[BH-HĐ]Mau Nói "Yêu Em" Đi
Chương 28: Fan Cuồng
Môn Cảnh chẳng hiểu vì nguyên cớ gì mà thời gian gần đây mình hay bị nhóm fanclub bám riết với tầng suất gấp đôi trước kia, ngoài giờ học thì cứ hễ bước chân ra khỏi lớp là y như rằng... bọn họ từ chốn hư vô nào đó mà xuất hiện ào ạt, đi chỗ nào cũng bị phát hiện cứ như là trên người có gắn máy định vị GPS ấyViệc này không chỉ ảnh hưởng đến các bạn trong lớp của cô, mà còn gây khó chịu cho đội bóng rổ, vì giờ đây bọn họ còn kéo đến cả phòng tập hô hào cổ vũ gây ồn ào Các thành viên đội không ngừng than lên than xuống, cầu xin Môn Cảnh giải quyết chuyện này, tuy nhiên Môn Cảnh cũng đành bất lực, đã bao nhiêu lần khuyên can rồi, thậm chí còn hung dữ lớn tiếng quát nạt bắt bọn họ phải dừng lại, bảo rằng mình không cần fan fủng gì cả nhưng hoàn toàn chẳng xi nhêNói đâu xa mới ngày hôm qua, Môn Cảnh quyết tâm đối chất với họ một lần và mãi mãi để chấm dứt tình trạng mệt mỏi mõi này, cô dùng những lời lẽ cay độc khó nghe nhất nhằm đánh tan đi hình tượng của mình trong lòng họ, ai ngờ việc đó càng làm họ phấn khích điên cuồng hơnThấy bạn mình gặp nạn, đương nhiên Du Hàn và Đổng Minh không thể khoanh tay đứng nhìn rồi, luôn kè kè bên cạnh để giúp cô giải vây, và vô tình trở thành cái gai trong mắt của bọn họ, không ngần ngại ở trước mặt 'idol' của mình mà sừng sộ cảnh cáo cả hai chớ có lo chuyện bao đồng để phải lãnh hậu quảQua lần đó Đổng Minh dẹp luôn cái ham muốn trở thành quản lý fanclub của Môn Cảnh, cậu chàng đưa tay áo lau mồ hôi lạnh đang túa ra như tắm khắp mặt và thái dương, cảm thán"Khiếp thật, cứ như vừa bị doạ chém ý"Du Hàn nhận ra vấn đề đang đi ngày càng quá xa, bèn bàn bạc với Cơ Giao tìm cách giúp đỡ, nhưng Cơ Giao lại từ chối lấy lý do mình vừa được bầu làm hội trưởng hội học sinh, phải làm gương không thể lộng quyền giống Vương Khôi được, hơn nữa fanclub của Môn Cảnh được thành lập quang minh chính đại, nàng chẳng có cớ gì để bắt ép họ giải tán cả.Đồng thời nàng cũng khuyên Du Hàn không nên dính líu đến vụ này, nàng thẳng thắn cho rằng Môn Cảnh nên quyết đoán hơn tìm cách xử lý triệt để, thay vì cứ để nhóm fan kia đè đầu cưỡi cổ hết ngày này qua tháng nọ.Uyển Thư tuy biết được vấn đề của Môn Cảnh, cũng muốn ra mặt giúp, nhưng Cơ Giao quyền uy thét câu nào câu nấy ra lửa còn không thể giúp được, thì lời nàng nói khác quái gì muỗi đốt inox? Mấy lời hùng hổ ở buổi dạ tiệc cũng chỉ là hù doạ nhất thời nhằm giải vây cho Môn Cảnh mà thôi.Uyển Thư thấy hơi ảo não vì không giúp được gì, mà có vẻ Môn Cảnh cũng chẳng muốn nàng vướng vào rắc rối của mình, theo như Môn Cảnh nói đám người kia đã hết thuốc chữa rồi, họ hoàn toàn chẳng sợ cái mẹ gì cả, nếu Uyển Thư can thiệp vào chỉ sợ họ sẽ không tiếc thủ đoạn để hại nàng.Dựa vào hành động bành trướng của bọn họ, Môn Cảnh phán đoán hẳn có kẻ chống lưng phía sau. Và quả đúng như cô dự đoán, buổi tối vài ngày kế tiếp cô nhận được tin nhắn từ một số lạ.Kẻ đó tự xưng là người thành lập và điều hành của fanclub, dựa theo cách nói chuyện và xưng hô, thì Du Hàn đoán khả năng đây là một cô gái và học cùng khối với