[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi

Chương 75: Đón Giao Thừa



Đổng Minh dịch mông ngồi sát cạnh Du Hàn, xấu xa thăm dò: "Hơn tháng qua cậu bị thương thành ra tôi không có cơ hội hỏi, đợt đi chơi ở núi Nam Dương ý... cậu với Cơ Giao tiểu thư làm hòa rồi đúng hơm, hai người tiến triển thêm tí xíu nào chưa?"

Đang xuất thần, Du Hàn chợt bừng tỉnh, không nhắc thì thôi chứ vừa nhắc cô liền nhớ tới cái cuốn sách đồi truỵ kia, xém thì quên may mà được kẻ đầu sỏ nhắc nhở. Nhìn cậu chàng nháy mắt mờ ám, cô âm thầm lên kế hoạch tính sổ cả vốn lẫn lời.

"Nhờ phước của cậu, chúng tôi tiến triển thuận lợi lắm"

"Hả thật sao? Ha ha ha" Đổng Minh vỗ đùi đen đét cười một tràng mệt nghĩ, rất chi là tự hào: "Không uổng công tôi chi cả đống tiền mua bản giới hạn Premium" chu choa mạ ơi, chắc chắn kiếp trước anh đây là Nguyệt Lão.

Vì đang quá hưng phấn nên cậu không nhận ra ánh mắt nguy hiểm của Du Hàn. Môn Cảnh ngồi chống cằm cắn hạt dưa thảnh thơi hóng chuyện, mắt lia từ Du Hàn qua Đổng Minh, lắc đầu cảm thán: Haizz, ác giả ác báo... ngu thì chết chứ bệnh tật gì.

"Này, tối mai tụi mình tụ tập ở nhà A Minh xem phim đi, bộ phim hành động tháng trước vừa ra đĩa CD, cậu khoe mới mua được rồi mà đúng không?" Du Hàn hờ hững thay đổi chủ đề.

Đổng Minh theo quán tính gật đầu: "Ừa, hồi tháng trước định bụng khi nào cậu đi chơi về, ba đứa mình cùng ra rạp xem bộ phim đó, ai ngờ cậu nằm viện nên quên bén luôn. Mấy hôm trước mới nhớ ra liền nhờ người quen tìm giúp bản CD chất lượng cao".

"Vậy tối mai tụi mình cùng xem đi".

"Okela, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn thức uống cho các cậu chu đáo".

Nghe là thấy có điềm rồi, vậy mà Đổng Minh vẫn hồn nhiên như cô tiên bán chuối chiên, còn tự dẫn sói vào nhà mới ghê. Môn Cảnh giơ ngón tay cái thán phục: Khả năng tự bóp dé trong vô thức Mod on.

Vào một buổi chiều nhiều mây hôm sau của hôm sau, Du Hàn nhận được cuộc gọi đến, tiếng Đổng Minh la ong ỏng như bò rống:

"Tên chết toi nhà cậu làm đúng không?"

Đã dự liệu trước nên Du Hàn chủ động để điện thoại tránh xa lỗ tai mình, cô ngồi trên sofa cầm điều khiển vặn nhỏ volume tivi, trả lời kiểu hình thức: "Chuyện gì?"

"Đừng có xạo quần, chính cậu nhét cuốn kama sutra kẹp thêm đĩa jav vào tủ sách phòng tôi chứ không ai khác. Cậu biết tôi chúa lười dọn dẹp thường xuyên nhờ mẹ dọn phòng giúp, mới sáng nay khi tôi đi học mẹ tôi vào dọn thì phát hiện cuốn sách đồi truỵ đó, chắc chắn hôm qua lúc cậu đến nhà tôi chơi, cậu đã nhân cơ hội nhét nó trên tủ".

Đổng Minh vừa tố cáo vừa khóc lóc rên rỉ: "Úi da, cậu có biết tại cậu mà tôi bị mẹ quất ba chục nhát roi vào mông không hả? hiện tại tôi phải nằm sấp trên giường đây nè. Đồ độc ác, đồ nhẫn tâm, đồ máu lạnh, đồ phản diện".

