[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi

Chương 29: Đại Hoạ



Tiếp mấy ngày sau không còn thấy kẻ kia nhắn tin quấy rầy nữa, cũng chẳng có chuyện nguy hiểm gì xảy ra, Môn Cảnh dần dần thả lỏng tâm trạng căng thẳng mấy ngày vừa qua, tuy nhiên những lời hù dọa sẽ làm hại Uyển Thư, kèm theo mấy tấm ảnh vẫn khiến Môn Cảnh phải dè chừng và cảnh giác.

Bẵng đi một thời gian sống yên biển lặng, Môn Cảnh cũng không còn để ý chuyện này nhiều nữa. Mãi cho tới một hôm, vào giờ nghỉ giải lao ba mươi phút tiết buổi chiều, Môn Cảnh và Uyển Thư cùng hẹn nhau đến phòng nhạc ăn bữa nhẹ.

Môn Cảnh lú đầu vào phòng nhạc ngó nghiêng kiểm tra cẩn thận một lượt, sau khi đã xác định vườn không nhà trống rồi mới lẻn vào trước, Uyển Thư nắm lưng áo cô theo sát phía sau, có cảm giác hai đứa lén la lén lút như ăn trộm ý.

Tuy nhiên Kim tiểu thư lại thấy cực kỳ phấn khích khi trải nghiệm cảm giác yêu đương vụng trộm kiểu này.

Hai đứa lựa chọn một góc kín kẽ, tránh ai đó đi ngang cửa phòng hiếu kỳ nhòm ngó vào, có điều nếu nhìn qua cửa sổ vẫn bị lộ phần đầu, mà chắc không sao đâu, vì Môn Cảnh đã xem thời khóa biểu rồi, hôm nay chỉ có lớp 3-5 học nhạc vào tiết ba buổi sáng thôi.

Trải tấm thảm mỏng, đặt hộp giấy đựng bánh và bình nước giữ nhiệt xuống, dù không mấy mặn mà với đồ ngọt, nhưng do Uyển Thư tự tay làm nên Môn Cảnh háo hức mở hộp bánh ra xem, lập tức mùi bánh trứng thơm phức bay ngào ngạt khắp phòng

"Tối qua là lần đầu tiên em làm bánh sao? Thật khó tin"

Uyển Thư vặn nắp bình giữ nhiệt, rót một ít trà hoa cúc đưa cho Môn Cảnh

"Ừm, là nhờ bác gái chỉ bảo rất tường tận, công nhận bác gái nấu ăn ngon ghê luôn, món gì bác cũng biết nấu, cứ như đầu bếp nhà hàng chuyên nghiệp ý"

Môn Cảnh nhấp một ngụm trà sảng khoái, song quay qua cười trêu chọc với Uyển Thư

"Mẹ chồng mà nghe em khen, chắc đỏ phổng cả mũi"

Liền bị nàng lườm nguýt một cái, rồi khịt mũi khinh khỉnh "Hứ... ai là vợ của chị?"

Môn Cảnh nhướn mày, cười khúc khích "Sao mới nghe gọi mẹ chồng, mà em đã nghĩ đến chuyện làm vợ tôi vậy? Chị dâu".

"Thích chết không? Trả đây, không cho uống nữa"

Uyển Thư bực dọc đoạt lại nắp trà uống cạn sạch, Môn Cảnh nhìn nàng lắc đầu cười cười sủng nịch, câu đùa này nhạy cảm quá, rút kinh nghiệm sau này không đùa thế nữa. Lại ngắm nhìn cái bánh trứng nhỏ nhỏ xinh xinh trên tay mình, trông nó cute hột me thế này... sao mà nỡ ăn nhỉ?

Tam tiểu thư thấy người nọ nhìn cái bánh đăm chiêu suy nghĩ, thì tưởng rằng Cảnh Soái sợ bánh quá ngọt ngại ăn, nên quên khuấy luôn cơn bực dọc thức thời mà đi trấn an.

