[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi
Chương 69: Gặp Nạn
Không khí trên bàn ăn im ắng lạ thường, ngoại trừ Cơ Ái Nghiên nhiệt tình gắp thức ăn cho Du Hàn, thì không ai mở miệng nói chuyện.Nhớ lại tình huống hồi nãy, nhìn đám người Lam Tề Hải bị 'áp giải' đi, cơn thịnh nộ của Cơ đại tiểu thư mới giảm xuống chút ít, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng nhẹ nhàng. Đột nhiên bàn tay phải của mình bị người kéo lấy, Cơ Giao giật mình phục hồi tinh thần nghiêng đầu nhìn sang người nọ.Du Hàn vẻ mặt ngưng trọng nắm lấy tay nàng, ngón tay cái của cô vuốt ve thật ân cần dịu dàng trên lòng bàn tay nàng.Lỗ tai Cơ Giao nhạy cảm nghe rõ tiếng thở dài cực nhỏ của cô."Có đau không?" Du Hàn để ý vừa rồi Cơ Giao tát Lam Tề Hải dùng lực rất mạnh, vì thế lòng bàn tay vốn trắng nõn của nàng hiện tại so với mặt Lam Tề Hải đỏ không kém.Du Hàn mày ngài nhếch cao, đuôi mắt phượng nheo lại, môi mỏng hơi mím chặt. Những biểu cảm này ngày thường vô cùng hiếm khi xuất hiện trên gương mặt của Du Hàn, giúp cho Cơ Giao biết được Du Hàn đang có bao nhiêu đau lòng mình.Mọi uỷ khuất, hờn dỗi, trách cứ mấy ngày qua phút chốc tan thành mây khói.Nàng ngoan ngoãn tuỳ ý cô giúp mình xoa bóp lòng bàn tay, cảm giác tê rần dần dần biến mất."Lần sau em không cần làm vậy, chỉ tổ tổn thương chính mình thôi"Tốt nhất trong hoàn cảnh đẹp đẽ lãng mạng này không nên nói gì cả, mở miệng cái vừa hay đạp đổ bầu không khí. Biểu cảm của Cơ Giao tức khắc quay ngoắt 180 độ, từ thoải mái hưởng thụ chuyển thành cứng ngắt âm trầm.Nàng hừ lạnh: "Ý chị là tôi lo chuyện bao đồng?""Tôi không phải ý đó" Du Hàn bất đắc dĩ đính chính: "Chỉ là...""Chỉ là chị quen với việc bị người ta sỉ nhục rồi, nên không cần ai đó giúp mình đòi công đạo?" Cơ Giao lại cắt ngang, nghiến từng câu từng chữ qua kẽ răng: "Du Hàn... rốt cuộc chị có còn chút gì gọi là lòng tự tôn không? bị xúc phạm nhân phẩm thậm tệ như thế mà không thèm phản kháng. Rốt cuộc là chị bị đứt mất dây thần kinh cảm giác, hay chị cho mình là thánh nhân đã thoát ly chốn hồng trần thế tục, không màn nhân tình thế thái? Ah~ vậy thì chị thật là đấng cao thượng, còn tôi đúng là kẻ hẹp hòi".Nàng giật mạnh bàn tay mình về, hùng hổ doạ người bực tức đùng đùng bỏ đi một mạch, không thèm quay đầu lại nhìn cô lần nào.Du Hàn như ngậm phải hột thị, đứng tần ngần nơi đó trông theo bóng lưng phẫn nộ của nàng. Xoa xoa mái tóc than thở một câu: "Lại chọc giận đại tiểu thư nữa rồi, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống".Không lâu sau Lyon cùng Cơ Ái Nghiên xuất hiện, họ không hề biết sự kiện ly kỳ hấp dẫn vừa xảy ra, mà Du Hàn với Cơ Giao tuyệt nhiên sẽ không nhắc đến. Dùng xong bữa trưa, nhân viên phục vụ mang lên điểm tâm được yêu cầu.Du Hàn một ly cafe đen, Cơ Giao một ly macchiato caramel. Nhìn hai loại thức uống như hai thái cực đặt trước mặt hai người, Lyon không khỏi cảm thán: Hai người này từ tính nết tới sở thích đều trái ngược nhau một trời một vực.