Du Hàn cười mà không thèm che giấu niềm vui sướng khi thấy người gặp hoạ, cười đã đời một hồi mới thản nhiên hỏi: "Hôm đó có cả tôi lẫn Môn Cảnh, sao cậu chỉ đổ tội cho tôi?".

"Hừ... thủ phạm chính là cậu, chỉ có cậu mới mang thâm thù đại hận với tôi, cậu trả thù vụ tôi nhét cuốn sách hình vào balo của cậu chứ gì".

"Biết rồi thì tốt"

Đổng Minh: ". . ."

Lại qua ngày hôm sau, lại buổi chiều, điện thoại Du Hàn lại réo ầm ỉ, người gọi lại là Đổng Minh.

"Cậu là đồ khốnnnnnnnn lạnnnnnnnnn, tại cậu mà bây giờ cả trường đồn ầm lên tôi là vạn niên thụuuu rồi đấy. Tôi nguyền rủa cậu suốt đời suốt kiếp về sau nằm dướiiiiii, bị đè không ngóc đầu lên nổi".

Du Hàn hiểu chuyện gì đã xảy ra thì bấm bụng cười không ngậm được mồm. Đổng Minh nghe tiếng cười thì giận dỗi, thở phì phò cúp máy cái rụp.

Biết mình hơi lố, cô ấn điện thoại gọi lại chủ động xin lỗi làm hoà. Thật ra đều là bạn thân từ nhỏ thường hay tìm trò chơi xỏ nhau, Đổng Minh quen rồi nên cũng chẳng giận hờn gì, dễ dàng xí xóa bỏ qua cho cô, nhưng bắt cô phải đãi mình ăn một chầu buffet thoả thích đền bù tổn thất tinh thần. Dĩ nhiên Du Hàn rất sẵn lòng đáp ứng cậu chàng, còn bao thêm cả Lý Linh với Môn Cảnh.

Gọi là bao cho sang miệng vậy thôi, chứ cô biết tổng với tính cách của hai người kia họ sẽ không thích ăn chùa của người khác, liêm sỉ hơn hẳn 'kẻ mà ai cũng biết là ai đấy', nên sẽ phụ cô trả tiền.


Ngày 2 tháng 2 năm 2011.

Đêm giao thừa điều bất ngờ đã xuất hiện, Cơ Giao thình lình viếng thăm mang theo một đống quà cáp đến biếu tặng. Cũng may cho nàng vì Du Quân định là hồi sáng chở Du Hàn trở về nhà ông bà nội đón giao thừa rồi ở lại ăn tết luôn, nào ngờ nhận phải cuộc gọi báo án khẩn cấp, đến giờ chưa thấy về thành ra bể kế hoạch, mà chú út Du Khả thì về nhà ông bà nội từ hôm qua rồi.

Trong nhà chỉ còn Du Hàn với Cơ Giao cùng nhau chuẩn bị đồ cúng kiến.

Hai người tất bật trong bếp, người nấu người hỗ trợ, trò chuyện đôi ba câu ấm áp thân mật vô cùng.

Du Hàn hơi thắc mắc: "Sao đêm giao thừa mà cha em dễ dàng thả cho em ra ngoài vậy?".

"Mấy ngày lễ tết này ông ấy đều có việc ra ngoài" giọng điệu Cơ Giao không nghe ra chút cảm xúc buồn bã, giống như đang cùng cô tám chuyện vặt vãnh hằng ngày: "Từ năm bảy, tám tuổi tới giờ em toàn đón tết một mình. Thay vì ngồi nhà buồn chán tẻ nhạt như mấy năm trước, chẳng thà đến đây cùng chị đón giao thừa ý nghĩa hơn".