"Yên tâm, em đã điều chỉnh gia vị rồi, không ngọt lắm đâu"

"Không phải thế" Môn Cảnh lắc đầu giải thích "Lần đầu tiên được em làm bánh cho ăn, nên tôi muốn chiêm ngưỡng nó cho thật đã"

Bỗng nghe Uyển Thư lẩm bẩm "Có phải lần đầu tiên đâu"

Bất thình lình Môn Cảnh sáp người lại gần, thì thầm bên tai nàng: "Tôi biết, mấy hộp cơm em nấu ăn ngon lắm"

Hơi thở nóng ẩm phả lên vành tai ngưa ngứa khiến Uyển Thư phải né tránh "Hừm... Cơ Giao không giữ lời hứa gì hết"

"Thì Cơ Giao đâu có nói gì"

Uyển Thư bĩu môi không tin "Xạo"

Môn Cảnh cười nửa miệng, đưa tay véo yêu lên má nàng: "Rốt cuộc trong mắt Kim tiểu thư, tôi là kẻ ngốc hay kẻ mù đây? Rành rành trước mặt còn không nhận ra thì nên đi khám thị lực là vừa"

Uyển Thư cứng họng trước câu hỏi khó, môi mấp máy muốn phản bác mà không sao thành tiếng, chỉ có thể mở tròn xoe đôi mị nhãn cùng ai kia mắt đối mắt. Lại chẳng may bị đôi mắt chứa ý cười nồng nàn dẫn dụ thu hút, đôi mắt Môn Cảnh như có ma lực hút hồn người ta vậy, và Uyển Thư nhận ra mình chính là một nạn nhân trường kỳ.

Bắt gặp Uyển Thư nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, khoé môi Môn Cảnh cười càng thêm đậm, đáy lòng nhất thời bồi hồi xao xuyến, trong vô thức tiến lại gần nàng rồi nghiêng đầu. Đôi môi ấm áp của đối phương vừa chạm nhẹ, Uyển Thư liền giật mình sựt tỉnh, nhưng nàng không hề tránh né mà từ từ nhắm mắt lại, trái tim bé bỏng hồi hộp đập điên cuồng như muốn vỡ tung cho thoả lòng.

Nụ hôn không kéo dài quá lâu, cũng không quá ngắn ngủi, mà chỉ vừa đủ để rắc thêm hương vị vào chiếc bánh tình yêu ngọt ngào bình dị. Vừa dứt ra Uyển Thư đã gặm vội cái bánh trứng nhằm che giấu đi sự ngượng ngùng.

Môn Cảnh lúc này mới bắt đầu thưởng thức chiếc bánh trứng nãy giờ nằm khô quắt trên tay mình, mới cắn một miếng đã gật gù khen lấy khen để.

"Vợ khéo tay quá, mở tiệm được rồi"

Uyển Thư suýt nghẹn, vội đẩy cái bản mặt xấu xa đang mon men lại gần mình.

"Tránh ra, đồ không biết xấu hổ"

Hai đứa vô tư đùa bỡn, mà không hề hay biết có một bóng đen nãy giờ đứng nép sau cửa sổ theo dõi từng nhất cử nhất động của cả hai, nắm tay run rẩy siết chặt, hàm răng trắng ởn nghiến *ken két* vì giận dữ, giống như lúc đến, cái bóng lại lặng lẽ rời đi.

Trên đường trở về lớp, Môn Cảnh phát hiện có vô số ánh mắt đang tập trung trên người mình, bọn họ túm tụm lại với nhau vừa lén nhìn cô vừa thì thục chuyện gì đó, để ý thì trên tay bọn họ đều đang cầm điện thoại, có người còn dán sát mắt vào màn hình chẳng biết đang xem cái gì. Môn Cảnh đi tới đâu, hàng loạt ánh mắt hiếu kỳ, ngờ vực, dò xét dõi theo tới đó

Quái lạ thật, không lẽ hội antifan vừa tuyển thêm thành viên mới à?.

