[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?
Chương 7
Nhờ tác dụng của thuốc mà Tịch Đàm rất nhanh buồn ngủ, mí mắt như có tảng đá treo vào. Nặng không mở nổi. Vậy là khoảng 9 giờ tối Tịch Đàm ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ ngủ. Tiêu Kỳ Nhiên điều chỉnh điều hòa ở mức vừa phải, xong cô cũng rời khỏi. Trước khi đi còn ghé ngang phòng, căn dặn y tá trực ca đêm phải đúng giờ đến kiểm tra thân nhiệt cho Tịch Đàm.Cô trở về nhà, chăm sóc da một chút liền đi ngủ. Một giấc này Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy ngủ thật ngon, yên ổn lạ thường. Bởi vậy sáng hôm sau, khi thức giấc cơ thể Tiêu Kỳ Nhiên tràn đầy năng lượng. Cô tập thể dục, vệ sinh cá nhân xong. Bật nhạc thật lớn, đi vào nhà bếp. Chuẩn bị bữa sáng.Chưa biết làm món gì, cô mở zalo, gửi đi một tin nhắn: 'Thức dậy chưa heo lười? Sáng nay em muốn ăn gì?'Tịch Đàm đang đọc tin tức trên qq.com thì điện thoại báo tin nhắn đến. Đọc tin nhắn xong thì cười sáng lạng: 'Em rất dễ ăn a. Không ngò, không rau cần, không hẹ, không vịt, không lươn, không rắn.....''EM.RẤT.DỄ.ĂN. HỪ'Hơn một tiếng đồng hồ sau, Tiêu Kỳ Nhiên đã có mặt tại phòng bệnh. Trước đó bác sỹ khác đã khám xong xuôi rồi. Do hôm nay là chủ nhật, Tiêu Kỳ Nhiên không có ca trực, cô được nghỉ một ngày. Trước mắt Tịch Đàm hiện giờ Tiêu Kỳ Nhiên như cô gái 22 tuổi, trẻ trung. Tóc buột cao, Quần Jean ôm sát người, Áo thun trắng in hình thỏ hồng. Chân mang giầy thể thao năng động. Gương mặt thanh tú, màu son trên đôi môi rất câu người. Tịch Đàm nhịn không được bật cười thành tiếng.'Haha''Em vui lắm sao mà cười?' - Tiêu Kỳ Nhiên đứng trên cao nhìn xuống. Khó hiểu mà hỏi.'Chị thích thỏ hồng sao?' - Tịch Đàm một vẻ mặt ngây thơ vô tội mà hỏi.Tiêu Kỳ Nhiên như hiểu ra, nhìn áo của mình, rất thản nhiên mà trả lời: 'Em của chị tặng, nhìn cũng dễ thương mà'.Tịch Đàm không hiểu nỗi, Tiêu Kỳ Nhiên đôi lúc rất người lớn. Nhưng có khi lại trẻ con vô cùng. Hôm nay Tịch Đàm không muốn ăn sớm, năn nỉ ỉ ôi cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên cũng đồng ý đưa Tịch Đàm đi xung quanh bệnh viện. Đi tặng quà cho người nghèo. Rất nhanh đã đến giờ trưa.Trở về phòng, Tịch Đàm nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao to. Hình như mình không có quen thì phải. Chưa kịp đánh giá đã nghe phía sau Tiêu Kỳ Nhiên gọi một tiếng 'BA'.Có thể chiều cao của Tiêu Kỳ Nhiên được di truyền từ ba của cô. Bởi vì gương mặt không có nét giống a. 'Con đưa Tịch Đàm đi đâu vậy?' - Tiêu 'Ba' lên tiếng hỏi. Tịch Đàm trong lòng ấm áp quá đi. Tiêu ba gọi tên mình thân thiết thật.Tịch Đàm lúc này mới cười, lễ phép gật đầu chào. Liền nghe giọng nói nũng nịu của Tiêu Kỳ Nhiên: 'Ba, con đưa Tịch Đàm ra ngoài hóng gió một chút'. Tịch Đàm sắp không tin nỗi.Tiêu ba là Phó Giám Đốc bệnh viện, hôm nay tranh thủ đến thăm Tịch Đàm cũng là để nói lời cảm ơn người đã không màng tính mạng cứu con gái mình. Còn dặn dò sau khi khỏi bệnh phải đến nhà của bác ấy dùng cơm. ****'Mì đã nguội hết rồi'.Sau khi Tiêu Ba rời khỏi. Tiêu Kỳ Nhiên vẻ mặt không cam chịu, có ý trách cứ Tịch Đàm không chịu dùng mì lúc còn nóng. Mà Tịch Đàm cũng không cần phiền phức như vậy. Cười cười.'Em thấy vẫn còn ngon. Không sao' - sau đó tập trung chuyên môn ăn hết.'Sau khi xuất viện em có dự tính gì không?'