[BH] Vụ Vũ Xuân Dạ - Giang Nhất Thủy
Chương 22: Mưa 0.2
Thẩm Trạch Vũ giả vờ lạnh lùng, nhưng vừa lên xe đã bộc lộ cảm xúc thật. Cô cởi giày, ôm đầu gối, ngồi ở ghế sau xe, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, nước mắt rơi thành dòng, khóc đến cả người run rẩy.Tiếng nức nở truyền đến từ ghế sau xe, Hứa Lạc Tô bỏ vali của cô ấy vào cốp xe xong, thở dài mở cửa ghế sau, ngồi vào.Trong bóng tối, cô ấy bắt chước Thẩm Trạch Vũ cởi giày ngồi xổm trên ghế sau xe, hai tay đặt lên đầu gối, tựa lưng vào cửa sổ xe lặng lẽ nhìn cô ấy khóc.Gia cảnh của cô ấy hòa thuận, cha mẹ yêu thương viên mãn, đều là những nhạc sĩ có cùng quan điểm. Gia đình giàu có, lại có chị cả quan tâm, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, có thể nói là muốn gì có nấy. Ngay cả khi vấp ngã, cũng đều là kinh nghiệm.Dưới sự giáo dục như vậy, cô ấy tự đánh giá, bản thân có một nhân cách vô cùng lành mạnh.Nhưng Thẩm Trạch Vũ lại không phải như vậy.Thẩm Trạch Vũ là điển hình của dòng dõi thư hương, nhưng vì căn bệnh tâm thần di truyền trong gia đình, cô ấy rất dựa dẫm vào người khác về mặt tình cảm. Tức là, trong hình thức yêu, cô ấy lấy nền tảng của tình yêu là người khác yêu cô ấy.Thậm chí là yêu cô ấy vô điều kiện.Hứa Lạc Tô đã điều tra rất nhiều tư liệu về cô ấy, đã phân tích rất nhiều về nhân cách Thẩm Trạch Vũ trong các tác phẩm của cô ấy, cô ấy tự cho rằng mình rất hiểu Thẩm Trạch Vũ, rõ ràng và minh bạch biết tất cả tình yêu, hận thù và đau khổ của Thẩm Trạch Vũ.Nhưng hiện tại xem ra, cô ấy biết vẫn còn quá ít.Cô ấy không biết chuyện Lâm Bái, cô ấy cũng không biết tại sao Thẩm Trạch Vũ lại khóc bây giờ.Đó là do phát bệnh, hay giống như người bình thường bị chạm vào vết thương, rồi khóc òa lên?Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số ý tưởng xuất hiện trong đầu Hứa Lạc Tô. Cô ấy thở dài một tiếng, thử mở miệng: "Đàn chị..."Thẩm Trạch Vũ đắm chìm trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không để ý đến cô ấy.Tiếng khóc rất nén lại, Hứa Lạc Tô thở dài, quỳ người lặng lẽ trùm lên người cô ấy: "Chị cứ khóc đi... Em vẫn luôn ở đây..."Thân thể Thẩm Trạch Vũ run rẩy một chút, tiếp theo run rẩy mất kiểm soát, kéo theo tiếng khóc cũng lớn hơn, giống như một đứa trẻ tủi thân, không có chỗ để trút giận, trốn dưới sự che chở của Hứa Lạc Tô, sụp đổ trút bỏ cảm xúc của mình: "Chị cứ nghĩ...""Chị cứ nghĩ chị đã có thể... có thể đối mặt...""Nhưng chị không dám gặp cô ấy, cả đời này chị cũng không dám gặp cô ấy...""Rõ ràng là chị tự làm tự chịu, tại sao... tại sao... chị lại hận cô ấy đến vậy...""Hu hu hu hu hu hu..."Tiếng khóc của cô ấy mang theo sự lên án, nhưng Hứa Lạc Tô lại không biết toàn cảnh sự việc, cô ấy không có cách nào tiếp nhận những cảm xúc đó.Cô ấy đành phải vớt Thẩm Trạch Vũ lên, ôm vào lòng mình, để cô ấy dựa vào thoải mái hơn.Hứa Lạc Tô giơ tay vuốt tóc Thẩm Trạch Vũ, học cách dỗ dành trẻ con mà dỗ dành cô ấy: "Ai quy định chị nhất định phải làm gì, đối mặt cái gì.""Không có cách nào đối mặt cũng được, hận cũng được..."Thẩm Trạch Vũ khóc thảm hại hơn: "Nhưng chị không muốn hận cô ấy! Chị muốn như một người lớn đối với tất cả mọi chuyện đều tan biến, không muốn làm trẻ con..."Cô ấy lộn xộn, vụn vặt bày tỏ cảm xúc của mình, trong tiếng khóc của cô ấy, Hứa Lạc Tô nghe thấy một đứa trẻ ngụy trang thành người lớn, đang khao khát giải thoát nỗi đau không cam lòng.Cô ấy rất đau lòng, nhưng đối với điều này cũng không có cách nào, chỉ có thể tùy ý Thẩm Trạch Vũ khóc tiếp.