BH (Thuần Việt) Tay nắm tay ,bạc đầu giai lão.

Chương 2 Lại rời hội thành



Phạm Thảo Chi ngủ dậy thì với lấy điện thoại, hôm nay nàng sẽ không đến Trung tâm. Được nghỉ một ngày không biết sẽ làm gì đây, hay nàng đến nhà Ngọc Thúy chơi vậy. Phạm Thảo Chi mở điện thoại lên đã nhận được tin nhắn massager, nàng mở ra xem là một tin nhắn chào buổi sáng. Tin nhắn này đến từ Thẩm Tiêu Lạc, nàng không hiểu sao cô lại nhắn tin cho nàng. Phạm Thảo Chi ngồi dậy dùng gối ôm hình trái tim đặt lên gối ngủ, nàng nằm tựa lưng để cơ thể cao lên một chút. Nàng dụi mắt rồi nhắn tin cảm ơn, nàng cũng nhắn lại chúc buổi sáng tốt lành.

Được ngày nghỉ nên Phạm Thảo Chi không rời giường sớm, nàng nằm đó lướt Facebook một chút. Phạm Thảo Chi không hay đăng nhiều hình lên Facebook, nàng cảm thấy nó rất phức tạp. Có rất nhiều người dùng ảnh này với mục đích xấu, nên đa số nàng chỉ đang status thơ ý nghĩa thôi. Phạm Thảo Chi xem một chút lại cảm thấy chán, nàng lại vào game xem thử vật đã xây xong chưa. Trong hội thành mới đa số đều là con trai, nên khi nàng vừa lên đã nhận được không ít tin nhắn. Lại kéo xuống một tí thì thấy cái nick "Lạc đường", tin nhắn nói chuyện đều chú ý đến chị ta.

Phạm Thảo Chi để ý hình như chị ta đang bực mình thì phải, những câu đáp lời toàn là cộc lốc. Không biết là ai đã chọc giận chị ta nữa, mà sao nàng lại quan tâm chuyện này, nàng lây bệnh nhiều chuyện của Ngọc Thúy rồi.

Thẩm Tiêu Lạc đang rất bực tức, mấy tên con trai này sao mà lắm chuyện thế, bên hội kia cũng vậy qua bên này cũng vậy thiệt bực bội. Nhưng khi nhìn thấy nick của nàng hoạt động tâm trạng liền như hoa nở, cô vội nhắn tin chào nàng.

Phạm Thảo Chi thật mong cô đừng nhìn thấy nàng, mong cô xem nàng  như vô hình ấy. Chẳng lẽ bây giờ nàng lại rời hội mà đi nữa, chẳng lẽ nàng xóa kết bạn trên game với cô. Không nàng không làm được điều này, nàng chỉ thấy phiền chứ không hề ghét cô đến mức đó. Phạm Thảo Chi mím môi suy nghĩ một chút lại thoát game, hầu như mấy ngày nay nàng không đánh được gì cả.

Phạm Thảo Chi nhìn vào giờ trên góc  phải màn hình, đã hơn 8h rồi sao nàng vươn vai một cái rồi đứng lên. Phạm Thảo Chi bỗng nhiên nhớ ra nàng chưa gọi điện cho Ngọc Thúy, nàng lấy điện thoại vừa đi vừa gọi. Phạm Thảo Chi gọi xong tắt máy ném điện thoại lên giường, Ngọc Thúy đi chơi với người yêu rồi. Phạm Thảo Chi cảm thấy rảnh rỗi quá nên đâm ra buồn bực, tính cách con người quả nhiên thật kỳ lạ. Nếu bắt làm việc quá sức thì than mệt, không làm thì chán nản đến bực bội. Nàng quanh đi quẩn lại trong nhà mà không biết làm gì, thôi thì lại mua rau về trồng.

Phạm Thảo Chi vừa định đi mua hạt giống thì điện thoại reo lên, nàng mở máy vui vẻ hiện lên gương mặt."Mẹ".

"Mấy bữa nữa là tới  đám giỗ ông ngoại, con nhớ về đấy nhé ". Mẹ Phạm gương mặt phúc hậu ôm đứa nhỏ con của họ hàng, bà vừa làm mặt xấu vừa nói chuyện với nàng.

