[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?
Chương 9
Cứ như vậy một thời gian, Tịch Đàm ở bệnh viện cũng gần hai tháng. Mai là ngày được xuất viện. Tịch Đàm nhìn quanh phòng cũng không có gì để thu dọn, thay một bộ đồ là xong ngay.Thấy Tiêu Kỳ Nhiên lại bày đồ ăn ra, Tịch Đàm khó hiểu:'Chị! Em không còn là bệnh nhân nữa. Chị đâu cần mệt nhọc nấu cho em một ngày ba bữa. Hiện giờ em tăng cân rồi. Haiz'Tiêu Kỳ Nhiên phì cười, đưa đũa bắt Tịch Đàm ăn: 'Em ăn hết đi, sau này em về nước rồi muốn ăn cũng không có nha''Vậy em không về nước, ở lại đây để ăn cơm chị nấu''Em đừng có xạo sự'========Hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên nghỉ phép để làm thủ tục xuất viện cho Tịch Đàm. Bên bộ công an có xuống chào hỏi vài câu cùng với trả lại chiếc xe đạp của Tịch Đàm hôm trước.Buổi trưa, Tiêu Kỳ Nhiên đợi Tịch Đàm tắm thay đồ. Tối nay Tiêu Kỳ Nhiên sẽ làm hướng dẫn viên, dẫn Tịch Đàm đi lòng vòng. Sau khi thu thập xong xuôi. Hai người rời khỏi bệnh viện. Tịch Đàm mở lời.'Chị, nhà chị gần đây để em đưa chị về' - Tịch Đàm chóng chân xuống đất, chỉ sau yên xe đạp. Ba lô đeo ngược phía trước ngực.Tiêu Kỳ Nhiên thường xuyên đi Grab, hiếm khi đi xe đạp, cô không thích khói buội ồn ào. Nhưng không đành lòng từ chối, vì vậy leo lên xe. Tịch Đàm lấy đà đạp tới, Tiêu Kỳ Nhiên không quen vội níu vạt áo khoát của Tịch Đàm.Tịch Đàm cười ha ha. 'Chị sợ thì ôm chặt vào'
Tiêu Kỳ Nhiên không nói, mở túi xách lấy một cái khẩu trang đưa trước mặt Tịch Đàm: 'bụi nhiều quá, em mang vào'Đi xe đạp khoảng 15 phút là đến nhà chị. Nhà chị không lớn, một tầng trệt và một tầng lầu. Nhưng thoạt nhìn đầy đủ tiện nghi và khá sang trọng, nằm trong một con đường lớn nhưng lưu lượng xe không nhiều. Có thể nói khá yên tĩnh và trong lành hơn bên ngoài. Mở cửa rào ra là một khoảng sân rộng, có trồng cây lớn lâu năm nên khá mát mẻ. Bên dưới là bàn và ghế đá. Buổi tối ngồi hóng gió thật tuyệt nha. Tịch Đàm lo đánh giá quên mất mình thất thố quá đi. Mãi cho đến khi Tiêu Kỳ Nhiên ở bên tai đề lớn âm lượng Tịch Đàm mới giật mình.'Em có muốn vào nhà một lát không?''A. Không. Em. Khách sạn cũng không xa, em trở lại lấy một số đồ. Hẹn chị 5 giờ tại đây''Uh. Mà chiều nay chị đi Grab qua chỗ em. Em đợi chị dưới khách sạn đi''Thôi để em qua''Em biết gọi Grab không?' - Tiêu Kỳ Nhiên khóe miệng cong lên trêu chọc. Mà Tịch Đàm bĩu môi : 'Không biết em sẽ hỏi. Chiều em qua, vậy đi'Tịch Đàm đợi Tiêu Kỳ Nhiên mở cổng vào nhà mới chịu đạp xe đi. Haiz. Mệt chết. Nói gần chứ đi xe đạp cũng nữa tiếng sau mới đến Khách sạn Trung Mai trên đường Nguyễn Trãi. Hơn một tháng không trở lại, mai mắn khách sạn không tính tiền. Nếu tính tiền cũng tốn khá nhiều đây. Biệt thự nhà vườn Vân gia nằm ven sông Sài Gòn, Quận nhất vừa xây xong năm trước. Nhưng Tịch Đàm ban đầu trốn mẫu hậu đi bụi nên không có ghé qua. Tránh phiền phức. Để tiết kiệm, Tịch Đàm chỉ ở khách sạn tầm trung, cũng không dám phung phí.Nằm trên giường trong phòng khách sạn, tiện tay gọi cho Thư Nặc:'Nặc tiểu thư, ta đã xuất viện''Tiểu tổ tông hiện đang ở đâu?''Hotel''Quản gia, Lục Thanh, Lục Nhi và dì Lục đều đã dọn dẹp xong nhà rồi. Tiểu tổ tông trở về đó đi''Cũng được. Này, chuyển vào thẻ cho tôi một ít tiền. Xem ra tôi cần ở lại đây một thời gian''Đã biết. Tôi bận rồi. Khi khác nói chuyện' - Thư Nặc nói xong rất nhanh tắt máy. Vẻ mặt đắc ý đi vào phòng họp. Tịch Đàm bên đây nhíu mày. 