[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi

Chương 70: Tâm Sự



Lúc này trong cabin tối đen như mực, chắc do bão bùng đường dây gặp sự cố nên tạm thời mất điện. Còn may có ánh lửa hắt ra từ lò sưởi, đỡ phải mò mẫm trong bóng tối.

Đem Cơ Giao cẩn thận thả lên ghế sofa, Du Hàn cầm theo điện thoại bật chế độ đèn pin, rồi chạy vào phòng tắm lấy áo choàng tắm cùng hộp cứu thương. Do tay chân Cơ Giao đều bị thương, nên Du Hàn phải giúp nàng cởi bỏ quần áo ướt ra, Cơ đại tiểu thư chẳng những không hề ngại ngùng, thậm chí còn ngoan ngoãn phối hợp động tác với cô.

Cơ thể bạch ngọc trắng muốt hiển lộ trước mắt Du Hàn, nhưng cô hiện không có tâm tình để mà chiêm ngưỡng mỹ cảnh hoạt sắc sinh hương này, dẫu sao mấy vết thương của nàng vẫn quan trọng hơn. Mang suy nghĩ cực kỳ chính nhân quân tử, Du Hàn giúp nàng lau sạch mình mẩy khô ráo, xong lại giúp nàng mặc áo choàng tắm.

Vô tận ôn nhu cưng chiều lau khô tóc cho nàng tránh để nàng nhiễm lạnh, đi đốt vài cây nến, châm thêm củi lò sưởi, bấy giờ mới mở hộp cứu thương ngồi xuống đối diện nàng.

Lúc thoa thuốc trông thấy mấy vết trầy xước rướm máu, đặc biệt là mắt cá chân trái sưng phù tím bầm kia, như xát muối vào mắt vào tim Du Hàn, khiến lòng cô khó chịu cùng cực như bị gai nhọn tra tấn.

Cơ giao nhìn người nọ tỉ mỉ lại săn sóc chườm đá lạnh lên chân mình, động tác ân cần nhẹ nhàng làm cho nàng thật thoải mái dễ chịu, cơn đau suýt khiến nàng ngất đi kia dần tan biến, nàng giống như một con mèo lười nhác đang hưởng thụ chủ nhân vuốt ve bộ lông mềm mịn vậy.

Không nhịn được mà thả hồn theo mây, nhớ đến vừa rồi Du Hàn hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt trước cơ thể mình, còn một bộ đứng đắn giúp mình lau chùi thân thể.

Đôi khi Cơ đại tiểu thư thầm nghĩ liệu có phải Du Hàn bị lãnh cảm không?, chứ một người bình thường khi nhìn thấy người yêu mình lõa thể khẳng định sẽ bộc phát dã tính nguyên thuỷ, chín người thì chắc hết mười người hoá sói vồ tới.

Đằng này cô vẫn cứ trơ trơ, không một tia cảm xúc dao động, hay do nàng không đủ hấp dẫn? Nghĩ tới nghĩ lui Cơ Giao vẫn bác bỏ giả thuyết này. Bỏ qua cái đợt mình cho Du Hàn uống sữa kích dục, thì cái lần đầu tiên hai người tắm chung rõ ràng Du Hàn đã suýt không khống chế được muốn mình.

Cuối cùng Cơ Giao rút ra được kết luận: Du Hàn không phải lãnh cảm, không phải không có cảm giác, mà là chị ấy đang cố gắng kìm nén dục vọng của bản thân.

Nghĩ một hồi toát mồ hôi, Cơ Giao trong lòng hết sức quan ngại: Có khi nào nhịn quá mức rồi lãnh cảm thiệt luôn không ta?.

Trí tưởng tượng đang phiêu diêu xa tận đâu đâu, bất chợt bị tiếng nói chuyện của Du Hàn kéo giật ba hồn bảy vía quay về:

"Leo núi sao không đeo đai bảo vệ? Chính vì sự bất cẩn của em nên mới làm cho bản thân bị thương đó. Còn dám một mình leo núi trong thời tiết mưa giông, em không sợ mình sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm sao?"

