[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?

Chương 15



Một đoạn đường gian nan chịu đựng cũng đã qua. Không ai lên tiếng. Xe vừa vào cổng, Đại thư ký là người đầu tiên nện giày cao gót đi vào nhà. Một chút cũng không ngoái nhìn những người còn lại.

'Lục Thanh, anh mau thu phục yêu nghiệt kia. Để cho cô ta biết thế nào là sợ hãi'

Tịch Đàm toàn thân dựa vào Lục Nhi, miệng bất mãng hô. Lục Nhi cũng chỉ biết thở dài.

'Tịch Đàm, về phòng tắm rồi ngủ'

Tịch Đàm lắc đầu, để mình thanh tĩnh một chút. Khoát tay ra hiệu Lục Nhi không cần lo lắng:

'Tôi nôn hết lên người em. Cũng không thấy em giận như Thư Nặc. Em về phòng tắm đi. Tôi và Lục Thanh có chuyện cần nói'

Lục Nhi cũng khó chịu trong người, nên không phản đối. Nhẹ gật đầu rồi tự trở về phòng mình tắm rửa.

----

Lục Thanh theo Tịch Đàm ra hồ bơi. Mà Tịch Đàm đang đi trước bất ngờ xoay người đánh một quyền cách mặt của Lục Thanh trong gan tấc. Lục Thanh phản ứng né tránh, sau đó lấy lại tinh thần. Tịch Đàm cười cười.

'Lục Thanh, đã lâu chúng ta không động tay chân rồi. Hôm nay luyện lại một chút. Không cần nương tay'

Lục Thanh tuy là nam nhân, thể lực so với Tịch Đàm tốt hơn nhiều nhưng hắn tự biết công phu mình không thể so bì với Tịch Đàm. Nhưng vẫn đang cố gắng đánh trả.

'Được thôi. Vậy tôi đây không khách sáo'

Lục Thanh và Tịch Đàm đánh nhau ồn ào dưới hồ bơi, hiện tại đã rơi xuống hồ bơi vẫn còn đánh. Mà trên lầu, Thư Nặc một thân váy ngắn ngang gối, toàn thân dựa vào cửa sổ, tay cằm ly rượu vang nhàn hạ xem hai người ở dưới bể bơi hồ nháo.

'Anh hai, Tịch Đàm. Hai người dừng tay đi'

Phải thừa nhận đánh dưới nước thật mất sức. Nghe giọng nói uy lực của Lục Nhi vang lên, hai người đồng thời dừng tay quay đầu nhìn Lục Nhi đứng trên bờ mặt lạnh tanh. Tịch Đàm buột miệng.

'Lục Nhi lớn lên thật xinh đẹp nha'

Nói xong lại cùng Lục Thanh cười lớn. Lục Nhi tự dưng không biết Tịch Đàm khen thật hay đùa giỡn, mặt nóng lên. Trước khi bỏ đi ném cho hai người dưới nước hai cái khăn.

Quậy xong, mỗi người đều tự về phòng tắm rửa.  Quần áo được chuẩn bị gọn gàng trong phòng tắm. Lục Nhi thật có lòng. Tuy không nói nhưng thật để ý. Lúc trước Tịch Đàm được Lục Nhi chăm sóc rất nhiều, nhưng có khi Tịch Đàm cho đó là điều hiển nhiên.

Tịch Đàm hôm nay tự dưng lại muốn ngâm mình một chút, không muốn để lại mùi bia trên người. Haiz. Tự dưng nhớ đến hình như cả ngày hôm nay chưa từng nhắn tin hay gọi điện cho Tiêu Kỳ Nhiên. Nhưng rất tiếc quên mang theo điện thoại vào rồi. Thôi vậy, tắm xong sẽ gọi một thể.

****

Tiêu Kỳ Nhiên cả ngày bận rộn nhưng vẫn thường kiểm tra điện thoại. Cô cũng không hiểu, thường điện thoại của cô nhiều nhất chỉ dùng nghe gọi và nghe nhạc. Cũng không liên lạc nhiều. Hôm nay trông chờ, mấy cô y tá còn không khỏi trêu chọc cô đợi tin nhắn người yêu. Cô chỉ mỉm cười.

Hiện giờ đã là 5 giờ chiều, Tịch Đàm một tin nhắn cũng không thấy. Tiêu Kỳ Nhiên có nhắn tin nhưng không thấy trả lời. Suy nghĩ một chút quyết định gọi điện, dù sao Tịch Đàm cũng là bệnh nhân của mình. Hỏi thăm một chút cũng không thành vấn đề.

