[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy
Chương 34: Mưa 1.4
Dù Thẩm Trạch Vũ muốn mời Hứa Lạc Tô ăn bánh kem, nhưng vì đối phương đã sớm có sự chuẩn bị, cô đành hủy bỏ quyết định này.Vào buổi tối, khu nghỉ dưỡng tổ chức tiệc lửa trại trên bãi biển, cùng với những người trong công ty chúc mừng sinh nhật Thẩm Trạch Vũ.Thẩm Trạch Vũ là một người đặc biệt thích yên tĩnh, nhưng không chịu nổi sự ồn ào của nhóm người này. Dưới sự vây quanh của Hứa Lạc Tô, cô ấy nghe một đám người đồng thanh hát bài chúc mừng sinh nhật, mặt đỏ bừng cắt bánh sinh nhật.Một loạt hoạt động diễn ra, Thẩm Trạch Vũ cảm thấy hồn bay phách lạc.Cô ấy cầm ly nước có ga, tìm một chiếc võng ở góc ngồi xuống, nhìn những cô gái không xa vây quanh đống lửa trại, tay trong tay nhảy múa, thỉnh thoảng đung đưa chiếc võng dưới thân.Trăng non như lưỡi liềm, treo trên mặt biển sâu thẳm, chiếu sáng những con sóng lấp lánh ở phía xa.Thẩm Trạch Vũ chôn đôi chân trần vào cát mịn, cảm nhận được cảm giác tê dại truyền đến từ chân, rất thoải mái vươn vai.Không lâu sau, tiếng bước chân truyền đến từ xa, Thẩm Trạch Vũ ngẩng đầu nhìn, lại thấy Hứa Lạc Tô khoác áo choàng lụa, lưng quay về phía ánh lửa, đi ra khỏi đám đông ồn ào tiến về phía cô ấy.Khi đối phương đến gần, Thẩm Trạch Vũ mới phát hiện tay trái cô ấy đang cầm một hộp quà hình trứng màu đỏ sẫm, tay kia xách một chai champagne đã uống vơi nửa, cười tủm tỉm đi về phía cô ấy."Sư tỷ..." Người có thân hình cao gầy đứng trước mặt Thẩm Trạch Vũ, cúi người xuống, "Chúc mừng sinh nhật, đây là quà sinh nhật của chị, cầm lấy đi."Cô ấy đưa hộp quà ra, động tác rất mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy có chút áp lực.Thẩm Trạch Vũ nhận hộp quà, chỉ cảm thấy có chút nặng, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.Chiếc võng dưới thân cô ấy lún xuống, Hứa Lạc Tô dựa gần cô ấy ngồi xuống võng, một tay xách rượu, tay kia chống cằm nhìn cô ấy, giọng điệu có chút cao hứng: "Mau mở ra xem, có thích không."Thẩm Trạch Vũ quay đầu nhìn, phát hiện mặt đối phương đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ.À... Chắc không phải say rồi chứ?Thẩm Trạch Vũ nghĩ vậy, cúi người đặt ly nước có ga trong tay sang một bên, mở hộp quà, chỉ thấy trong hộp quà nhung đỏ, một chiếc vòng cổ vàng ròng hình trăng non nằm lặng lẽ trên đó.Thẩm Trạch Vũ hơi kinh ngạc, cô ấy lấy vòng cổ ra khỏi hộp quà, trong tiếng leng keng, chiếc vòng cổ hiện ra toàn cảnh.Dưới trăng non, bên lửa trại, chiếc vòng cổ gồm ba tầng từ trên xuống dưới, được nối với nhau bằng những vòng vàng rất dày, xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Ở phía dưới còn treo đầy những "tua rua" màu vàng, nhìn lấp lánh ánh vàng.Kiểu dáng này rất giống vòng cổ bạc của người dân tộc Di, không giống lắm khóa trường mệnh của người Hán.Nhưng cố tình, nó lại chính là khóa trường mệnh*. Dưới ánh trăng, Thẩm Trạch Vũ miễn cưỡng nhìn rõ những chữ viết trên đó, theo thứ tự từ trên xuống dưới là "Phúc thọ an khang", "Sống lâu trăm tuổi", "Vạn sự thuận ý".* giống như vậy nè