[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi
Chương 74: Hai Ta Là Ruột Thịt
Thời điểm Du Hàn tỉnh dậy đã quá giữa trưa, cô mơ màng mở mắt đầu óc đau điếng quay cuồng, giống như vừa chơi tàu lượn siêu tốc vừa bị ai đó ngồi ghế sau dọng chiếc búa tạ xuống đầu. Đập vào mắt là trần phòng trắng tinh, cùng mùi thuốc sát trùng gay mũi liền biết ngay mình đang nằm trong bệnh viện rồi.Trí não cô hỗn loạn, nỗi sợ hãi hoang mang tột độ xâm chiếm cơ thể, khiến cả người cô bất giác run lên bần bật. Hình ảnh cha mẹ nằm trên giường bệnh, toàn thân đắp vải trắng vẫn còn hằn sâu trong tâm trí, ám ảnh cô như ngày nào.Cái gì mà "Tôi đã vượt qua nỗi sợ" cơ chứ, đúng là tự lừa mình dối người. Hơn ai hết cô biết nó sẽ đeo bám theo cô giống như một loài ký sinh, không buông tha không bỏ qua vĩnh viễn dính chặt lấy cuộc đời cô—— cho đến khi cô chết.Du Hàn co đầu ngón tay, lúc này mới phát hiện tay mình đang bị nắm chặt. Cô liếc mắt ngó xuống dưới thấy Cơ Giao nhoài nửa thân trên nằm ở trên giường ngủ mê mệt, hai tay nàng nắm lấy tay cô ôm nó vào trong lòng ủ ấm. Có lẽ tư thế ngủ không thoải mái nên chân mày nàng cứ nhíu lại rất khó chịu.Cô định duỗi tay phải ra để chỉnh lại chiếc chăn mỏng đang sắp tuột khỏi người nàng, ai dè vừa mới động nhẹ, bả vai lập tức truyền đến cảm giác nhói thấu xương tủy, sánh ngang đi độ kiếp.Du Hàn không nhịn được nhăn mặt hít sâu một hơi khí lạnh, tay phải vừa nâng lên liền mất hết khí lực rơi "Phịch" xuống chăn, đánh thức Cơ Giao vốn ngủ chập chờn.Cơ Giao dụi mắt, phản ứng có chút chậm chạp, chờ đến khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng xót xa của Du Hàn đang chằm chằm dán trên mặt mình, nàng mới bần thần ngồi bật dậy, mừng rỡ xoa lấy xoa để hai má cô như muốn xác định:"Hàn, chị tỉnh rồi sao?".Lần đầu tiên nghe nàng chỉ gọi mỗi tên mình, cảm giác thân thuộc chợt ùa về, hình như cô gái bé nhỏ hay hiện hồn về trong mọi giấc mơ của mình đều gọi như thế.Cô khẽ gật đầu, cất giọng khàn khàn: "Xin lỗi, đã khiến em lo lắng".Mắt nàng đỏ hoe, rơm rớm hơi nước, nàng vội nghiêng đầu đi lau nước mắt đang không kiềm chế được mà chảy xuống tràng giang đại hải. Sụt sùi mấy cái rồi quay lại, giọng mũi nặng nề nhưng khóe môi vẫn gượng cười:"Chị tỉnh làm em mừng lắm, lúc chị hôn mê em sợ hãi vô cùng...."Sợ rằng cô sẽ lại giống như năm xưa, tỉnh dậy rồi xoá sạch hết toàn bộ ký ức về sự tồn tại của mình ra khỏi cuộc đời cô. Nếu chuyện đó tái diễn thêm lần nữa, nàng không chắc mình còn chống đỡ nổi nữa không hay suy sụp đến mức tuyệt vọng."