(BH) Tiểu Vương Gia của Công Chúa
Chương 28 Đến Giang Nam
Tiêu Ngọc sau khi lần nữa tỉnh lại, nàng ngồi trên giường bất động , đôi mắt thất thần , trầm lặng không nói năng gì .
Tiêu Vũ với cùng lo sợ, từ lúc tỉnh đến giờ Tiêu Ngọc vẫn bất động , không nói năng gì , lại không ăn uống , nàng sợ không cầm cự nổi , tiếp tục khuyên bảo " Gia người ăn một chút được không , cứ như vậy ta sợ ... Lão Vương gia sẽ rất lo lắng "
Tiêu Ngọc nàng nghĩ Tiễu Vũ nói đúng ta còn Gia Gia nếu ta mệnh hệ gì Lão nhân gia ông ta làm sao , nhưng nàng nghĩ đến Lãnh Thiên Sơ lòng đau như cắt yếu ớt nói " Đem đồ ăn dọn lên , ngươi sai người chuẩn bị một con ngựa , ăn xong ta lên đường hồi Giang Nam "
Tiêu Vũ nàng lo sợ thương thế của Tiêu Ngọc lại chảy máu , làm sao có thể đi được đường dài " Gia ngươi thương thế chưa ổn định , nán lại vài hôm rồi rời đi "
Tiêu Ngọc đứng dậy nhìn bầu trời , nàng nhẹ thở dài nói " Nàng không muốn gặp ta , thà tất gì tiếp lưu lại , đã không còn ý nghĩa nữa "
Tiêu Vũ mở lời " Gia người có thật là thích công chúa ?"
Tiêu Ngọc giọng trầm lặng nói " Ta cũng không rõ , lần đầu có người để ta cam chịu ơn bên cạnh , bây giờ không quan trọng thích hay không thích có khác gì , sư phụ lúc rời đi , ngài nói ta nên cân nhắc kỉ tình cảm để tránh hại người hại mình "
Tiêu Vũ không tiếp khuyên bảo , nàng nói " Gia , ngài mang Tiêu Phong đi cùng sẽ an toàn hơn "
Tiêu Ngọc lắc đầu không đồng ý nói " Ta muốn một mình yên tỉnh , các ngươi đừng tiếc lộ ra ngoài "
....
Linh Chi nàng lo lắng Tiêu Ngọc hôm qua bị thương , sớm nàng chạy qua Phủ Phò mã hỏi thăm , nhưng không ai biết Phò Mã đâu .
Tiêu Thuận , hắn nhìn Linh Chi mất tập trung đang nghĩ gì đó " Linh Chi sao ngươi qua đây ?"
" Tiêu Thuận , Phò Mã đâu " Linh Chi , nàng đang không biết hỏi ai đúng lúc thấy Tiêu Thuận .
Tiêu Thuận cười chọc quê Linh Chi " hắc hắc , ta không nói ngươi biết đâu , Gia ngài ấy đi rồi "
Linh Chi nắm tay Tiêu Thuận lắc hỏi " Phò Mã không phải bị thương sao ! Người có thể đi đâu !"
Tiêu Thuận biết lỡ nói sai cởi bỏ tay Linh Chi , quay đầu chạy " Ta không biết gì , ta có việc đi trước "
Linh Chi nhìn Tiêu Thuận hốt hoảng mất tự nhiên bỏ đi , nhìn thái độ rất khả nghi , công chúa lại kì lạ , nàng nghĩ không thông suốt .
Càng Long Điện
" Bẩm bệ hạ , thần vừa nhận được tin báo , Tần Quốc có ý xâm phạm quốc gia chúng ta , đang tập hợp binh lính "
"Bệ Hạ , Tần Quốc luôn chém giết , cướp bốc nhiều năm kẻ Doanh Châu , thần xin bệ hạ , hạ lệnh xuất binh bình định Tần Quốc "
Lãnh Nguyên hắn đau đầu , thù trong giặc ngoài , nay giao ra binh phù Đại Nguyên soái , hắn không biết nên giao cho ai , người có tài không biết lãnh binh , người lãnh binh thì không có chiến thuật , triều đình lại chia hai phe , hắn trầm mặt ngồi trên long ỷ .