Vào trong lớp cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, mới đẩy cánh cửa còn chưa kịp bước chân vào, thì dường như ngay lập tức mấy đứa trong lớp dừng mọi hoạt động đang làm lại, hướng toàn bộ ánh mắt nhìn ra ngoài cửa. Tuy chẳng làm gì sai, nhưng hành động khó hiểu của bọn họ khiến Môn Cảnh chột dạ, đứng sượng trân trước cửa tiến không được mà lùi cũng không xong.

Cảm giác như mình vừa phạm phải đại tội trời không dung, đất không tha vậy.

Đổng Minh trông thấy cô, liền xô ghế phóng tới như 'anh Tào dí tới đít', chẳng nói chẳng rằng mà lôi kéo cô ra khỏi lớp.

Mặt cậu xám xịt như mây mù giăng lối, đè thấp giọng mà chất vấn "Sao tôi gọi mãi mà cậu không bắt máy vậy?"

"Tôi có hẹn đi ăn bánh với Uyển Thư nên để điện thoại ở chế độ im lặng" Môn Cảnh thành thật đáp

"Úi giồi ôi" Đổng Minh vò đầu bứt tóc như sắp hóa siêu xây da đến nơi "Cậu gặp đại hoạ rồi đó"

Đang tính hỏi "Thế nó rốt cuộc là cái quần què gì vậy?", thì Du Hàn từ thư viện trở về, thấy hai đứa đứng thập thò như ăn trộm ngoài cửa, vẻ mặt cô không cảm xúc chỉ nhàn nhạt hỏi cho có chuyện:

"Làm gì đấy hai con giời?"

Gặp vẻ mặt Du Hàn cũng ngơ ngáo như người cõi trên xuống, Đổng Minh bực tức một tay túm Môn Cảnh, tay còn lại túm nốt Du Hàn, thò đầu vào trong lớp hô lớn

"Lớp trưởng... tôi, Du Hàn với Môn Cảnh xuống phòng y tế chốc, nhờ ông xin phép cô giùm nhé"

Còn chẳng thèm chờ nghe gã lớp trưởng mọt sách bốn mắt đồng ý, Đổng Minh đã kéo hai đứa bạn mình đi mất hút rồi. Tại khu vực cầu thang thoát hiểm, Đổng Minh bật điện thoại mở cho hai đứa xem thứ mà cậu gọi là đại hoạ, vừa trông thấy cái thứ hiện lên trên màn hình điện thoại, Môn Cảnh trợn trừng mắt giật lấy ngay:

"Cái mẹ gì đây?"

Trên trang diễn đàn của trường mọi học sinh đều có trang cá nhân riêng, nhằm giúp học sinh tiện theo dõi các hoạt động hiện và sắp xảy ra, cũng là nơi để các học sinh post bài tương tác giao lưu, trao dồi kiến thức. Tuy nhiên cũng có một số thành phần khác người, chỉ thích đăng mỗi ảnh selfie của bản thân, hoặc tạo ra mấy chủ đề hot buông chuyện để tăng lượt tương tác.

Môn Cảnh thường chỉ post mấy bài phân tích chuyên sâu về tâm lý học tội phạm lên trang cá nhân của mình, ngoài ra cô chẳng bao giờ post linh tinh ảnh chụp của bản thân, hay tham gia vào mấy chủ đề drama vô vị.

Tuy nhiên giờ đây trên trang cá nhân của cô, từ chính cái tên chính chủ vừa post lên một tấm ảnh vào khoảng 10 phút trước. Giữa tấm ảnh có hai người đang ôm ấp và hôn nhau, Môn Cảnh sẽ không lấy làm quá ngạc nhiên nếu hai nhân vật chính trên đó là mình và Uyển Thư, nhưng... nhưng... nhưng... hai người trên đó thế éo nào lại là cô và... Đường An Nhiên?