Đừng khóc, tôi thực sự không sao" cô cố chấp muốn nâng tay phải lên lau dòng nước mắt ướt nhoè vươn trên gò má nàng.Cơ Giao phát hoảng giữ tay cô nhét lại vào chăn, tạm thời quăng buồn rầu ra sau đầu mà lên giọng cằn nhằn:"Không sao cái con khỉ, bị ngã vỡ đầu khâu cả chục mũi, bả vai phải thì trật khớp, cổ tay trái thì gãy, xương cột sống cũng nứt, hai chân chị bị sây sát chảy máu cũng không nhẹ đâu. Đừng có cử động lung tung, cổ chị đang bị nẹp cố định đó".Cơ Giao ấn chuông báo trên đầu giường, rất nhanh bác sĩ cùng y tá xuất hiện kiểm tra cho cô, chờ họ xác nhận tình trạng sức khoẻ của cô không gặp vấn đề gì, Cơ Giao mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể cứng ngắc nãy giờ vì khẩn trương."Trông tôi như xác ướp Ai Cập ý, kiểu này lúc di chuyển chắc nhảy cà tưng cà tưng thôi" thấy Cơ Giao im ắng hơn bình thường, nên Du Hàn tìm chút chủ đề để xoa dịu bầu không khí nặng nề.Cơ Giao đang cúi đầu thổi thổi muỗng cháo loãng chuẩn bị đút cho cô ăn, nghe cô diễn tả vừa bực mình vừa thương xót, hậm hực nhét muỗng cháo chặn miệng cô lại, tức giận chất vấn:"Sao lúc phóng ngựa bạt mạng không nghĩ tới hậu quả sẽ như vầy đi. Hừ, đáng đời, lần sau còn dám tái phạm đừng trách em đánh cho què luôn, khỏi báo" dứt lời nàng trừng phạt vỗ nhẹ lên đùi cô.Du Hàn lần đầu tiên không giữ hình tượng bật cười khùng khục, vô tình động trúng vết thương đau đến xuýt xoa mấy hơi liền. Cơ Giao khẩn trương ngăn chặn hành động kích động của cô, răn đe một thôi một hồi mới áp chế cô ngoan ngoãn nằm yên, không động tay động chân lung tung nữa.Đôi khi Cơ đại tiểu thư thắc mắc, sao cái kẻ lớn tướng này lúc lành lặn thì giả đứng đắn lạnh lùng, mà lúc thương tật thì hành xử như đứa trẻ con vậy, nháy mắt cảm xúc cứ thay đổi xoành xoạch. Có khi con người này mất chứng đa nhân cách không chừng.Cơ Giao nghĩ chơi chơi thôi chứ nào đặt nặng vấn đề đó, chỉ cần cô vui là được, cô vui nàng cũng vui, nàng còn mong cô cười nhiều hơn cơ.Du Hàn thấy nàng cuối cùng cũng chịu nở nụ cười tươi tắn thật lòng, mới an tâm nhẹ nhõm. Xem ra cảm xúc tiêu cực của nàng vơi đi phần nào rồi, Du Hàn hỏi lãng sang chuyện Lyon và Ái Nghiên nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của nàng:Quả nhiên Cơ Giao bị cuốn theo câu hỏi của cô tạm quên đi phiền muộn, nàng cho cô hay rằng hai người bọn họ sáng nay trở về thành phố A trước rồi, sớm mai bắt chuyến bay về Anh quốc.Nàng kể vắn tắt nguyên nhân vụ tai nạn, cùng cuộc đối thoại giải quyết mâu thuẫn giữa mình và Ái Nghiên, rõ ràng khóe môi nàng mấp máy ý cười hài lòng, chứng tỏ hai chị em họ đã chịu giảng hoà.Hai chị em ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang đối diện phòng bệnh Du Hàn.Ái Nghiên chủ động trải lòng trước: "Nhớ hồi nhỏ chưa hiểu chuyện em đã ghét chị, hận chị, trách chị, oán thán cuộc đời sao lắm bất công. Cùng là chị em máu mủ ruột thịt nhưng chị có tất cả, còn em như một tên khất cái sống vất vưởng nay đây mai đó ngửa tay chờ đợi người ta bố thí. Lớn lên thêm vài tuổi, vào một đêm đông lạnh lẽo khuya khoắt em vô tình thấy cảnh chị bị phạt quỳ trong thư phòng, vì không đạt chỉ tiêu thành tích mà ông ta yêu cầu. Lần khác lại thấy chị chăm chỉ luyện piano thâu đêm suốt sáng, đôi tay run rẩy rã rời muốn bong tróc cả móng, vẫn không khiến ông ta hài lòng.Em tận mắt chứng kiến ông ta dùng cây thước gỗ đánh chan chát lên hai tay