Biết cô vì thương vì xót mình nên mới rầy la, nhưng vừa nghĩ đến chính kẻ đầu sỏ ngồi đối diện này là nguyên nhân khiến mình rơi vào thảm cảnh như hiện tại, Cơ Giao liền buồn bực dâng trào. Cho dù mình sai cũng nhất quyết phải cãi lại thành đúng:

"Là do ai hả? Là kẻ nào rảnh rỗi sinh nông nổi bất chấp thời tiết bão bùng một mình trèo lên đây, còn không thèm báo cho người khác một tiếng, làm người ta sợ hãi lo lắng sốt vó lên. Là cái kẻ chết tiệt ngu ngốc nào gây ra, chị nói nghe xem"

Bị Cơ đại tiểu thư phản dame chỉnh cho một tràn sang sảng, Du Hàn tức khắc cứng họng không phản bác được lời nào, vì từng câu từng chữ nàng nói đều đúng không hề sai gì. Cô đuối lý giơ hai tay tỏ ý đầu hàng, nhận mệnh bất hạnh cãi không lại nàng.

Phản ứng thức thời của Du Hàn làm Cơ Giao rất hài lòng, cũng không tiếp tục khi dễ cô nữa. Lúc này nàng mới phát hiện Du Hàn còn đang mặc quần áo ướt sũng, bản thân rõ ràng chật vật muốn chết còn quan tâm mình đầu tiên, cái con người ngốc nghếch hết thuốc chữa này.

Cơ Giao vừa tức vừa đau lòng, rút lại cẳng chân trái đang gác trên đùi Du Hàn, tiện thể giật luôn túi chườm đá trong tay cô. Một bên đẩy đẩy vai cô, thúc giục:

"Em tự làm được, chị mau đi thay đồ đi"

Nàng không nhắc chắc cô cũng chẳng nhận ra khác thường gì trên cơ thể mình, quần áo tóc tai bết dính trên thân thể sớm đã khô hơn phân nửa. Lạnh lẽo bao bọc toàn thân, không dám cậy mạnh cô nhanh chóng đứng dậy, nhưng vừa quay lưng đi thì Cơ Giao đằng sau kêu lên đầy kinh hãi:

"Du Hàn, lưng của chị"

Phía sau tấm áo sơ mi trắng tinh bị cạnh đá sắc nhọn cứa rách nát mấy chục vết, màu đỏ tươi của huyết dịch loang lổ toàn bộ sau lưng, trông như những đóa hoa bỉ ngạn nở rộ vừa đẹp đẽ lại ghê người.

"Làm sao?" Du Hàn thắc mắc không biết Cơ Giao có ý gì, vì thế vói tay ra sau lưng sờ soạng, chạm phải một mảnh ướt át, lúc thu tay về nhìn lại mới thấy cả lòng bàn tay mình dính đầy máu. Cô suýt thì quên mất lưng mình lúc trượt xuống vách đá đã bị thương.

"Àh, hèn gì nãy giờ cứ thấy ngứa ngứa sau lưng"

Du Hàn vô tư đùa giỡn, liền bị đại tiểu thư thiếu điều trừng rách mắt. Cơ Giao đối xử người bình thường luôn thanh lãnh xa cách, nhưng riêng cái kẻ hay thích chọc giận mình này thực khiến nàng muốn tăng xông máu, xuất huyết não. Chỉ duy nhất Du Hàn mới có thể đánh cho nàng hiện nguyên hình.

"Thay đồ xong ra đây để em giúp xử lý vết thương" thấy cô còn đứng tần ngần tại chỗ, nàng trợn mắt bất mãn cáu gắt: "Nhanh cái chân lên".

Du Hàn tằng hắng hai tiếng lập tức chạy đi thay đồ. Khác hoàn toàn lúc tắm chung lần đầu, hiện tại thái độ Du Hàn rất thoải mái ngồi đưa lưng về phía nàng, nới lỏng áo choàng tắm xuống hông để nàng dễ dàng bôi thuốc.

Nhìn mấy đạo vết cắt không sâu tuy nhiên chắc chắn cũng không hề nhẹ, nằm rải rác trên làn da trắng ngần, bắt mắt đến mức khiến lồng ngực Cơ Giao phập phồng buốt nhói. Tay nàng có hơi run rẩy mất bình tĩnh, quả tim nẩy đập bình bịch theo mỗi động tác trên tay mình.

