BH (Thuần Việt) Tay nắm tay ,bạc đầu giai lão.
Chương 4 Lần đầu gặp gỡ
Phạm Thảo Chi kết thúc ngày nghỉ thì vội trở về nhà, nàng còn phải làm một số đề án cho sinh viên. Phạm Thảo Chi dắt xe vào nhà nàng cất đồ rồi đi tắm, chưa kịp đi tắm thì điện thoại vang lên. Phạm Thảo Chi nhìn xem là tin nhắn của Ngọc Thúy, cô nàng muốn qua chỗ nàng lấy mấy mẫu đề án. Phạm Thảo Chi nhắn tin cho Ngọc Thúy khi đến cứ vào nàng không khóa cửa, dù sao bây giờ cũng không kẻ nào dám vào trộm đồ. Phạm Thảo Chi không biết mình có được ưu ái hay không, hay là chỉ là một sự trùng hợp. Đối diện nhà nàng là đồn công an, nàng thường xuyên nhìn thấy một chú công an hay ngồi trực phía trước. Vì thế nên nếu là ban ngày nàng cũng sẽ không đóng cửa, Ngọc Thúy cũng đã quen với sự việc này.
Phạm Thảo Chi đi tắm nàng thoa dầu gội lên tóc xoa bóp, đến khi nàng đi ra thì đã thấy một người lạ mặt trong nhà. Phạm Thảo Chi kinh ngạc nhìn cô gái đang đứng đối diện, sao lại có người lạ vào nhà kia chứ.
Thẩm Tiêu Lạc cũng là ngẩn người, đây là lần đầu cô gặp nàng ngoài đời. Nàng còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh ,Thẩm Tiêu Lạc bất giác hạ mi nhìn xuống. Nhưng khi nhìn xuống xong thì gương mặt bối rối, gò má cũng có chút hồng nhuận. Phạm Thảo Chi thấy phản ứng của cô thì nhíu mày, nàng nhìn xuống cơ thể mặt lập tức đỏ lên.
"Không được nhìn, cô sao tùy tiện vào nhà người ta". Phạm Thảo Chi thẹn quá hóa giận, nàng lấy áo khoác che lại cơ thể của mình. Phạm Thảo Chi ở nhà sẽ không mặc áo ngực, cộng thêm việc mới gội đầu nên nước trên tóc làm ướt phần áo trước ngực. Nàng biết người kia tại sao lại bối rối, người kia là nhìn thấy ngực của nàng.
"Ngọc Thúy đưa chị vào, em ấy bảo đi lấy đồ sẽ quay lại". Thẩm Tiêu Lạc vành tai cũng đã đỏ lên, cô là như thế mỗi khi xấu hổ thì cả mặt cùng tai đều sẽ đỏ lên.
Phạm Thảo Chi đã bình tĩnh một chút, nàng thở mạnh một hơi làm dịu lại sự tức giận. Nàng quan sát Thẩm Tiêu Lạc dường như đã gặp ở đâu, Phạm Thảo Chi suy nghĩ một chút thì chợt nhớ ra. Người này chính là chủ Spa mới kết bạn với nàng, nàng có nhìn qua ảnh đại diện của cô.
"Em không vào thay sao". Thẩm Tiêu Lạc lơ đãng lại liếc nhìn ngực nàng, rồi lại bối rối mà quay đi.
Phạm Thảo Chi trừng mắt nhìn cô rồi xoay người vào phòng ngủ, nàng đã quên mất việc đề phòng cô rồi. Phạm Thảo Chi thay một bộ đồ khác, nàng mặc áo thun cùng quần Jean lửng, đến khi trở ra cô vẫn lẳng lặng đứng đó. "Chị ngồi đi".
Thẩm Tiêu Lạc nghe nàng nói thì ngồi xuống, cô đưa mắt nhìn cách bố trí xung quanh. Phạm Thảo Chi rất thích sự đơn giản nên phong cách sẽ rất giản dị, đa số trong nhà chỉ có những đồ đạc cần thiết. Thẩm Tiêu Lạc nhìn thấy một hồ cá cảnh, ánh mắt cô sáng lên vô cùng tò mò. Bên trong hồ có vài cây thủy sinh, còn có một củ khoai lang mọc rễ. Lá khoai lang che phủ phía trên hồ rất thoáng mát, bên dưới những cái rễ mọc thành chùm rất bắt mắt.