mình rất cao. Cô ta huênh hoang rằng mình biết tất tần tật chuyện của Môn Cảnh và Uyển Thư, còn gửi cả ảnh chụp lúc hai người ngồi trên đu quay.Cảnh cáo nếu hai người còn tiếp tục có những hành động thân mật ở trường, thì mối quan hệ lén lút của hai người sẽ bị cô ta phát tán, tới lúc đó chuyện đến tai bà mẹ ghẻ, người coi danh dự, thể diện còn quan trọng hơn mạng sống sẽ bắt Uyển Thư phải chuyển trường, hoặc tệ hơn là tống cổ nàng ra nước ngoài.Cục tức dồn nén hơn một năm trời cuối cùng phát tiết, nổ banh chành như quả núi lửa. Môn Cảnh điên cuồng nhấn gọi vào số máy kia, chuông đổ khá lâu đến lúc gần tự động ngắt, thì có người bắt máy nhưng không nói gì.Môn Cảnh điều hoà hơi thở để giúp bản thân hạ hoả, giữ giọng thật bình tĩnh hỏi:"Cô là ai? cớ gì phải làm vậy?"Cô ta trả lời bằng âm giọng rất nặng nghe như bị nghẹt mũi vậy, tuy nhiên Môn Cảnh dễ dàng nhận ra cô ả này đang dùng máy đổi giọng nói, và nội dung mà cô ta thốt ra nghe khá biến thái và creepy."Mình là người hâm mộ số một của cậu, là người luôn quan tâm và dõi theo cậu mọi lúc mọi nơi, mình yêu cậu nhiều hơn gấp trăm, gấp vạn lần đám ruồi nhặng đang vây lấy xung quanh cậu, tình yêu của mình lớn đến nỗi có hẳn cả một bộ sưu tập những món đồ vật mà cậu vứt đi, như chai nước mà cậu uống dở dang, hộp cơm mà cậu bỏ, chiếc khăn lau mồ hôi sau mỗi buổi luyện tập, và cả chiếc áo thể thao mà cậu mới làm mất mấy hôm trước nữa"Môn Cảnh mặt cau mày có sửng sốt sau danh sách liệt kê các chiến lợi phẩm của cô ta, cảm xúc thôi thúc lúc này khiến Cảnh Soái rất muốn thốt lên ba từ "What the fu*k?", nhưng may quá vẫn nhịn xuống được, trong lòng vừa thấy khó chịu, vừa thấy ớn lạnh."Cô là ăn cắp vặt à?"Cô ta bật cười khúc khích nghe rất quái đản "Vậy là cậu đã nhận ra tình cảm sâu đậm của mình rồi đúng không?"Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, bóp méo câu nói của người khác, cô ả này mắc chứng hoang tưởng nặng lắm rồi.Còn chưa để Môn Cảnh trả lời, cô ta đã nói tiếp, có điều lần này giọng điệu cô ta biến đổi rất dữ tợn và kích động:"Cậu là của mình, chỉ thuộc duy nhất một mình mình thôi, bất luận kẻ nào mang ý định cướp lấy cậu sẽ phải lãnh kết cục. Nếu cậu còn nghĩ đến sự an toàn của cô công chúa bé bỏng kia, thì tốt hơn hết nên biết điều giữ khoảng cách với cô ả" Mặt Môn Cảnh đanh lại, điện thoại trong tay bị siết thô bạo muốn vỡ cả màn hình, cô nghiến răng ken két."Tôi cảnh cáo cô mau dẹp cái trò biến thái lố lăng này lại ngay, và nếu cô dám động tới dù chỉ một sợi tóc của Uyển Thư, thì cho dù cô có trốn dưới tám lớp đất, tôi cũng sẽ đào lên cho bằng được, đừng tưởng nấp sau cái điện thoại thì tôi không thể tìm ra danh tính của cô""Vậy... tới đây tìm mình đi"Cô ta lại cất tiếng cười khoái chí, bỏ lại câu khiêu khích rồi cúp máy, nghe tiếng *tút tút* Môn Cảnh tức tối suýt thì ném luôn chiếc điện thoại vào tường. Tối đó Môn Cảnh kể lại sự việc cho Uyển Thư nghe, tuy không biết cô ả kia có đang hù dọa thật không, nhưng để an toàn Môn Cảnh vẫn khuyên lúc ở trường Uyển Thư nên đi cùng bạn bè, và hạn chế đi một mình trên những đoạn hành lang