[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?
Chương 14
'Đại thư ký, Vân Thị muốn đổ vốn vào Bitexco thật sao?'Xe đang trên đường thì Tịch Đàm ngồi ở ghế trước, xoay đầu nhìn Thư Nặc mà hỏi. 'Sao A Tịch cứ hỏi vấn đề này hoài vậy?''Bởi vì ta không nghĩ mẫu hậu lại đưa ra quyết định này. Vốn dĩ chúng ta đã đầu tư vào Thái Bạch. Nên nắm chắc một phần thôi. Làm nhiều quá càng khó quản lý''Không hổ danh là người thừa kế Vân thị. Đúng vậy a. Tỉ tỉ đây là đưa A Tịch đến làm việc tại Thái Bạch một thời gian'Nhớ ra điều gì đó, Tịch Đàm căn dặn Thư Nặc:'Lục nhi có theo cùng em không?'Thư Nặc nheo mắt, vẻ mặt hung ác buông một chữ 'Không'. Tịch Đàm nhìn Lục Nhi, Lục Nhi cũng nhìn Tịch Đàm. Hừ, Tịch Đàm ngồi ngay ngắn, nhìn phía trước. Thư Nặc có phải hay không càng ngày càng quá phận. Thật sự không biết Thư Nặc là chủ hay mình là chủ?Thư Nặc thừa biết năng lực của Tịch Đàm. Nếu không khơi dậy tiềm năng trong con người của Tịch Đàm, cái tên này sẽ quên mất trên vai của hắn còn mang nặng sự nghiệp của Vân thị và biết bao nhiêu nhân viên của Vân thị. Xe đổ trước một khoảng sân rộng của công ty. Tịch Đàm liếc mắt sơ, bên ngoài nhìn vào thật hùng hậu, ngẩng đầu lên nhìn những tầng cao vót kia, ba chữ lớn thật chói mắt 'Tòa nhà Thái Bạch'.Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ cao to. Tóc điểm một chút hoa râm. Vui vẻ nhưng có phần e dè chào đón Thư Nặc. Tất nhiên ông ấy là dùng tiếng anh trao đổi với Thư Nặc.Theo sau người đàn ông vào tòa nhà, Tịch Đàm nói nhỏ với Thư Nặc. 'Đại thư ký không cần nói ra thân phận của tôi'Thư Nặc hiện giờ nghiêm túc không cợt nhã. Người đàn ông trung niên kia chính là Tổng Giám Đốc của Thái Bạch, Tịch Đàm đã từng biết mặt qua. Tất nhiên tài liệu là do Thư Nặc cung cấp trước đây, nhờ vậy mà hôm trước đoán bừa được cô gái kia là ái nữ của Thái tổng a. Tịch Đàm cùng Lục Nhi đi hai bên, Thư Nặc ở giữa. Nhìn thật oách. Đúng là soái tỉ thương trường.'Phòng hội nghị'. Người đàn ông lại làm tư thế mời.Trong phòng họp cơ bản thật nhiều người đi. Mọi người dường như đã được thông tri trước đó, đều biết hôm nay đón nhà đầu tư. Tất nhiên trong công ty cần phải trang hoàn hoa tươi, chỉ có điều thiếu thảm đỏ nữa thôi. 'Chào mọi người. Vị này chính là Thư Nặc tiểu thư. Người đại diện Vân Thị đến để xem xét và ghi nhận báo cáo trong năm vừa qua của Thái Bạch'Mọi người lại một trận vỗ tay, nhìn cứ như là gượng ép. Thật là giả dối. Khách đến là khách, chủ nhà vẫn là chủ. Vì Vậy Thái tổng ngồi vị trí trung gian, ghế to nhất giữa hội trường. Hai bên chính là các cổ đông.Ba chiếc ghế bên phải là dành cho ba người của Vân thị. Thư ký của Thái Bạch phát ra một báo cáo tổng. Chính Thái tổng là người đứng ra báo cáo.Đại loại nói sơ về cơ cấu tổ chức, cổ đông, cổ phiếu, các dự án mà Thái Bạch đã và đang thực hiện. Tịch Đàm ghi vào giấy một dòng chữ đưa qua cho Thư Nặc : 'Vân Thị chiếm bao nhiêu phần trăm cổ phần?'Thư Nặc liếc nhìn tờ giấy, lại ở dưới bàn xòe cả bàn tay năm ngón ra. Tịch Đàm nhìn thấy mà nhăn mày. Ghi tiếp:"Cái gì? đổ vốn vào bao nhiêu mà chỉ được 5%?'Quả thật Tịch Đàm ít quan tâm mấy vấn đề này, nên cũng không hiểu ý Thư Nặc. Mà Đại thư ký chúng ta hết kiên nhẫn. Đoạt lấy cây viết ghi to đùng hai con số: '50%'.Rõ rõ ràng ràng như vậy cho cái tên gia hỏa vô lương tâm kia không cần quấy nhiễu mình. Nếu ở đây không có người, Thư Nặc có thể sẽ đọ quyền cước với Tịch Đàm mất thôi.Tịch Đàm nhìn con số kia, vẫn không nói gì. Từ đầu đến cuối cũng chỉ nghe loáng thoáng vài chữ. Mà Lục Nhi ngồi kế bên xem ra thật chuyên chú lắng nghe và nghiêng cứu báo cáo.Nhìn quét một vòng không thấy Thái tiểu thư và người yêu của cô ta. Nhưng không cần. Có họ ở đây không khí càng chán ghét hơn.'Báo cáo tạm thời chỉ có như vậy. Không biết Thư Nặc tiểu thư có góp ý kiến gì