Du Hàn tắt vòi nước, ngẩng đầu lên nhìn nàng, mái tóc bình thường xõa tung giờ được búi lên rất gọn gàng, giảm đi một phần quyến rũ mê người, tăng thêm một phần chững chạc giỏi giang. Nàng mặc một thân sườn xám màu chàm cách tân tay lỡ, điểm xuyết từng đóa bạch liên nở rộ, ngũ quan diễm lệ họa nên bức tranh tuyệt sắc giai nhân kinh tâm động phách.

Tim cô khẽ đập nhanh một nhịp, kìm lòng chẳng đậu mà vươn tay tới vuốt nhẹ dọc sống mũi xinh xắn, rồi dừng trên cánh môi đỏ thắm yêu kiều.

Nghiêng đầu sang thâm tình thủ thỉ: "Từ giờ nơi đây chính là nhà em, em luôn được hoan nghênh chào đón, muốn tới lúc nào cũng được".

Nơi ngực trái Cơ Giao rung động mãnh liệt, dường như tận sâu dưới khỏa tâm trống trãi phút chốc được lấp đầy bởi dòng nước ấm chảy xiết. Nàng muốn cười để thể hiện niềm hạnh phúc tuôn trào, lại cố gắng kìm nén, cao ngạo vén tóc:

"Nơi đây là nhà em? Chúng ta đã là gì của nhau đâu mà em phải xem nơi đây là nhà của mình nhỉ, vô danh vô phận chỉ là người ngoài, nghĩ mà buồn".

Ánh mắt Du Hàn nhìn nàng lấp lánh như chứa đựng cả dải ngân hà vũ trụ, cô cười sủng ái áp sát tới gần hơn: "Tương lai đằng nào chẳng gả, em có muốn cầm trước sổ đỏ không?".

"Xì, thế thì lời cho chị quá" nàng ra vẻ ghét bỏ đẩy mặt cô sang hướng khác, nhờ vậy mà Du Hàn mới phát hiện anh hai mình đang đứng dựa tủ lạnh, nhởn nhơ uống nước lại được xem kịch free.

Cả hai người cùng giật bắn mình, theo phản xạ bản năng lập tức tách nhau ra. Ngượng nghịu luýnh quýnh giống như vừa làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang.

"Ủa anh hai, anh về hồi nào vậy?" Du Hàn tằng hắng làm bộ làm tịch hỏi han cho có lệ.

Du Quân cười híp mắt: "Cũng vừa mới dìa thôi, chừng đâu nửa tiếng chứ mấy, sợ làm phiền không gian riêng tư của hai đứa nên anh đây chẳng dám gây ồn ào".

Anh đảo mắt liếc nhìn Cơ Giao đang xấu hổ, vành tai nàng đỏ bừng như lửa thiêu. Chào hỏi nhiệt tình: "Em dâu tới đón giao thừa chung với Du Hàn à?"

"Dạ vâng, anh hai vẫn khỏe chứ ạ?" dù có chút bối rối, Cơ Giao vẫn rất giữ nền nếp lễ phép 'kính lão đắc thọ'.

"Ừ khoẻ lắm, anh khoẻ như trâu ý" Du Quân vốn thẳng tính, đối với người quen anh luôn dùng thái độ phóng khoáng thoải mái để tán gẫu, nên thường hay bị người lạ không thân thiết hiểu nhầm anh là một kẻ thất phu suồng sã.

Du Quân chân thành cám ơn nàng vụ Du Hàn bị thương, nào là không nhờ nàng kịp thời đưa đi cấp cứu thì chắc con em mình ngủm củ tỏi rồi, còn gì mà không nhờ sự quyết đoán của nàng thì con em mình sao được phẫu thuật kịp thời, mà không phẫu thuật kịp thời nhỡ đâu nửa đời sau sống què quặt bại liệt thì chết dở, anh đây nuôi không nổi nó, chỉ có nước gửi nó vô trung tâm khuyết tật... vân vân và mây mây, luyên thuyên mãi không dứt.