vắng người.Uyển Thư nghe xong mặt không đổi sắc, ngược lại còn trêu chọc "Chao ôi! Cảnh Soái idol lắm fan cuồng nữ thật, sợ quá, sợ quá... vậy từ nay ở trên trường em cần tránh xa chị để giữ tính mạng thôi"."Tính ra thì tôi sao nổi tiếng bằng Kim tiểu thư được, tôi còn đang sợ bị đám fan nam đông như quân Nguyên của em truy sát, lột da, lóc vảy đây này" Cảnh Soái không chịu thua mà đớp lại, nhưng thực ra lời Môn Cảnh nói nó đã trở thành một nửa sự thật rồi, sau một vài lần Uyển Thư và Môn Cảnh 'vô tình' gặp nhau, thì trong cộng đồng fanclub của Uyển Thư đã xuất hiện kha khá lời đồn không hay về Môn Cảnh, Đa số bọn họ đều bày tỏ thái độ dèm pha khinh thường, còn lôi cả Du Hàn vào, chế nhạo hai người là lũ hám fame đang bày trò làm thân với nữ thần của họ, cộng thêm đám fan của đệ nhất hoa khôi Đường An Nhiên, tạo thành quả combo chết người. Thời gian gần đây Môn Cảnh vừa phải đối phó với fan của mình, vừa phải nhận ánh mắt kì thị của fan đệ nhất hoa khôi, vừa phải nghe cơn mưa chửi bới của fan Uyển Thư, ôi mẹ ơi... đôi lúc Môn Cảnh phải tự thán phục chính mình, vì chỉ có người sắt mới chịu nổi thôi.Vì muốn kể tường tận cho hai đứa bạn của mình nghe, Cho nên vào buổi trưa ngày hôm sau, ba đứa đã mua cơm hộp, nước uống ở căn tin rồi cùng kéo nhau lên sân thượng trường ngồi hóng hớt, đương nhiên là đi lén lút để đám fan cuồng của Môn Cảnh không thể phát hiện. Trên sân thượng trường ngoài một bộ bàn ghế gỗ băng dài ra thì xung quanh khá trống trãi, phóng tầm mắt qua hàng rào lưới sắt an ninh... bên trên là cả một bầu trời xanh thẫm yên bình, và đối ngược bên dưới là cái thành phố hiện đại, chật chội và ồn ào.Sau khi bày bừa xong cơm hộp, nước uống xuống bàn, Môn Cảnh bấy giờ mới kể lại 'tường tận chi tiết' câu chuyện đêm qua, và chỉ chừa lại chuyện giữa mình và Uyển Thư đã chính thức hẹn hò thôi.Du Hàn lắng nghe chăm chú, xong hỏi lại "Cô ta dùng máy đổi giọng?""Ừ""Vậy đây là người mà cậu quen biết hoặc từng gặp nói chuyện rồi, nên cô ta mới sợ cậu nhận ra giọng nói của mình"Môn Cảnh gật đầu đồng tình "Đêm qua tôi cũng có cùng suy nghĩ giống cậu, có điều suy nghĩ cả đêm cũng không đoán ra được là ai"Cái này thì Du Hàn thông cảm cho cô được, vì Môn Cảnh vốn thuộc tuýp người hướng ngoại, quan hệ rộng, quen biết nhiều, việc phải liệt kê từng người đúng là vấn đề đau đầu nhức ócĐổng Minh ngồi một bên miệng nhai nhòm nhoàm, ngoáy ngoáy đôi đũa trong hộp cơm, rung đùi phán ngay một câu"Thái độ bố láo, ngang ngược, hống hách, coi trời bằng vung giống y hệt thằng Vương Khôi nhỉ?""Này rõ rành rành là đang cậy thế con ông cháu cha rồi" "Nhưng trong trường mình nhiều con ông cháu cha lắm""Vừa rồi cậu không nghe Môn Cảnh kể đến chi tiết cô ta dọa cả Uyển Thư nữa à? trong trường này ai cũng biết Uyển Thư và Cơ Giao là bạn thân, Kim gia và Cơ gia còn là đối tác làm ăn lâu năm, tính ra tiếng nói của Uyển Thư trong trường này chỉ đứng sau Cơ Giao, liệu có mấy ai dám hù dọa cô ấy đây?"Môn Cảnh vỗ tay thông suốt "Ý cậu gia đình nhà cô ả này phải có số có má nắm giữ chức vị cao trong chính phủ, đối tác kinh doanh quan trọng, hoặc