[BH-HD][TB] Gả Vào Hào Môn.

Chương 6: Trúng kế.



Chương 6: Trúng kế.

"Tiểu Yên!" Giọng nói dịu dàng mang theo vài phần nghiêm túc từ cầu thang truyền đến.

Hàn mẫu một thân váy ngủ tay khẽ tựa vào thành cầu thang, đôi mắt thanh thúy như mặt hồ  không biết nông sâu.

Hàn Nhược Yên giuơng mắt lên nhìn, lời muốn nói kẹt ở yết hầu. So với Hàn phụ, nàng kính Hàn mẫu hơn, bà ít nói, lễ độ, tuy quanh người luôn tản ra loại xa cách nhưng lại không chút phô trương.

Hàn Tuyên sở hữu đôi mắt của bà, còn đôi mắt Hàn Nhược Yên  thì có vài phần giống cha. Tình cách của Hàn Tuyên ít nhiều cũng có chút tương đồng với Hàn mẫu, còn Hàn Nhược Yên thì không giống ai trong nhà, nếu có thì hẳn là tính cách ngang bướng không nói lý của Hàn phụ.

Hai cha con gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều, tính nết như hai thái cực nên mỗi lần chạm mặt đều không có chuyện gì vui.

Từ năm hai mươi tuổi Hàn Nhược Yên đã sống chết dọn ra ở riêng, một mặc không muốn bị người nhà quản thúc, một mặt lại không muốn cùng Hàn phụ suốt ngày gây nhau.

Trong trí nhớ của Hàn Nhược Yên, từ khi hiểu chuyện đến giờ chỉ có duy nhất một lần nhìn thấy mẹ khóc. Lúc đó bà ở trong phòng lặng lẽ lau đi nước mắt trên mi, tay ve vuốt bức hình cũ. Lại sau đó vài hôm, nàng nghe được phong phanh Hàn phụ ở ngoài có tình nhân, cũng từ lần đó mỗi lần nhìn thấy Hàn phụ là lại nhịn không được, cùng ông gây sự.

Tuy công ty Hàn thị thuộc về Hàn gia nhưng công lớn vẫn thuộc về Hàn mẫu, gia tài bạc vạn truyền đến tay Hàn phụ thì cũng bị tính nết hào phóng của ông lâu dài làm cho vơi bớt, củng cố chèo chống bao năm không cho Hàn thị sụp đổ đều dựa vào Hàn mẫu, bà nhìn xa trông rộng, đối nhân xử thế đều cho người khác đường lui, không đến đường cùng sẽ không bứt tử người khác.

Tuy Hàn Nhược Yên không hợp với bất kỳ thành viên nào trong gia tộc, miệng lưỡi sắc bén không giống ai, nhưng tài đàm luận của nàng lại rất giống mẹ, có thể nói trên đời này người có thể làm cô ngoan ngoãn nghe lời là Hàn Tuyên, người cô sùng bái là Hàn mẫu, còn Hàn phụ...là đối tượng luyện võ mồm.

Không biết vì lý do gì, Hàn Tuyên cũng đúng lúc về nhà, hẳn là người làm không yên lòng nên gọi nàng về trông chừng nhị tiểu thư đừng làm lão gia kích động.

Hai mẹ con Hàn gia một trước một sau ngồi xuống trường kỷ, Hàn Tuyên ngồi bên cạnh Hàn Nhược Yên, còn Hàn mẫu thì ngồi bên cạnh chồng.

Lúc này Hàn phụ tức giận nói: "kết thông gia với Thi gia là chuyện nên làm, con thân là nhị tiểu thư Hàn gia thì càng nên vì gia tộc chấp nhận hôn sự này."

Hàn Nhược Yên hừ một tiếng, bất mãn nói: "Cha là vì Hàn gia hay vì thể diện tự cha biết rõ, lúc trước cũng là như vậy buộc chị vào hai từ trách nhiệm, bắt chị đổi hạnh phúc cả đời lấy vài năm huy hoàng ảo mộng của cha. Rốt cuộc thì sao? Hàn thị vẫn lung lay sắp đổ, mà hạnh phúc đời này của chị cũng bồi táng theo."

Hàn phụ vỗ vỗ ngực thở từng hơi nặng nề, giống như chỉ cần Hàn Nhược Yên mở miệng thêm một câu nào ông sẽ tức chết ngay tại chỗ.