Đến cả Du Hàn, Cơ Giao còn nhịn không được đi đánh giá thức uống trong tay đối phương.Du Hàn: Trông ngấy thế! chắc nhiều kem và sữa lắm, em ấy không sợ béo à?Cơ Giao: Nhìn gì đen thui thùi lùi vậy trời! chắc đắng ngét ra, đúng là chỉ có thánh nhân mới uống nổi loại cafe đó.Lyon đảo mắt qua lại giữa hai con người này, không hiểu mùi nồng đậm thuốc súng từ đâu mà ra, nhưng đoán là vừa rồi cả hai mới tranh cãi gì đó. Cơ Ái Nghiên lại không chút e dè đưa ra chủ ý đi dạo bờ hồ cho tiêu cơm, chỗ đó đang diễn ra một vài sự kiện rất thú vị.Ngoài dự đoán là Du Hàn từ chối phũ phàng thẳng thừng, mặc cho Cơ Ái Nghiên nói gì cũng không thể lay chuyển được, thậm chí nàng còn kéo cô qua bên kia nhắc cô nhớ chuyện hai người đang hợp tác giả người yêu. Đáp lại Cơ Ái Nghiên là cái nhếch mép thâm sâu đầy ý vị, Du Hàn lặng lẽ không tiếng động gỡ tay nàng ra, xoay người đi lên lầu. Cơ Ái Nghiên đầu tiên sửng sốt, bẵng hồi lâu rốt cuộc sáng tỏ tại sao ngày đó Du Hàn dễ dàng đồng ý lời đề nghị hợp tác của mình nhanh như vậy. Hóa ra không phải để chọc tức Cơ Giao, mà cô đã phát hiện tình cảm nàng dành cho Lyon, cố tình muốn xem mình diễn trò. Du Hàn ánh mắt thật tinh tường, nàng cứ đinh ninh mình che giấu kỹ lắm chứ.Du Hàn chân trước vừa đi khỏi, Cơ đại tiểu thư bên này cũng lấy lý do: "Giải quyết công việc" để quay về phòng.Từ chuyến đi hẹn hò đôi, giờ chỉ còn hai con người đứng đây quạnh quẽ."Vậy hai chúng ta đi thôi" Lyon lên tiếng phá vỡ cục diện sượng sùng giữa hai người, hơn nữa cũng không nỡ từ chối làm nàng buồn.Lông mày Cơ Ái Nghiên nhăn nhíu, bộ dạng tựa hồ đắn đo suy nghĩ, sau đó thật lâu mới miễn cưỡng gật đầu.———Thả người lên giường mắt nhắm nhưng không hề ngủ, cô đang chờ đợi. Quả nhiên chừng mười phút sau tiếng gõ cửa vang lên, Du Hàn nhanh chóng ngồi dậy đi ra mở cửa, nhận lấy ba lô leo núi từ tay nhân viên khách sạn, cám ơn anh ta song đóng cửa lại.Bên trong ba lô đã được chuẩn bị mọi vật dụng cần thiết cho chuyến leo núi, Du Hàn kiểm kê lại thêm lần nữa chắc chắn không thiếu gì mới yên tâm. Cô mở ba lô cá nhân của mình ra, soạn một bộ quần áo, đồ lót, tất chân, khăn riêng và vài quyển sách mang theo đọc cho đỡ chán, nhưng Du Hàn nào đâu hay trong số mấy quyển sách cô lấy vô tình kẹp chung với quyển của Đổng Minh, toàn bộ nhét vào trong ba lô leo núi.