[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?

Chương 4



Một giấc này Tịch Đàm ngủ thật sâu, ta nói thuốc ngủ công dụng ghê gớm. Mở mắt ra cũng đã 6 giờ sáng. Với tay lấy điện thoại trên bàn. Suy nghĩ một chút mở danh bạ ra. Soạn một tin nhắn:

'Đêm qua em quên hỏi chị đã ăn gì chưa?' - gửi đến Chị Kỳ Nhiên.

Không đến ba phút sau điện thoại báo tin nhắn đến: 'Đến bây giờ em mới nhớ ra hả?. Chị sắp ăn sáng rồi'

'Ờ. Sao chị thức sớm?'

'Nấu đồ ăn sáng'

'Cho ai?'

'Người dưng'

Ặc........Tịch Đàm không trả lời. Bởi vì không biết nói gì nữa. Mở email trên điện thoại ra, thông tin từ Lục Thanh đã gửi lúc 5 giờ sáng. 

'Tiêu Kỳ Nhiên.

 Nữ Bác Sĩ đa khoa, Phó khoa lâm sàng bệnh viện CR.

 30 tuổi. 

Hiện trạng: Độc thân. Chia tay người yêu đã 3 năm. 

Gia đình gồm 4 người:

Cha là Tiêu Minh Ngự. Hiện là Phó Giám đốc bệnh viện CR

Mẹ là Tô Mỹ Hoa: Từng là Bác sĩ, hiện nay chuyển công tác đang là Giám đốc công ty Mỹ phẩm dành cho Phái Đẹp

Em gái: Tiêu Ỷ Thanh. 22 tuổi, đang học MBA tại Đại học New Hampshire - Mỹ'

Xem xong gõ ngắn gọn vài chữ 'Vất vả rồi. Cảm ơn ngươi'. Gửi đi. 

Bên ngoài tiếng gõ cửa nhẹ, sau đó không đợi chủ nhân mời vào đã tự động đi vào. Như là rất quen thuộc. 

Tịch Đàm nhìn Tiêu Kỳ Nhiên tay xách nhiều đồ, nhưng mà vẫn không che đi nét ngạo kiều của nàng. Nghĩ một chút, đẹp vậy mà còn độc thân, chắc cũng kén chọn lắm đây.

'Chị đến sớm hơn em đoán'

'Nhà chị gần đây'

Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói vừa sắp xếp đồ. Tịch Đàm thấy không khí lại rơi vào trầm mặt, cũng bắt chước người ta bắt chuyện.

'Chị mang đồ gì nhiều vậy?'

'Đây là đồ hôm trước của em. Chị đã giặt xong. Còn đây là bàn chải và kem đánh răng, khăn mặt, khăn tắm...........'

Tịch Đàm muốn dựng thẳng hai ngón tay cái mà tung hô. Người này chu đáo ghê thật. Nhưng mà tự ý mang đồ của mình đi giặt...hừ hừ.......

Tịch Đàm nhờ sự giúp đỡ của Tiêu Kỳ Nhiên đã vượt qua khó khăn đánh răng, rửa mặt xong. Dù sao nằm suốt trên giường, máy lạnh hoạt động tốt, mặc đồ bệnh nhân xem ra mỗi ngày 2 bộ sáng chiều là cùng. Không cần về nhà lấy. Vậy cũng ổn.

'Chị ăn sáng chưa?' - rút kinh nghiệm hôm qua, hôm nay Tịch Đàm phải lịch sự hỏi han người đã giúp mình nấu ăn trong những ngày tới.

Khác với suy đoán của Tịch Đàm, Tiêu Kỳ Nhiên cười lắc đầu. Cô chưa ăn a. Mà cũng đúng, sáng sớm bảo ai ăn cho vô. Buổi sáng Tiêu Kỳ Nhiên đã một thân đồng phục, áo khoát blouse trắng, chân đi giày cao gót, với chiều cao hiện tại của cô thì mấy tên con trai cũng phải ngước nhìn a.