Điều cô đặc biệt chú ý là những chú cá kỳ lạ kia,chúng có hình tròn như trái banh. Phạm Thảo Chi nãy giờ vẫn quan sát cô ,thấy cô rất muốn đến hồ cá nhưng không dám thì mỉm cười. "Chị muốn xem không".
"Muốn". Thẩm Tiêu Lạc lập tức đứng lên, cô đi đến hồ cá thì càng thích thú hơn. Khi nhìn ở góc độ ngang thì không thấy hết hình dạng của chúng , thật tròn như trái banh bóng bàn. "Chúng được gọi là cá Ping Pong". Phạm Thảo Chi cũng đi đến hồ cá, nàng nuôi được 6 con. Phạm Thảo Chi định mua thêm nhưng hồ cá không lớn lắm, nhân viên bán cá bảo không nên nuôi nhiều sẽ mất không gian cho cá bơi. Theo ý định ban đầu nàng muốn mua là cá ba đuôi, nhưng khi tình cờ thấy những con ping pong này thì cảm thấy yêu thích. Chúng tròn vo lại bơi ủn à ủn ỉn, nhìn chúng mà khóe môi nàng bất giác câu lên.
Thẩm Tiêu Lạc cũng không để ý đến việc mình cười một cách tự nhiên như thế, cũng đã quên mất mình có thể cười vui vẻ đến dường này.
"Chị chưa từng thấy chúng sao". Phạm Thảo Chi lấy thức ăn rải vào nước, những chú cá liền từ bỏ ngón tay cô bơi qua.
"Chị chưa từng thấy đa số thời gian chị đều chơi game". Thẩm Tiêu Lạc thu ngón tay về nhìn chúng đang tranh nhau đồ ăn, cô cũng đã rất lâu không nuôi con vật nào. Thẩm Tiêu Lạc nhớ đến ngày trước cô có nuôi một chú thỏ, nhưng khi lớn lên nó lại làm món thức ăn cho bàn nhậu của ba. Thẩm Tiêu Lạc lúc đó đã khóc rất nhiều, rồi tự hứa với lòng sẽ không nuôi bất kỳ con gì nữa.
"Chị cũng chơi game sao, chị chơi game gì". Phạm Thảo Chi chỉ là ngẫu nhiên hỏi ra,nàng không hề biết người trước mặt chính là người gây rắc rối cho mình.
"Chị là thủ lĩnh". Thẩm Tiêu Lạc không nhìn nàng, cô sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét từ nàng."Chị xin lỗi".
Phạm Thảo Chi lúc đầu là kinh ngạc sau đó thì nhíu mày, thì ra cái người quấy rối nàng mấy hôm trước là cô. "Tại sao chị lại chọc phá em".
Thẩm Tiêu Lạc lần này lấy hết can đảm nhìn vào mắt nàng, cô cũng không biết tại sao làm thế. Có lẽ là do thích nàng nên muốn nàng chú ý, muốn nàng quan tâm đến cô, mà tất cả cũng chỉ vì một mục đích ."Chị chỉ muốn gặp em".
Phạm Thảo Chi ánh mắt lộ vẻ bối rối, người này có thể tự nhiên mà nói ra đều này. Cả hai chỉ quen biết vài ngày thì có gì mà gặp, chỉ là quen biết không phải họ hàng thân thuộc."Lý do chị muốn gặp em".
"Không có lý do gì cả, chị chỉ muốn gặp em thôi". Thẩm Tiêu Lạc đưa tay chạm vào sợi tóc mềm mại của nàng, hương sữa tắm dịu dàng thoang thoảng nơi cánh mũi. Thẩm Tiêu Lạc có thể nhận biết mùi sữa tắm này, nó là mùi hương của hoa anh đào.