"Con nhớ rồi". Phạm Thảo Chi nghe tiếng cười khúc khích của trẻ con, cả tiếng ê ê a a của mẹ nàng."Mẹ lại ghẹo bé Phúc à".

"Ừ bà Tư vừa bế nó qua chơi, thôi con tranh thủ sắp xếp việc đi nha". Mẹ Phạm nói xong thì tắt nguồn, đứa nhỏ này bắt đầu quơ tay quơ chân rồi.

Phạm Thảo Chi tắt máy bỏ điện thoại vào túi, nàng mới leo lên xe lại nghe điện thoại rung lên. Phạm Thảo Chi nhíu mày môi run lên thật muốn mắng một câu, lúc nàng cảm thấy nhàm chán thì không thấy ai gọi. Người gọi nàng là Thẩm Tiêu Lạc, cô gọi nàng bằng massager. Phạm Thảo Chi lại nhíu mày nàng sẽ già mất, nàng chần chừ một chút rồi kết nối cuộc gọi.

"Chào em". Thẩm Tiêu Lạc ngồi trên ghế trong phòng riêng chân bắt chéo, cô nhìn vào màn hình vi tính tay đang gõ chữ.

Phạm Thảo Chi cảm thấy giọng nói rất êm tai, cô nói âm tiết rất rõ ràng chắc là đã qua Việt Nam rất lâu. Phạm Thảo Chi tạm thời ngồi ở chiếc ghế đá trước cửa nhà, nói chuyện một chút rồi đi cũng được."Chào chị".

"Giọng nói em rất hay". Thẩm Tiêu Lạc nghe giọng nàng rất trong trẻo, nghe vào thật rất hay.

"Không có ,em cũng giống những người khác thôi". Phạm Thảo Chi có vẻ kinh ngạc lại có chút bối rối, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trả lời.

"Thật muốn gặp em một lần, chắc giọng em bên ngoài sẽ hay hơn nhiều". Thẩm Tiêu Lạc khóe môi câu lên, cô đang thả thính người ta đấy.

"Em không có thời gian". Phạm Thảo Chi lại không bình tĩnh được nữa , nàng ít khi nhận được những lời khen ngợi thế này. Chưa một ai khen giọng nói của nàng hay cả, nàng có chút thẹn thùng mà ửng hồng đôi má.

"Tiếc thật chị thật muốn gặp em''. Thẩm Tiêu Lạc tay không gõ máy tính nữa, cô nói lời này là thật lòng.

Thẩm Tiêu Lạc lần đầu tiên cúp máy của nàng, cô cảm thấy có chút buồn. Mở lên Facebook của nàng cô tự mỉm cười, cô không giống những cô gái khác. Thẩm Tiêu Lạc đưa tay sờ vào màn hình điện thoại, nói cô có chút thích nàng có dối lòng không. Thẩm Tiêu Lạc cũng tự cười bản thân mình vội vàng ,cũng cười trái tim cô quá dễ dàng trao đi cho người ta. Cô cùng nàng quen biết chỉ mới vài ngày, nhưng cô lại để ý đến nàng như vậy. Thẩm Tiêu Lạc nhìn vào bức hình nàng đăng trên dòng trạng thái, đây có lẽ là bức hình duy nhất này đã đăng lên.

Người con gái rất mảnh mai ánh mắt thật trong suốt, môi nàng rất đẹp sóng mũi lại rất cao. Nàng mặc váy dài màu trắng , nàng ngồi dưới nền cỏ trên tay ôm một bó cúc họa mi to. Nàng đội trên đầu một chiếc mũ Beret màu xám tro, nụ cười như ánh mai xuyên vào lòng cô. Nếu nói cô thích nàng sẽ chẳng ai tin đâu, chẳng ai tin vừa gặp đã yêu thích người ta.