'Chị khám cho em một chút trước khi ăn'

Tịch Đàm để cho Bác sỹ khám xong, kết quả tốt. Không có biến chuyển xấu. Dọn đồ ăn cho Tịch Đàm, Tiêu Kỳ Nhiên cũng ngồi kế bên tao nhã chuẩn bị ăn. Tịch Đàm vẫn chưa động muỗng.

'Chị ơi, bao giờ mới thôi ăn cháo? ' - câu hỏi rất ngây thơ nhưng cũng rất cầu khẩn. Tịch Đàm biết mình ăn chùa không nên đòi hỏi quá đáng. Nhưng một ngày không có cơm thật khổ sở lắm.

'Vài ngày nữa, vết thương ở bụng lành rồi mới ăn cơm được'

Vậy là cam chịu, Tịch Đàm cùng Tiêu Kỳ Nhiên hai người ăn trong im lặng. Ăn xong lại tới màn uống thuốc. Thật sự như đi ra đoạn đầu đài. Nhưng mà dũng khí của mình đâu? Không thể khuất phục. Cuối cùng làm sao thắng nỗi chị Bác sĩ kia.

Nhìn gương mặt ôn nhu của Tiêu Kỳ Nhiên khi thu dọn chén bát. Thật sự tuyệt quá đi. Ngày trước người yêu cũ của mình cũng một đoạn ôn nhu như vậy. Haiz. Nhắc đến người yêu cũ mà thật đau lòng.

'Chị trở lại làm việc. Em nghỉ ngơi thêm. Giờ trưa chị trở lại'

'Cảm ơn chị'

Tiêu Kỳ Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che đi bởi nụ cười tạm biệt, nàng xoay bước rời đi. Tiếng giày cao gót giẫm trên gạch càng nhỏ dần. Tiêu Kỳ Nhiên biết người nước ngoài họ thường nói cảm ơn với người đã giúp đỡ họ, mà mình, được người kia dùng tính mạng ra che chắn, hình như vẫn chưa một lời cảm ơn. Cô ít nói, đối với người ngoài, cô băng lãnh. Họ nhìn vào là thấy khó gần, như muốn lãng tránh. Ngày mai là ngày chủ nhật. Nàng được nghĩ, tranh thủ thời gian này nàng trò chuyện nhiều hơn với người kia. Vẫn còn nhiều điều nàng chưa biết rõ.

Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên rời đi không lâu, Tịch Đàm lôi máy tính bảng ra kiểm tra e-mail. Suy nghĩ kỹ, trốn mẫu hậu cũng không tốt. Trước sau gì cũng sẽ bị tìm ra thôi. Vì vậy mở ra wechat, tìm đến tên mẫu hậu nhắn một cái tin:

'Mẫu hậu! Con đang ở Việt Nam, tạm thời rất tốt. Con không có hồ sơ nên khó xin việc bên này. Mẫu hậu nhờ người quen sắp xếp một công việc cho con đi'

Điện thoại di động bên cạnh lặp tức đổ chuông - là mẫu hậu gọi.

'Quẩy!'

'Ta nói con, đang yên đang lành trốn đi làm gì? Đừng tưởng ta không biết con suy nghĩ gì. Muốn ở lại đó cũng được. Muốn làm việc cũng được nhưng phải nghiêm túc. Con năm nay 28 tuổi rồi. Ta với ba con cũng không còn trẻ. Người yêu bao giờ con mới dẫn về đây?'

'Mẹ à! Mẹ đừng có tìm kiếm may mối gì đó. Không thực tế. Ai lại đồng ý mang con gái của họ gả cho con. Nếu họ đồng ý thì con gái họ cũng không đồng ý. Đó không phải là tình yêu'

'Được được. Mẹ đang bận. Nói sau vậy'

Thở dài....lại thở dài....

Trước khi qua đây, Tịch Đàm cũng làm nhiều công việc ở nhiều vị trí khác nhau. Sau đợt thất tình thì cũng không thiết tha yêu đương nữa. Làm việc cực lực. Đột nhiên một ngày lười biếng chẳng muốn làm, vội vã bay sang đây để giờ thật sự mang ý nghĩ của việc tĩnh dưỡng. Haha.

