[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?

Chương 24



Chiều nay phải bay, đêm qua Tịch Đàm đã nhắn tin cho Lục Thanh biết nhưng không cần Lục Thanh đến đón mà chỉ dặn dò đêm Giáng sinh nhớ mang Lục Nhi và dì Lục ra ngoài chơi. Còn mình thì tự bắt Grab đi công việc, mặc kệ Lục Thanh tra hỏi cũng sẽ không để lộ thông tin.

Tịch Đàm chỉ mang theo hai bộ đồ ở trong ba lô, ở Việt Nam còn đồ mặc nên không cần lo lắng. Những văn kiện cần ký tên trong buổi sáng Tịch Đàm đã giải quyết, Đại thư ký cho hay buổi chiều có cuộc họp với Đại cổ đông. Tịch Đàm cười nham hiểm.

"Đại thư ký quên là chiều nay tôi có việc sao? Đại thư ký và Hạ tổng ứng phó đi. Sau đó gửi báo cáo cuộc hợp qua email cho tôi. Tạm biệt''

Tịch Đàm rời khỏi văn phòng dứt khoát vô cùng, bây giờ trên người là quần tây áo sơ mi tuấn lãng, không còn là áo vest và cà vạt khó chịu như buổi sáng.

Tịch Đàm tranh thủ rời khỏi công ty trước khi Hạ Y Cơ tìm đến rủ ăn trưa, giờ Trung Quốc đi trước giờ Việt Nam đúng một tiếng đồng hồ. Đồng hồ trên tay bây giờ chỉ số 12h15 phút, trên đường ra sân bay, trước khi điện thoại bật sang chế độ máy bay rất tranh thủ gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên.

"Hello chị'

"Um nè. Em đã ăn gì chưa?"

"Em vẫn chưa ăn"

"Tại sao không ăn đi? Giờ này đã chiều rồi"

"Em đang trên đường đi công việc, chưa ăn được"

'Công việc gì? Gấp lắm sao?" - Tiêu Kỳ Nhiên đang ăn cơm, cô là vậy, hỏi được là hỏi tới, hỏi đến khi người khác giơ hai tay đầu hàng nói với cô là "không biết đường trả lời" thì cô mới chịu buông tha.

"Em đang đi gặp một người. Rất quan trọng'

'Là ai? Nói chị biết được không?" - thật ra Tiêu Kỳ Nhiên là thân thiết nên muốn hỏi chứ không phải cô tò mò về chuyện riêng của Vân Tịch Đàm.

"Giờ em phải lên máy bay rồi, chiều nay em sẽ nói chị biết. Ăn ngon nhé'

'Nè, hứa nha"

"Hứa"

Gửi hình icon hôn nhau qua, Tiêu Kỳ Nhiên lại phì cười. Có phần nóng trong người nha. Từng tuổi này cũng chưa từng nhắn tin thân mật với ai như vậy. Đối với Lý Niên Hữu cũng chưa từng.

Đứng xếp hàng chờ làm thủ tục hải quan, nhân tiện đọc email của Lục Thanh, Tịch Đàm không khỏi có chút bàng hoàng. Vì vậy gọi điện thoại cho Lục Nhi, Lục Nhi đang ở trong phòng nghỉ trưa:

"Em nghe"

"Ân. Em thông báo với Thái tổng. Ngày mai tôi sẽ trở lại, cần mở cuộc họp hội đồng quản trị gấp"

'Em sẽ thông báo ngay"

"Ân. Em nghỉ trưa đi'

"Nè..."

'Em nói đi"

"Tịch Đàm đang ở đâu mà ồn ào vậy?"

"Đang ở Sân Bay. Chiều khoảng 17 giờ tới"

"Vậy em sẽ nói với mẹ chuẩn bị thức ăn"

"Không cần đâu. Tôi có việc nên sẽ ăn ở ngoài với bạn, đến tối muộn mới trở về. Tôi có bảo Lục Thanh mang em và dì Lục ra ngoài chơi Giáng sinh. Nhớ ăn mặc trang điểm một chút, biết đâu có hoàng tử nào đến hốt em rồi sao"

"Để làm gì? Em đây bận lắm, không có muốn đi ra ngoài đâu"

"Được rồi. Tôi phải lên máy bay. Nói sau nhé'

"Tạm biệt"
--------

Máy bay cất cánh, Tịch Đàm suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về thông tin Lục Thanh cung cấp. Đến khi đôi mắt nặng trĩu ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Rất lâu, rất lâu sau tiếng nữ tiếp viên và cơ trưởng thông báo vang lên thì máy bay sắp hạ cánh. Dùng khăn giấy ước lau khắp khuôn mặt cho tỉnh táo, phải mất một khoảng thời gian làm thủ tục mới ra khỏi cái sân bay đông nghẹt mà nóng nực này.