Đem trang phục leo núi mà nhân viên khách sạn chuẩn bị thay vào, kéo khoá kéo ba lô cẩn thận rồi đeo lên vai. Hoàn thành xong xuôi hết thảy, đứng nhìn quanh một vòng lúc này cô mới hài lòng rời khỏi phòng.Tại căn phòng nằm đối diện, Cơ đại tiểu thư hoàn toàn chẳng hề hay biết Du Hàn lẻn đi leo núi một mình. Nàng ngồi trước bàn laptop nghiêm túc tập trung giải quyết đống công việc mà thư ký Lâm vừa gửi đến.Nhắc đến vấn đề công việc Cơ Giao bỗng thấy tức cười, chuyện là sau khi nàng chính thức được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc, toàn thể nhân viên trong công ty lập tức nhao nhao bàn tán nghị luận sôi nổi, nhiều người ngưỡng mộ càng nhiều người ganh ghét, nhất là mấy lão già trong ban giám đốc lòng tràn đầy bất mãn nhưng ngoài mặt không dám tỏ thái độ. Họ cho rằng Cơ đại tiểu thư nàng giờ đây dưới một người trên vạn người, nắm giữ quyền lực tối cao thứ hai trong tập đoàn có thể tùy ý đưa ra mọi phán quyết.Tuy nhiên sự thật chẳng hề hào nhoáng như lời đồn, cha nàng tức chủ tịch Cơ Hùng giao cho nàng chức vị này chủ yếu để khảo nghiệm năng lực, giống như bắt nàng làm bài thi thử vậy. Mọi quyết định của nàng trong các dự án, nếu là hạng mục lớn thì phải thông qua sự đồng ý của ông, còn nhỏ hơn sẽ thông qua thư ký Lâm.Ngoài xử lý công việc được giao, nàng căn bản không có nhiều quyền hạn can thiệp vào chuyện trong tập đoàn. Vụ của Lam thị là do nàng lấy khí thế Cơ gia trưởng nữ để ép buộc thư ký Lâm thực hiện yêu cầu vô lý của mình.Chính xác thì cái chức vị phó tổng giám đốc chẳng khác gì bù nhìn, có tiếng mà không có miếng.Nàng như một con rối gỗ nằm trong tay cha mình, tuỳ ý ông điều khiển.Cái gọi là 'người thừa kế Cơ thị' chỉ sợ phải đợi sau khi ông ấy mất đi mới chính thức thuộc về tay nàng.Nhưng sớm thôi... khi nàng đủ trưởng thành, đủ năng lực, đủ sức mạnh để đối đầu với ông ta, nàng sẽ tự thân phá vỡ gông cùm xiềng xích này. Nàng không cho phép bất luận kẻ nào can thiệp vào hạnh phúc tương lai của mình.Giải quyết nốt số văn kiện mà thư ký Lâm gửi đến xong cũng đã gần 1h rưỡi. Đóng máy tính, nàng ngồi tại chỗ xoa xoa đôi mắt nhức mỏi do nhìn màn hình laptop thời gian dài, làm vài động tác giãn gân cốt rồi ngồi thừ người ra đó. Mà hễ rảnh rỗi phát là y như rằng nhớ lại lúc cãi nhau với Du Hàn. Hai tay chống cằm, hai má phình to, nàng bĩu môi từ trong mũi phát ra một tiếng hừ bất mãn: "Cái đồ không tim không phổi vô lương tâm, qua lâu vậy rồi mà còn không chịu thức thời vác mặt lại đây dỗ mình, chí ít cũng nên có chút thành ý xin lỗi chứ".Chị đã vô tâm thì đừng trách em vô tình.Nét mặt Cơ đại tiểu thư dần trở nên âm hiểm, nàng đi đến mở vali của mình, lục lọi tìm kiếm nửa ngày rốt cuộc moi ra dưới đáy vali một chiếc lọ nhỏ, kiểu dáng cầu kỳ, đặc biệt chạm khắc nổi trên bề mặt dễ dàng nhận ra hình ảnh hai người thiếu nữ đang khắn khít quấn lấy nhau.