Ông ác vừa thôi ông già. Du Hàn hết chịu nỗi nghe anh hai mình lải nhải, đành chen lời cắt ngang: "Vụ án sáng nay giải quyết sao rồi anh? Chẳng phải hồi trưa bảo tối không về được mà".

Cuối cùng Du Quân cũng chịu tắt loa, mặt anh ủ dột: "Có chút diễn biến phức tạp nên giao cho tổ khác thụ lý rồi". Du Quân không thích nhắc về mấy vụ án trước mặt Du Hàn, sợ cô hỏi này hỏi nọ nên tùy tiện phất tay rồi chuồn lên phòng tắm rửa.

Du Hàn thở phào: "Cuối cùng cũng thành công tiễn vong ổng đi chỗ khác".

Cơ Giao chìa ngón trỏ chọt chọt vào thái dương cô, mắng yêu: "Đáo để, láo cá".

Chờ đến khi Du Quân xuống dưới nhà, cả hai người đã hoàn thành xong xuôi hết mọi thứ. Du Hàn thấy anh mình đi thẳng vô phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa mở tivi xem chương trình đêm giao thừa bèn hỏi vọng lên:

"Chút anh ăn cơm luôn không?"

"Thôi khỏi, anh no rồi"

"Anh ăn bên ngoài rồi hả?"

"Không, anh mày ăn cơm chó no rồi"

Du Hàn: ". . ." cô câm lặng mấy giây mới nói bóng nói gió: "Cũng phải, qua năm nay anh ăn ngót nghét cỡ hai mươi chín nồi bánh chưng chứ ít ỏi gì, no là đúng... anh hai, anh ăn bánh chưng vừa vừa thôi, kẻo béo phì, mỡ máu, tiểu đường thì khổ. Gặp tổ tiên sớm lắm đấy".

Một khoảng không im phăng phắc. . .

Có tiếng Du Quân gầm lên từ phòng khách: "Mày—— Cút".

Cơ Giao đang sắp xếp chén đũa, nghe hai anh em nhà này lời qua tiếng lại mà lắc đầu ngao ngán. Đây hẳn là lần đầu tiên nàng nghe thấy Du Hàn trả treo với anh trai mình, đúng là được mở mang tầm mắt.

Có điều bầu không khí vui nhộn náo nhiệt này... thực sự là định nghĩa gia đình mà nàng hằng ao ước bấy lâu nay.

Rốt cuộc vì cái bụng đói cứ réo ầm ỉ, Du Quân vẫn mò xuống phòng ăn, ăn cơm chung với hai đứa nhỏ. No nê căng bụng rồi, cả ba cùng xắn tay áo dọn dẹp, trước khi về phòng Du Quân nhắc nhở Du Hàn đừng thức khuya quá, sớm mai còn về nhà ông bà nội.

Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ khuya, pháo hoa nổ đùng đoàng thắp sáng khắp bầu trời đêm phá tan sự yên ắng tĩnh mịch. Màn trình diễn đặc sắc hoành tráng hết đợt này tới đợt khác, khiến người xem không tài nào rời mắt.

Cơ Giao bồi hồi xúc động, khóe môi mỉm cười: "Em từng xem rất nhiều màn trình diễn pháo hoa trong đời, nhưng chưa bao giờ thấy nó ấn tượng và rực rỡ như đêm nay".

Nàng ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh, vô tình người nọ cũng đang nhìn mình từ lúc nào, hai người bốn mắt đối diện, bỗng Cơ Giao giơ ngón tay út đưa lên trước mặt Du Hàn:

"Hứa với em, năm sau, năm sau nữa, và tất cả các năm sau khác... chúng ta sẽ cùng nhau ngắm pháo hoa đêm giao thừa được không?"

Mí mắt Du Hàn nặng trĩu như đeo chì, buông rũ nhìn chằm chằm ngón tay út đang đợi mong của nàng, hơi chần chừ nhưng vẫn quyết định câu lấy ngón tay út của nàng cùng nhau móc ngoéo.

Cơ Giao mừng rỡ: "Đã ấn định ước thề thì không được nuốt lời".