Phạm Thảo Chi lùi lại phía sau cách cô một khoảng, nàng không quen tiếp xúc tay chân với người xa lạ. Thẩm Tiêu Lạc tay dừng ở khoảng không, cô mỉm cười rồi đút tay vào túi áo. Thẩm Tiêu Lạc có thói quen mặc áo khoác có túi, cô thích áo khoác màu kem kaki font rộng. Phạm Thảo Chi nhìn thấy vẻ mất mát trong mắt cô, nàng nhíu mày không thích thấy chúng. Nàng và cô chỉ là hai người xa lạ ,gặp nhau cũng chỉ là người qua đường sao lại nhìn nàng đầy mất mát chứ.
Thẩm Tiêu Lạc cũng không nói điều gì nữa, cô nhìn nàng rồi mỉm cười muốn chào nàng đi về. Phạm Thảo Chi đưa cô ra cửa ,lúc nàng xoay người đi vào thì nghe âm thanh của cô."Chị có thể đến gặp em không".
Phạm Thảo Chi đứng lại nhưng không quay đầu, mặc dù là hỏi nhưng lại nghe như một lời cầu xin. Phạm Thảo Chi lại nhớ đến câu nói lúc nãy của cô.
"Không có lý do gì cả, chị chỉ muốn gặp em thôi"
"Được". Phạm Thảo Chi chỉ nhẹ nói một câu rồi đi vào nhà, nói lời từ chối nàng không nở.
Phạm Thảo Chi lần đầu mất ngủ trầm trọng như thế này, bên dưới mắt thậm chí xuất hiện một quầng thâm. Phạm Thảo Chi lần đầu tiên tức giận chính bản thân mình vì một ánh mắt mà mất ngủ, người đó đâu thân thích gì mà khiến nàng thế này. Vì sao từ hôm qua đến giờ trong đầu nàng lại là chị ta, có khi nào chị ta bỏ bùa nàng rồi không.
Phạm Thảo Chi nghĩ xong thì lại cười mình mê tín, làm gì có người muốn bỏ bùa nàng chứ. Phạm Thảo Chi lần này đến trung tâm quyết định ngó lơ Ngọc Thúy, ai bảo cô nàng kia dẫn chị ta đến nhà nàng. Ngọc Thúy không hề nhận ra nàng giận dỗi ,dường như cô nàng hôm nay không thèm để ý đến nàng. Hỏi ra mới biết Ngọc Thúy là đang chơi Liên minh, mà người dẫn cô nàng đi đánh lại là Thẩm Tiêu Lạc. Phạm Thảo Chi cảm thấy đây là người đầu tiên khiến nàng tức giận quá giới hạn như thế, lần sau không cho chị ta vào nhà nữa.
Thẩm Tiêu Lạc tinh thần hôm nay rất tốt, ít ra cô đã chịu đi ra ngoài. Thẩm Tiêu Lạc nhìn tấm danh thiếp trên tay, cô muốn đi học Tiếng anh nha. Nói ra thì tấm danh thiếp này là của Ngọc Thúy cho, cô nàng triệt để bán đứng Phạm Thảo Chi.
Thẩm Tiêu Lạc đăng ký đúng lớp của Phạm Thảo Chi, cô là người đầu tiên vào lớp nên ngồi bàn trên. Phạm Thảo Chi cảm thấy đầu mình rất đau,Thẩm Tiêu Lạc đang ngồi trước mặt nàng mỉm cười gọi nàng là cô Phạm. Nàng có thể xin nghĩ không dạy cho chị ta được không, câu trả lời là không thể được. Thẩm Tiêu Lạc rất chăm chỉ học hành là một học viên giỏi, cô thường lấy lý do không hiểu bài để nàng chỉ dạy. Ngọc Thúy có vẻ rất ăn ý với cô,mỗi lần đi đâu đều nhắn cô đến.
