[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?

Chương 6



Tịch Đàm nghĩ bản thân sắp lên móc meo rồi. Nhìn đồng hồ bây giờ mới chỉ số 2. Không khỏi thở dài chán nản. Điện thoại lại báo hết pin. Chỉ việc với tay lấy nguồn sạc đã là một vấn đề. Đau ở bụng, đau ở chân.

Đúng rồi! Nhìn chiếc xe lăn cạnh giường, haha. Tự khen mình thông mình nữa chứ. Tịch Đàm ngồi ngay ngắn trên xe lăn, chân mang dép lê của bệnh viện. Còn một thứ trong ba lô chưa lấy ra. Chiếc máy ảnh.

Tịch Đàm đeo dây máy ảnh vào cổ. Lúc đầu di chuyển chưa quen nên khó khăn, hiện giờ ra khỏi cửa xem ra cũng khó gì lắm. Bệnh viện có thang máy, giờ này trời bên ngoài rất nắng, mang theo máy ảnh thật ra cũng không biết để chụp gì.

Bệnh viện đến 15 tầng, lại phân chia nhiều khu. Lúc đầu được đưa vào đây là hôn mê. Giờ tỉnh dậy xem ra là mù tịch đường. Tịch Đàm quyết định di chuyển bằng thang máy xuống tầng 1. Bởi vì trên lầu cao nhìn xuống, phát hiện khu đối diện có một công viên nho nhỏ, là để bệnh nhân thư giãn mỗi sáng và chiều đây mà. Giờ là giữa trưa, tương đối vắng vẻ.

Không đi thì thôi, đi một lần là đến thẳng 5 giờ. Có nhiều hoa trong công viên cũng đẹp chứ, ngồi nghiền ngẫm nhân sinh sự đời mà quên mất thời gian. Thấy đã đủ, cần trở về phòng, có lẽ đến giờ bác sĩ khám và thay băng cho vết thương.

Tịch Đàm đang đợi thang máy tầng một. 'Đing'. Thang máy mở ra, Tịch Đàm cuối đầu chuẩn bị lăn xe vào, phát hiện đôi chân thon dài mang guốc cao khoảng 10 cm. Thật đẹp.

'Em đi đâu vậy hả? Cả điện thoại cũng không mang theo? Vết thương của em không tiện di chuyển. Em có biết mình làm người khác lo lắng không?'

Tịch Đàm ngẩng đầu, vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì Tiêu Kỳ Nhiên đã đi thẳng ra phía sau thay Tịch Đàm đẩy xe vào thang máy. Rất may lúc này thang máy không có người, nếu không thật xấu hổ.

'Xin lỗi chị. Em chỉ thấy ở một mình trong phòng thật buồn. Mới nghỉ đi lòng vòng. Sau này em sẽ không tự ý rời đi'

'Là em nói đó'

'Um'

'Đing'

Tiếng thang máy mở ra, Tiêu Kỳ Nhiên hình như tức giận. Cô vừa xong ca phẫu thuật liền vội vã đến phòng xem Tịch Đàm. Vậy mà bóng dáng cũng không thấy, gọi điện thoại mới biết đang sạc. Khổ cho cô chạy lòng vòng hỏi hang khắp bệnh viện hơn 30 phút. Hỏi có tức không chứ?

Tiêu Kỳ Nhiên không nói, đẩy Tịch Đàm đến phòng tắm. Nghiêm mặt đưa một bộ quần áo mới của bênh viện ra trước mặt Tịch Đàm: 'Em tự lao mình đi, người em sắp bốc mùi rồi'

Tịch Đàm nhoẻn miệng cười: 'Chị về nhà đi. Không cần khổ cực như vậy'

'1....2....' - Tiêu Kỳ Nhiên thuận miệng đáp.

'Được. Em đi ngay'

Tịch Đàm rất nhanh lẹ trên phương diện tắm rửa. Nay chỉ cần rửa mặt, lau người qua loa nên chừng 10 phút sau đã xong. Bước ra ngoài đã thấy Tiêu Kỳ Nhiên mặt không cảm xúc đứng trước cửa, tuy vậy vẫn rất ôn nhu dìu Tịch Đàm đến giường.