Cửa phòng gõ, một nữ y tá bước vào: 'Bệnh nhân Tịch Đàm, bên ngoài có người của cục công an đến, hiện giờ cô có thể tiếp họ không?'

'Cảm ơn. Chị mời họ vào giúp tôi'

Nữ y tá đi ra. Một lát sau 1, 2, 5, 10. Tổng cộng có 10 người. Trong đó 3 viên cảnh sát Mỹ ngày hôm đó cũng đến. Họ nhường lời cho Đội trưởng đội hình sự Việt Nam nói trước.

Họ chào Tịch Đàm, xong rồi nói Nào là cái gì tuyên dương hành động anh dũng của công dân nước ngoài........nghe mà buồn ngủ. Tịch Đàm lịch sự gật gật đầu. Mắt thấy anh cảnh sát nạt nộ mình hôm trước, Tịch Đàm nói với Đội trưởng đội hình sự.

'Anh đó hôm trước nói chuyện với dân mà nạt nộ, làm tổn thương trái tim bé nhỏ của tôi'

Tên đội trưởng nhìn tên kia, hắn đang cuối mặt. Hehe. Tên đội trưởng nghiêm mặt. 'Chúng tôi sẽ làm rõ việc này và trả lời cô một cách minh bạch'

Ta tin ngươi mới lạ. Tịch Đàm chán ghét ra lệnh tiễn khách. 'Tôi mệt mỏi. Mọi người có thể rời khỏi trước'. Cảnh sát Việt Nam nghe hiểu. Họ thật cũng chẳng muốn đến đây, cơ hồ là vì lệnh cấp trên thôi. Vì vậy họ dứt áo ra đi để lại mấy giỏ trái cây và sữa.

Ba người cảnh sát kia vẫn đứng im, đợi cánh cửa đóng lại. Họ nghiêm trang đứng thành một hàng ngang làm tư thế chào trong quân ngũ. Tịch Đàm nhoẻn miệng cười. Dùng tiếng anh để nói.

'Cảm ơn mọi người. Giờ mọi chuyện ổn. Mọi người có thể trở về'

Họ cơ bản cũng hỏi thăm, trò chuyện một lúc rồi chia tay. Họ nói lần này họ dẫn tội phạm về nước. Không biết có dịp trở lại đây không, dù sao có quen biết nên đến nói lời tạm biệt. Ừ ừ, có tình có nghĩa.

****

Hết một buổi sáng không làm được gì. Tịch Đàm ngửa mặt lên trời than vãn, cứ cuộc sống như vậy thì đến khi nào mới khỏe đây?

Tiêu Kỳ Nhiên trưa nay bận không kịp về nhà nấu cháo, đành xuống căn tin bệnh viện mua cháo rồi trở lên, thấy người nọ làm hành động khổ sở không khỏi bật cười.

'Em là đói đến mệt mỏi phải không?'

Tịch Đàm biết mình bị trêu, không phản ứng. Lười biếng đáp trả: 'Em chỉ nghĩ bao lâu em mới tự do đi lại được? Muốn đi xung quanh đây'

'Ngày mai chị đưa em đi' - Tiêu Kỳ Nhiên cười thật ôn nhu.

Tịch Đàm không dám nhìn, chỉ chỉ mấy giỏ trái cây với sữa : 'Mang theo cái này phát cho những người còn thiếu'

'Ai đến thăm em?' - Câu hỏi này cơ hồ rất bình thường. Nhưng sao Tiêu Kỳ Nhiên nói ra rồi, có vẻ không hợp lí. Hai người im lặng nhìn nhau. Mỗi người mỗi suy nghĩ. Ngượng ngùng có, khó xử có. Cứ như là đang điều tra xem trong thời gian cô đi vắng thì ai đã đến đây????

Chương trước Chương tiếp
Loading...