Đúng vậy đây chính là bùa yêu của Thái Lan với tên gọi 'bùa yêu nước hoa mê hoặc', hồi nửa tháng trước nàng có việc phải bay qua Thái hai ngày, sẵn dịp ghé chỗ một vị thầy pháp vô cùng nổi tiếng cao tay ấn, mua được thứ này, nghe đâu công hiệu mạnh hơn hẳn nước hoa kích tình bình thường.Mặc dù không tin vào mê tín lắm, nhưng thử chắc không sao, nếu quả thật hiệu nghiệm thì càng tốt, mà không hiệu thì... thôi, mất mát gì đâu nào.Nghĩ nghĩ tính toán một hồi, Cơ đại tiểu thư tự nhiên vui vẻ sảng khoái hẳn lên.Theo như lời vị thầy pháp đó hướng dẫn cách sử dụng, chỉ cần xịt nước hoa này lên người mình, nếu ngửi thấy sẽ khiến cho đối phương si mê quấn quýt, luôn nhớ nhung muốn gần gũi người yểm bùa.Cơ Giao phấn khích rất muốn thử ngay lập tức, nhưng nàng đủ tỉnh táo không ngu dại đi xịt ngay lúc này, lỡ mà để người khác ngửi thấy trước Du Hàn, nàng có mà ăn cám à?.Nắm chặt lọ nước hoa trong tay, Cơ Giao hứng trí bừng bừng chạy qua phòng Du Hàn gõ cửa. Từ gõ dần dần mất kiên nhẫn thành dọng rầm rầm, ai ngờ đáp lại nàng vẫn là cánh cửa đóng kín mít im lìm này.Cơ Giao nhíu mày đăm chiêu, tiếng đập cửa không tính là nhỏ cho dù là người ngủ say như chết cũng sẽ bị làm phiền đánh thức, đây rõ ràng là Du Hàn không có ở trong phòng.Nàng quay trở lại phòng mình, gọi điện thoại cho quản lý sảnh hỏi xem họ có nhìn thấy Du Hàn đâu không. Quản lý cung kính xin nàng chờ ít phút rồi vội vàng gọi cho các nhân viên để xác minh.Chờ hơi lâu, đang định dập máy xuống thẳng dưới sảnh hỏi kỹ càng, thì người quản lý quay trở lại nhặt lên ống nghe, khẩn trương báo cáo cho nàng biết rằng khoảng một tiếng rưỡi trước Du Hàn có nhờ nhân viên chuẩn bị hành trang leo núi cho mình, sau đó rời khỏi khách sạn rồi.Cơ Giao mặt hơi biến sắc.Con người đó thật là... rõ ràng trước đã thỏa thuận đi cùng nhau rồi mà, dám im ỉm chơi trò đánh lẻ.Nàng cắn môi, ánh mắt bùng cháy ngọn lửa phẫn uất, hiện tại nàng chỉ có một ý niệm duy nhất chính là đuổi theo nắm lấy đầu tên kia quánh cho một trận nên thân. Không một giây chần chờ nghĩ ngợi, Cơ Giao ngay lập tức chỉ thị quản lý chuẩn bị cho mình hành trang leo núi giống Du Hàn.Quản lý sợ hãi can ngăn: "Tiểu thư không được đâu, chỗ chúng ta sắp có bão rồi, leo núi bây giờ nguy hiểm lắm"."Bão?" quản lý nhắc nhở, Cơ Giao lúc này mới ngoảnh đầu chú ý ngoài cửa sổ, bầu trời có chút âm u, gió nhè nhẹ đập vào cửa sổ phát ra âm thanh cành cạch.Cơ Giao hỏi: "Cáp treo thì sao?"Quản lý xấu hổ trả lời: "Cáp treo sáng nay gặp trục trặc vẫn đang bảo trì, do bão nên tạm thời sáng mai mới mở lại"Cơ Giao hít sâu một hơi, giữ vững lập trường nhắc lại: "Đem trang phục leo núi lên đây, các anh có mười phút chuẩn bị ba lô vật dụng" dứt lời liền cúp máy.Núi Nam Dương nói cao không cao thấp không thấp, nhưng địa thế hiểm trở, phàm là dân leo núi sẽ đặc biệt ưa thích mức độ thử thách của nó, tính thời gian trung bình từ chân núi lên tới cabin trên đỉnh mất ít nhất hai tiếng, còn ngồi cáp treo thì mất vài phút thôi.Có lẽ bây giờ Du Hàn sắp đến chỗ cabin rồi, nhưng không hiểu sao đáy lòng Cơ Giao vẫn thấp thỏm trăm mối cảm xúc bất