-----------------------Thẩm Trạch Vũ khóc nửa tiếng, kết quả khóc đến thiếu oxy, không thể khóc được nữa, mới dừng lại.Ghế sau xe toàn là giấy ăn mà Hứa Lạc Tô dùng để lau nước mắt và nước mũi cho cô ấy, Thẩm Trạch Vũ ôm đầu, rúc vào góc hít thở, chỉ cảm thấy chóng mặt nhức đầu.Hứa Lạc Tô nghiêng người nhìn cô ấy, ánh mắt đầy quan tâm: "Đàn chị cảm thấy có tốt hơn không?"Đã khóc một lúc, sau khi cảm xúc được giải tỏa, lý trí của Thẩm Trạch Vũ cũng trở lại.Cô ấy nghĩ đến cảnh mình vừa nãy được đối phương ôm vào lòng mà khóc lóc điên cuồng, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.Vốn dĩ gặp Lâm Bái không dám đối mặt, kích động tuyến lệ như bão táp đã đủ mất mặt rồi. Kết quả lại trực tiếp mất kiểm soát khóc như mưa trước mặt Hứa Lạc Tô, còn nói một đống chuyện vớ vẩn...Haizz, thà chết quách cho xong.Thẩm Trạch Vũ ôm đầu, vẻ mặt ảo não. Giọng nói của cô còn mang theo tiếng nức nở, có chút phẫn hận mà nói: "Quá mất mặt..." Khóc trước mặt một người nhỏ tuổi hơn mình nhiều như vậy, quả thực là mất mặt đến cực điểm.Hứa Lạc Tô mỉm cười, giơ tay xoa xoa tóc xoăn của Thẩm Trạch Vũ, nhẹ giọng dỗ dành cô ấy: "Không sao đâu, ai cũng sẽ có lúc không kiểm soát được cảm xúc. Nếu có thể cười trước mặt người khác, tại sao không thể khóc trước mặt người khác chứ?"Thẩm Trạch Vũ ngước mắt, trong đêm tối, qua ánh nước mắt nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh: "Chuyện này, em sẽ không nói với ai cả."Chủ nhân đôi mắt nói như vậy, thần sắc chắc chắn đến mức khiến người ta rất yên tâm.Những góc cạnh nhỏ bé như gờ ráp của Thẩm Trạch Vũ, được cô ấy từ từ xoa dịu. Cô ấy gật đầu, đáp: "Ừm."Hứa Lạc Tô thấy cô ấy đã bình tĩnh lại, trầm ngâm một lát rồi mở miệng: "Tuy rất mạo muội, nhưng em muốn hỏi một chút, đàn chị trước đây có hẹn hò với Lâm Bái sao?"Tim Thẩm Trạch Vũ lập tức hụt nửa nhịp, cô ấy nhìn chằm chằm mắt Hứa Lạc Tô, trong sự giằng co nhìn rõ sự quyết tâm của cô ấy. Cô ấy phồng má, một lúc lâu sau mới chán nản trả lời: "Chị không biết có tính là hẹn hò không..."Câu trả lời này của cô ấy khiến Hứa Lạc Tô rất kinh ngạc: "A? Tại sao lại nói như vậy?"Có những lúc, một số bí mật không thể nói với người thân cận nhất, nhưng lại có thể nói với những người mà cuộc sống của họ tạm thời không quá gần, cũng không quá xa với mình.Giống như bác sĩ tâm lý của Thẩm Trạch Vũ vậy.Chuyện này đã nghẹn trong lòng Thẩm Trạch Vũ quá lâu rồi, cô ấy nghiêng đầu, một lúc lâu sau mới sắp xếp lại ngôn ngữ: "Khi chị quen cô ấy, chị vừa mới chia tay với Thương Thu Trì. Lúc đó chị rất thất bại, nên chị đã làm một chuyện ngu xuẩn, chị muốn trực tiếp 'tiếp nối' một đoạn tình cảm để vượt qua.""Lúc đó bên cạnh