Thẩm Tiêu Lạc cũng đã từng cười nhạo những người như thế, cô thường nói mới gặp mà yêu thích thế nào, như thế chẳng phải không thật lòng sao. Thế nhưng bây giờ cô đang giống như họ đây, thì ra trên đời quả thật có khả năng vừa gặp đã yêu thích. Thẩm Tiêu Lạc đặt điện thoại xuống bàn ,cô đứng lên đi đến gần cửa kính. Thẩm Tiêu Lạc dùng tay chạm vào cửa kính đã mờ đục vì sương mù, cô không thể nhìn rõ bên ngoài như thế nào. Không khí Hà Nội gần đây rất lạnh khoảng 19_21 độ C,vào ban đêm có thể giảm xuống còn 15-18 độ C. Thẩm Tiêu Lạc không sợ lạnh vì cô đã quen với thời tiết này từ nhỏ, nhiều lúc thời tiết thay đổi khiến cô rất khó chịu vì nóng. Những ngày như thế hầu như cô điều chết dí trong phòng ngồi hưởng máy lạnh, nên cô yêu thích thời tiết hiện tại nhất.

Thẩm Tiêu Lạc không có ý định ra đường vào lúc này, cô rất ghét khung cảnh nhộn nhịp đầy khói bụi. Thẩm Tiêu Lạc là chủ một SPa nên rất coi trọng nhan sắc,cô thà làm trạch nữ cũng không muốn làm hư da mặt mình. Vì thế nên dù đã ở đây gần 8 năm cô cũng không biết nơi này lớn thế nào, cũng không biết đi đâu để xem cảnh đẹp. Thẩm Tiêu Lạc ở nhà chán nên đâm đầu vào chơi game, cô chơi rất nhiều game đến nỗi không biết đã chơi game gì. Ở cái tuổi gần 30 như cô lại ôm cái danh trạch nữ chơi game thật cô đơn, cô cũng muốn có một người vào chơi game cùng cô. Thẩm Tiêu Lạc ngoài chơi game còn thích xem phim kiếm hiệp, có khi sẽ bỏ tiền ra mua một ít mô hình kiếm.

Thẩm Tiêu Lạc thở dài lại trở lại bàn làm việc, cô mở điện thoại lên muốn gọi cho nàng. Thế nhưng nàng không còn online nữa, có phải nàng giận cô vì tắt máy không.

Trong khi Thẩm Tiêu Lạc còn rối rắm suy nghĩ , mà cái người gây ra lại đang vui vẻ cầm hạt giống lên sân thượng. Phạm Thảo Chi mở túi hạt giống,nàng  lấy mấy thùng xốp còn dư đem ra để trồng. Nàng cũng mua đất về trồng chỉ thêm chút phân bón là đủ, Phạm Thảo Chi vừa trồng vừa nghêu ngao hát. Giọng hát của nàng rất ấm, giọng trong nhẹ nhàng không chói tai, nhưng nhạc nàng hát thì người ta không nghe được. Phạm Thảo Chi lại thích nhạc Trung, nàng cũng thích những bài cover lời Việt từ tiếng Trung.

Lúc trước nàng có mở nhạc vài lần, nhưng lại nhận không ít lời trách cứ. Họ nói nàng nghe cái gì như đọc kinh thế, nàng nghe cái gì xì xì xào xào không hiểu được. Còn có người nói nàng Tiếng việt chưa học được hết lại đi nghe tiếng người ta,nghe xong rồi có hiểu hát cái gì không. Phạm Thảo Chi lúc đó không phản bác không nói gì cả, nàng chỉ im lặng tắt điện thoại . Phạm Thảo Chi không cãi nhau với họ, là nàng không tốt nàng thích nghe nhưng đã quên họ không thích nghe. Có lẽ tính tình của nàng tốt một chút, vì khi họ mở nhạc nàng không thích nàng cũng chỉ im lặng. Còn về việc nàng có hiểu không thì nàng khẳng định là hiểu, nàng đã từng học qua Tiếng Trung mà.

Phạm Thảo Chi trồng xong thì đi đến van nước vặn ra,nàng đã kêu thợ làm vòi phun nước để tưới rau. Phạm vi phun nước vừa đủ vườn rau của nàng, nước vừa đủ ướt đất thì nàng tắt ngay. Phạm Thảo Chi ngắt một ít hành lá cùng cải xà lách, hôm nay nàng muốn nấu một tô mì tôm thật ngon.Phạm Thảo Chi không hề để ý đến điện thoại của nàng sáng lên, nàng mãi mê với tô mình của mình.