Hàn mẫu vỗ vỗ lưng chồng, không chút quở trách nói: "Tiểu Yên đây là cha con, không thể ăn nói như vậy. Con muốn kết hôn chúng ta đương nhiên vui mừng, nhưng cũng nên dẫn người về nhà cho cha mẹ gặp mặt. Chuyện hôn nhân đại sự không phải nói kết liền kết, làm như vậy ủy khuất người ta."

Hàn Nhược Yên cau mày nhìn Hàn mẫu, mỗi lần bà mở miệng nàng liền không biết nên đối đáp thế nào, giọng bà rất giống dòng suối nhỏ, mềm mại đi vào lòng người, không cho người ta có cơ hội phản bác.

Hàn Tuyên hợp thời nói: "Mẹ đừng lo, con đã cho người điều tra, em ấy từ nhỏ sống ở nước ngoài, song thân ...không còn nữa."

Hàn phụ nâng tay, cánh tay run run chỉ vào Hàn Tuyên, quát: "Loạn! Con biết chuyện không những không cản còn tiếp tay cho nó!"

Hàn mẫu vỗ vỗ bàn tay của ông, cười từ ái nhìn hai chị em, thở dài một hơi nói: "Thế à, vậy tiểu Yên làm sao quen biết người ta đây?"

Hàn Nhược Yên đã liệu trước thế nào cũng bị hỏi những câu thế này, nhàn nhạt ứng phó: "Mẹ cũng biết con hay ra ngoài giải khuây, lần đó trùng hợp gặp được người ta. Cả hai có duyên nên giữ liên lạc, sau đó thì chính thức hẹn hò. Dạo gần đây em ấy vừa về nước, nói muốn lập nghiệp ở đây, vừa hay con cũng cảm thấy nên kết hôn thì kết hôn thôi."

Đáp án này rất giống tính cách tùy hứng của Hàn Nhược Yên, nhưng là một người mẹ, lại nhạy cảm tinh tế như Hàn mẫu liền biết có điểm khả nghi, chỉ là đang có mặt Hàn phụ nên bà không vạch trần, bà nhàn nhạt cười nói: "Như vậy a, sao trước đó không nghe tiểu Yên nhắc qua đây?"

Hàn phụ hừ lạnh, liếc nhìn nàng không vui nói: "Em đừng tin nó, con nhóc này chuyên bịa đặt lung tung, rõ ràng đang muốn chống đối, con mang người về nhà được, lão già ta đây liền không phản đối."

"Cha, đây là cha nói, đến lúc đó đừng lại tìm cách chối bỏ nha." Hàn Nhược Yên vênh mặt đắc ý, tuy nàng không hợp với cha nhưng luôn biết cách ép cha nàng vào thế.

Hàn mẫu thấy vậy cười cười, đưa mắt nhìn Hàn Tuyên, Hàn Tuyên mím môi, Hàn mẫu liền biết chồng mình trúng kế.

Còn chưa kịp nói tiếp, Hàn phụ đã nói thêm: "gia thế phải trong sạch, con hát kỳ nữ không được bước chân vào Hàn gia." Nói xong đứng lên đi về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn ba mẹ con, bầu không khí có chút trầm, trước mặt Hàn mẫu, hai chị em Hàn gia như tiểu đại bàng, muốn tung cánh cũng không dám sải rộng.

Hàn mẫu cười cười, lại nói: "Sắp xếp thời gian dẫn người ta về, tiệc ra mắt ngoại giới cũng phải làm trang trọng, đừng ủy khuất người ta. Tuổi nhỏ song thân không còn hẳn đã chịu không ít thiệt thòi, gả vào Hàn gia cũng không thể để người ta chịu thiệt."

Hàn Tuyên nhẹ gật đầu nói: "Mẹ yên tâm, con đã cho người chuẩn bị."

"Haiz, con cái lớn rồi nha.làm cái gì gia trưởng cản không được nữa. Được rồi, hai đứa về phòng nghỉ ngơi đi." Nói xong bà cũng không quay đầu đi thẳng lên lầu, nhị lão Hàn gia tuy sống chung nhà nhưng ngủ riêng đã lâu.
....

Sở Đình đang ngủ thì bị tiếng chuông đòi mạng réo dậy, chật vật nhìn đồng hồ thì có chút bực bội ấn nút nghe.

"Đòi mạng hả? Biết mấy giờ rồi không?"

"Sở tổng, Lục tiểu thư có chuyện rồi!" Bên kia điện thoại truyền đến tiếng huyên náo, giọng trợ lý của Lục Vĩ Hâm gấp gáp nói.