an. Nàng biết Du Hàn rất thận trọng, tuy nhiên dù chỉ là một phần trăm gặp sự cố ngoài ý muốn, vẫn khiến tâm nàng bồn chồn lo âu.Thay đồ xong, chẳng thèm để ý hình tượng mà chạy huỳnh huỵch xuống dưới sảnh. Quản lý mặc dù rất muốn lên tiếng khuyên ngăn, nhưng khi nhìn thấy mặt mũi đầy hắc tuyến của đại tiểu thư, giống như vật nguy hiểm dễ cháy nổ, động vào là banh xác, thì liền tự giác thức thời ngậm miệng mình lại.Dẫu sao chưa chắc khuyên nổi vị tiểu tổ tông coi trời bằng vung này.Hỏi rõ khu vực cabin của Du Hàn song đeo ba lô rời khỏi khách sạn, Cơ Giao giở bản đồ xác định phương hướng rồi thẳng một đường về phía lối đi lên núi.Khoảng hơn 2h rưỡi, Lyon cùng Cơ Ái Nghiên trở về từ bờ hồ, lẽ ra đã về từ một tiếng trước rồi, nhưng Ái Nghiên cứ kéo cô đi qua coi event này tới event kia. Mãi đến khi Lyon nhắc nhở nàng chuyện bốn người hẹn cùng nhau đi cáp treo lên núi, nàng mới chịu tạm dừng thú vui tao nhã của mình lại.Có điều Lyon cảm thấy thời tiết hình như không thích hợp lắm, mây đen mịt mù kéo đến giăng kín bầu trời, gió thổi cuồn cuộn từng đợt mạnh đến nỗi cả mặt hồ gợn sóng dữ dội, cây cối nghiêng ngả. Hỏi nhân viên ở đó mới hay tin sắp có bão, cả hai khẩn trương quay về khách sạn, liền nhận thêm cái tin động trời."Cái gì, Giao với Du Hàn lên núi rồi? Cáp treo cũng hỏng nốt?" Lyon gần như là rống to.Quản lý bối rối gật đầu.Lyon tiếp tục chất vấn: "Tại sao anh không ngăn cô ấy?"Quản lý áy náy ngượng ngùng: Hỏng lẽ nói huỵch toẹt ra là do tôi sợ mất việc?.Mà không cần hắn trả lời, cô thừa biết với bản tính ương bướng cứng đầu, dù trời có sập xuống cũng đừng hòng thay đổi quyết định của nàng, thì thèm để ai vào mắt chứ?.Cô hỏi vấn đề quan trọng hơn: "Vậy có hướng dẫn viên leo núi đi cùng nàng không?"Quản lý chính thức mắc nghẹn.Lyon thấy anh ta im re liền biết đáp án, không khỏi nổi sùng: "Các anh làm việc tắc trách vậy sao?".Lồng ngực tức giận phập phồng một hồi, rốt cuộc cô lấy lại bình tĩnh và lý trí. Cô nhấc chân muốn đuổi theo Cơ Giao, sợ rằng nàng đi một mình sẽ xảy ra chuyện bất trắc.Nhưng Ái Nghiên phản xạ cực nhanh túm chặt cánh tay cô giữ lại, nàng trợn trắng mắt trừng cô mắng xối xả:"Chị bị ngu hả? Cơ Giao đi được một tiếng rồi, giờ chị mới đuổi theo thì dùng tốc độ niềm tin và hy vọng chắc. Huống hồ nhìn thời tiết thế kia, có khi chị còn chưa đi tới nửa đường đã bị mưa giông quật cho té núi rồi".". . ."Lý lẽ của nàng xác đáng đến mức khiến Lyon phải câm nín."Có liên lạc được với cabin của Du Hàn không?" Cơ Ái Nghiên hỏi. Bởi vì trên đỉnh núi không có sóng điện thoại, nên muốn liên lạc chỉ có thể dùng điện thoại bàn."Có gọi mấy lần rồi, nhưng tín hiệu không ổn định lắm"Nghe thế, Lyon lại bắt đầu căng thẳng đứng ngồi không yên. Tìm giải pháp thiết thực nhất:"Hay gọi cho nhân viên cứu hộ đi, để họ đưa trực thăng lên đó hỗ trợ hai người về".