Thẩm Tiêu Lạc gọi cho nàng không được thì rầu rĩ, nàng online nhưng không thèm bắt máy của cô. Thẩm Tiêu Lạc nhắn một tin xin lỗi, rồi lại nhắn đến tin thứ 2, vậy mà nàng cũng không chịu đáp lại. Thẩm Tiêu Lạc buồn bã cô quyết định đi uống rượu cho đỡ buồn, nên địa điểm lý tưởng sẽ là quán bar. Nhưng bây giờ là ban ngày quán nào mở mà đi, cô thở dài quyết định đi ngủ bù cho tối nay.

Phạm Thảo Chi ăn mì xong thì mới để ý đến điện thoại của mình, nàng thấy Thẩm Tiêu Lạc gửi tin xin lỗi mình. Phạm Thảo Chi cảm thấy kỳ lạ sao cô lại xin lỗi, nàng có giận gì đâu mà xin lỗi. Phạm Thảo Chi đánh vào vài chữ rồi lại xóa đi, thôi kệ đi như vậy không chừng chị ta sẽ ghét mình không nhắn tin nữa. Phạm Thảo Chi suy nghĩ một chút rồi vào phòng lấy máy tính, nàng muốn soạn bài giảng trước, tối nay nàng sẽ đến quán uống matcha.

Thẩm Tiêu Lạc sau khi ngủ dậy cũng không thấy tin nhắn của nàng, cô lại buồn thêm một chút, phải đi uống rượu thôi. Thẩm Tiêu Lạc đến một quán bar khá trầm lặng, cô thích phong cách thiết kế nơi này. Nơi này mang đậm nét Á Đông, trên tường là những cô gái Trung Hoa tạo nét đẹp hoài cổ. Rượu ở đây cũng rất ngon cô rất thích một ly cocktail Gimlet, đây là pha chế từ rượu Vodka. Thẩm Tiêu Lạc ngồi ở quầy bar chờ anh bartender pha rượu cho mình, khi vừa nhận được cô đã uống một hơi. Thẩm Tiêu Lạc uống được mấy ly thì bắt đầu có dấu hiệu say,cô không uống nữa mà đi về nhà. Thẩm Tiêu Lạc gọi taxi đưa mình về, cô rất tuân thủ quy định uống rượu thì không được phép lái xe.

Phạm Thảo Chi vừa mới tắm xong, nàng định thay đồ đi uống trà matcha  thì thấy điện thoại sáng lên. Phạm Thảo Chi cầm lên xem lại nhíu mày, chị ta làm gì mà dai như thế. Phạm Thảo Chi bực tức tắt điện thoại, nàng không thèm nghe cái người thật phiền phức kia. Phạm Thảo Chi thay quần áo cầm lấy túi xách nhỏ ra ngoài, nhưng khi vừa mới dắt xe tới cổng lại nhận được điện thoại.

Phạm Thảo Chi cảm thấy quá phiền, sao dạo gần đây phiền phức nhiều như thế. Phạm Thảo Chi lấy điện thoại ra xem rồi bấm trả lời, khi nghe xong điện thoại nàng lập tức đẩy xe vào nhà. Phạm Thảo Chi ném cái túi xách lên giường, nàng có tốt tính tới đâu cũng phải nổi giận. Phạm Thảo Chi lên game để xem cái người kia muốn quậy cái gì, vừa đọc xong thì tức muốn xỉu.

Thẩm Tiêu Lạc sau khi về nhà thì gọi cho Phạm Thảo Chi, gọi mãi mà nàng không trả lời khiến cô khó chịu. Trong người sẵn có hơi men nên cái gan cũng bạo hơn một tí, Thẩm Tiêu Lạc lên game làm náo loạn một trận. Nào là phụ tình cô, nào là không quan tâm người sắp chết, còn hơn nữa là ôm con bỏ chợ. Thẩm Tiêu Lạc sau khi tỉnh rượu đọc lại mấy dòng tin này sẽ thế nào nhỉ, nhưng cô lại không thể đọc vì game sẽ xóa tin nhắn khi không online.