Thẩm Tiêu Lạc ngồi trong phòng nhìn vào bàn tay mình, nàng hôm nay đã nắm lấy tay cô. Cái nắm tay này không phải yêu thích mà là kéo cô đi thôi, nhưng đối với cô thì ngọt ngào đến muốn bệnh rồi. Thế nhưng Thẩm Dung bảo với cô ngày kia sẽ trở về Hà Nội, Thẩm Tiêu Lạc nghe xong mặt xám như tro tàn. Cô không muốn trở về Hà Nội, chỉ còn một cách tự đề nghị quản lý spa ở đây. Thẩm Dung nghe cô nói thì vui vẻ hẳn ra, cháu gái nàng chắc chắn đã nghĩ thông suốt.
Thẩm Tiêu Lạc ngồi nghe nàng giảng bài, ánh mắt mang theo vài tia sủng nịnh. Tình cảm của cô đối với nàng cũng chưa hẳn là yêu, cô cảm mến nàng nên muốn đi đến tình cảm yêu đương.
Duyên là do trời định, phận là do người tạo. Vậy nên cô phải tự mình cố gắng, cô không muốn bỏ lỡ rồi hối tiếc. Những người thân bảo cô duyên đến tự sẽ thành không cần cố gắng gì cả, nhưng cứ ngồi không thì duyên đến khi nào mới đến. Chẳng lẽ chỉ ngồi đó rồi người ta lại rước về, có khi ngồi đến còn bộ xương khô ấy nhỉ. Nếu phận đã đến thì nhất định bắt được nó, để lỡ rồi sẽ cảm thấy hối tiếc.
Phạm Thảo Chi làm sao không nhận ra ánh mắt của cô, ánh mắt nhìn nàng như muốn tan chảy ra vậy. Phạm Thảo Chi nhíu mày rồi tập trung vào bài giảng, trên giảng đường nàng không cho phép bản thân thiếu tập trung, nàng muốn đem kiến thức tốt nhất giảng dạy học viên của mình. Thẩm Tiêu Lạc cảm nhận cái nhìn ghét bỏ của nàng, cô ngơ ngác cô không có làm gì mà.
Thẩm Tiêu Lạc tiễn Thẩm Dung lên máy bay rồi về nhà, cô đi xe công ty chứ không có xe riêng. Thẩm Tiêu Lạc ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, trời nắng gắt khiến ai cũng nheo mắt mà nhìn nhau. Ngồi trong xe cô có thể nghe rõ âm thanh bên ngoài, nào là tiếng rao mua bán hàng, nào là tiếng còi xe in ỏi. Từ sân bay về đến nhà cô mất hơn nửa tiếng, thế nhưng cô lại đang bực bội nhìn đường bị kẹt phía trước. Thẩm Tiêu Lạc nhìn đồng hồ thì ra là giờ công nhân ra về, thế này có lẽ sẽ mất thêm nữa tiếng mới tới nhà. Thẩm Tiêu Lạc lấy điện thoại ra chơi game, nhưng vừa mới mở màn đã ngẩn ngơ.
Thẩm Tiêu Lạc nhìn người con gái trong chiếc áo sơ mi trắng đang mỉm cười, cô là chụp lén nàng đấy. Thẩm Tiêu Lạc vui vẻ lại tự dưng rút đi,ánh mắt trở nên u tối hơn. Đã 8 năm rồi không biết người đấy ra sao,cũng đã 8 năm cô chưa từng trở lại nhà. Mặc dù Thẩm Dung đã nói mẹ đã tha thứ cho cô, nhưng cô lại không muốn trở về. Thẩm Dung cũng đã nói dạo gần đây mẹ cô có chút không tốt, bà phát hiện mình bị thoát vĩ đĩa đệm cột sống cổ. Sức khỏe của bà cũng đã yếu dần, bà cũng đã hối hận những chuyện đã gây ra lúc trước, bà mong cô quay về gặp bà. Thẩm Tiêu Lạc cũng có nói chuyện với bà qua điện thoại, cô cũng chỉ nói vài câu rồi thôi. Có nhiều thứ dù đã mờ nhạt ,nhưng không có nghĩa nó chưa từng xảy ra. Cũng không phải biến mất không dấu vết, mà nó nằm trong tim mình cất giữ nơi sâu thẳm. Đến khi nhớ đến cảm giác đau vẫn còn ở đây, chỉ là bản thân cố che dấu mà thôi.