chị có rất nhiều người, chị không chọn, cho đến khi chị gặp Lâm Bái."Nhắc đến chuyện này, Thẩm Trạch Vũ vẫn rất bất an. Cô ấy nói đến đây, ngước mắt nhìn Hứa Lạc Tô.Hứa Lạc Tô khuyến khích nhìn cô ấy một cái: "Chị cứ tiếp tục đi."Thẩm Trạch Vũ dừng lại một chút, ấp ủ một hồi rồi mở miệng: "Lâm Bái là nhân viên kinh doanh bên công ty tụi chị, trước đây từng hợp tác với Tần Chi Nguyệt, vì bên Tần Chi Nguyệt xảy ra chuyện, nên tụi chị hợp tác.""Cô ấy là một người..."Quá nhiều chuyện đã qua, Thẩm Trạch Vũ đã không còn nhớ rõ. Nhưng vẫn nhớ mang máng một số điều không thể quên, ví dụ như sự giao thoa chính thức của cô ấy và Lâm Bái, ví dụ như những lời nói khiến người ta khổ sở mà Lâm Bái đã từng nói.Thẩm Trạch Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ, đưa ra tổng kết: "Cô ấy là một người rất ôn nhu."Hứa Lạc Tô lập tức hiểu rõ, tiếp lời: "Nhưng người ôn nhu, lại là người làm tổn thương người khác nhất."Thẩm Trạch Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tán thành câu đánh giá này: "Ừm.""Người ôn nhu, sẽ không làm tổn thương người khác. Không làm tổn thương người khác, sẽ không có cảm giác ranh giới. Làm mờ đi cảm giác ranh giới, mọi lời nói cử chỉ của cô ấy, đều như tự cho bạn cơ hội."Nói đến đây, Hứa Lạc Tô còn điều gì không rõ ràng nữa đâu.Nói trắng ra, chính là người Lâm Bái này, sẽ cho bất kỳ ai cơ hội, sẽ cho bất kỳ ai khả năng.Hơn nữa Thẩm Trạch Vũ lúc đó, bị Thương Thu Trì đào một cái hố to trong lòng như vậy, chắc chắn đang khẩn cấp cần một phần tình yêu để bù đắp. Lúc này, Lâm Bái xuất hiện giống như Bồ Tát giáng trần vậy.Nhưng người như Lâm Bái, thật sự là Bồ Tát sao?Hứa Lạc Tô hơi nhíu mày, thần sắc nghiêm túc nhìn Thẩm Trạch Vũ: "Đàn chị, tình yêu không đủ đầy mới đa tình. Chị hẳn phải biết, Lâm Bái cũng không hợp với chị.""Mặc dù cô ấy đã cho chị một chút tình yêu, nhưng em tin rằng cô ấy đã nhận được nhiều hơn từ chị."Mỗi câu Hứa Lạc Tô nói ra, đều là kết quả mà Thẩm Trạch Vũ đã lặp đi lặp lại biện chứng trong đầu. Tuy rằng không dễ nghe như vậy, nhưng đây là điều cô ấy nên nghe.Thẩm Trạch Vũ mếu máo, không vui mà rầu rĩ phun ra một chữ: "Ừm..."Cô biết, cô từ đầu đã biết, cô và đối phương không hợp.Mối tình này của cô ấy và Lâm Bái, chẳng qua là uống thuốc độc giải khát. Sớm hay muộn, mối quan hệ của họ cũng sẽ tan vỡ. Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn hy vọng đối phương có thể rủ lòng thương cô, cứu cô khỏi vực sâu mục nát.Kết quả lại không có, cô trực tiếp tự sát.Tự sát không chỉ một lần.Cái chết cắt đứt ràng buộc của cô với mọi người, cắt đứt tất cả tình yêu và hận thù của cô, rồi ở nơi tận cùng của cái chết lại khiến cô tái sinh.Nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Trạch Vũ cũng thoải mái hơn một chút. Cô thở dài một hơi, kéo má nói: "Mặc dù là nói như vậy, nhưng chị cảm thấy điều này có thể là do bản thân chị thật ra không phù hợp để xây dựng mối quan hệ thân mật.""Rốt cuộc, tình yêu là gì?"Là tình yêu của thiếu niên cuối cùng phản bội, vì giá trị quan rẽ lối.Hay là đầy miệng mật ngọt nhưng thật ra dụng tâm kín đáo, ai cũng chưa từng yêu đâu?Trong bóng tối, Hứa Lạc Tô và đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Trạch Vũ nhìn nhau, đắn đo một lát rồi trả lời: "Fromm trong Nghệ thuật yêu* có nhắc đến, tình yêu nên bao gồm bốn yếu tố: quan tâm, trách nhiệm, tôn trọng, hiểu biết... Em nghĩ, một người có thể làm được những điều này cho người khác, hẳn là tình yêu rồi."