Phạm Thảo Chi buồn bực lại rời khỏi hội,nàng quyết định đơn độc một thời gian, nàng sẽ không tham gia hội nữa. Thẩm Tiêu Lạc ánh mắt như phủ màn sương, cô híp mắt nhìn cái tên "Cỏ hành tinh" vừa rời khỏi hội. Thẩm Tiêu Lạc ánh mắt trở nên nguy hiểm, cô suy nghĩ một chút rồi xuống game. Thẩm Tiêu Lạc lảo đảo đi ra ngoài, nhưng không ngờ chân va vào nhau ngã xuống sàn nhà . Thẩm Tiêu Lạc chỉ cảm thấy đầu rất đau,trước mắt sự vật cứ nhòe đi.

Đến khi tỉnh lại Thẩm Tiêu Lạc thấy mình đang nằm trên giường, trên người mấy vết trầy đã được bôi thuốc. Thẩm Tiêu Lạc đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy dì của cô, ánh mắt cô có chút bồn chồn lo lắng.

Thẩm Dung thấy cháu gái đã tỉnh liền đi đến ngồi xuống giường, nàng đưa tay xem xét vết thương trên trán cô."Con có gì muốn nói".

Thẩm Tiêu Lạc nuốt nước bọt ánh mắt không dám nhìn thẳng vào nàng, dì là người vô cùng nghiêm khắc, nếu dì biết cô uống rượu thì tiêu. Thẩm Dung thừa biết suy nghĩ trong lòng cô, nàng hừ lạnh đưa tay nhéo vành tai cô."Con dám uống rượu hả".

"Đau... dì ...đao hạ lưu nhân". Thẩm Tiêu Lạc dường như đã trở thành một trạch nữ chính hiệu, cũng dường như quá lậm vào phim ảnh.

"Đao cái gì chứ con tối ngày xem phim ,con xem già thế này rồi còn tưởng mình trẻ trung nữa sao". Thẩm Dung càng nói càng tức, đã càng tức nàng sẽ càng nghiêm khắc. Thẩm Dung quyết định sẽ phải đưa cô ra bên ngoài hoạt động, nàng không thể để cô đóng mốc trong phòng được. "Ngày mai đi vào Thành phố Hồ Chí Minh với dì".

Thẩm Tiêu Lạc nghe Thẩm Dung nói một câu thì gương mặt trở nên nhăn nhó, cô không muốn đi đâu cả cô muốn ở nhà chơi game. Thẩm Dung lại hừ lạnh rồi đứng thẳng lên đi ra khỏi phòng, nàng không cho cô bàn cãi gì cả.

Thẩm Tiêu Lạc nhìn dì đã ra ngoài mà đau lòng một phen, cô không muốn đi đâu khác mà. Thẩm Tiêu Lạc mặc dù không muốn nhưng không thể làm trái, ai bảo cô sợ nhất là dì a. Tuy gọi Thẩm Dung là dì nhưng thật ra nàng chỉ hơn cô 3 tuổi,  Thẩm Dung là ngoài ý muốn được sinh ra. Bà ngoại cô không biết mình có thai nên uống thuốc kháng sinh ,xém chút Thẩm Dung đã không thể ra đời.

Từ nhỏ đến lớn cô cùng người dì này lớn lên cùng nhau, thậm chí là tắm cùng nhau nữa chứ. Thẩm Tiêu Lạc vì một số chuyện nên rời Cao Hùng đến đây , Thẩm Dung vì lo lắng nên cũng đi theo cô. Cũng không ngờ rằng lương duyên của nàng lại đến, nàng đã kết hôn được 6 năm. Chồng Thẩm Dung là chủ một công ty chuyên về phần mềm game, vì thế Thẩm Tiêu Lạc luôn được chơi game miễn phí. Thẩm Tiêu Lạc lại có thêm một cậu em trai 4 tuổi, đứa nhỏ suốt ngày cứ bám lấy cô thật mệt mỏi.

Thẩm Tiêu Lạc ôm balo ném vào cốp xe, cô lên xe với gương mặt đầy ai oán. Thẩm Tiêu Lạc không hề biết rằng ,chuyến đi này sẽ khiến cô không muốn rời đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...