'Ngồi yên chị khám'

Vậy là Tiêu Kỳ Nhiên thực hiện nghĩa vụ của một bác sĩ. Cơ thể ổn định cô mới thật yên tâm. Không hiểu sao cô lại lớn tiếng với Tịch Đàm. Trước đây đối với mọi người, cô luôn ôn nhu, nhẹ nhàng. Có việc gì đều từ tốn, mà nay. Xem ra hình tượng của mình đều sắp bị hủy.

'Tối nay chị không trực. Chị về nhà nấu đồ ăn mang vào cho em. Tối nay sẽ cùng em nói chuyện. Nhớ đừng có đi lung tung'

Này là lời dỗ ngọt hay là lời đe dọa vậy? Tịch Đàm chớp mắt vô thức gật đầu 'Ưm'.

'Không được trả lời 'um'' - Tiêu Kỳ Nhiên phản bác.

'Vậy thì dạ'

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới cười đồng ý. Nàng chuẩn bị rời đi. Tịch Đàm gấp gáp/

'CHỊ... em vừa đăng ký ứng dụng zalo. Chị...chị có đăng ký không?'

Rõ ràng, rõ ràng Tịch Đàm biết người ta không đăng ký còn cố hỏi. Đây chính xác là Cố ý. Tiêu Kỳ Nhiên rất thành thật. Cô nói không có dùng, nhưng sẽ đăng ký. Tịch Đàm vui vẻ a. Haiz. Vậy là thêm một người để nói chuyện. Xem ra không có trống vắng.

****

Trên xe trở về, Tiêu Kỳ Nhiên đã cài đặt xong ứng dụng zalo. Cô không dùng mạng xã hội đã mấy năm nay. Cuộc sống của cô lấy bệnh nhân làm niềm vui. Xem ra rất tẻ nhạt. Không hiểu sao vì cái người kia yêu cầu, cô lại phá lệ.

Điện thoại đã nạp đầy pin. Tịch Đàm kết nối internet, nhận thấy một lời mời kết bạn trên zalo 'Là chị'. Mỉm cười nhanh tay đồng ý.  Tịch Đàm thấy chị Kỳ Nhiên có cập nhật cảm nghĩ mới: 'Khó hiểu?'

Cũng nhoi nhoi vào bình luận: 'chuyện gì khó?'

Đang ngâm mình trong bồn nước nóng, Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạ trả lời: 'Đã là khó hiểu làm sao mà biết được'

Tịch Đàm đành gửi icon mặt cười qua. Tiêu Kỳ Nhiên lại hâm dọa: 'ở yên đó, chị sẽ đến sớm'

Tay ấn bàn phím:' ok chị'

====

Hiếm khi Tịch Đàm chủ động gọi điện cho Thư Nặc, làm nàng thụ sủng nhược kinh: 'Chuyện gì vậy tiểu tổ tông?'

'Có chuyện mới gọi chị được sao?'

'Nói đi'

'Mẹ tôi lúc này còn tuyển người không?'

'Vẫn thường, nhưng mà Tiểu tổ tông chạy rồi, mấy cô tiểu thư đó xem ra cũng không gặp mặt được. Hiện tại cũng không ngại'

'Còn công việc của tôi?'

'Giám đốc, Tổng giám đốc, Trưởng Phòng, Quản lý, Nhân viên....chọn đi'

'Làm gì mà tôi không cần phải ra mặt đó'

'Tiểu tổ tông định cư ở Việt Nam sao? Bên này chủ tịch cùng phu nhân thì không phụ, sang đó tìm việc làm hả?'

'Chuyện đó giải thích sau. Tôi nói này, hiện tại tôi đang ở bệnh viện, cũng không trở về nhà được. Việc này không cho Lục Thanh cùng dì Lục biết. Chị giữ bí mật dùm tôi'

'Xảy ra chuyện gì?'

'Nói sau đi. Tôi hiện là bệnh nhân. Cần nghĩ ngơi nhiều a'

'Tút...tút....tút...'

Thư Nặc giận tái mặt. Vì sao mỗi lần tắt máy trước đều không phải là cô chứ? Lúc nào Tịch Đàm cũng để cô tò mò. Thật sự giận quá đi. Gặp lại cô sẽ không tha cho tên gia hỏa kia.