"Ừm, tuyệt đối không nuốt lời" Du Hàn chậm chạp gật đầu.

Pháo hoa rực rỡ kết thúc để lại dư âm văng vẳng lắng đọng nơi đáy lòng.

Quả nhiên. . .

Đẹp đẽ đến mấy cũng tàn, chân thành đến mấy cũng tan.

Hai người đứng tần ngần trên sân thượng hồi lâu, gió đêm hiu quạnh lạnh lẽo.

Khí lạnh khiến đầu óc Du Hàn dần tỉnh táo, cô ngỏ lời mời: "Đêm nay em ở lại đây đi, sáng mai tôi đưa em đi chúc tết ông bà nội".

"Em cũng muốn lắm nhưng không được rồi" nàng buồn rầu than thở: "Sở dĩ tối nay em trốn được đến đây là nhờ thư ký Lâm sắp xếp để bưng bít thông tin không lọt đến tai cha em, nhưng nếu sáng mai em không có ở nhà cha em sẽ phát hiện".

"Vậy bây giờ em về luôn sao?"

Cơ Giao tiu nghỉu gật đầu, Du Hàn thấy thế thì không nỡ bèn kéo nàng ôm vào lòng, xoa xoa phần gáy non mịn dỗ dành, ở bên tai nàng không ngừng rót mật an ủi, hồi lâu mới giúp đại tiểu thư phấn chấn vui vẻ trở lại.

Nửa tháng sau Du Hàn đến bệnh viện tái khám, cô đem kết quả kiểm tra về cho Du Quân, anh xem xét thật kỹ lưỡng mới đồng ý cho cô đi học lại.

Ngày đầu quay về mái trường xưa, vừa bước vào lớp cô đã được chào đón nồng hậu bởi một đống kim tuyến bay ngập trời từ ống pháo giấy trên tay các đồng bạn, banner [Chúc mừng bạn học Du Hàn tái hòa nhập cộng đồng] giăng ngang tấm bảng.

Tiếng vỗ tay, lời hỏi thăm sức khỏe đủ kiểu còn bày biện cả bánh kem. Du Hàn vừa thấy cảm động vừa buồn cười, xém xíu cô còn tưởng hôm nay sinh nhật mình chứ. Tuy Du Hàn bình thường ít nói, nhưng trong trường hợp này cô lại rất thành tâm thành ý cám ơn toàn thể cả lớp, phát biểu vài câu dạt dào cảm xúc khiến lòng người vui vẻ.

Cho đến khi cô chủ nhiệm xuất hiện chết đứng ngay tại cửa lớp vì bãi chiến trường bừa bộn trước mắt mình, bà gào rú ra lệnh dọn dẹp ngay lập tức dọa cả lớp hốt hoảng một phen.


Kể ra từ khi Đường An Nhiên qua Mỹ du học, fanclub của Môn Cảnh trở nên hiền hẳn, giờ đây như rắn mất đầu, mất cả chỗ dựa bọn họ không còn dám lộng hành như trước nữa. Ba đứa đi đâu cũng thoải mái.

Trong giờ ăn trưa, Du Hàn nén không được tò mò: "Chính xác thì fanclub do Đường An Nhiên lập ra nhằm mục đích riêng, giờ không còn cô ta quản lý nữa vậy cái fanclub đó dẹp chưa?"

Đổng Minh khinh khỉnh khịt mũi: "Dẹp đâu mà dẹp, cho dù không có Đường An Nhiên thì cũng còn Trần An Nhiên, Ngô An Nhiên hay Triệu An Nhiên gì gì đó. Xời nói chung fan nữ nhà cậu ta vẫn còn đông đúc chán, nghe đâu tháng trước vừa có hội trưởng fanclub mới nhậm chức kìa".

"Đừng nhắc chuyện này nữa được không?" Môn Cảnh khó chịu ra mặt, bực mình vứt luôn phần cơm đang ăn giở. Chính vì cái fanclub rắc rối đó còn tồn tại mà Uyển Thư cứ hay giận hờn vu vơ.