Lãnh Hàn bước ra " Phụ Hoàng , Trần Tướng quân trinh chiến nhiều năm , dụng binh thần tốc , Thần Nhi xin Phụ Hoàng cho Trần tướng quân dẫn binh "
Lãnh Phong , nàng bước đi vững vàng tiến biết trước , khí thế hoàng tộc nên có , nàng quỳ xuống tâu " Hoàng Thúc , Phong nhi xin lãnh binh , bình định Doanh Châu đánh Tần Quốc tan tác "
Lãnh Thiên Sơ lên tiếng " Hoàng thúc chỉ có mình ngươi là con , ngươi đánh trận có chuyện gì bất trắc , Hoàng Thúc làm sau , con thuê tử ngươi "
Lãnh Phong , nàng mặc dù không màn thế sự , người nàng cũng là người hoàng tộc , nàng giúp đỡ Lãnh Thiên Sơ lên ngôi , nếu để binh phù rơi vào tay người Lãnh Hàn , Lãnh Đoàn triều đình một trận máu lanh không thể tránh " Hoàng Tỷ , Hoàng Thúc , Phong nhi thân là con cháu Hoàng Tộc không thể đứng xin dân chúng lầm than , bỏ mặc làm ngơi xin Hoàng Thúc thành toàn "
Lãnh Nguyên vỗ tay lên long ỷ , hắn còn lo lắng bây giờ được không cần tiếp suy nghĩ trực tiếp hạ lệnh " Lãnh Phong , phong làm Đại Nguyên soái , dẫn 30 vạn quân tiến về Doanh Châu "
Lãnh Phong quỳ xuống khấu đầu " tạ ơn hoàng thúc , phong nhi sẽ không phụ kì vọng , Khải hoàng trở về "
Tiêu Vũ với cùng lo sợ, từ lúc tỉnh đến giờ Tiêu Ngọc vẫn bất động , không nói năng gì , lại không ăn uống , nàng sợ không cầm cự nổi , tiếp tục khuyên bảo " Gia người ăn một chút được không , cứ như vậy ta sợ ... Lão Vương gia sẽ rất lo lắng "
Tiêu Ngọc nàng nghĩ Tiễu Vũ nói đúng ta còn Gia Gia nếu ta mệnh hệ gì Lão nhân gia ông ta làm sao , nhưng nàng nghĩ đến Lãnh Thiên Sơ lòng đau như cắt yếu ớt nói " Đem đồ ăn dọn lên , ngươi sai người chuẩn bị một con ngựa , ăn xong ta lên đường hồi Giang Nam "
Tiêu Vũ nàng lo sợ thương thế của Tiêu Ngọc lại chảy máu , làm sao có thể đi được đường dài " Gia ngươi thương thế chưa ổn định , nán lại vài hôm rồi rời đi "
Tiêu Ngọc đứng dậy nhìn bầu trời , nàng nhẹ thở dài nói " Nàng không muốn gặp ta , thà tất gì tiếp lưu lại , đã không còn ý nghĩa nữa "
Tiêu Vũ mở lời " Gia người có thật là thích công chúa ?"
Tiêu Ngọc giọng trầm lặng nói " Ta cũng không rõ , lần đầu có người để ta cam chịu ơn bên cạnh , bây giờ không quan trọng thích hay không thích có khác gì , sư phụ lúc rời đi , ngài nói ta nên cân nhắc kỉ tình cảm để tránh hại người hại mình "
Tiêu Vũ không tiếp khuyên bảo , nàng nói " Gia , ngài mang Tiêu Phong đi cùng sẽ an toàn hơn "
Tiêu Ngọc lắc đầu không đồng ý nói " Ta muốn một mình yên tỉnh , các ngươi đừng tiếc lộ ra ngoài "
....