của chị, lúc ấy chị rất kiên cường tuy mếu máo đau đớn mà vẫn quyết không khóc không nháo. Về sau em mới biết vì muốn đào tạo chị thành người thừa kế hoàn hảo ưu tú trong mắt công chúng, mà ông ta nghiêm khắc tàn bạo bắt ép ra lệnh một đứa nhỏ tuổi ăn tuổi chơi cắm đầu cắm cổ vào học hành, một tuần bảy ngày không một ngày nghỉ kể cả chủ nhật. Em chợt suy nghĩ đôi khi bị đối xử ghẻ lạnh cũng là một điều may mắn, so với một thứ rác rưởi bị vứt bỏ như em thì chị đáng thương hơn gấp nhiều lần. Cuộc sống ngậm thìa vàng chẳng hề sung sướng như em tưởng, chân chị đầm đìa máu thịt bước đi trên con đường khổ đau gập ghềnh gai nhọn. Không biết từ bao giờ mà ghen ghét đố kỵ trong em chuyển sang cảm thông, rồi dần dần trở thành ngưỡng mộ. Nhưng khoảng cách giữa hai ta xa tận trùng mây, chị đứng trên đỉnh hào quang rực rỡ còn em nằm dưới đáy vực sâu thăm thẳm.Em không đủ tư cách gọi một tiếng "Chị hai", không đủ dũng khí cầu xin chị tha thứ. Em quyết tâm đặt chị làm mục tiêu phấn đấu cố gắng, chứng minh năng lực, để một ngày nào đó cùng chị đứng ngang hàng, kể cho chị nghe mong ước bấy lâu nay của mình chỉ đơn giản là gọi một tiếng "Chị hai" thật lòng. Nhưng em càng ngày càng lún sâu vào cái mục tiêu do chính mình đặt ra, để rồi hoàn toàn lạc lối.Cám ơn chị, chị hai... cám ơn chị đã tạo điều kiện để Lyon xuất hiện trong cuộc đời xám xịt tăm tối của em, lúc em đang lạc lối trong chính mê cung của mình, Lyon đã dang tay cứu vớt em ra khỏi nơi đó. Tuy nhiên..."Ái Nghiên bất chợt cười tự giễu: "Một lần nữa lòng đố kỵ trong em lại mon men trỗi dậy, Lyon xuất hiện là vì chị, làm mọi thứ cho em là vì chị, thực hiện toàn bộ yêu cầu dù vô lý nhất cho em cũng đều vì muốn chị vui vẻ hài lòng. Em tự hỏi tại sao ai cũng yêu mến chị, còn em chẳng khác nào một loại tà ma ngoại đạo người người xa lánh. Em căm ghét bản thân mình, căm ghét thứ cảm xúc nhỏ nhen ích kỷ dễ dàng chi phối lòng mình, để rồi trong một phút giây nóng giận buông ra những lời lẽ cay nghiệt khiến em phải ân hận. Em không cầu mong chị rộng lượng tha thứ, chỉ xin chị đừng ghét em"."Tiểu Nghiên" Cơ Giao đánh gãy lời tự sự của Ái Nghiên, bắt lấy tay em gái đặt trong lòng hai bàn tay mình, thể hiện rõ hành động bao bọc chở che: "Chị không phải bồ tát sống chứa đựng lòng vị tha độ lượng, nhưng chị chưa bao giờ ghét em. Có điều chị vẫn là con người bằng xương bằng thịt, có hỉ nộ ái ố, tổn thương lẫn uất ức. Như em nói vinh quang mà chị có phải trả giá bằng chính máu thịt dưới chân mình, vẻ bề ngoài hào nhoáng mà em thấy cũng chỉ là lớp ngụy trang hoàn hảo. Chị không hề, không hề ưu tú xuất sắc như em tưởng tượng, chị không hề tự hào về điều đó.Nói cái này có lẽ em không tin, chị chẳng thà đổi tất cả để lấy một cuộc sống giống em, chí ít nó còn tự do tự tại, vô ưu vô lo, chứ không ham muốn trở thành một con chim Tước bị giam cầm trong lồng sắt chật chội, mặc người định đoạt, mặc người an bài số phận"Cơ Giao ngoảnh đầu nhìn