Nguyên nhân nghe có hơi trẻ con lại khiến Cảnh Soái đau đầu muốn chết. Chuyện kể rằng vị Kim tiểu thư nào đó mặc dù 'khó ở' với cái fanclub nào đó, vậy mà cứ không nhịn được lòng hiếu kỳ, âm thầm mò vào tận trang group của người ta xem coi bọn họ bàn luận cái gì.

Nào ngờ đập vào mặt một đống acc đặt tên như <Vợ hờ của Cảnh Soái> <Phu nhân của Cảnh Soái> <Tiểu thiếp của Cảnh Soái> <Nô tì của Cảnh Soái> . . . Đầy đủ các thể loại 'Của Cảnh Soái'. Một điểm chung là bọn họ đều gọi Môn Cảnh bằng biệt danh "Chồng em".

Uyển Thư đọc xong mà máu dồn lên não, nàng trách bản thân tự làm tự chịu, khi không nửa đêm nửa hôm rảnh rỗi mò vô xem hết tất cả nội dung trong group chi giờ mất ngủ luôn. Cái sáng hôm sau vừa nhìn mặt Môn Cảnh là giận luôn.

Môn Cảnh cảm thấy bản thân oan ức không để đâu cho hết. Cô tự hỏi cùng là phụ nữ mà sao Kim tiểu thư khó hiểu thế?.

Nhìn Môn Cảnh như gặp tam tai đại hạn, Đổng Minh hả hê vui đáo để, cậu chàng kiểu 'miễn sao cậu đau khổ' nhiệt tình chọc nguấy vết thương vốn đã lở loét của Môn Cảnh, bị cô dọng cho phù mỏ mới chịu nín họng.

Chiều tan học, ba đứa chia tay nhau ở cổng trường. Du Hàn hoà cùng dòng người tấp nập, lẳng lặng đứng đợi xe buýt bất chợt điện thoại trong túi run lên.

Đúng lúc xe buýt tới trạm dừng, một đám học sinh choai choai chen chúc ùa lên xe. Riêng Du Hàn quành đi hướng ngược lại, mở điện thoại ra xem ai.

Số điện thoại lạ nhưng đối với cô nó không hề lạ chút nào.

"Alo cô ạ"

"Z, nghe bảo cháu đi học lại rồi, vết thương khỏi hẳn chưa?"

"Đã khỏi hoàn toàn rồi ạ"

"Hiện giờ cháu có đang bận gì không?"

"Dạ không, cháu vừa tan học"

"Vậy gặp nhau ở chỗ cũ nhé, cô có vài thông tin mới"

"Vâng" Du Hàn lễ phép trả lời rồi cúp điện thoại.

6 giờ 45 phút, Du Hàn có mặt tại Trúc Tử Hiên một quán trà đạo.

Cô quen đường quen lối đi thẳng vào trong một gian phòng, ngồi xếp bằng sau chiếc bàn thấp lè tè, đối diện là một người phụ nữ ăn vận sang trọng, tuy đã ở độ tuổi trung tuần nhưng nhờ bảo dưỡng nhan sắc mà trông chẳng hề già chút nào.

Minh chứng là hơn hai chục năm về trước bà từng thống trị top đầu những mỹ nhân xinh đẹp ngời ngời vạn người mê, ảnh hưởng lớn trong giới giải trí đặc biệt là mảng điện ảnh. Từng một thời huy hoàng nắm giữ danh hiệu Ảnh Hậu suốt nhiều năm.

Du Hàn hướng người phụ nữ kia cáo lỗi: "Thật ngại quá cô Tử Đằng, cháu đến muộn".

Cố Tử Đằng pha hai chén trà, đẩy nhẹ một chén đến trước mặt Du Hàn. Bà mỉm cười hiền từ như bậc trưởng bối trong gia đình: "Tiểu Hàn lại khách sáo rồi".

Chương trước Chương tiếp
Loading...