'Nặc tiểu thư hôm nay tới tháng hay sao mà nóng nảy thế!'---Mệt mỏi Tịch Đàm không thay quần áo mà ngủ một giấc thật sâu. Mơ màng tỉnh lại cũng là 4 giờ chiều. Lười biếng chọn đại một cái quần kaki kem và một cái áo thun đen. Tắm qua loa rồi mặc vào. Tịch Đàm cơ hồ thích mặc quần kaki hoặc quần tây thay vì quần jean.
Tắm xong là 4h30. Tìm hiểu một chút tải Grab về. Rất dễ dàng gọi được một chiếc xe Grab gần khách sạn. Không đến 5 phút đã có thể ngồi vào xe. Nhưng mà lúc này mới vỡ lẽ. Không biêt địa chỉ và tên đường để đến nhà chị. Điện thoại báo tin nhắn zalo đến.Đọc xong không khỏi mỉm cười, Tiêu Kỳ Nhiên! Chị thật chu đáo. Là tin nhắn của Tiêu Kỳ Nhiên, cô biết cái tên không quen đương kia sẽ không nhớ tới chuyện này, lên xe thế nào cũng lớ ngớ không biết đi đâu. Nên vội vàng nhắn qua địa chỉ.Khoảng chừng 15 phút sau Tịch Đàm đã đến nơi. Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ đúng giờ, Tịch Đàm xuống xe mở cửa cho Tiêu Kỳ Nhiên. Tay còn chắn trên thành cửa xe, là sợ Tiêu Kỳ Nhiên trúng đầu. Những hành động này đều rơi vào tầm mắt của Tiêu Kỳ Nhiên. Nàng dễ hiểu, người nước ngoài luôn rất lịch sự. Nên cũng không nghĩ nhiều.Tiêu Kỳ Nhiên đưa Tịch Đàm đến một quán hải sản nổi tiếng. Khách cơ bản là rất đông, quán làm ăn rất được nha. Vấn đề bây giờ là ăn gì? Những ngày qua Tịch Đàm bị cho ăn kiêng, thèm cá thèm thịt chết đi được. Hôm nay phải ăn một trận no nê mới được.'Em thích ăn gì cứ gọi. Hôm nay chị mời. Xem như thay lời cảm ơn em được không?'Tịch Đàm suy nghĩ một chút: 'Vậy lần sau em mời chi'Thỏa thuận một chút hai người gọi một nồi lẩu, một phần tôm xào sa tế, vài lon bia. Cha cha. Hương thơm ngạt ngào quá đi. Ăn món tôm trước. Tịch Đàm nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, một cử chỉ rất nhỏ nhưng phì cười. Biết là Tiêu Kỳ Nhiên ngại lột vỏ nên mang bao tay vào, cẩn thận tách vỏ tôm, phần thịt đưa vào trong chén của Tiêu Kỳ Nhiên. Tiêu Kỳ Nhiên không có nói nhưng miệng thì thầm: 'Sao em không ăn, toàn lột cho chị''Cùng ăn mà. Chị ăn nhiều đi, gầy quá' - Vừa ăn Tịch Đàm vừa chọc ghẹo.'Con gái mà không giữ dáng thì người yêu sẽ nhanh chán'Nói đến đây, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp. Sau đó lại cười ha hả. Phải, người yêu ở đâu mà chán chứ. Không phải đang ê sắc ế sao?.......Ăn uống đã đủ. Bia chủ yếu là Tịch Đàm uống. Còn Tiêu Kỳ Nhiên chỉ uống nước lọc. Tưởu lượng nàng không cao, nàng không thích bia cho lắm.Hai người lại chậm rãi trên phố đi bộ. Nhìn Tiêu Kỳ Nhiên mang ba lô, tóc xỏa ngang vai. Mặc một chiếc áo đen kiểu cách, phối với quần sọt ngắn. Để lộ đôi chân dài miên man. Tịch Đàm không khỏi cười khổ. Nữ nhân này, nhìn vẫn rất trẻ con.