Rõ ràng Du Hàn vẫn bất động thanh sắc, nhưng Cơ Giao lại bặm môi chau mày khổ sở, phảng phất giống như nàng mới là người đang bị lau thuốc sát trùng vậy. Gian nan đem toàn bộ vết thương xử lý xong xuôi ổn thỏa, Cơ Giao hoàn hồn thở nhẹ một hơi, đôi tay do căng thẳng thời gian dài mà trở nên bủn rủn mềm oặt mất hết khí lực.

Cho dù không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nàng, Du Hàn chỉ cần dựa vào cử chỉ đầu ngón tay run rẩy kia, để phán đoán chính xác điều nàng đang lo sợ.

Chỉ là vết thương nhỏ thôi nàng đã chịu không nổi rồi, nhỡ sau này mình gặp việc gì liên quan đến tính mạng...

Vội vàng lắc đầu, Du Hàn ném hết mấy thứ suy nghĩ linh tinh vớ vẩn đi chỗ khác. Chỉnh trang lại áo choàng tắm, cô nhanh chóng quay ngoắt người lại cùng nàng mặt đối mặt, cô phát hiện dưới vành mắt nàng đỏ hoe, con ngươi diễm lệ ân ẩn một màng hơi nước mỏng, chóp mũi hồng hồng, đôi môi chúm chím trề lên, trông vừa uỷ khuất vừa đáng yêu hết sức.

Phải nói ngàn năm có một hiếm lắm mới được diện kiến bộ dạng khả ái đáng thương của tiểu mỹ nhân, Du Hàn nhịn không được vui vẻ cười rộ lên. Tiếng cười êm dịu ấm áp ngân vang như chuông bạc chui vào lỗ tai nàng, khiến Cơ đại tiểu thư bất giác mặt đỏ tai hồng.

Nàng phẫn uất ngắt véo cánh tay cô, trợn mắt cắn răng: "Cười gì mà cười, bộ thấy người ta buồn rầu thì vui lắm hả? cái đồ không tim không phổi".

Du Hàn lập tức ngưng cười, trở về dáng điệu lạnh nhạt nghiêm chỉnh. Cơ Giao lấy làm ngạc nhiên tự hỏi tại sao hôm nay người này đặc biệt dễ nghe lời thế, thì chợt thấy cô nghiêng thân về hướng mình.

Cơ Giao cơ hồ theo bản năng nhắm tịt mắt lại, hai tay câu lấy cổ cô, đón nhận nụ hôn kinh diễm đầy bất ngờ.

Đêm nay Du Hàn cư xử thật lạ, bình thường một là nàng câu dẫn, hai là sử dụng thủ đoạn, thì cái kẻ cứng nhắc khô khan này mới chịu động thủ, sao giờ tự dưng chủ động vậy ta, hay bị ai dựa?

Du Hàn không hề hay biết Cơ đại tiểu thư tưởng mình bị quỷ ám, tính toán mời thầy trừ tà về trục vong. Cô hết sức chuyên chú tập trung vào nụ hôn triền miên dây dưa, đầu lưỡi ẩm ướt tiến quân vào trong lãnh địa đối phương, ra sức càng quấy.

Cơ Giao sau một thoáng mất tập trung cuối cùng lấy lại ý thức, cái lưỡi rục rè duỗi ra, cùng lưỡi người nọ chơi trò đuổi bắt. Du Hàn hơi híp mắt quan sát Cơ Giao hai mắt vẫn đang nhắm nghiền tận hưởng, sau một hồi rượt đuổi Du Hàn tóm được lưỡi nàng, ngậm nó vào trong miệng mình khe khẽ mút nhẹ.

Mi mắt cong dài của Cơ Giao tức khắc rung lên, nàng trợn tròn đôi nhãn thần xinh đẹp nhìn người kia, không ngờ bắt gặp cô cũng đang nheo mắt nhìn mình, khóe miệng rõ ràng cong lên mang theo ý cười trêu tức.

Hai má Cơ Giao nổi lên hai cục bông ửng hồng, nàng không chịu thua kém hé hàm răng cắn cắn môi cô, khiến cả hai nhất thời đều nhịn không được mà phì cười ra tiếng.

Cơ Giao chẳng mấy khi không để ý hình tượng ngửa tới ngửa lui cười khanh khách, nào ngờ bị Du Hàn đè xuống sofa hôn đến say xẩm mặt mày kéo dài vô tận, mãi tới khi nàng sắp tắt thở cô mới buông tha. Cơ Giao thở hổn hển, ngay lúc bầu không khí giữa cả hai đang nồng tình mật ý, thì bụng nàng đột ngột biểu tình réo òn ọt.