Cuối cùng chật vật hơn 45 phút đồng hồ sau cũng đã ra đến sảnh. Bắt ngay một chiếc taxi đang chờ, nói vanh vách địa chỉ nhà của Tiêu Kỳ Nhiên. Tài xế nói mất khoảng 30 phút đồng từ sân bay đến đó. Tịch Đàm nhìn đồng hồ, đã hơn 18 giờ đoán Tiêu Kỳ Nhiên cũng đã tan sở nên mới gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên:

"Chị nghe nè"

"Chị xinh đẹp đã về nhà chưa?"

"Chị vừa về tới, mới tắm xong"

"Hả? Chị đang ở nhà nào?"

"Em hả cái gì? Chị đang ở nhà ba mẹ. Có cần chị chụp hình gửi không?"

"Cho em xin đi. Chị muốn em chết sao?'

"kaka. Em sao mà chết?"

"Em không sao" - Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng biết mà lại cố tình hỏi. Vì vậy Tịch Đàm đừng nói gì là tốt nhất.

"Em đang ở ngoài đường sao nghe ồn quá?"

"Khoảng 15 phút nữa em đến đón chị'

"Em nói gì? Không phải em đang ở Trung Quốc sao? Lúc nãy còn nói đi công việc nữa. Đừng đùa với chị"

"Em nói thật. Người quan trọng đó là chị. Không phải chị nói với mọi người hôm nay có hẹn với người yêu hả? Dù trên phương diện nào thì em cũng nên làm tốt nhiệm vụ của mình a'

"Hừ. Được rồi. Đến đây chị đợi'

Thật ra sau khi cúp máy, cả Tiêu Kỳ Nhiên và Vân Tịch Đàm đều mỉm cười. Vì hạnh phúc, vì ấm áp hay vì điều gì? Người ngoài cuộc như chúng ta đây thật sự không thể lý giải.
-----

"Em đến rồi' - Đứng trước cổng, Vân Tịch Đàm nhắn cho Tiêu Kỳ Nhiên 3 chữ.

Tiêu Kỳ Nhiên ra mở cổng, nhìn trước mặt là Vân Tịch Đàm một thân quần Tây áo sơ mi có phần nhăn nhúm, bụi bậm, đầu tóc có chút lộn xộn, lưng mang ba lô có chút đường phố. Nhìn có vẻ như cả ngày nay vật lộn bên ngoài, nhưng lại nở nụ cười tươi trên mặt, còn chìa ra trước mặt mình một gói quà nho nhỏ, được gói trong chiếc hợp in hoa vân nổi, là những cánh hoa mẫu đơn trắng tím. Tiêu Kỳ Nhiên vừa nhìn đã thích ngay mặc dù không biết bên trong là gì. Nhưng từ nhỏ đã được gia giáo kỹ lưỡng, cũng không thể thất thố:

"Đây là gì?"

"Quà của em tặng cho người yêu của em. Mong chị nhận giúp"

Tiêu Kỳ Nhiên cười, đối với người này, cô cũng không cần phải ngại ngùng nữa. "Chị thay mặt người yêu của em cảm ơn em. Vào nhà đi"

Tịch Đàm theo vào nhà, không thấy ai, Tiêu Kỳ Nhiên rất tâm lý: "Ba mẹ sang nhà Chú chơi rồi. Còn Ỷ Thanh đã đi chơi với bạn"

"Chị định ở nhà một mình thật sao?"

"Có gì không tốt, vừa xem tivi vừa nhắn tin với em"

"Chị thay đồ đi, mình đi chơi"

"Em vừa xuống máy bay, chưa tắm hả?"

Tịch Đàm nhìn bản thân, gãy đầu ngại ngùng: "sao chị biết"

Tiêu Kỳ Nhiên lại cười thành tiếng: "trên mặt em viết ra mà"

Tịch Đàm sờ sờ mặt. Tay chân luống cuống không biết nên làm gì tiếp theo. Tiêu Kỳ Nhiên thấy vậy cũng không đành lòng chọc ghẹo.

"Chị dẫn em đi tắm"

"HẢ?"

"Là phòng tắm riêng. Em nghĩ gì?"

"À không"

Không hiểu sao Tiêu Kỳ Nhiên rất thích chọc Tịch Đàm, cô biết suy nghĩ của Tịch Đàm như một đứa con trai, nếu cô cứ chọc phá như vậy Tịch Đàm thật sự ngượng ngùng khó chịu a.

Tịch Đàm tắm rất nhanh, thay ra quần âu đen và áo thun có chữ "LO", xuống phòng khách ngồi đợi Tiêu Kỳ Nhiên. Lúc này có dịp nhìn đến điện thoại, thật nhiều cuộc gọi nhỡ của Hạ Y Cơ, Thư Nặc, Lục Thanh và cả Lục Nhi. Cùng rất nhiều tin nhắn lo lắng có, trách móc có, hỏi han có..... tốt nhất vẫn nên gọi cho mẫu hậu.