Đúng thế trên tấm ảnh chính là Môn Cảnh đang ôm ấp An Nhiên trong lòng và nghiêng đầu hôn cô ấy, bức ảnh chẳng có chút xíu gì gọi là giả trân cả vì nó quá giống thật đi, nhưng Môn Cảnh là người biết rõ hơn ai hết... đây rành rành là sản phẩm photoshop.

"Tôi tin cậu không phải loại người bắt cá hai tay, nên đây hẳn là có kẻ vào tài khoản của cậu giở trò rồi" Đổng Minh tự hào tuyên bố, cậu tự thấy rằng mình thông minh hơn cái đám chó hùa kia

Du Hàn ngồi bậc cầu thang đằng sau đang hút ly cam ép, giống như người chẳng màng nhân tình thế thái gì, chỉ bảo "Kiểm tra tài khoản cá nhân của cậu đi"

"Ừh" Môn Cảnh trả điện thoại lại cho Đổng Minh, rồi lôi điện thoại của mình ra, nhưng lạ quá... cô đăng nhập đi đăng nhập lại mấy lần mà tài khoản chỉ hiện thông báo "Mật khẩu không chính xác"

"Thế là thế nào? Hay tài khoản của cậu bị hack mẹ rồi?"

"Chứ còn gì nữa, mục đích là không cho cậu ta dễ dàng xóa hình sớm"

Trong tình huống này Môn Cảnh lại tỏ ra khá bình tĩnh, cô xoè tay ngoắc ngoắc Đổng Minh "Cho tôi mượn tài khoản phụ của cậu đi, hình như hắn vẫn còn trong tài khoản của tôi, tôi muốn hỏi hắn một số câu"

"Hả? Tài khoản phụ của tôi á?" Đổng Minh đột ngột chột dạ, mặt nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt, cứ cười cười gượng gạo hết gãi tóc tới gãi tai, thái độ không mấy tự nguyện

"Hay cậu mượn tài khoản của Du Hàn đi"

"Cậu bị sao đấy? Cậu biết rõ cậu ta đời nào lập tài khoản đâu, thông tin trên diễn đàn toàn nhờ bọn mình báo lại mà" Môn Cảnh bắt đầu mất kiên nhẫn, thúc giục "Tài khoản là Đổng Minh Sư Vương, mật khẩu là gì nói lẹ lên?"

Đổng Minh ngày càng ngượng nghịu, mặt hồng thấu, hai ngón trỏ cứ quấn quýt vào nhau, miệng há ra lại ngậm vào ấp a ấp úng nửa buổi vẫn không thành tiếng.

Du Hàn chép miệng trấn an "Chỉ là cái mật khẩu thôi làm gì mà cậu căng thẳng dữ vậy? Cho dù cậu đặt mật khẩu có khó nghe hay ngôn từ nhạy cảm, thì tụi này cũng không thèm cười đâu"

"Đúng thế, đang dầu sôi lửa bỏng ai rảnh mà cười" Môn Cảnh liền tát nước theo mưa

"Hứa là không cười đấy nhé" bấy giờ Đổng Minh mới hít sâu một hơi lấy hết can đảm, tưởng rằng cu cậu sẽ dõng dạc đọc lớn lên, ai dè mở mồm rõ to thế mà khi thốt ra chỉ nghe bé tí

"Cô bé mắt nai chachacha 1993, viết liền không dấu".

...

......

.........

*Phụt*

"Há há há"

"Hai đứa đê tiện các cậu đã hứa không cười rồi mà, cấm cười, cấm cười nghe chưa" đỉnh đầu Đổng Minh tức muốn xì khói, gào thét trong vô vọng.