* Đây là một cuốn sách kinh điển của nhà phân tâm học, triết gia xã hội người Đức Erich Fromm, được xuất bản lần đầu vào năm 1956. Trong tác phẩm này, Erich Fromm lập luận rằng tình yêu không phải là một cảm xúc thụ động mà người ta "sa vào", mà là một "nghệ thuật" cần được học hỏi, rèn luyện và thực hành.Thẩm Trạch Vũ cười cười, thần sắc có vài phần tịch liêu: "Đó là tình yêu rất lý tưởng. Nhưng trong hiện thực, rất nhiều tình yêu đều là bùn lầy. Tình yêu và hận thù đan xen, sự thỏa mãn dục vọng bản thân, cùng với dục vọng thể hiện, sự không muốn rời xa, thậm chí là lảng tránh, đôi khi còn có lo âu, cấu thành một đoạn tình yêu.""Họ gọi loại tình yêu này là 'tình yêu chân thật'."Đúng rồi, tình yêu của cô ấy và Lâm Bái, chính là như vậy, được người ta gọi là "chân thật".Nhưng đó là chân thật, không phải chân chính. Tình yêu chân chính, thật sự là hiện thực như vậy sao?Hứa Lạc Tô suy tư một lát, đưa ra suy nghĩ của mình: "Em thấy đàn chị rất để tâm đến Lâm Bái, hay là thế này đi, chị biến đoạn tình cảm này thành một bộ phim thì sao?"Thẩm Trạch Vũ cả người cứng đờ, khó tin mà quay đầu nhìn về phía Hứa Lạc Tô.Hứa Lạc Tô nhìn cô ấy, ánh mắt rất kiên định: "Trong tác phẩm này, chúng ta cùng nhau thảo luận, 'tình yêu chân chính là gì?'"Ánh mắt Hứa Lạc Tô, giống như trái tim Hứa Lạc Tô vậy, dường như vĩnh viễn đều là chuyên nhất và kiên định. Trong đêm tối, ánh mắt cô ấy như lưỡi kiếm xuyên thấu ngực Thẩm Trạch Vũ.Điều hòa mở rất đủ trong xe, Thẩm Trạch Vũ vô cớ cảm thấy ngực mình chảy ra máu ấm, nóng đến mức đầu ngón tay run rẩy.Cô ấy khẽ cười một tiếng, thần sắc mang theo vài phần sung sướng: "Trùng hợp, chị cũng nghĩ như vậy. Kịch bản đó, chị đã viết xong rồi."Vào mỗi đêm không thể trấn an cảm xúc, cô ấy cầm vở, một lần lại một lần ghi lại những lời mình nhớ được.Dù là lời nói dối ngọt ngào, hay lưỡi kiếm đau đớn, cô ấy đều ghi lại trên đó.Không chỉ là của cô ấy, còn có rất nhiều người cô ấy từng tiếp xúc, những tình cảm và sự vật cô ấy từng thấy, đều ghi lại trên đó.Để hoàn toàn quên, cũng để không cần quên.Dù hận, vẫn yêu.Dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Hứa Lạc Tô, Thẩm Trạch Vũ mở điện thoại của mình, bật sáng màn hình mở tệp, đưa đến trước mặt Hứa Lạc Tô: "Thật ra ngay ngày đầu tiên gặp em, chị đã nghĩ nếu chị muốn quay kịch bản này, nhất định phải tìm em."Đúng vậy, không sai.Ngày đầu tiên gặp mặt, cô đã nhìn thấy đôi mắt của Hứa Lạc Tô.Đôi mắt đen như vậy, ai nhìn cũng sẽ không quên.Trong xe tối tăm, ánh sáng màn hình điện thoại, hơi chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn của cô gái.Cô gái đưa tay, nhận lấy điện thoại của Thẩm Trạch Vũ, nhìn thấy bốn chữ ở đầu tệp – "Vụ Vũ Xuân Dạ".