Đang đi phía trước, đột nhiên Tiêu Kỳ Nhiên xoay người lại. Nheo nheo mắt nhìn Tịch Đàm, mỉm cười đầy ẩn ý: 'Tịch Đàm, em có muốn tô tượng không?'Biết chắc là Tiêu Kỳ Nhiên muốn tô tượng, lại hỏi mình ưh. Nhưng cũng không vạch trần mà mỉm cười, gật đầu đồng ý.Hai người lại tung tăng đi vào tòa nhà Bitexco. Tới khu vui chơi giải trí. Tiêu Kỳ Nhiên kéo tay Tịch Đàm đi chọn tượng tô. Tiêu Kỳ Nhiên rà qua soát lại, cuối cùng chọn một con heo thật dễ thương. Mà Tịch Đàm lại chọn một tượng đất hình công chúa.Tịch Đàm không chơi trò này, nên chỉ mới quẹt qua quẹt lại mấy cọ đầu đã bắt đầu lười biếng. Tiêu Kỳ Nhiên trêu chọc: 'Tượng của em tô xong đi đem bỏ hay sao?''Chứ chị nói phải làm sao?''Tượng em tô đẹp sẽ được trưng bày trong tủ kia' - Tịch Đàm nhìn theo hướng chỉ của Tiêu Kỳ Nhiên. Quả thật những bức tượng kia trông rất đẹp. Hơi ngượng ngùng. Nhưng lấy lại tinh thần, bắt đầu nghiêm túc.Sau một tiếng đồng hồ vặn vẹo. Tịch Đàm đã hoàn thành tác phẩm của riêng mình. Nhìn lại tượng công chúa này thật chẳng ra làm sao, lem luốc, xấu xí. Phối màu vô cùng kì cục. Tịch Đàm thở dài một hơi.Tiêu Kỳ Nhiên thì hí hửng thổi cho khô tượng, sau đó còn đặt con heo hồng kia đứng cạnh tượng công chúa chụp hình. Tịch Đàm rất mất mặt có biết không?'Cái này tặng em' - bất ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại tặng mình bức tượng. Tịch Đàm hơi bỡ ngỡ nhưng rồi cũng nhận. Dù sao cũng không thể từ chối nha. Thế là hai bức tượng đượng gói lại. Tịch Đàm có nhiệm vụ xách hai bức tượng về. Hai người đi song song. Tiêu Kỳ Nhiên dẫn Tịch Đàm đến khu mua sắm quần áo. Cách đây mấy năm, Tịch Đàm đã từng đến đây nhưng cũng không còn nhớ rõ. Không biết Y Khuê có còn công tác tại đây? Cuộc sống của nàng hiện giờ thế nào?