Biết không phải thời điểm thích hợp, nhưng Môn Cảnh và Du Hàn không sao ngăn nổi cảm xúc, ôm bụng cười ngả nghiêng, cười chảy cả nước mắt, cười đã đời một hồi rốt cuộc cũng không giải quyết được gì, vì tên hacker kia không còn trong tài khoản của cô nữa, hỏi cũng chẳng trả lời.

Đang chưa biết phải làm gì tiếp theo thì chuông điện thoại lại reo lên inh ỏi, là thầy Dương gọi

"Em post cái quái gì thế hả? Gỡ xuống ngay, cả diễn đàn trường sắp sập luôn rồi kìa" tiếng gào ong ỏng của thầy Dương vang khắp cả khu cầu thang thoát hiểm

Môn Cảnh cố phân trần "Không phải em đăng đâu"

"Chứ ai?"

"Tài khoản của em bị hack rồi, đó là ảnh photoshop, thầy làm ơn nhờ BQT diễn đàn gỡ xuống giùm em đi ạ"

Có tiếng thầy Dương thở dài nẫu hết cả ruột, Môn Cảnh có thể tưởng tượng ra hình ảnh người thầy đáng kính của mình đang chắp tay vái lạy như bổ củi.

"Được rồi cái ảnh để thầy lo, còn em..." thầy Dương ân cần gửi gắm lời khuyên chân thành "Tìm hầm tránh bom đi, em chết chắc rồi"

Môn Cảnh chỉ còn biết cười khổ, cất điện thoại xong Môn Cảnh đứng bật dậy định đi

"Đâu vậy?"

"Đi tìm Đường An Nhiên, tôi vẫn chưa hiểu lý do vì sao tên hacker lại photoshop tôi với cô ấy"

Đổng Minh kịch liệt ngăn cản "Cậu mất trí à? Đọc tin trên diễn đàn chưa? fan của cậu và fan của đệ nhất hoa khôi đang khẩu chiến nảy lửa với nhau kia kìa, fan của cô nàng vừa tuyên bố 'gặp nó ở đâu đấm ở đó' kìa, không khéo giờ này kéo đàn kéo đúm tới lớp tìm cậu tính sổ rồi cũng nên"

Du Hàn phán thêm "Không khéo phát lệnh truy nã rồi cùng nên"

"Mấy cậu cứ nói quá, cái trường chứ có phải cái chợ đâu mà muốn làm gì thì làm? huống hồ giờ đang trong tiết học, mà lớp 3-1 đang giờ tự học thì phải"

Cuối cùng vẫn quyết định đi, Du Hàn và Đổng Minh không thể bỏ mặt cô nên đành đi theo. Vừa trông thấy bản mặt Môn Cảnh xuất hiện, toàn thể nam sinh lớp 3-1 đứng phắc dậy, thái độ bọn họ chẳng thiện lành gì cho cam, hơn hai mươi người kéo quân ra nghênh đón.

"Cảnh Soái đi đâu đây?"

Lớp trưởng của lớp 3-1 là một nam sinh cao to vạm vỡ, hình như là đội trưởng của đội bóng đá trường, cậu ta nhìn Môn Cảnh với ánh mắt sừng sộ, và giọng điệu nặng mùi thuốc súng.

Đổng Minh ở bên tai hai đứa bạn mình thì thào "Cậu ta là quản lý của fanclub Đường An Nhiên"

"Hèn chi mặt phừng phừng sát khí"

Môn Cảnh hắng giọng sao cho nghe thật tự nhiên nhất "Tôi muốn tìm gặp Đường An Nhiên, xin cho hỏi cô ấy có ở trỏng không?"

Đám người kia nghe cô hỏi thế thì nét mặt biến đổi, trở nên vô cùng dữ tợn và ức chế, bọn họ tính nhào lên nhưng lại bị lớp trưởng của mình giơ tay ngăn chặn, cậu ta giận dữ quát tháo

"Nhờ ơn của cậu mà cô ấy bị chất vấn, bị lăng mạ thậm tệ trên diễn đàn, khiến cô ấy chịu không nổi đả kích phải xin về sớm rồi, giờ cậu còn mặt mũi đến đây đòi gặp?"