Điện thoại reo, Tịch Đàm trong phòng tắm cách âm sẽ không nghe được. Mà đúng lúc Lục Nhi bước vào, cô cũng lo lắng Tịch Đàm còn chống mặt, nên đến phòng xem sao?

Tò mò là ai gọi tìm Tịch Đàm, Lục Nhi ghé mắt nhìn, màn hình hiện ba chữ Việt. Cô cơ bản không hiểu cho lắm, nghĩ đó là tên một người nào đó thôi. Nhưng chủ nhân của số điện thoại kia thật kiên nhẫn gọi thêm lần nữa. Lục Nhi sợ người ta có việc khẩn cần gặp Tịch Đàm nên quyết định nghe máy. Lục Nhi rất thông minh dùng tiếng anh trao đổi:

'Xin chào'

Bên đây Tiêu Kỳ Nhiên vừa định mở miệng thì hơi ngập ngưng một chút, sợ là mình nhầm số nên hỏi một lần nữa:

'Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Tịch Đàm?'

'Dạ đúng. Tịch Đàm đang đi tắm. Cô có cần nhắn lại gì không?'

Tiêu Kỳ Nhiên đành phải nhẹ giọng:' Um. Vậy phiền cô nhắn với Tịch Đàm gọi lại giúp tôi. Cảm ơn'

'Vâng'

Hai bên tắt điện thoại. Mỗi người mỗi suy nghĩ. Tịch Đàm đúng lúc bước ra, nhoẻn miệng cười với Lục Nhi. Lục Nhi vẫn còn ngượng ngùng chuyện khi nãy nên đưa điện thoại cho Tịch Đàm:

'Lúc nãy có người gọi tìm. Tịch Đàm gọi lại đi'

Lục Nhi nhỏ hơn Tịch Đàm, nhưng cũng không gọi chị. Bởi vì với bộ dáng của Tịch Đàm kêu anh gọi chị đều không thích hợp, mà Lục Nhi cũng không muốn gọi gì khác, đành gọi tên vậy.

'Cảm ơn Lục Nhi'

Tịch Đàm nhận lấy điện thoại đi đến cửa sổ. Liền gọi lại Tiêu Kỳ Nhiên. Mà hành động vô tình đi lướt qua Lục Nhi, khiến Lục Nhi có phần hụt hẫng. Thở dài, mang nặng tâm sự đi xuống lầu phụ mẹ làm cơm.

'Em làm gì vậy? Đi đâu cả ngày cũng không thấy nhắn cho chị một tin?'

Tịch Đàm nghe xong câu nói của Tiêu Kỳ Nhiên, tâm tư bay bổng. Sao giống như là người yêu đang trách móc mình đây? Mà Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhận thấy mình sai hết sức. Tại sao lại hỏi những lời đó. Ai cũng có quyền riêng tư, mà mình lại không có tư cách dò xét sinh hoạt của Vân Tịch Đàm.

'Haha. Hôm nay em đi nhận việc. Sau đó có uống một ít rượu. Trên xe ói đến đầu óc choáng váng. Trở về còn động thủ một chút với Lục Thanh. À, Lục Thanh là bạn của em. Sau đó hai người té xuống nước vẫn đánh, đánh đến không còn sức nữa em mới về phòng tắm. Không hay chị gọi'

'Bây giờ em thấy trong người sao rồi. Vết thương vừa lành em lại cử động mạnh?'  - Tiêu Kỳ Nhiên kỳ thật lo lắng.

'Em tốt. Nhưng mà nếu chị lo lắng. Chị đến khám cho em đi'

Tiêu Kỳ Nhiên biết Tịch Đàm nói giỡn, nhưng mà trong lòng như nhớ tới chuyện gì. Liền lạnh giọng: 'Không! Chị có việc rồi'

Tịch Đàm nghĩ gì liền hỏi đó: 'chị bận gì ? Hay là có hẹn ai rồi?'

'Uh. Đúng là có hẹn một người thật quan trọng. Chị đi đây'

'Dạ'

Tịch Đàm không hiểu tại sao Tiêu Kỳ Nhiên vô duyên vô cớ nổi giận, có lẽ do có việc gấp đi. Thường ngày Tiêu Kỳ Nhiên rất ôn nhu trong mọi trường hợp, suốt thời gian chăm sóc mình cũng chưa thấy Tiêu Kỳ Nhiên bực bội hay nóng tính. Chắc đến giờ hẹn với người kia mà mình gọi tới nên bực bội trong lòng đi. Nghĩ vậy Tịch Đàm cười khổ, liền đi xuống lầu ăn cơm.