thẳng mặt Ái Nghiên: "Tiểu Nghiên, nhìn đôi mắt này của chị đi, nó thừa hưởng từ ông ấy nhưng chị căm ghét nó vô cùng, em từng hỏi tại sao ai cũng yêu mến chị, vậy em có tận mắt nhìn thấy tuổi thơ chị trải qua thế nào không? Suốt quãng thời gian tiểu học, bạn bè trong lớp, trong trường bọn họ gọi chị là quái vật, họ kháo nhau rằng chỉ có đồ quái vật mới sở hữu loại màu mắt dị hợm giống như chị. Họ xa lánh, cô lập, nguyền rủa chị. Có một đoạn thời gian chị vì chuyện này mà nảy sinh lòng thù hận ông ta, phản cảm với chính thứ di truyền từ ông ta... Nhưng chị tuyệt đối không chối bỏ nó như cách mà em chối bỏ mọi thứ liên quan tới mẹ. Tiểu Nghiên, xuất phát điểm khác biệt của chúng ta không phải là lý do để em lấy ra làm cái cớ oán trách cuộc đời mình, trốn tránh không phải cách giải quyết hiệu quả, vấn đề vẫn nằm đó, chỉ là em tự lừa mình dối người thôi. Thay vì cứ mãi lún sâu vào bể bùn bế tắc, sao em không thử tìm cách để tháo gỡ nó".Ái Nghiên không ngờ chị hai cũng từng trải qua những cay đắng tủi nhục giống như mình, lòng nàng hổ thẹn vì đã luôn oán trách chị vô cớ.Nàng cúi gằm mặt cắn môi tự trách, Cơ Giao thình lình đưa tay vỗ về đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc, cử chỉ nâng niu cưng chiều, yêu thương mỉm cười:"Chúng ta là ruột thịt máu mủ chị em chứ không phải kẻ thù. Tiểu Nghiên, chị cũng có một mong ước đơn giản mong rằng từ đây về sau chúng ta sẽ thành thật với nhau hơn, đừng để những kẻ mang dã tâm bất chính có cơ hội chia rẽ mối quan hệ chị em mình. Nếu xảy ra vấn đề gì cũng đừng giấu trong lòng, chia sẻ với nhau, chúng mình cùng nhau tìm cách giải quyết, nhé!"."Chị hai" Ái Nghiên nghẹn ngào gọi một tiếng, giọng run run, vành mắt đỏ hoe rưng rưng hai hàng lệ. Tiếng gọi "Chị hai" lần này nghe thân thương đau lòng đến lạ.Trải qua hơn mười năm hiểu lầm chua xót oán hận thâm thù, cuối cùng hai chị em ôm chặt lấy nhau trong tiếng khóc nức nở của sự đoàn viên hạnh phúc. Lyon đứng xa xa quan sát hình ảnh ngập tràn ấm áp tình thân mà cảm động muốn khóc theo hai chị em, quen biết Cơ Giao năm mười lăm tuổi, đến năm hai mươi tuổi duyên phận đưa đẩy cho cô gặp gỡ Ái Nghiên.Có thể coi cô chính là người chứng kiến hết thảy mọi mâu thuẫn khúc mắc diễn ra giữa hai người, bao nhiêu lần đứng giữa cố gắng kết nối hoà giải là bấy nhiêu lần thất bại. Rốt cuộc nỗ lực của mình cũng tới ngày gặt hái thành quả rồi.Lyon cảm giác như mình vừa đạt được thành tựu rất vĩ đại, liền hưng phấn vui vẻ không tả xiết.Trước khi Lyon và Ái Nghiên chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Cơ Giao đắn đo suy nghĩ một hồi vẫn quyết định gọi Ái Nghiên lại:"Tiểu Nghiên, về bên đó nếu có thời gian rảnh thì thay chị đi thăm mẹ một chuyến đi, mười năm rồi chắc mẹ nhớ em lắm".Mẹ của họ hiện đang phải sống thực vật, cho dù ai đến thăm chưa chắc bà ấy cảm nhận được. Nhưng Cơ Giao tin rằng nếu là Ái Nghiên, nếu là em ấy đến thăm nhất định bà sẽ vui lắm, vì đứa con gái út đã chịu tha thứ phần nào cho mình rồi.