"Bánh cuốn thì sao?"

"Chị ghét ăn!"

"Chỉ là sữa đậu nành, chắc được chứ."

"Không thích uống cái đó!"

"Thế thì..."

Hứa Lạc Tô càng hỏi nhiều, Thẩm Trạch Vũ càng đáp càng phiền: "Sao em còn chưa tắm xong nữa!"

"A, tắm nhanh lên đi! Bằng không chị vào giúp em tắm!"

Phiền chết đi được, không có chuyện gì hài lòng cả!

Thẩm Trạch Vũ lập tức bùng nổ, không lâu sau tiếng nước trong phòng tắm ngừng, tiếng máy sấy "ò ó e" vang lên.

Thẩm Trạch Vũ nghe thấy tiếng này nổi trận lôi đình: "Không được sấy tóc trong đó, ra đây sấy!"

Có lẽ vì cô ấy bình thường quá ôn hòa, hiếm khi bộc lộ cảm xúc, giờ phút này giọng điệu tăng lên một âm lượng, vẻ mặt cực kỳ nóng nảy trông đặc biệt đáng sợ.

Máy sấy trong phòng tắm ngừng, một lát sau, tiếng bước chân vang lên, cửa phòng tắm mở ra, một mùi hương ô long đào trắng nồng đậm xộc thẳng vào người Thẩm Trạch Vũ.

Thẩm Trạch Vũ ngẩng đầu, theo đôi chân dài trắng nõn với đường cong hoàn hảo của đối phương nhìn lên, nhìn thấy một khuôn mặt tươi tắn động lòng người.

Hứa Lạc Tô cầm máy sấy, đầu tóc ướt sũng, dựa vào ngoài cửa phòng tắm, rũ mắt nhìn Thẩm Trạch Vũ, thần sắc rất tủi thân: "Chị dữ quá."

Hứa Lạc Tô nói vậy, cúi người đưa máy sấy qua: "Giúp em sấy tóc."

-----------------------

Thẩm Trạch Vũ lười chết đi được, trong lòng là vạn lần không muốn. Nhưng nếu Hứa Lạc Tô đã mở lời, cô ấy cũng không tiện từ chối.

Thế là cô ấy nhận lấy máy sấy, bảo Hứa Lạc Tô ngồi ngay ngắn trên giường, bắt đầu sấy tóc cho cô ấy. Dưới hơi nóng của máy sấy, mùi tinh dầu tóc tỏa ra.

Mùi hương quen thuộc bao phủ lấy Thẩm Trạch Vũ, khiến tính cương ngạnh của cô ấy hơi giảm bớt.

Hứa Lạc Tô ngồi ngay ngắn trên giường, cầm điện thoại xử lý tin nhắn công việc. Cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, vừa đủ che đến gốc đùi, lúc này hai cúc áo trên thường mở, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy vẻ xuân sắc lộ ra trước ngực cô ấy.

Thẩm Trạch Vũ đứng bên cạnh sấy tóc cho cô ấy, thấy cô ấy cứ mãi chơi điện thoại, trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa vô danh: "Sao em lại thích chơi điện thoại đến vậy!"

Cô ấy một tay cầm máy sấy tóc, một tay vươn ra giật lấy điện thoại của Hứa Lạc Tô, nhặt điện thoại ném sang một bên: "Không được chơi điện thoại!"

Hứa Lạc Tô ngẩng đầu, nhìn cô ấy rất bất lực: "Em chỉ đang làm việc thôi."

Thẩm Trạch Vũ hung dữ: "Thế cũng không cho làm việc!"

Người bình thường khi cảm lạnh sốt cao cũng sẽ khiến cảm xúc trở nên cực đoan. Thẩm Trạch Vũ, người đã chịu đủ sự hành hạ của bệnh tâm thần, chỉ biết sẽ dễ mất lý trí hơn người bình thường.

Hứa Lạc Tô cũng không biết nói gì với cô ấy, đành thở dài, dang hai tay ôm Thẩm Trạch Vũ vào lòng.

Động tác của Thẩm Trạch Vũ lập tức dừng lại, cô ấy cúi đầu nhìn về phía đối phương, lại thấy Hứa Lạc Tô ngẩng đầu nhìn mình, mặt mày dịu dàng: "Được rồi, em không chơi nữa, em ngoan ngoãn ở bên chị."

Thẩm Trạch Vũ: "..."

Thẩm Trạch Vũ hừ một tiếng, tiếp tục sấy tóc cho cô ấy.

Tóc Hứa Lạc Tô vừa dài vừa nhiều, chờ sấy xong hết, đã là nửa tiếng sau.

Lúc này Thái Di đã chuyển vali hành lý của Hứa Lạc Tô đến phòng cô ấy, còn đóng gói cơm lươn và cháo thuyền tử mang đến.

Nhưng Thẩm Trạch Vũ muốn ngủ, không muốn ăn cơm, lại kéo Hứa Lạc Tô chạy đến tủ quần áo. Lúc này cô ấy đổi tư thế, tự mình nằm ngang cuộn tròn trong tủ quần áo, ôm chặt Hứa Lạc Tô vào lòng, cưỡng ép đối phương nằm cùng mình.

Mùi hương quen thuộc lấp đầy trong lòng, cũng giống như dán lành lại trái tim tan vỡ của cô ấy.

Thẩm Trạch Vũ rất hài lòng, ôm lấy người phụ nữ trong lòng hít sâu một hơi, rất dứt khoát nói: "Ngủ!"

Hứa Lạc Tô nằm trong lòng cô ấy, bị cô ấy ôm chặt, trong lòng nảy sinh một cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Thân hình cô ấy khá cao, từ nhỏ đến lớn, đều là cô ấy ôm người khác. Ví dụ như Vương Văn Thanh, Trương Gia, đều từng bị cô ấy ôm vào lòng mà trêu chọc dữ dội.

Nhưng trải nghiệm bị người khác vây quanh như thế này, vẫn là lần đầu tiên.

Rất kỳ lạ, cô ấy không hề ghét sự mạnh mẽ của Thẩm Trạch Vũ đối với mình. Nói đúng hơn, sự mạnh mẽ của đối phương vừa vặn đủ.

Hơi thở ấm áp phả vào tai, Hứa Lạc Tô cả người nóng lên. Tủ quần áo chật hẹp rất khó xoay người, Hứa Lạc Tô co người lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao không ngủ trên giường?"

Ga trải giường của biệt thự, trắng tinh như ga trải giường bệnh viện, luôn khiến cô ấy ảo giác về tang lễ của cha, dày đặc những người mặc đồ đen trắng đeo băng tang trên tay áo.

Thẩm Trạch Vũ có chút sợ hãi, cô ấy đưa ra một câu trả lời đặc biệt kinh hãi: "Bởi vì trên giường có rất nhiều người, không an toàn."

Đồng tử Hứa Lạc Tô khẽ run, cô ấy giơ tay, giữ chặt tay Thẩm Trạch Vũ đang ôm mình: "Chỉ là trên cái giường này thôi sao?"

"Nếu là như vậy, có muốn sang giường của em không?"

Thẩm Trạch Vũ nghiêng đầu, có chút khó hiểu: "Ừm?"

Hứa Lạc Tô hơi quay đầu, giơ tay vuốt mái tóc cô ấy ra, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Tủ quần áo nhỏ quá, em hơi khó xoay người."

"Chị nếu sợ trên giường có người nói, có em ở bên cạnh, sẽ không cần sợ hãi."

"Cho nên sang phòng em, được không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...