Du Hàn ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt cô tràn ngập tiếu ý. Cười tủm tỉm: "Xem ra tiểu hồ ly nhà tôi đói bụng rồi".

Dứt lời cô liền từ trên sofa ngồi dậy đi vào phòng bếp, lấy hai miếng cá phi-lê trên tủ đông, do cúp điện chưa lâu nên thực phẩm vẫn được bảo quản tốt. Cả gian bếp chỉ được ánh nến le lói chiếu sáng nên cô không làm mấy món phức tạp, chỉ đơn giản làm hai phần phi-lê cá áp chảo xốt chanh dây, rồi bưng ra vỗ béo tiểu hồ ly nhà mình.

Giải quyết xong vấn đề bữa tối, Du Hàn đem nệm trải gần lò sưởi cho cả hai ngồi, vì lo ngại sofa quá xa lò sưởi không đủ ấm. Cơ Giao chui rúc vào trong lòng Du Hàn, còn cô thì dùng một tấm chăn quấn quanh bao bọc lấy cơ thể cả hai, nàng tìm một tư thế thoải mái dụi dụi đầy thỏa mãn.

"Chắc em mệt lắm rồi, mau nghỉ ngơi đi" Du Hàn vuốt ve tóc nàng, ân cần dỗ dành.

Cơ Giao bĩu môi xem thường: "Chị coi em là heo chắc ăn xong rồi ngủ?".

"Tôi sợ em mệt nhọc thôi"

"Mới sẽ không, hiếm có dịp này tụi mình tâm sự đi"

Hai đứa hoàn toàn quên mất chuyện chia tay mấy hôm trước, giống như quay trở về thời gian yêu đương mặn nồng.

"Tâm sự gì?"

Cơ Giao ngập ngừng cắn cắn môi: "Ừm, chị muốn nghe chuyện của em không?"

"Rất sẵn lòng" trong chăn Du Hàn tìm kiếm hai bàn tay của nàng, nhẹ nhàng xoa tạo độ ấm.

Cơ Giao bắt đầu hồi tưởng lại câu chuyện xưa cũ mà bà ngoại kể cho mình nghe.

Cơ gia, gia tộc Taylor và hoàng tộc Diamond từ rất lâu đã hình thành mối quan hệ kiềng ba chân, từ nhỏ cha mẹ Cơ Giao và chú của Lyon thường xuyên gặp mặt trong các buổi tiệc giao lưu, từ đó trở thành những người bạn thuở ấu thơ.

Cha Cơ Giao tức chủ tịch Cơ Hùng sau khi hoàn thành cấp tiểu học tại Đại Lục, được cha mình đón sang Anh quốc nhập học trường trung học quý tộc chung với Taylor Eleanor và Diamond Louis.

Họ ngày càng trở nên thân thiết hơn, nhưng mối quan hệ bạn bè ấy lên cấp ba đã bị rạn nứt bởi mối quan hệ tay ba nghiệt ngã. Đôi bạn thân như thể tay chân Cơ Hùng và Diamond Louis cùng yêu say đắm nàng Taylor Eleanor, điều đáng buồn cho Cơ Hùng là Eleanor cũng phải lòng Louis.

Họ được mọi người khen ngợi là cặp đôi tuyệt phối do thần tình yêu nhắm trúng, tuy nhiên Cơ Hùng không phải người dễ dàng bỏ cuộc, anh ta vẫn cực kỳ lì lợm quyết tâm theo đuổi Eleanor bằng mọi giá. Điều này khiến cho gia đình nhà Taylor rất khó xử, vì họ không muốn mất lòng Cơ gia hay hoàng tộc Diamond.

Qua tốt nghiệp đại học, khi mà người người nhà nhà đều đồ rằng gia tộc Taylor sẽ kết thông gia cùng hoàng tộc Diamond, thì bất ngờ xảy ra biến cố ngoài dự liệu. Hoàng tộc Diamond đột ngột mở họp báo, tuyên bố về lễ đính hôn giữa Louis cùng với vị hôn thê từ trên trời rơi xuống, tạo nên cú shock chấn động giới truyền thông, vì lúc trước họ đã tốn biết bao nhiêu giấy mực cho cặp đôi quyền lực Louis và Eleanor, giờ tự dưng bể show.