Đôi chân Ái Nghiên như bị xịt keo dính cứng ngắt dưới sàn, đôi bàn tay rũ hai bên hông khẽ siết chặt, răng cắn lấy môi, ánh mắt đăm chiêu rõ ràng nàng đang đấu tranh nội tâm. Bỗng có một bàn tay nóng hổi bao trùm lên tay mình, vuốt ve động viên.Ái Nghiên ngẩng đầu phát hiện cặp đồng tử màu hổ phách của Lyon đang nhìn mình ôn nhu trìu mến, giọng cô dập dềnh như sóng biển rì rào:"Em cứ nói hết những gì mình suy nghĩ cho chị em nghe là được, không cần ép buộc bản thân đâu"Ái Nghiên như được cô tiếp thêm động lực, khẽ gật đầu chốt đáp án. Nàng xoay người trở lại mặt đối mặt cùng Cơ Giao, dõng dạc trả lời:"Em nhất định sẽ đến thăm bà ấy, thúc giục bà ấy liệu mà mau chóng tỉnh dậy để bù đắp lại quãng thời gian dài vô trách nhiệm bỏ bê hai chúng ta".Cơ Giao phì cười, cạn ngôn với cái độ mỏ hỗn của em gái mình.Đột nhiên trên mặt có thứ gì đó mân mê vuốt ve, âm ấm mềm mại, khiến Cơ Giao giật mình bừng tỉnh, hoá ra cái kẻ 'bất dung thứ' kia lại táy máy tay chân. Bất quá tam ba bận, nàng lần nữa đem tay cô nhét trở vào chăn, mặt đóng băng một tầng sương lạnh. Tủm tỉm cười trông hơi đáng sợ: "Thử động thêm lần nữa xem, coi em có chặt cái tay này không".Giọng điệu uy hiếp khí thế không nghe ra chút xíu giỡn chơi, linh cảm báo cho cô biết khả năng cao Cơ đại tiểu thư làm thật đấy không đùa đâu. Lập tức bật Mod sinh tồn nằm im re không dám nhúc nhích nữa."Bé con ngoan lắm" Cơ Giao hài lòng xoa xoa hai má Du Hàn, rồi cúi lưng thấp xuống hôn nhẹ lên môi cô như một món quà khen thưởng.Du Hàn vờ vịt hùa theo nàng, cùng nhau diễn vở kịch tình tiết kiểu giam cầm, ví dụ như 'nàng thụ yandere damdang bắt cóc tống tình chị công may mắn dưới tầng hầm' chẳng hạn. Hai con người cảm lạnh chơi vô cùng vui vẻ, chọc cho Cơ Giao cười khanh khách, nàng hào phóng tặng cho cô thêm một nụ hôn, lần này là nụ hôn sâu kéo dài rất lâu.Du Hàn phải nán lại bệnh viện tư nhân nhà Cơ Giao thêm hai ngày, kiểm tra chỉ số sức khỏe thật cẩn thận mới được xét duyệt chuyển về bệnh viện thành phố A. Vừa về không bao lâu thì người nhà của cô gồm anh hai, chú út, ông bà nội đã tới thăm, riêng hai đứa bạn thân vẫn đang trong giờ học chưa thể đến.Phòng bệnh phút chốc náo nhiệt, Cơ Giao giữ phép tắc lễ độ ngoan hiền cúi đầu chào hỏi ân cần cả nhà Du gia, nhưng không chịu rời đi mà vẫn ngồi tại chỗ nắm tay Du Hàn trông nom cô. Trong phòng trừ ông bà nội ra thì có mỗi Du Quân biết mối quan hệ giữa hai người, còn chú út chỉ lờ mờ nghi ngờ mà thôi.Cơ Giao rất được lòng ông bà nội Du gia, nhờ vẻ ngoài xinh đẹp xuất sắc không chê vào đâu được, cùng cách đối đãi trưởng bối ân cần chu đáo, ăn nói thì khéo léo tinh tế. Lúc cả nhà cười nói rôm rả, Cơ Giao đành ngậm ngùi quyến luyến buông tay Du Hàn để ra ngoài nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia là thư ký Lâm, ông khẩn trương cấp báo cho nàng hay tin chiều nay chủ tịch sẽ bay về nước. Dù trước đó ông đã cố gắng