Ái Nghiên giật giật khóe môi cười trào phúng: "Chị bớt lo bò trắng răng giùm cái, nhỡ hai người họ không bị gì, thậm chí đôi tình nhân người ta đang nồng tình mật ý với nhau trong cabin, đột ngột bị một đám nhân viên cứu hộ từ đâu xuất hiện phá đám. Để chị ta biết là do chị gây ra, còn không hận chết chị"Lần thứ hai Lyon cứng họng. Lòng thầm tấm tắc khen ngợi: Chung dòng máu có khác, trả treo y chang cô chị.———Du Hàn đem ba lô bỏ xuống tấm thảm trải sàn phòng khách, đầu tiên là đi đốt lò sưởi gạch, sau đó mới tham quan xung quanh cabin một vòng, kiểm tra cẩn thận cửa nẻo và vật dụng. Cửa nẻo chắc chắn an toàn, vật dụng đầy đủ.Quẹt ngón tay lên mặt bàn sofa, Du Hàn hài lòng gật đầu. Mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ, đồ vật này nọ được lau chùi bóng loáng không một hạt bụi, xem ra ngày nào nhân viên khu nghỉ dưỡng cũng lên đây dọn dẹp. Dẫu biết đó là điều hiển nhiên, cô chỉ cảm thán bọn họ làm việc rất có tâm thôi.Phủi phủi tay soạn quần áo rồi đi tắm, lúc ra còn cầm theo bộ đồ leo núi móc lên cây treo quần áo đặt cạnh lò sưởi gạch. Mùa đông ẩm mốc lại gặp thêm bão bùng, nếu để trong phòng tắm qua đêm, chắc chắn ngày mai cô sẽ phải mặc bộ quần áo lạnh ngắt trở về.Tuỳ tiện lấy một quyển sách leo lên sofa nằm duỗi thẳng người, vừa lắng nghe tiếng củi cháy tanh tách bên trong lò sưởi, vừa thưởng thức quyển sách hay. Tâm trạng Du Hàn thoải mái thư giãn cực kỳ, đến mức ngủ quên lúc nào không hay.Mãi cho đến khi tiếng sấm nổ rền vang mới khiến cô từ mộng đẹp giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng đem quyển sách ném lên bàn, uể oải ngồi dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Tia sét rạch ngang bầu trời, chớp nhoáng lúc sáng lúc tối như ngày tận thế, tiếng gió gào thét đập ầm ầm lên khung cửa sổ, từng hạt mưa nặng nề rơi lộp độp trên mái cabin, tất cả báo hiệu cho cô biết bão đổ bộ rồi.Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay mới nhận ra đã gần 4 giờ chiều, cô đứng dậy vừa tính đi châm thêm củi vào lò sưởi thì bất thình lình nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu này dã man đến độ lấn át tất cả những âm thanh khác.Chất giọng quen thuộc tới nỗi cho dù người nọ có lẫn vào trong đám đông nghìn nghịt, cô vẫn nhận ra, không thể sai... chính là nàng.Gần như không thèm nghĩ ngợi, Du Hàn ngay lập tức tông cửa xông ra ngoài. Rất nhanh tìm thấy Cơ Giao đang nằm co người ôm chân bên dưới cái dốc cao năm, sáu mét gần như thẳng đứng lởm chởm đá to nhỏ. Mưa to nước cuốn xối xả gây sạt lở nghiêm trọng lối mòn đi lên khu cabin, chắc Cơ Giao đã lì lợm cố gắng leo lên cho bằng được nên mới bị sẩy chân té ngã.Du Hàn không một giây chần chừ liền trượt xuống dốc đá, khiến cho da thịt quần áo bị góc cạnh sắc nhọn của mấy mảnh đá nhô ra cứa rách