thêm?'Tịch Đàm nhìn ra Thái tổng khá căng thẳng trước Đại thư ký, không biết bởi vì khí tràng của nàng hay là báo cáo có vấn đề. Từ đầu đến cuối, hắn đối với ba người Tịch Đàm cũng thật gượng ép, e dè. Nhưng lại không dám hỏi ra thân thế bởi vì Thư Nặc chưa có tự mở miệng.Thư Nặc ngược lại mỉm cười lễ phép, như đối với một vị trưởng bối. Cô đứng dậy hướng các cổ đông, xuất ra một tràng tiếng anh. Đại loại:'Hôm nay tôi thay mặt tập đoàn Vân Thị sang đây để nghi nhận báo cáo tình hình hoạt động của Thái Bạch trong thời gian qua. Đồng thời cũng có một việc muốn tuyên bố.'Dừng lại một chút, Thư Nặc lần lượt giới thiệu: 'Đây là nhân viên Vân thị cử sang đây công tác. Sau này mọi người sẽ báo lại tình hình với cậu ấy'Tịch Đàm thật phối hợp, đứng dậy hơi cuối người chào tổng thể. Tiếng việt rành rọt xuất ra:'Chào tất cả mọi người đang có mặt tại đây. Mọi người cứ gọi tôi là Tịch Đàm. Sau này tại đây công tác vẫn cần mọi người chiếu cố nhiều hơn'Những lão nhân ở đây cứ ngỡ lại một người nói tiếng anh hoặc tiếng hoa. Không nghĩ lại có người nói tiếng việt, sau này sẽ dễ dàng a........... hù.Đợi Tịch Đàm ngồi xuống, Thư Nặc lại hướng Lục Nhi giới thiệu: 'Đây là Lục Nhi, sau này sẽ là trợ lí bên cạnh Tịch Đàm'.....Giới thiệu cơ bản đã qua. Thái tổng rất tâm lí hỏi thêm: 'Không biết Tịch Đàm đây cần chức danh gì cho tiện công tác?''Thái tổng không cần bận tâm. Chỉ cần chuẩn bị giúp tôi một phòng ở tầng trên cùng, không ồn ào là được. À, hai bàn làm việc'Lục Nhi cùng Thư Nặc tự nhiên là hiểu ý của Tịch Đàm. Sau đó phải nể mặt Thái tổng đến dùng tiệc gì gọi là gặp mặt......Mà lúc này Lục Thanh cũng không rảnh rỗi. Lục Thanh chính là đi tham quan các ngõ ngách, đường đi. Đây là nhiệm vụ mà Tịch Đàm giao cho hắn. Hắn cần phải ghi nhớ.----Trên bàn ăn, Thư Nặc không tránh khỏi mấy lão nhân bụng bự kính bia. Mà Thư Nặc muốn tránh cũng không biết làm sao? Thư Nặc thường uống rượu vang. Ít khi dùng bia khi tiếp khách. Lục Nhi ngồi bên cạnh uống nước trái cây. Nàng khéo léo cự tuyệt nên được thông qua. Chỉ còn duy nhất Tịch Đàm. Uống của mình xong lại uống thay cho Thư Nặc. Thật sự là hưởng trọn hết nha.Nhưng Tịch Đàm là ai? thời gian huấn luyện trong CIA cũng không ít, những chuyện này không làm khó được Tịch Đàm. Thân hình vẫn đứng vững cho đến khi leo lên xe. Thư Nặc vào trước, Tịch Đàm vừa ngồi xuống thì một tiếng 'Ọe'....xả hết lên người Đại thư ký. Tịch Đàm vẻ mặt vô tội. Thư Nặc biết lúc này có nổi nóng thì tiểu gia hỏa cũng không nghe ra, nếu có mắng phải đợi hắn tỉnh đã. Vì vậy Tịch Đàm bị Thư Nặc ghét bỏ, cô bỏ ra ghế trước ngồi. Để lại một mình Lục Nhi chần chừ, chưa bước lên xe. Lục Thanh ném hết một đóng khăn giấy cho Thư Nặc lao chùi. Cũng gọi Lục Nhi lên xe.Tịch Đàm nổi nóng: 'Thư Nặc, chị có lương tâm không vậy?. Tôi đây bán thân uống thay chị, giờ chị ghét bỏ người tôi nồng nặc mùi bia hả?'Mà Thư Nặc chỉ lạnh lùng hô: 'Lái xe đi'Tịch Đàm hiện giờ mới biết cái gì gọi là lớn tuổi thật có oai. Thư Nặc, nể tình chị lớn tuổi hơn tôi, tính tình thất thường y như tới thời kỳ mãn kinh. tôi không chấp nhất.Mà Lục Nhi nhỏ tuổi hơn mình, đang nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mặt, còn hỏi đưa nước cho mình uống. Tịch Đàm thật cảm động nhận lấy, mới uống vào chưa kịp nuốt xuống cổ lại một ngụm phun hết lên người Lục Nhi.Biết bản thân không chịu nổi, ra hiệu cho Lục Thanh dừng xe. Tông cửa, chạy đến bên đường nôn thốc nôn tháo. Nôn xong còn ngồi bệt xuống đường dựa vào thân cây thở dốc. Trên đời này ghét nhất chính là cảm giác ói, ói chảy cả nước mắt, vừa nghẹt thở vừa ghê tởm. Thật sự đáng ghét.Trên lưng truyền đến cảm giác ấm áp, bàn tay của Lục Nhi giúp mình nhuận khí. Còn không quên mang nước cho mình xúc miệng. Hừ hừ, cô em gái này rất ôn nhu. Thật khác một trời một vực với Thư Nặc.