Chuyện Louis còn chưa hạ nhiệt, thì ít lâu sau không biết Cơ Hùng dùng thủ đoạn gì mà có thể thuyết phục cha của Eleanor chấp nhận gả con gái cưng cho mình. Mặc kệ nàng sống chết cương quyết phản đối, hôn lễ vẫn được cử hành do hai bên gia đình đều đồng ý.

Trải qua một năm chung sống họ có với nhau hai thiên thần kháu khỉnh đáng yêu, đặt tên Cơ Giao và Cơ Ái Nghiên. Hai đứa nhỏ vừa lọt lòng, người ta đã dễ dàng nhận ra Cơ gia trưởng nữ giống cha, còn Cơ gia út nữ giống mẹ.

Dù cho hai người đến con cũng đã có, dù cho Cơ Hùng trao cho nàng tất cả tình yêu nồng nhiệt nhất của mình, nàng vẫn hững hờ lạnh nhạt không một tia dao động, cuộc hôn nhân ép buộc đối với nàng chẳng hề tồn tại tình cảm gì ngoài trách nhiệm gia tộc.

Tuy đối xử với Cơ Hùng lãnh đạm xa cách là thế, nhưng riêng hai cô con gái bé bỏng của mình nàng lại thương yêu vô bờ bến. Cơ Hùng đối với việc nàng hết lần này đến lần khác tổn thương mình vẫn không oán trách một lời, thật cố gắng khiến nàng từ từ chấp nhận mình, trở thành người cha người chồng mẫu mực.

Tuy nhiên một sự kiện xảy ra đã thay đổi toàn bộ mọi thứ, đó là vào một buổi tối mùa đông nửa năm sau, giới truyền thông lại một phen dậy sóng cơn địa chấn, khắp các mặt báo và thời sự tivi tràn ngập tin tức scandal, liên quan đến vụ bê bối ngoại tình giữa đại tiểu thư nhà Taylor và bá tước Louis.

Chiếc xe do Diamond Louis cầm lái chở theo Taylor Eleanor bị Paparazzi săn đuổi gặp tai nạn thảm khốc, cú va chạm khủng khiếp khiến chiếc xe tông nát dải phân cách lăn xuống con đèo.

Bá tước Louis trên đường cấp cứu đến bệnh viện không qua khỏi, còn Eleanor mặc dù may mắn sống sót, nhưng chấn thương não nghiêm trọng khiến nàng phải nằm một chỗ sống thực vật cho đến nay.

Vành mắt Cơ Giao đỏ hoe, nàng ra sức dựa sát vào lồng ngực Du Hàn, vội vàng tìm kiếm hơi ấm, hít lấy mùi hương quen thuộc, lắng nghe nhịp tim vững vàng của đối phương mới bình ổn một chút tâm tình.

"Sau vụ đó cha em trở về Trung Quốc một thời gian, năm năm sau quay lại ông ấy như biến đổi thành con người hoàn toàn khác, trở nên cực đoan và nghiêm khắc với em và Ái Nghiên. Em thì còn đỡ nhưng do Ái Nghiên quá giống mẹ nên ông ấy dồn nén bao nhiêu căm hận với mẹ trút hết lên đầu Ái Nghiên, thường hay sử dụng đòn roi trừng phạt em ấy, có thể nói Ái Nghiên trải qua tuổi thơ rất khốn khổ. Mang tiếng tam tiểu thư Cơ gia nhưng sống trong nhà không khác gì người ở, thậm chí địa vị còn thấp kém hơn cả người ở. Mỗi khi em không có mặt ở nhà, Ái Nghiên thường xuyên bị đám gia nhân khi dễ, bị bắt làm những công việc chân tay nặng nhọc, còn hay bị bỏ đói. Nhưng Ái Nghiên không hề hiền lành đâu, em ấy không dễ bị ức hiếp hay giỏi nhịn nhục như chị".

