[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?
Chương 11
Mọi người hình dung một chút Đỗ Y Khuê.
Lục Thanh mang hành lý bỏ vào xe. Tịch Đàm chui vào trong xe liền nhận được ánh mắt dò xét của Thư Nặc.'Đại thư ký nhìn gì ghê vậy?''Xem coi em bị ai mê hoặc mà ở lại đây không chịu về?''Không ai cả. Nói chuyện của chị đi. Lý do gì mẫu hậu lại chỉ thị Đại thư ký sang đây?''Có dự án mới bên đây. Sẵn tiện trông trừng Tịch Đàm em đây'********Tịch Đàm không nói tiếp. Không muốn tranh luận vấn đề này. Ở lại chính là ở lại. Không thay đổi.Điện thoại trong túi lại reo lên. Nhìn tên trên màn hình, liền nhấn nút nghe:'Chị vừa có ca phẩu thuật xong. Em Thức rồi hả ? Chị còn tưởng em bị làm sao. Gọi không nghe máy'Tịch Đàm im lặng nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói hết, trong lòng có phần ấm áp. Một người chỉ quen biết mấy tháng mà lại lo lắng cho mình như vậy. Nói không cảm động là giả.'Em không sao. Lâu lâu lại lười một chút. Chị ăn gì chưa? Một lát nữa em đi ngang sẵn tiện mua cho chị'Tiêu Kỳ Nhiên nhoẻn miệng cười: 'Em đi đâu? có thật sự tiện không?'Mấy em y tá nhìn Tiêu Kỳ Nhiên hơi hoảng sợ, bình thường hotgirl bác sỹ này không hề cười như vậy a. Hôm nay nói chuyện điện thoại lại cười như thế này. Trông như có mùa xuân mới.'Haha. Em đi công việc. Lát nữa gặp chị em nói chị nghe. Đợi em'. Cả hai đồng thời tắt máy. Mà Tiêu Kỳ Nhiên nhìn phản ứng của mấy cô y tá. Gương mặt bắt đầu diện vô cảm xúc, cũng không thèm nói nhiều. Chuẩn bị rời khỏi phòng lại bắt đầu công tác khám, thăm hỏi bệnh nhân.Mà bên đây, hành động của Tịch Đàm lại lọt vào mắt của Đại thư ký Thư Nặc. Tịch Đàm bỏ điện thoại vào túi, dựa lưng vào ghế nhìn cảnh vật bên ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt nói với Lục Thanh.'Lục Thanh, anh tìm chỗ nào bán thức ăn ngon, dừng lại mua một phần'Đại Thư Ký Nặc nghe vậy không khỏi trợn mắt: 'Này Tịch Đàm, em mua một phần. Vậy còn chúng ta ăn gì?'Tịch Đàm nhắm mắt dựa vào ghế, trong xe mở bản nhạc ballad nhẹ nhàng. Giọng của Thư Nặc làm mất cảm xúc bài hát hết rồi.'Về nhà ăn' - Ngắn gọn. không muốn giải thích. Bởi vì những chuyện THư Nặc nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra.____Tịch Đàm khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đeo bám của Thư Nặc, cô ấy nhất quyết muốn xem mặt cô gái gọi là Tiêu Kỳ Nhiên thế nào mà khiến Tiểu tổ tông này lo lắng như vậy. Nhưng mà người ta muốn giấu a. Không cho cô theo vào.Thư Nặc là thư ký của Vân thị. Cũng có thể gọi thân thiết như người nhà. Cô gái này dồn hết tâm quyết hỗ trợ Vân thị. Chính là đi theo Tiểu Tổ tông. Thư Nặc là một cô gái tài giỏi cả về chuyên môn lẫn giao tiếp. Mọi việc vào tay cô gái này cơ bản đều dễ dàng. Lần này sang đây, chắc chắn có việc. Nhưng mà Tịch Đàm chưa có cơ hội để hỏi cho ra lẽ.Mất khoảng 10 phút đồng hồ. Hiện giờ Tịch Đàm đang đứng trước cửa phòng làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên. Nhắn một cái tin thông báo. Không đầy một phút Tiêu Kỳ Nhiên xinh đẹp, y như thiên thần áo trắng đứng trước mặt Tịch Đàm.Tịch Đàm đưa đồ ăn trong tay cho Tiêu Kỳ Nhiên, cũng không biết nói gì, chỉ đơn giản nói một câu: 'Em về nhà, không ở khách sạn nữa. Không biết chị thích ăn gì, em tự chọn''Ừ. Cảm ơn em'Tiêu Kỳ Nhiên nhận lấy thức ăn, cầm trong tay. Mà hai người lại không có gì để nói. Tịch Đàm biết hiện tại trong giờ làm. Không nên chiếm dụng thời gian của Tiêu Kỳ Nhiên.'Chị, em về trước. Sau này có thể gặp lại không?'Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mở khẩu trang, nụ cười chói mắt ghê gớm. Tịch Đàm lại đơ người. Trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên trong vắt, cô gái từng dành hết tình yêu cho một người này, ai sẽ có thể bước vào tim cô ấy một lần nữa chứ?'Sao lại không thể. Em còn phải đến nhà chị đó'Tịch Đàm gật gật đầu. 'Vậy em đi trước''Uh'****Chỉ là tạm biệt thôi mà. Trong lòng Tịch Đàm lại có chút lưu luyến. Có thể là thói quen đi. Đi đến chỗ đậu xe, nhìn thấy Thư Nặc cằn nhằn. Không khỏi thở dài.'Được rồi. trở về thôi. Chị sẽ được ăn nhanh mà'Xe chạy lòng vòng, tuy vậy đường rất dễ đi và thông thoáng. Đường vào biệt thự của Vân gia tại Việt Nam yên tĩnh, hai bên chính là bằng lăng tím và phượng đỏ trồng đan xen. Không khí trong lành, cảnh vật thật đẹp.Xe đến, Một cô gái chừng 25 tuổi ra mở cửa. Đây là Lục Nhi, con gái của dì Lục, em gái của Lục Thanh. Lục gia năm đó khốn khổ, chính là Vân ba cùng Vân mẹ cưu mang. Hiện tại họ gắn bó với Vân gia đã mấy chục năm rồi.'Tịch Đàm đã trở lại a'Tịch Đàm xuống xe, cô gái chỉ mỉm cười gật đầu. Khác với cô gái này, dì Lục chạy ra hỏi hang, cứ như thật lâu đã không gặp.'Dì Lục, A Tịch đã trở lại a. Lục Nhi lớn quá rồi nhỉ. Khổ cực mọi người đến đây cùng cháu''A. Tịch em nói vậy không xem chúng tôi là người thân rồi. Ở đâu cũng được, chỉ cần có thể ra sức vì Vân gia. Chúng tôi đều tình nguyện' - Lục Thanh cất xe vào ga ra, trở ra cũng góp vui.'Dì Lục a, ta đây rất đói. Có gì có thể bỏ bụng không a?'Thư Nặc dường như không được ai chú ý, liền đánh động mọi người. Và hình như cô đã thành công. Dì Lục rất nhanh trả lời: 'Thư Nặc cũng đến, dì đã chuẩn bị hết rồi. A Thanh con mau mang hành lí của A Tịch lên phòng. chúng ta chuẩn bị ăn cơm'Khi mọi người đều hướng bên trong đi vào. Tịch Đàm lại rất chậm rãi, gọi một tiếng : "Lục Nhi"'Sao?''Đến đây có quen không?''Cũng ổn'Lục Nhi nhỏ hơn Tịch Đàm 3 tuổi. Trước đây ít nói, bây giờ vẫn vậy. Tịch Đàm sợ hoàn cảnh làm Lục Nhi không thích ứng, nên thật lòng quan tâm.'Em có dự tính gì không?'Lục Nhi lắc đầu, cũng không trả lời. Đột ngột chuyển công tác sang đây nên chưa biết xin việc chỗ nào. Lại không muốn làm phiền Tịch Đàm.'Vào trong đi. Vừa ăn vừa nói'Lục Nhi gật đầu theo Tịch Đàm vào trong. Nhìn người trước mắt, cũng một đoạn thời gian không gặp, có phần cao hơn, chững chạc hơn. Vẫn thái độ rất ôn nhu với cô. Lục Nhi thở dài. Tịch Đàm chưa bao giờ xem cô là cấp dưới, chưa bao giờ phân biệt chủ tớ với cô. Lúc nhỏ, Tịch Đàm luôn nhường nhịn cô. Có những kỷ niệm mà cô luôn ghi nhớ. Đôi lúc lại mỉm cười một mình. Mà Tịch Đàm, chưa chắc đã nhớ đến?