Ba đứa bạn nhìn nhau trao đổi ánh mắt: Sự việc tệ hơn những gì họ nghĩ nhiều rồi

"Thật ngại quá, vậy bọn tôi về đây"

"Nam Môn Cảnh"

Mới xoay lưng đi chưa được hai bước, thì đằng sau tên lớp trưởng đã gọi giật lại, hắn khoanh tay trước ngực bộ dạng hung thần ác sát cảnh cáo

"Liệu hồn mà tránh xa nữ thần của bọn tôi ra, đừng làm vấy bẩn danh dự của cô ấy"

Môn Cảnh không quay đầu cũng không đáp lời, dửng dưng bỏ đi. Ngang qua đoạn hành lang vắng tanh, Du Hàn cứ nắm cằm đăm chiêu mãi bởi suy đoán trong lòng, rốt cuộc nhịn không được vẫn phải nói

"Có khi nào cái cô fan cuồng gọi điện cho cậu là Đường An Nhiên?"

Lời Du Hàn vừa thốt ra như sét đánh ngang tai, khiến cả hai đứa kia không hẹn mà cùng ngoáy đầu nhìn trân trân

Đổng Minh búng tay nghe cái *Tách*, hớn hở nói chen "Vậy là cậu có cùng suy nghĩ giống tôi nè" rồi cậu chàng bắt đầu lập luận như một thám tử thứ thiệt

"Cô nàng Đường An Nhiên là con gái cưng của ông bộ trưởng bộ quốc phòng, mà ổng còn là anh em họ với phu nhân chủ tịch nước nữa kìa, họ hàng dây mơ rễ má khủng cở đó hèn chi Cơ tiểu thư chẳng nhún nhường vài phần? khả năng cô ta là kẻ cầm đầu của đám fanclub cao lắm, chắc drama lần này là do cô ả tự biên tự diễn cũng nên"

Môn Cảnh lại lắc đầu phản đối "Người ta là tiểu thư con nhà quyền quý, tài giỏi, có học thức, có nội hàm, thái độ cử chỉ hiền thục nết na, người người quý mến, một người hoàn mỹ như cô ấy lại đi trở thành fan cuồng của tôi, còn dùng những lời lẽ khiếm nhã bệnh hoạn á? Hai cậu hạ thấp danh dự của người ta quá rồi đấy, vô lý hết sức"

"Cậu vừa nhìn bìa quyển sách đã đánh giá nội dung rồi à?"

"Tuy tôi không giỏi về khả năng phân tích tâm lý của đối phương qua cử chỉ nét mặt, nhưng tôi có nói chuyện với cô ấy một, hai lần rồi, biểu cảm thái độ rất thành thật, đâu có vẻ gì giống một người hay phát điên thất thường? Mấy cậu bảo cô ấy tự tạo drama, nhưng giờ cô ấy trở thành nạn nhân của đám người fanclub luôn rồi còn gì, có ai điên tự bôi tro trét trấu lên mặt bản thân không?"

"Thế cậu giải thích tại sao hacker lại post ảnh photoshop của cậu và cô nàng? chẳng phải mục đích đã quá rõ ràng như ban ngày rồi sao?"

"Mục đích gì?"

Du Hàn thở dài "Cậu thử đi hỏi khắp cái trường này xem có bao nhiêu người tin đó là ảnh photoshop? Ảnh được đăng trên chính tài khoản của cậu, khác gì chính cậu thừa nhận mối quan hệ trên mức bạn bè giữa mình và Đường An Nhiên đâu. Đương nhiên đây chỉ là do tôi suy đoán, còn phán quyết nằm ở cậu".

Chương trước Chương tiếp
Loading...