Cơ Giao nói tới đây thì phì cười, ngón trỏ chọt chọt trán Du Hàn, châm chọc: "Ai bắt nạt em ấy, em ấy sẽ tìm mọi cách trả lại kẻ đó gấp đôi"

Du Hàn bắt lấy ngón tay đang tác quái kia: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó em lén đi gặp ông bà ngoại kể cho họ nghe tình hình bên này, nhờ vậy mà Ái Nghiên mới kịp thời thoát khỏi nơi địa ngục trần gian gọi là nhà kia. Nhưng ác cảm mà cha dành cho Ái Nghiên quá sâu, gần như không thèm nhìn mặt hay lấy một câu thăm hỏi kể từ ngày em ấy về nhà ngoại. Về sau khi biết nguyên nhân khiến cha đối xử tàn nhẫn với mình, Ái Nghiên cũng bắt đầu trở nên căm hận mẹ, hận tại sao mẹ sinh ra mình lại giống bà ấy đến vậy, để mình phải rơi vào hoàn cảnh khốn cùng".

"Hai người họ giống nhau lắm sao? mẹ em và Ái Nghiên"

Cơ Giao gật đầu: "Ừm, em còn không tin được, Ái Nghiên lớn lên giống mẹ như hai giọt nước nói không ngoa thì em ấy chính là bản sao của mẹ, từ ngoại hình cho đến tính cách quật cường. Nhưng em ấy ghét mẹ nên ghét luôn ngoại hình của mình, em ấy thay đổi kiểu tóc nhuộm thành màu khác, đeo len để che màu mắt hạt dẻ di truyền từ mẹ".

Kể xong câu chuyện dài, Cơ Giao như trút hết bầu tâm sự chất chứa trong lòng bấy lâu nay, nàng nhẹ nhỏm thở ra một hơi. Du Hàn vòng tay ôm siết nàng càng chặt hơn:

"Em cảm thấy có lỗi với Ái Nghiên?"

"Ừm" giọng Cơ Giao nghe hơi buồn buồn: "Từ nhỏ cách ông ấy đối xử với em và Ái Nghiên khác biệt rất lớn, em được dạy dỗ nghiêm khắc để trở thành người thừa kế, còn Ái Nghiên bị đối xử giống như bao cát để trút giận hơn. Cùng là con ruột nhưng em có tất cả mọi thứ còn Ái Nghiên lại không có gì. Sau này em cố gắng làm mọi cách nhằm bù đắp cho em ấy, nhưng em ấy căn bản khinh thường điều đó, cho rằng em đang thương hại em ấy. Thậm chí cố tình gây chuyện khắp nơi để em giải quyết hậu quả, tính cách Ái Nghiên bướng bỉnh nổi loạn thực khiến em phải thay em ấy lo lắng về tương lai. Sợ rằng con bé sẽ sa đà vào con đường sai trái, nên em nhờ Lyon giúp đỡ tiếp cận kết thân cũng như giúp em trông chừng Ái Nghiên. Điều khiến em kinh ngạc là Lyon vậy mà có biện pháp chế ngự con bé ngổ ngáo ấy, biết an phận thủ thường hơn so với trước đây".

Nhắc tới đoạn này Cơ Giao chợt thay đổi biểu tình, mỉm cười yêu kiều quyến rũ vuốt ve cổ áo choàng tắm của người nào đó. Thanh âm ngọt nị còn hơn mật ong, rót vào tai Du Hàn:

"Hẵn chị cũng sớm nhận ra tình cảm đặc biệt mà Ái Nghiên dành cho Lyon rồi đúng không?. Vậy mà còn dám cả gan hợp tác cùng con bé đi chọc tức em, không sợ em đào huyệt chôn sống hai người xuống dưới đất sao?"

Biểu cảm quanh năm suốt tháng một màu của Du Hàn hơi đổi sắc, cô không thể phân biệt từ giọng nói nửa đùa nửa thật của nàng rốt cuộc có bao nhiêu phần trăm là thật, bao nhiêu phần trăm là giả.

Cơ Giao dễ dàng nắm thóp suy nghĩ của cô, nàng khẽ cười duyên dáng, hơi rướn người lên trước, đôi môi anh đào đụng chạm vành tai Du Hàn ịn một dấu son đo đỏ gợi cảm:

Chất giọng nũng nịu quyến rũ chết người không chừa đường sống: "Không ngại cho chị biết nhà em chuyên sản xuất giấm đó nha, mỗi lần đổ đủ cho nửa dân số thế giới ăn no cả tháng".

Chương trước Chương tiếp
Loading...