Lục Thanh mang hành lý bỏ vào xe. Tịch Đàm chui vào trong xe liền nhận được ánh mắt dò xét của Thư Nặc.'Đại thư ký nhìn gì ghê vậy?''Xem coi em bị ai mê hoặc mà ở lại đây không chịu về?''Không ai cả. Nói chuyện của chị đi. Lý do gì mẫu hậu lại chỉ thị Đại thư ký sang đây?''Có dự án mới bên đây. Sẵn tiện trông trừng Tịch Đàm em đây'********Tịch Đàm không nói tiếp. Không muốn tranh luận vấn đề này. Ở lại chính là ở lại. Không thay đổi.Điện thoại trong túi lại reo lên. Nhìn tên trên màn hình, liền nhấn nút nghe:'Chị vừa có ca phẩu thuật xong. Em Thức rồi hả ? Chị còn tưởng em bị làm sao. Gọi không nghe máy'Tịch Đàm im lặng nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói hết, trong lòng có phần ấm áp. Một người chỉ quen biết mấy tháng mà lại lo lắng cho mình như vậy. Nói không cảm động là giả.'Em không sao. Lâu lâu lại lười một chút. Chị ăn gì chưa? Một lát nữa em đi ngang sẵn tiện mua cho chị'Tiêu Kỳ Nhiên nhoẻn miệng cười: 'Em đi đâu? có thật sự tiện không?'Mấy em y tá nhìn Tiêu Kỳ Nhiên hơi hoảng sợ, bình thường hotgirl bác sỹ này không hề cười như vậy a. Hôm nay nói chuyện điện thoại lại cười như thế này. Trông như có mùa xuân mới.'Haha. Em đi công việc. Lát nữa gặp chị em nói chị nghe. Đợi em'. Cả hai đồng thời tắt máy. Mà Tiêu Kỳ Nhiên nhìn phản ứng của mấy cô y tá. Gương mặt bắt đầu diện vô cảm xúc, cũng không thèm nói nhiều. Chuẩn bị rời khỏi phòng lại bắt đầu công tác khám, thăm hỏi bệnh nhân.Mà bên đây, hành động của Tịch Đàm lại lọt vào mắt của Đại thư ký Thư Nặc. Tịch Đàm bỏ điện thoại vào túi, dựa lưng vào ghế nhìn cảnh vật bên ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt nói với Lục Thanh.'Lục Thanh, anh tìm chỗ nào bán thức ăn ngon, dừng lại mua một phần'Đại Thư Ký Nặc nghe vậy không khỏi trợn mắt: 'Này Tịch Đàm, em mua một phần. Vậy còn chúng ta ăn gì?'Tịch Đàm nhắm mắt dựa vào ghế, trong xe mở bản nhạc ballad nhẹ nhàng. Giọng của Thư Nặc làm mất cảm xúc bài hát hết rồi.'Về nhà ăn' - Ngắn gọn. không muốn giải thích. Bởi vì những chuyện THư Nặc nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra.____Tịch Đàm khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đeo bám của Thư Nặc, cô ấy nhất quyết muốn xem mặt cô gái gọi là Tiêu Kỳ Nhiên thế nào mà khiến Tiểu tổ tông này lo lắng như vậy. Nhưng mà người ta muốn giấu a. Không cho cô theo vào.Thư Nặc là thư ký của Vân thị. Cũng có thể gọi thân thiết như người nhà. Cô gái này dồn hết tâm quyết hỗ trợ Vân thị. Chính là đi theo Tiểu Tổ tông. Thư Nặc là một cô gái tài giỏi cả về chuyên môn lẫn giao tiếp. Mọi việc vào tay cô gái này cơ bản đều dễ dàng. Lần này sang đây, chắc chắn có việc. Nhưng mà Tịch Đàm chưa có cơ hội để hỏi cho ra lẽ.Mất khoảng 10 phút đồng hồ. Hiện giờ Tịch Đàm đang đứng trước cửa phòng làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên. Nhắn một cái tin thông báo. Không đầy một phút Tiêu Kỳ Nhiên xinh đẹp, y như thiên thần áo trắng đứng trước mặt Tịch Đàm.Tịch Đàm đưa đồ ăn trong tay cho Tiêu Kỳ Nhiên, cũng không biết nói gì, chỉ đơn giản nói một câu: 'Em về nhà, không ở khách sạn nữa. Không biết chị thích ăn gì, em tự chọn''Ừ. Cảm ơn em'Tiêu Kỳ Nhiên nhận lấy thức ăn, cầm trong tay. Mà hai người lại không có gì để nói. Tịch Đàm biết hiện tại trong giờ làm. Không nên chiếm dụng thời gian của Tiêu Kỳ Nhiên.'Chị, em về trước. Sau này có thể gặp lại không?'Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mở khẩu trang, nụ cười chói mắt ghê gớm. Tịch Đàm lại đơ người. Trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên trong vắt, cô gái từng dành hết tình yêu cho một người này, ai sẽ có thể bước vào tim cô ấy một lần nữa chứ?'Sao lại không thể. Em còn phải đến nhà chị đó'Tịch Đàm gật gật đầu. 'Vậy em đi trước''Uh'****Chỉ là tạm biệt thôi mà. Trong lòng Tịch Đàm lại có chút lưu luyến. Có thể là thói quen đi. Đi đến chỗ đậu xe, nhìn thấy Thư Nặc cằn nhằn. Không khỏi thở dài.'Được rồi. trở về thôi. Chị sẽ được ăn nhanh mà'Xe chạy lòng vòng, tuy vậy đường rất dễ đi và thông thoáng. Đường vào biệt thự của Vân gia tại Việt Nam yên tĩnh, hai bên chính là bằng lăng tím và phượng đỏ trồng đan xen. Không khí trong lành, cảnh vật thật đẹp.Xe đến, Một cô gái chừng 25 tuổi ra mở cửa. Đây là Lục Nhi, con gái của dì Lục, em gái của Lục Thanh. Lục gia năm đó khốn khổ, chính là Vân ba cùng Vân mẹ cưu mang. Hiện tại họ gắn bó với Vân gia đã mấy chục năm rồi.'Tịch Đàm đã trở lại a'Tịch Đàm xuống xe, cô gái chỉ mỉm cười gật đầu. Khác với cô gái này, dì Lục chạy ra hỏi hang, cứ như thật lâu đã không gặp.'Dì Lục, A Tịch đã trở lại a. Lục Nhi lớn quá rồi nhỉ. Khổ cực mọi người đến đây cùng cháu''A. Tịch em nói vậy không xem chúng tôi là người thân rồi. Ở đâu cũng được, chỉ cần có thể ra sức vì Vân gia. Chúng tôi đều tình nguyện' - Lục Thanh cất xe vào ga ra, trở ra cũng góp vui.'Dì Lục a, ta đây rất đói. Có gì có thể bỏ bụng không a?'Thư Nặc dường như không được ai chú ý, liền đánh động mọi người. Và hình như cô đã thành công. Dì Lục rất nhanh trả lời: 'Thư Nặc cũng đến, dì đã chuẩn bị hết rồi. A Thanh con mau mang hành lí của A Tịch lên phòng. chúng ta chuẩn bị ăn cơm'Khi mọi người đều hướng bên trong đi vào. Tịch Đàm lại rất chậm rãi, gọi một tiếng : "Lục Nhi"'Sao?''Đến đây có quen không?''Cũng ổn'Lục Nhi nhỏ hơn Tịch Đàm 3 tuổi. Trước đây ít nói, bây giờ vẫn vậy. Tịch Đàm sợ hoàn cảnh làm Lục Nhi không thích ứng, nên thật lòng quan tâm.'Em có dự tính gì không?'Lục Nhi lắc đầu, cũng không trả lời. Đột ngột chuyển công tác sang đây nên chưa biết xin việc chỗ nào. Lại không muốn làm phiền Tịch Đàm.'Vào trong đi. Vừa ăn vừa nói'Lục Nhi gật đầu theo Tịch Đàm vào trong. Nhìn người trước mắt, cũng một đoạn thời gian không gặp, có phần cao hơn, chững chạc hơn. Vẫn thái độ rất ôn nhu với cô. Lục Nhi thở dài. Tịch Đàm chưa bao giờ xem cô là cấp dưới, chưa bao giờ phân biệt chủ tớ với cô. Lúc nhỏ, Tịch Đàm luôn nhường nhịn cô. Có những kỷ niệm mà cô luôn ghi nhớ. Đôi lúc lại mỉm cười một mình. Mà Tịch Đàm, chưa chắc đã nhớ đến?
Lục Nhi đây!