******

Bảy giờ tối hơn Tiêu Kỳ Nhiên đã trở lại. Nhìn Tịch Đàm vẻ mặt không mong mỏi, cô giơ cao thố cơm lên cười tươi: 'Hôm nay có thể ăn cơm'

Tịch Đàm hai mắt sáng rỡ, sợ rằng bản thân nghe lầm, 'Ực'. Nuốt nước bọt một cái. Cả ngày chỉ ăn mỗi cháo toàn cháo, đi tiểu vài lần trở nên đói meo. Giờ thấy cơm cũng như bọn cướp nhặt được vàng.

Tịch Đàm ăn không thương tiếc, đến khi cạn tàu gáo máng mới ngẩng lên, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn duy trì gương mặt mỉm cười kia: 'Chị ăn chưa?'

'Ăn rồi'

Tịch Đàm xấu hổ nhưng mà mình ăn vẫn chưa no, gương mặt vặn vẹo khó coi. Nhìn tới nhìn lui tìm kiếm.

'Chỉ bấy nhiêu thôi. Em mới khỏe ăn nhiều quá không tốt cho bao tử' - What? Vậy mà cũng đọc được suy nghĩ của mình sao? Bái phục.

'Chị nấu ăn rất ngon'

'Thường thôi'

Cái gì mà thường thôi, không phải chị nên từ chối kiểu như ' không có đâu' , 'như vậy mà ngon gì'...ai nghĩ đâu lại chấp nhận lời khen của người khác như vậy.

Tịch Đàm sau khi khó khăn uống thuốc xong, nằm phơi bụng. Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên nghế xoay cạnh giường, tỉ mĩ gọt táo với quýt. Tịch Đàm nhắm mắt tận hưởng.

'Em ăn thì ngồi dậy, đừng có lười biếng. Y như con heo' - Tiêu Kỳ Nhiên mắng yêu.

Tịch Đàm không có ngồi dậy, mà nghiêng đầu nhìn sang, không đồng ý: 'Không nha, thân hình em chuẩn. Không như heo'

'Chị thích gọi em là heo đó. Ủn ỉn' - cười.

'Vậy chị gọi đi. Nghe cũng hay nha' - haha.

Tiêu Kỳ Nhiên đưa một miếng táo cho Tịch Đàm, muốn mở miệng lại thôi. Không biết phải làm sao. Trầm mặt, lại lâm vào bầu không khí khó thở. Tịch Đàm nhìn ra, nên chủ động mở lời: 'Chị muốn nói gì?'

Tiêu Kỳ Nhiên được một bậc thang, đành leo xuống: 'Muốn cảm ơn em vì sự việc lần trước'

Tịch Đàm cười xấu xa : 'Vậy thì trả ơn cho em đi'

Tiêu Kỳ Nhiên biết không có gì tốt, nhưng cũng rất phối hợp : 'Em Nói đi'

Giả bộ nheo mắt suy nghĩ; 'Kể em nghe một chút về chị'

'Em thật sự muốn nghe hả? Chán lắm'

'Em nghe mà' - Tịch Đàm muốn xoay người liền bị Tiêu Kỳ Nhiên trừng mắt, nên ngoan ngoãn nằm yên.

Tiêu Kỳ Nhiên nói cô học ở một trường Đại Học y ngoài Hà Nội. Từ nhỏ đến lớn luôn là học sinh xuất sắc trên mọi phương diện. Lại là hoa khôi của trường. Cô và bạn trai quen nhau, bạn trai cô là một người ngoài ngành, nghe nói là làm việc cho một công ty nước ngoài gì đó. Hai người quen nhau lúc cô còn đi học. Nhưng mà đó không phải là đoạn cao trào.

Cao trào nhất chính là gì biết không? Cô lo tập trung học, học ngày đêm, cũng không thường nhắn tin. Có ai tin thời đại này người yêu nhau mà nắm tay cũng không có, lại chưa từng hôn nhau không? Tịch Đàm trố mắt đứng hình.

'Sao? Không tin hả?' - Tiêu Kỳ Nhiên kể đến đây cũng xấu hổ, bực nhất là thái độ kin ngạc của Tịch Đàm. Mặt Tiêu Kỳ Nhiên có chút đỏ.

'Vậy sao lại chia tay?'