Đột nhiên Tiêu Kỳ Nhiên lại hỏi. Tịch Đàm ngơ người một chút, cũng rất nhanh cười cười kéo dài được mấy giây thời gian: 'Em hả? Tìm một việc nào đó, ở lại đây''Nếu không tìm được việc làm thì nói với chị. Chị giới thiệu cho'Tịch Đàm đang uống nước, nghe vậy sắp phun ra khỏi miệng. Mà nhìn Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ nghiêm túc nên thôi, không dám cà rỡn. Ho khan vài tiếng mới hỏi: 'Chị giới thiệu cho em công việc gì?''Đưa em vào trung tâm huấn luyện võ thuận. Chịu không?' - lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới cười thỏa mãn. 'Không. Không. Không. Không thích''Chứ em thích gì?''Em làm vệ sĩ cho chị''Hửm? Đánh thắng chị không mà đòi làm vệ sĩ?''Thử luôn bây giờ đi'Mặt Tiêu Kỳ Nhiên lặp tức lạnh đi. Tịch Đàm biết mình lại nói sai. Ngồi yên lại không đậy. Thật ra mấy ngày này, Tịch Đàm dùng nội công trong người để tự điều trị vết thương. Cho nên cơ thể đã khá hơn rất nhiều.Lúc trước, mỗi khi nghĩ hè, ba mẹ lại đưa Tịch Đàm lên chùa Thiếu lâm luyện tập. Cho nên công phu cũng từ đó mà ra. Tịch Đàm lại rất yêu thích võ học, thể thao. Cho nên mỗi thứ đều học qua một ít, tuy không giỏi nhưng cũng có thể gọi là biết.Tịch Đàm không hiểu sao Tiêu Kỳ Nhiên lại thay đổi sắc mặt, nên lo lắng; 'Chị được nghỉ, không về nhà thăm gia đình. Mất hết nửa ngày trong đây rồi'Bị hỏi, dù Tiêu Kỳ Nhiên có như thế nào cũng phải trả lời. Đúng như Tịch Đàm suy đoán. Tiêu Kỳ Nhiên chu chu cái miệng: 'Về nhà vẫn là vấn đề người yêu. Cha mẹ chị nói nam hay nữ không quan trọng. Vấn đề là chị hạnh phúc được rồi'Tịch Đàm khá bất ngờ. Không nói nên lời. Mà Tiêu Kỳ Nhiên đã đi đúng chủ đề. Bởi vậy nói thêm.'Nhưng mà chị không nghĩ mình thích con gái. Chị từng suy nghĩ đến muốn tìm một ai đóng giả người yêu. Nhưng không thấy ai thích hợp''Vậy cũng được nữa sao?''Uh. Chỉ là tính. Chứ chị chưa làm. Còn em? Em khi nào thì có người yêu?''Em vẫn còn đang ế đây. Tìm đâu ra người yêu. Cho nên em không thể trở về'____Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang cuộc nói chuyện. Tiêu Kỳ Nhiên ra mở cửa, giọng nói gấp gáp của cô y tá, nội dung là bệnh nhân của chị phụ trách đột nhiên chuyển biến nặng. Vì vậy Tiêu Kỳ Nhiên nói vội lời tạm biệt với Tịch Đàm liền gấp gáp chạy đi. Tịch Đàm có chút lo lắng, liền leo lên xe lăn. Cũng tìm phòng bệnh mà đi. Rất may đi đến phòng chị, gặp được chị y tá lúc nãy. Chị ấy đúng lúc mang hồ sơ đến phòng cấp cứu. Tịch Đàm đỡ phải mất công tìm.Trước phòng cấp cứu có lẽ là người nhà của bệnh nhân đi. Họ lo