"Cái đứa này, con với cái. Con trốn đi đâu hả? Mẹ đã dặn rồi thời gian này con phải ở lại bồi Y Cơ. Tiểu quỷ con giờ đang ở đâu hả?"

"Là Hạ Y Cơ báo với mẹ sao?"

"Con sao lại nghĩ xấu cho Y Cơ hả? Y Cơ không tìm thấy con, gọi lại không được nên con bé lo lắng tìm mẹ. Con không những không cảm động mà còn trách móc, con có còn lương tâm không hả?"

"Con đang ở Việt Nam, vài ngày nữa về"

"Lại mê người mới?"

"Mẹ biết còn hỏi. Con đây có việc ở Thái Bạch, giải quyết xong con về"

"Nhanh đi. Con gọi cho Y Cơ không được chậm trễ"

"Được, mẹ cứ tiếp tục du ngoạn với ba đi"

Tịch Đàm tất nhiên không muốn dây dưa, bởi vậy rất nhanh soạn cùng một tin nhắn: "Tôi đi công việc, vài ngày nữa sẽ trở về' gửi cho Thư Nặc và Hạ Y Cơ. Sau đó soạn một tin nhắn: "vừa đến nơi an toàn" gửi cho Lục Thanh cùng Lục Nhi. Xem như xong việc.

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên từ trên lầu bước xuống, hương thơm nhẹ nhàng, vương vấn, tóc xõa thoải mái, môi soan một màu nhàn nhạt, nụ cười rất là câu người. Áo thun có chữ "VE" thật vừa người kết hợp với quần short jean ngắn để lộ đôi chân dài miên man mà trắng nõn.

"Chị đẹp không?"

"Rất đẹp"

"Chị vẫn nghĩ em sẽ không giống những người đàn ông khác khen chị một cách giả tạo nhưng ai ngờ em cũng như họ"

"Em giả tạo chỗ nào? Chị hỏi em "chị đẹp không". Em chỉ có hai phương án trả lời là 'Đẹp' hoặc 'không". Em trả lời cũng không làm hài lòng chị" - Tịch Đàm oan ức mà phân tích.

"Chị biết mình đẹp rồi. Ai cần em nói"

"-------'" - á khẩu thật.

Hai người ra khỏi cửa, Tịch Đàm mang giày thật nhanh mà bên kia Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi trên ghế nhỏ mang vớ vừa xong. Tịch Đàm không ngần ngại liền ngồi xổm xuống mang đôi giày nike màu đen cam vào chân Tiêu Kỳ Nhiên. Sau đó cẩn thận thắt chặt dây giày. Tịch Đàm không có ngẩng đầu nên không hề biết được mặt của Tiêu Kỳ Nhiên lúc này một tầng ửng đỏ, cái gọi là ngượng ngùng xen lẫn cảm động lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên được trải qua chính là lúc này đây do Vân Tịch Đàm mang lại. Nhìn Tịch Đàm nâng niu bàn chân cô như nâng niu một vật quý giá, rất sợ cô sẽ đau. Cô rất muốn ôm cái người trước mắt này nha, rất muốn nhào vào lòng người này khóc một trận hỏi tại sao lại tốt với cô? Nhưng mà cô kiềm nén a, không có lí do gì mà cô phải làm vậy cả.

"Xong rồi" - Tịch Đàm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn gương mặt Tiêu Kỳ Nhiên đỏ một tầng, lại cười hahah lớn: "chị mắc cở hả?"

"Không hề" - Tiêu Kỳ Nhiên cầm túi xách đứng dậy đi ra ngoài trước. Gọi Grab. Đây là thói quen của Nữ bác sĩ này rồi.

Tịch Đàm đứng bên trái Tiêu Kỳ Nhiên, cuối đầu nhìn hai trái tim ghép lại thành chữ "LOVE" sau đó mỉm cười mãn nguyện. Tiêu Kỳ Nhiên thắc mắc:

"Là em tự chọn sao"

"Đúng vậy, là em tự chọn, sau đó tự giặt rồi phơi"

Rất nhanh xe đã đến, rất galang mở cửa để Tiêu Kỳ Nhiên vào trước. Tiêu Kỳ Nhiên muốn đến phố đi bộ, cũng không cần hỏi Tịch Đàm, cô linh cảm Tịch Đàm cũng sẽ thích địa điểm cô chọn. Không biết tại sao? Có lẽ đó là lần hai người hẹn hò? À không, là lần hai người đi chung với nhau sau khi Tịch Đàm khỏi bệnh thì phải?

"Hai người đẹp đôi thật" - tài xế cười, nhìn lên kính chiếu hậu mà khen.

"Haha. Cảm ơn anh. Ai cũng nói vậy a" - Tịch Đàm nắm tay Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu cảm ơn tài xế. Thật lòng mà cảm ơn nha.

------
Thật sự trong lòng mỗi người một suy nghĩ, thật giả không quan trọng, quan trọng là cả hai cùng vui vẻ là được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...