Linh Chi nàng lo lắng Tiêu Ngọc hôm qua bị thương , sớm nàng chạy qua Phủ Phò mã hỏi thăm , nhưng không ai biết Phò Mã đâu .
Tiêu Thuận , hắn nhìn Linh Chi mất tập trung đang nghĩ gì đó " Linh Chi sao ngươi qua đây ?"
" Tiêu Thuận , Phò Mã đâu " Linh Chi , nàng đang không biết hỏi ai đúng lúc thấy Tiêu Thuận .
Tiêu Thuận cười chọc quê Linh Chi " hắc hắc , ta không nói ngươi biết đâu , Gia ngài ấy đi rồi "
Linh Chi nắm tay Tiêu Thuận lắc hỏi " Phò Mã không phải bị thương sao ! Người có thể đi đâu !"
Tiêu Thuận biết lỡ nói sai cởi bỏ tay Linh Chi , quay đầu chạy " Ta không biết gì , ta có việc đi trước "
Linh Chi nhìn Tiêu Thuận hốt hoảng mất tự nhiên bỏ đi , nhìn thái độ rất khả nghi , công chúa lại kì lạ , nàng nghĩ không thông suốt .
Càng Long Điện
" Bẩm bệ hạ , thần vừa nhận được tin báo , Tần Quốc có ý xâm phạm quốc gia chúng ta , đang tập hợp binh lính "
"Bệ Hạ , Tần Quốc luôn chém giết , cướp bốc nhiều năm kẻ Doanh Châu , thần xin bệ hạ , hạ lệnh xuất binh bình định Tần Quốc "
Lãnh Nguyên hắn đau đầu , thù trong giặc ngoài , nay giao ra binh phù Đại Nguyên soái , hắn không biết nên giao cho ai , người có tài không biết lãnh binh , người lãnh binh thì không có chiến thuật , triều đình lại chia hai phe , hắn trầm mặt ngồi trên long ỷ .
Lãnh Hàn bước ra " Phụ Hoàng , Trần Tướng quân trinh chiến nhiều năm , dụng binh thần tốc , Thần Nhi xin Phụ Hoàng cho Trần tướng quân dẫn binh "
Lãnh Phong , nàng bước đi vững vàng tiến biết trước , khí thế hoàng tộc nên có , nàng quỳ xuống tâu " Hoàng Thúc , Phong nhi xin lãnh binh , bình định Doanh Châu đánh Tần Quốc tan tác "
Lãnh Thiên Sơ lên tiếng " Hoàng thúc chỉ có mình ngươi là con , ngươi đánh trận có chuyện gì bất trắc , Hoàng Thúc làm sau , con thuê tử ngươi "
Lãnh Phong , nàng mặc dù không màn thế sự , người nàng cũng là người hoàng tộc , nàng giúp đỡ Lãnh Thiên Sơ lên ngôi , nếu để binh phù rơi vào tay người Lãnh Hàn , Lãnh Đoàn triều đình một trận máu lanh không thể tránh " Hoàng Tỷ , Hoàng Thúc , Phong nhi thân là con cháu Hoàng Tộc không thể đứng xin dân chúng lầm than , bỏ mặc làm ngơi xin Hoàng Thúc thành toàn "
Lãnh Nguyên vỗ tay lên long ỷ , hắn còn lo lắng bây giờ được không cần tiếp suy nghĩ trực tiếp hạ lệnh " Lãnh Phong , phong làm Đại Nguyên soái , dẫn 30 vạn quân tiến về Doanh Châu "
Lãnh Phong quỳ xuống khấu đầu " tạ ơn hoàng thúc , phong nhi sẽ không phụ kì vọng , Khải hoàng trở về "