Tiêu Kỳ Nhiên không nói, mở túi xách lấy một cái khẩu trang đưa trước mặt Tịch Đàm: 'bụi nhiều quá, em mang vào'Đi xe đạp khoảng 15 phút là đến nhà chị. Nhà chị không lớn, một tầng trệt và một tầng lầu. Nhưng thoạt nhìn đầy đủ tiện nghi và khá sang trọng, nằm trong một con đường lớn nhưng lưu lượng xe không nhiều. Có thể nói khá yên tĩnh và trong lành hơn bên ngoài. Mở cửa rào ra là một khoảng sân rộng, có trồng cây lớn lâu năm nên khá mát mẻ. Bên dưới là bàn và ghế đá. Buổi tối ngồi hóng gió thật tuyệt nha. Tịch Đàm lo đánh giá quên mất mình thất thố quá đi. Mãi cho đến khi Tiêu Kỳ Nhiên ở bên tai đề lớn âm lượng Tịch Đàm mới giật mình.'Em có muốn vào nhà một lát không?''A. Không. Em. Khách sạn cũng không xa, em trở lại lấy một số đồ. Hẹn chị 5 giờ tại đây''Uh. Mà chiều nay chị đi Grab qua chỗ em. Em đợi chị dưới khách sạn đi''Thôi để em qua''Em biết gọi Grab không?' - Tiêu Kỳ Nhiên khóe miệng cong lên trêu chọc. Mà Tịch Đàm bĩu môi : 'Không biết em sẽ hỏi. Chiều em qua, vậy đi'Tịch Đàm đợi Tiêu Kỳ Nhiên mở cổng vào nhà mới chịu đạp xe đi. Haiz. Mệt chết. Nói gần chứ đi xe đạp cũng nữa tiếng sau mới đến Khách sạn Trung Mai trên đường Nguyễn Trãi. Hơn một tháng không trở lại, mai mắn khách sạn không tính tiền. Nếu tính tiền cũng tốn khá nhiều đây. Biệt thự nhà vườn Vân gia nằm ven sông Sài Gòn, Quận nhất vừa xây xong năm trước. Nhưng Tịch Đàm ban đầu trốn mẫu hậu đi bụi nên không có ghé qua. Tránh phiền phức. Để tiết kiệm, Tịch Đàm chỉ ở khách sạn tầm trung, cũng không dám phung phí.Nằm trên giường trong phòng khách sạn, tiện tay gọi cho Thư Nặc:'Nặc tiểu thư, ta đã xuất viện''Tiểu tổ tông hiện đang ở đâu?''Hotel''Quản gia, Lục Thanh, Lục Nhi và dì Lục đều đã dọn dẹp xong nhà rồi. Tiểu tổ tông trở về đó đi''Cũng được. Này, chuyển vào thẻ cho tôi một ít tiền. Xem ra tôi cần ở lại đây một thời gian''Đã biết. Tôi bận rồi. Khi khác nói chuyện' - Thư Nặc nói xong rất nhanh tắt máy. Vẻ mặt đắc ý đi vào phòng họp. Tịch Đàm bên đây nhíu mày. 'Nặc tiểu thư hôm nay tới tháng hay sao mà nóng nảy thế!'---Mệt mỏi Tịch Đàm không thay quần áo mà ngủ một giấc thật sâu. Mơ màng tỉnh lại cũng là 4 giờ chiều. Lười biếng chọn đại một cái quần kaki kem và một cái áo thun đen. Tắm qua loa rồi mặc vào. Tịch Đàm cơ hồ thích mặc quần kaki hoặc quần tây thay vì quần jean.
Tắm xong là 4h30. Tìm hiểu một chút tải Grab về. Rất dễ dàng gọi được một chiếc xe Grab gần khách sạn. Không đến 5 phút đã có thể ngồi vào xe. Nhưng mà lúc này mới vỡ lẽ. Không biêt địa chỉ và tên đường để đến nhà chị. Điện thoại báo tin nhắn zalo đến.Đọc xong không khỏi mỉm cười, Tiêu Kỳ Nhiên! Chị thật chu đáo. Là tin nhắn của Tiêu Kỳ Nhiên, cô biết cái tên không quen đương kia sẽ không nhớ tới chuyện này, lên xe thế nào cũng lớ ngớ không biết đi đâu. Nên vội vàng nhắn qua địa chỉ.Khoảng chừng 15 phút sau Tịch Đàm đã đến nơi. Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ đúng giờ, Tịch Đàm xuống xe mở cửa cho Tiêu Kỳ Nhiên. Tay còn chắn trên thành cửa xe, là sợ Tiêu Kỳ Nhiên trúng đầu. Những hành động này đều rơi vào tầm mắt của Tiêu Kỳ Nhiên. Nàng dễ hiểu, người nước ngoài luôn rất lịch sự. Nên cũng không nghĩ nhiều.Tiêu Kỳ Nhiên đưa Tịch Đàm đến một quán hải sản nổi tiếng. Khách cơ bản là rất đông, quán làm ăn rất được nha. Vấn đề bây giờ là ăn gì? Những ngày qua Tịch Đàm bị cho ăn kiêng, thèm cá thèm thịt chết đi được. Hôm nay phải ăn một trận no nê mới được.'Em thích ăn gì cứ gọi. Hôm nay chị mời. Xem như thay lời cảm ơn em được không?'Tịch Đàm suy nghĩ một chút: 'Vậy lần sau em mời chi'Thỏa thuận một chút hai người gọi một nồi lẩu, một phần tôm xào sa tế, vài lon bia. Cha cha. Hương thơm ngạt ngào quá đi. Ăn món tôm trước. Tịch Đàm nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, một cử chỉ rất nhỏ nhưng phì cười. Biết là Tiêu Kỳ Nhiên ngại lột vỏ nên mang bao tay vào, cẩn thận tách vỏ tôm, phần thịt đưa vào trong chén của Tiêu Kỳ Nhiên. Tiêu Kỳ Nhiên không có nói nhưng miệng thì thầm: 'Sao em không ăn, toàn lột cho chị''Cùng ăn mà. Chị ăn nhiều đi, gầy quá' - Vừa ăn Tịch Đàm vừa chọc ghẹo.'Con gái mà không giữ dáng thì người yêu sẽ nhanh chán'Nói đến đây, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp. Sau đó lại cười ha hả. Phải, người yêu ở đâu mà chán chứ. Không phải đang ê sắc ế sao?.......Ăn uống đã đủ. Bia chủ yếu là Tịch Đàm uống. Còn Tiêu Kỳ Nhiên chỉ uống nước lọc. Tưởu lượng nàng không cao, nàng không thích bia cho lắm.Hai người lại chậm rãi trên phố đi bộ. Nhìn Tiêu Kỳ Nhiên mang ba lô, tóc xỏa ngang vai. Mặc một chiếc áo đen kiểu cách, phối với quần sọt ngắn. Để lộ đôi chân dài miên man. Tịch Đàm không khỏi cười khổ. Nữ nhân này, nhìn vẫn rất trẻ con.
Đang đi phía trước, đột nhiên Tiêu Kỳ Nhiên xoay người lại. Nheo nheo mắt nhìn Tịch Đàm, mỉm cười đầy ẩn ý: 'Tịch Đàm, em có muốn tô tượng không?'Biết chắc là Tiêu Kỳ Nhiên muốn tô tượng, lại hỏi mình ưh. Nhưng cũng không vạch trần mà mỉm cười, gật đầu đồng ý.Hai người lại tung tăng đi vào tòa nhà Bitexco. Tới khu vui chơi giải trí. Tiêu Kỳ Nhiên kéo tay Tịch Đàm đi chọn tượng tô. Tiêu Kỳ Nhiên rà qua soát lại, cuối cùng chọn một con heo thật dễ thương. Mà Tịch Đàm lại chọn một tượng đất hình công chúa.Tịch Đàm không chơi trò này, nên chỉ mới quẹt qua quẹt lại mấy cọ đầu đã bắt đầu lười biếng. Tiêu Kỳ Nhiên trêu chọc: 'Tượng của em tô xong đi đem bỏ hay sao?''Chứ chị nói phải làm sao?''Tượng em tô đẹp sẽ được trưng bày trong tủ kia' - Tịch Đàm nhìn theo hướng chỉ của Tiêu Kỳ Nhiên. Quả thật những bức tượng kia trông rất đẹp. Hơi ngượng ngùng. Nhưng lấy lại tinh thần, bắt đầu nghiêm túc.Sau một tiếng đồng hồ vặn vẹo. Tịch Đàm đã hoàn thành tác phẩm của riêng mình. Nhìn lại tượng công chúa này thật chẳng ra làm sao, lem luốc, xấu xí. Phối màu vô cùng kì cục. Tịch Đàm thở dài một hơi.Tiêu Kỳ Nhiên thì hí hửng thổi cho khô tượng, sau đó còn đặt con heo hồng kia đứng cạnh tượng công chúa chụp hình. Tịch Đàm rất mất mặt có biết không?'Cái này tặng em' - bất ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại tặng mình bức tượng. Tịch Đàm hơi bỡ ngỡ nhưng rồi cũng nhận. Dù sao cũng không thể từ chối nha. Thế là hai bức tượng đượng gói lại. Tịch Đàm có nhiệm vụ xách hai bức tượng về. Hai người đi song song. Tiêu Kỳ Nhiên dẫn Tịch Đàm đến khu mua sắm quần áo. Cách đây mấy năm, Tịch Đàm đã từng đến đây nhưng cũng không còn nhớ rõ. Không biết Y Khuê có còn công tác tại đây? Cuộc sống của nàng hiện giờ thế nào?