Sở Đình bật dậy, dụi mắt, bây giờ gần năm giờ sáng, sáng sớm đã gặp trúng chuyện gì?

"Như thế nào?"

"Hôm nay lúc quay xong tiết mục đã là bốn giờ sáng, chúng tôi đang trên đường quay về nhà Lục tiểu thư thì xảy ra tai nạn, Lục tiểu thư đang rất sợ hãi, bác sĩ khuyên thế nào cũng không đồng ý phối hợp kiểm tra vết thương. Không ai đến gần được, liên tục nói muốn gặp Sở tổng. Thật xin lỗi, Sở tổng..."

Sở Đình trầm mặc một lúc, đứng dậy đi tới tủ đồ, dùng đầu và vai kẹp điện thoại: "Gọi cho anh tôi chưa?"

"Vẫn chưa, Lục tiểu thư phản kháng quá nên tôi..." Bên kia điện thoại vang lên âm thanh đổ vỡ, sau đó lại có tiếng khuyên ngăn.

Sở Đình thở dài, cài xong nút áo sơ mi nói: "nói với Lục Vĩ Hâm tôi lập tức tới."

Bên kia điện thoại trợ lý lập tức truyền đạt lại, tiếng đập phá im bật, nhưng Lục Vĩ Hâm vẫn như cũ không để bác sĩ kiểm tra.

"Nhắn số phòng cho tôi." Nói xong Sở Đình tắt máy, lúc đi ngang qua phòng Lãnh Nguyệt Lam thì thấy cô đã thay xong quần áo đứng đợi trước cửa.

"Tớ đi với cậu." Nói xong mặc kệ Sở Đình có đồng ý hay không đi theo phía sau.

Bệnh viện cách nhà Sở Đình ba mươi phút đi xe, nửa đường xe chạy đều giữ sự im lặng, Lãnh Nguyệt Lam đưa mắt nhìn đường phố vẫn còn mịt mờ, thở dài một hơi.

Sở Đình điều khiển vô lăng liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: "Có gì thì cứ hỏi đi, không quen nhìn vẻ mặt nín nhịn tò mò này của cậu."

"Là cậu nói nha." Hai mắt Lãnh Nguyệt Lam loé sáng, sự nhiều chuyện viết đầy lên mặt: "Cậu và Lục ảnh hậu là thế nào?"

"Còn thế nào? chị dâu em chồng chứ sao?"

Lãnh Nguyệt Lam liếc mắt, rõ ràng không hài lòng đáp án này, lại tiếp tục truy: "Quan hệ chị dâu em chồng có thể tốt như vậy? Gặp chuyện không gọi cho hôn phu tương lai mà lại gọi cho em chồng tương lai?"

Sở Đình rất muốn giơ hai tay làm động tác đầu hàng, chỉ tiếc cô đang lái xe nên không được, đành nói: "Cậu đó, chuyện người ta ít lo một chút, sắp đến chuyện của cậu rồi còn dư tinh thần như vậy."

Lãnh Nguyệt Lam thở dài vẻ mặt tiếc nuối: "được thôi cậu không nói tớ đi hỏi Tuyên tỷ, à không, hỏi hôn thê tương lai là tốt nhất. Dù sao cậu cũng là Sở bạc bẽo trong miệng cô ta."

Lời vừa dứt Sở Đình và Lãnh Nguyệt Lam lập tức cười ra tiếng, cái danh 'Sở bạc bẽo' này gán lên người Sở Đình quả thật làm người ta cảm thấy buồn cười lại có phần đáng yêu.

Xe ngừng trước bệnh viện, hai người chậm rãi đến phòng Lục Vĩ Hâm, tầng này dành riêng cho VIP, xung quanh ngoại trừ vệ sĩ cùng phòng bác sĩ trực ban không có người ngoài.

Trợ lý thấp thỏm đứng trước cửa phòng, nhìn thấy Sở Đình như nhìn thấy vụ cứu tinh, cô chạy vội đến bên cạnh, mặc kệ bên cạnh Sở Đình có người ngoài, liền nói: "Sở tổng, ngài tới rồi! Lục tiểu thư ở bên trong...vẫn không chịu phối hợp với bác sĩ."

Sở Đình gật đầu, cùng Lãnh Nguyệt Lam đi vào phòng bệnh, trợ lý tạm mời bác sĩ y tá ra khỏi phòng.
~~~~~



Chương trước Chương tiếp
Loading...