che giấu chuyện nàng đi nghỉ lễ cùng Du Hàn, nhưng nếu đại tiểu thư còn nấn ná ở lại bệnh viện thêm ngày nào, thì chuyện hai người ở chung mấy ngày vừa qua sớm muộn cũng bị phanh phui.Tim Cơ Giao hẫng một nhịp, nàng hít thở sâu thu lại bình tĩnh dặn dò thư ký Lâm mấy câu rồi cúp máy. Nàng quay lại vừa đúng lúc y tá bước vào nhắc nhở người nhà nên để bệnh nhân được nghỉ ngơi nhiều hơn.Bọn họ nghe lời rời khỏi phòng, kéo nhau đi tìm bác sĩ điều trị hỏi thăm tình trạng của Du Hàn.Nhân cơ hội đó Cơ Giao lẻn vào bên trong, nói cho Du Hàn biết chuyện cha mình sắp trở về, đồng nghĩa thời gian tới hai người không thể gặp nhau thường xuyên.Nhìn nàng buồn rầu lưu luyến bịn rịn, Du Hàn cưng chiều an ủi, bảo rằng hai người vẫn duy trì gọi điện thoại hoặc nhắn tin được mà. Nhưng Cơ đại tiểu thư không chịu, cứ nũng nịu ăn vạ.Phản ứng trẻ con cute phô mai que của nàng làm Du Hàn động tâm, yêu thương muốn chết. Định bụng duỗi tay đến cưng nựng bẹo má nàng một cái, ai ngờ đại tiểu thư quay ngoắt thái độ sừng sộ trừng cô đầy cảnh cáo. Du Hàn chưa kịp đội mũ bảo hiểm suýt bị cua bể đầu, cô biết thân biết phận lập tức rụt tay về.Bàn đến chính sự, để tránh tai vách mạch rừng cả hai đồng tình phương án nếu lỡ chạm mặt nhau nơi công cộng sẽ vờ lạnh nhạt xa cách, diễn giống như hai người thực sự đã chia tay, hoàn toàn chấm dứt mọi tình cảm vậy.Kể từ hôm đó Cơ Giao không tới bệnh viện nữa, nhưng luôn luôn chủ động gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho cô vào mỗi tối. Tuy cách xa hai người vẫn cảm thấy rất gần gũi, từng lời tâm sự thâm tình hay những dòng tin nhắn gửi gắm nỗi nhớ nhung tha thiết.Du Hàn nằm viện một tháng mới được bác sĩ cho phép xuất viện về nhà dưỡng thương. Vết khâu trên đầu đã được cắt chỉ từ lâu, khớp bả vai và khớp cổ lành hẳn hoàn toàn, vết rạn nứt trên xương cột sống thì gần lành, chỉ còn cổ tay trái vẫn đang bó bột, Du Hàn bị anh hai bắt ở nhà nghỉ ngơi thêm dăm bữa nửa tháng nữa.Môn Cảnh và Đổng Minh mỗi chiều tan học đều chạy đến Du gia, giúp cô ôn tập bài vở bỏ bê hơn tháng qua. Cũng trong giai đoạn này hai đứa kể cho cô nghe chuyện Cơ Giao bỗng nhiên nghỉ học không đến trường, cứ như bốc hơi biến mất không lưu lại dấu vết gì.Thật ra chuyện này cô biết từ tuần trước rồi, Cơ Giao gọi điện than thở rằng chủ tịch Cơ Hùng muốn nàng tập trung thời gian cho công ty, vừa học vừa làm tại công ty hiệu quả hơn, không cần lãng phí thời gian đến trường. Nàng không làm trái được, bởi đây chính là 'thiết quân luật' do ông ta đặt ra, luôn có người giám sát nàng mọi lúc mọi nơi.Đêm qua còn ai oán với cô rằng mấy lão già giáo sư giao cho mình cả núi bài tập, làm mãi không xong, cộng thêm một đống sổ sách công việc đau đầu nhức óc do người cha tuyệt vời của mình giao cho. Nàng sắp bị vắt kiệt sức thành thây ma đến nơi rồi.Du Hàn nghe mà lòng đau như cắt, nhưng không làm cách nào để san sẻ gánh nặng cùng nàng được, chỉ đành bất lực ở bên bầu bạn an ủi dỗ dành.