lắng, người mẹ khóc ngất lên ngất xuống. Tịch Đàm hỏi thăm chị y tá mới biết đây là em bé mới 4 tuổi, bị bệnh viêm phổi nặng, chị cho thuốc uống và chăm sóc thì có thể theo thời gian cầm cự được. Hôm nay đột nhiên chuyển biến nguy kịch, em bé khó thở. Dù sao bé vẫn còn rất nhỏ, người nhà cũng đã chuẩn bị tâm lí nhưng hiện thực tàn khốc này, khó ai có thể không thương tâm. Đèn phòng cấp cứu tắt. Chị bước ra ngoài, ánh mắt rất buồn. Tịch Đàm phát hiện một giọt nước măt rơi xuống trên gương mặt trắng nõn của Tiêu Kỳ Nhiên. Dù cô đang mang khẩu trang, nhưng ánh mắt long lanh nước kia, rất dễ nhận ra.Người nhà của em bé vây lấy chị, chị buồn bã lắc đầu. Chia buồn cùng gia đình. Xác em bé được vải trắng che lên. Đội ngũ bác sĩ kéo xe chuẩn bị đưa vào nhà xác. Người nhà của bé thương tâm, kéo xe lại. Trong đó, một nam hộ tá ân cần;'Xin anh/chị bớt đau buồn. Mời anh/chị theo Chúng tôi làm thủ tục nhận thi thể của bé''Đừng mà. Con tôi......'Bệnh viện là vậy, người sống kẻ chết cách nhau có bao nhiêu đâu. Tiêu Kỳ Nhiên rất buồn đứng yên đó, không có bất kỳ cử động nào. Lúc xe đẩy thi thể em bé vừa đi ngang qua mặt. Đột nhiên Tịch Đàm hô: 'KHOAN ĐÃ'Dường như mọi người đều hướng về phía Tịch Đàm, nhất là cha mẹ của bé. Ngưng khóc hẳn. Họ như đang chết đuối chạm được áo phao. Họ đang im lặng chờ xem điều gì xảy ra. Lúc này Tịch Đàm mới khó khăn từ xe lăn đứng dậy, lê từng bước đau đớn đến thi thể em bé nằm dưới lớp vải kia. 'Tịch Đàm, em định làm gì?' - Im lặng nãy giờ Tiêu Kỳ Nhiên mới lên tiếng. Tịch Đàm xoay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, không đáp lại. Tay khó chút khẩn trương giở lớp khăn trắng ra. Xuất hiện trước mắt là gương mặt bé con như thiên thần nằm ngủ. Rất vô tội.Tay phải tìm lấy cổ tay của em bé, chạm nhẹ. Ánh mắt gắp gút hướng về phía Tiêu Kỳ Nhiên: 'Em cần kim châm cứu của đông y''Em lại muốn làm gì?' - Tiêu Kỳ Nhiên có phần tức giận.Tịch Đàm bỏ mặt đau đớn dưới chân và bụng, bế em bé lên. Đi ngang qua Tiêu Kỳ Nhiên nói nhỏ 'Lập tức mang đến cho em, không thể chậm trễ'. Xong đá cửa phòng cấp cứu đi vào.Tiêu Kỳ Nhiên không biết người kia lại nháo gì, nhưng lại hướng phòng mình đi. Được nữa đường gặp Bé Ngọc chạy hối hả.'Chị, đây là kim châm cứu'Tiêu Kỳ Nhiên nhận lấy, chạy trở lại phòng cấp cứu. Lập tức xong vào đóng cửa. Tịch Đàm lúc này đã đặt em bé dưới đất, cởi áo em bé ra. Tiêu Kỳ Nhiên ngồi xổm bên cạnh đưa kim châm ra: 'Đây''Cảm ơn' - Tịch Đàm đón lấy, không quên cảm ơn.Nói thì chậm nhưng hành động diễn ra rất nhanh. Tịch Đàm chọn những huyệt đạo quan trọng châm kim vào. Chừng 5 phút sau bắt mạch lần nữa. Thu hồi kim. Nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.'Em cần 30 phút đồng hồ không bị quấy rầy'Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu. Nàng không hiểu vì sao, nàng là bác sĩ, mọi người đã hết cách. Hiện tại Tịch Đàm nháo cái gì. Nàng cũng chiều theo.-------