Tiêu Kỳ Nhiên thì đang phân vân, tay cầm điện thoại muốn nhắn tin giải thích. Cô không rõ bản thân, trước đến giờ làm việc riêng cũng không cần giải thích với bất kỳ ai. Đặc biệt đối với người  ngoài. Nhưng sao cô lại có cảm giác lo lắng Tịch Đàm sẽ hiểu lầm? Còn lí do nhất thời cô chưa tìm ra.

'Kỳ Nhiên'

Tiêu Kỳ Nhiên vừa bước vào cửa thang máy, một nam bác sỹ liền chạy đến thân mật gọi tên cô. Tên này xem ra cũng gọi là ưa nhìn, nhưng với chiều cao của hắn, đứng cạnh Tiêu Kỳ Nhiên có phần không tương khích.

Theo phép lịch sự, Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu mỉm cười, đứng sang một bên chừa một chỗ cho hắn. Có lẽ khí tràng của nàng lớn, hay do gương mặt nàng lạnh băng mà nhiều lần hắn muốn mở miệng lại thôi. Tiêu Kỳ Nhiên nhận ra, nhưng cũng không muốn nói. Nàng lười giao thiệp với người khác.

'Kỳ Nhiên, hôm nay không có ca trực. Hay là anh mời em đi uống nước có được không?'

Đây không phải lần đầu, Tiêu Kỳ Nhiên là bông hoa của bệnh viện. Rất nhiều lời mời mọc, trêu ghẹo nhưng mà Tiêu Kỳ Nhiên rất khéo léo từ chối. Mà những người đó bị từ chối riếc thành thói quen, nhưng vẫn không sao trách được cô, bởi vì lý do cô đưa ra rất hợp lý.

Tiêu Kỳ Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn xuống một chút: 'Hôm nay không được rồi, em hơi mệt. Giờ còn phải ra sân bay đón em gái'

Triệu Văn Khải biết mình lại thất bại, liền cười trừ: 'vậy để hôm khác cũng được. Em về nghỉ ngơi cho khỏe'

Đúng lúc "Đinh"  tiếng mở cửa thang máy. Tiêu Kỳ Nhiên xem như được giải thoát. Cô còn đang gào thét trong bụng "cái gì mà hôm khác, mình cũng không nói sẽ đồng ý nha". Nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, nàng không muốn căng thẳng. Miễn cho hắn một nụ cười: 'Em đi trước'

Bỏ lại Triệu Văn Khải đứng ngẩn ra đó. Dù không nhìn thấy gương mặt của Tiêu Kỳ Nhiên do nàng mang khẩu trang, nhưng nụ cười kia ít có ai nhận được. Thật sự hôm nay hắn tự thấy bản thân may mắn.

Tiêu Kỳ Nhiên đang trên đương ra sân bay đón Tiêu Ỷ Thanh. Em gái cô về nước đón Tết cùng gia đình. Lúc nãy thật muốn giải thích với Tịch Đàm......

Trong lòng rối rắm, đến khi tiếng gọi của Tài xế thông báo đến sân bay cô mới hoàn tỉnh. Đi vào khu vực nhà chờ, đã thấy Tiêu Ỷ Thanh nụ cười rạng rỡ, tóc đen xỏa ngang vai, trên mặt mang cả kính cận, chiều cao có phần vượt trội so với Tiêu Kỳ Nhiên. Tiêu Ỷ Thanh một tay kéo hành lý, một tay vẫy vẫy gọi. Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi đi đến phụ giúp. Mà Tiêu Ỷ Thanh thời khắc này ôm chầm lấy bà chị già của mình mừng rỡ. Câu cửa miệng vẫn là:

'Chị đến khi nào thì giới thiệu người yêu cho em?'

'Em không còn câu nào để hỏi sao?'

'Khi nào chị trả lời được câu đầu tiên thì em sẽ không hỏi nữa?'

'Trong năm nay'

Tiêu Kỳ Nhiên  mệt mỏi trong người, nói bừa cho vui. Ai nghĩ là Tiêu Ỷ Thanh lại ghim câu này trong lòng. Về nhà còn khoe khoan với cha mẹ. Sau đó cha mẹ sẽ lại tung tin với ai nữa đây?

Tiêu Kỳ Nhiên thật sự hối hận mà.

----
Phía trên là hình ảnh Tiêu Ỷ Thanh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...