'Có lẽ vì chị không như người khác . Ít quan tâm anh ta, cũng không cho phép những chuyện nam nữ phát sinh. Anh ta dần đâm ra chán chị. Mà con gái của sếp lại có ý thích anh ta. Cô gái đó xem ra cũng đẹp người đẹp nết. Cho nên anh ta sau này trả lời tin nhắn của chị càng ít, mỗi lần nhắn tin là nói bận, chơi game, tiếp khách...'

'Chắc đang bên cạnh người đẹp rồi' - Tịch Đàm chen miệng vào.

'Ưh. Chị rất tin tưởng anh ta, không tin có chuyện đó. Nhưng càng ngày anh ta nói dối càng có sơ hở. Vì vậy chị quyết định theo dõi. Cuối cùng bắt tại trận anh ta tay trong tay với người con gái khác đi ăn'

'Woa! Vậy anh ta có thừa nhận không?'

'Có. Còn đường chối cãi nữa đâu mà không thừa nhận' - Tiêu Kỳ Nhiên kể mà vẽ mặt bình thản vô cùng.

'Anh hùng nha. Chị bắt gian y như phim' - Tịch Đàm đúng là ăn không rãnh rỗi.

'Em biết phản ứng của chị lúc đó thế nào không?' - Tịch Đàm lắc đầu, ý bảo ' chị không nói sao em biết'

Tiêu Kỳ Nhiên lại tiếp tục: 'Chị bước đến trước mặt hai người họ còn đang ngỡ ngàng. Cằm tay hai người họ để họ nắm lấy nhau. Một câu chúc hai người nên hạnh phúc. Chị còn nói với anh ta rằng, anh ta sẽ phải hối hận vì những gì anh ta đã làm. Sau đó ngẩng cao đầu rời khỏi'

Tịch Đàm vẫn còn mơ màng suy nghĩ, miệng đã bị nhét một miếng quýt.

'Em thấy chị cao tay không?' - Tiêu Kỳ Nhiên đắc ý mỉm cười.

'Em không có đi đánh ghen hay là bị đánh ghen nên không biết. Nhưng mà cuối cùng họ có hạnh phúc không?'

'Anh ta có đến xin lỗi, năn nỉ muốn làm lành. Nói Là do bị người đó câu dẫn....nhiều lắm. Nhưng chị không thích ai lừa dối chị. Chị sẽ không bao giờ tha thứ khi chứng cứ sờ sờ ra đó. Không có cơ hội đâu'

'Vậy vẫn còn yêu chứ?'

'Yêu thì không còn. Nhưng thỉnh thoảng nhớ tới. Chị chưa tìm được ai làm chị quên đi con người đó thôi. Nghe nói hiện giờ anh ta được thăng chức Phó Giám Đốc rồi. Nhưng họ cũng đã chia tay. Còn lại chị không biết nữa.'

Tịch Đàm cười ha ha. Trêu chọc: 'Phải gọi chị thế nào đây? Thánh nữ thế kỷ 21 sao? Ong bướm khá nhiều, chị từ chối hết hả?'

'Uh. Từ chối. Không muốn quen. Chị sợ bị phản bội. Cũng vì chuyện này mà cha mẹ cứ hối thúc chị, làm chị không dám về nha luôn'

Tịch Đàm cười run rẩy ảnh hưởng đến vết thương ở bụng. Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới xốc áo Tịch Đàm lên, vết đốm hồng loan ra, còn không phải kích động quá đi, cười nhạo mình nữa chứ. Nàng lấy bông băng đến để thay thuốc, không quên nói móc.

'Em tăng động quá he'

'Haha. Chị hài hước ghê. Nói chị biết, em không phải đến đây du lịch, em là chạy trốn. Mẫu hậu ở nhà cứ giới thiệu người này ngưòi kia. Trời ! Em sắp điên rồi'

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, tay không cẩn thận trúng vào vết thương làm Tịch Đàm thở mạnh. 'Chị có thể nhẹ tay không?'

'Tất nhiên là không nếu em còn cười chị'

Hai người nói chuyện thật vui. Chung quy cũng vì tuổi tác đã lớn, gia đình hối thúc. Một người thì không dám về nhà . Một người thì cuốn đồ chạy trốn. Haha....

Chương trước Chương tiếp
Loading...