toé máu."Em mất trí sao, theo lên đây làm gì?" dù biết không phải thời điểm thích hợp, nhưng Du Hàn vẫn nhịn không được mà lớn tiếng chất vấn."Là nhờ ơn của ai ban tặng hả?" mặt Cơ Giao trắng bệch nhăn nhó đau đớn, cắn răng căm hận trừng mắt không chịu thua kém gân cổ cãi lại.Du Hàn bất đắc dĩ tạm thời tránh đôi co với nàng, chỉ khẩn trương ra lệnh: "Mau cởi ba lô em xuống"Chân trái của nàng bị bong gân, đầu gối chân phải thì bị trầy xước một mảng da lớn, khuỷu tay cũng bị xây xát nhẹ, hiện tại nàng đau đến muốn ngất đi cho khoẻ, nên ngoan ngoãn để Du Hàn giúp mình tháo chiếc ba lô nặng nề xuống.Du Hàn lấy từ bên hông ba lô dây thừng leo núi, lại ngẩng đầu nhìn lên dốc đá thầm mắng chính mình ngu ngốc. Ấy vậy mà trong tình huống nguy cấp lại không thể giữ được cái đầu lạnh lý trí, đúng là chỉ có Cơ Giao mới khiến cô trở nên hoảng loạn và mất kiểm soát."Chờ tôi một chút" Du Hàn nhẹ nhàng trấn an Cơ Giao, vuốt hết nước mưa đang che tầm mắt của mình, sau đó vừa nhanh nhẹn vừa khéo léo trèo lên lại dốc đá, gắn một đầu dây thừng vào một thân cây rắn chắc.Lần nữa tuột xuống dưới, lần này cẩn thận hơn một chút tránh né mấy mảnh đá nhọn. Nâng kéo Cơ Giao để nàng nằm úp sấp trên lưng mình, đem đầu dây thừng còn lại quấn quanh hai, ba vòng cố định lưng và mông của nàng dính chặt lên cơ thể mình. "Ôm cổ tôi thật chặt vào, đừng buông ra"Chờ nàng nghe lời ôm chặt mình, lúc này hai tay Du Hàn nắm kéo dây thừng, mũi chân vững vàng đạp lên mấy cạnh đá nhô ra, nước mưa trơn trượt nên mỗi bước di chuyển đều vô cùng thận trọng từng li từng tí, tránh không để xảy ra bất cứ sai sót nào, cũng chính vì vậy mà Du Hàn tốn rất nhiều sức.Mặt Cơ Giao dán sát cổ Du Hàn, lỗ tai nghe rõ tiếng cô thở hổn hển nặng nề, ngực trái cũng cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập như trống dồn của cô, dòng nước chảy ngang dọc trên trán lẫn thái dương cô đã không thể phân biệt là nước mưa hay mồ hôi. Tâm Cơ Giao vì cô sinh đau đến quên luôn cơn đau trên chân của bản thân.Mất hơn hai mươi phút để cõng một người trưởng thành lò dò leo lên con dốc đá nghiêng 75 độ cao năm, sáu mét. Dù cho Du Hàn một thân võ nghệ cao cường, thường xuyên rèn luyện thể chất, nhưng trong trường hợp này cơ thể cô vẫn bị dày vò muốn cạn kiệt sức lực.Hai tay bị dây thừng cứa đến rách da rách thịt máu chảy đầm đìa, gân cốt bắp cơ khắp mình mẩy căng cứng đau xót rã rời đồng loạt kháng nghị. Nhưng Du Hàn không dám lơi lỏng nghỉ mệt, cơn mưa như trút nước đang xối ào ạt lên hai người, gió lạnh thấu xương. Phát hiện toàn thân Cơ Giao đang run rẩy kịch liệt, lo lắng nàng dầm mưa hồi lâu sẽ cảm lạnh, nên cô gấp rút cởi bỏ sợi dây thừng quấn quanh hong hai người ra. Xốc lại Cơ đại tiểu thư đang xiêu xiêu vẹo vẹo trên lưng mình cho ngay ngắn, song dùng tốc độ nhanh nhất chạy về cabin.