là cổ đông của Cơ Thị, mà ngay cả chủ tịch Cơ Hùng cũng phải nể mặt vài phần?"Du Hàn lại gật đầu "Đó cũng là nguyên nhân khiến đám thành viên trong fanclub của cậu thoả sức lộng hành", bấy giờ cô đã có thể liên kết với lời khuyên của Cơ Giao từ dạo nọ, bảo mình không nên dính dáng vào vụ này.Theo như Du Hàn biết, nếu ai đó muốn thành lập hội nhóm hay clb trong trường, thì phải trình đơn xin thông qua hội trưởng hội học sinh, sau khi Vương Khôi rời đi, Cơ Giao chễm chệ ngồi lên vị trí hội trưởng, giấy tờ hồ sơ cũ sẽ chuyển hết qua cho nàng, và lẽ dĩ nhiên nàng ấy biết danh tính kẻ cầm đầu fanclub của Môn Cảnh là ai, nhưng nàng ấy lại không muốn tiết lộ, xem ra ngay cả Cơ Giao cũng e dè không dám gây khó dễ cho kẻ kia.Đổng Minh vỗ vai động viên bạn mình "Cái cột chống lưng này to dữ, trong trường không có mấy người đâu, nếu cậu tìm ra được danh tính của cô ta thì việc giải quyết đống của nợ rắc rối này chỉ là vấn đề thời gian thôi"Môn Cảnh đăm chiêu quan ngại, dựa vào giọng điệu hay thay đổi thất thường tối qua, thì cô ả là người có tâm lý không bình thường, chỉ sợ cô ả còn chẳng thèm nghe lý lẽ chứ huống chi giải quyết êm đẹp.Đổng Minh đã xơi xong hộp cơm, hút rồn rột vài ba hơi cạn luôn cả ly trà đào, cậu chàng ngó sang hai đứa bạn của mình, thấy Du Hàn vẫn đang ăn từ tốn chậm rãi, còn Môn Cảnh chắc cay quá độ nên chỉ ăn có một nửa hộp cơm, rồi ngồi đó chống cằm than thở.Chớp lấy thời cơ thích hợp cậu liền kéo Môn Cảnh ra chỗ khác nói có chuyện cần nhờ. Môn Cảnh còn đang buồn bực nên không mấy kiên nhẫn."Nói thì cứ nói, kéo ra tận đây làm qué gì?"Đổng Minh vẫn một bộ thần thần bí bí, lát sau mới lôi ra một phong bì thư màu hồng phấn bẽn lẽn nhét vào tay Môn Cảnh, phong bì có hoa văn kiểu dáng sến súa, còn bung toả mùi thơm nồng nàn.Cậu chàng mặt đỏ lửng, ngượng nghịu cứ như thiếu nữ lần đầu gặp người yêu"Cậu đưa giúp tôi cái này cho cô ấy nha" giọng cậu ta bé tí tẹo như tiếng muỗi vo ve, Môn Cảnh phải vểnh tai lên mới nghe nổi."Cô nào cơ?" Đổng Minh xấu hổ, đấm cho phát vào vai "Hừ... đừng có giả vờ giả vịt, cậu biết người tôi đang nhắc tới là ai mà, hai người trở thành bạn tốt với nhau cả trường đều biết rồi, đến ngay cả cô ả fan cuồng của cậu còn ghen tỵ với cô ấy nữa huống chi"Cuối cùng thì cũng hiểu người cậu ta đang nhắc tới là ai, tuy nhiên Môn Cảnh chỉ khe khẽ thở dài không trả lời cậu ta ngay, mà xoay lưng qua dựa lên hàng rào lưới mắt cáo, mặt đối mặt với Đổng Minh trong giây lát"Xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp cậu được"Cô trả lời rất dứt khoát và nghiêm túc, để cho cậu biết rằng mình không hề có ý bỡn cợt"Tại sao?" nụ cười tươi trên môi Đổng Minh tức khắc biến mất"Vì tôi và cô ấy đang hẹn hò" Môn Cảnh nhìn cậu với vẻ áy náy "Xin lỗi vì đã không báo cho cậu sớm hơn"Nét mặt Đổng Minh sượng lại, cậu nhìn đứa bạn thân của mình chằm chằm, Môn Cảnh có thể thấy rõ những tia máu đỏ hoe trong tròng mắt của cậu, chúng rừng rực như một ngọn lửa, cậu cúi đầu mím môi, khiến Môn Cảnh cho rằng lần này chắc chắn sẽ bị cậu cạch mặt nghỉ chơi rồiNhưng điều bất ngờ là cậu đã ngẩng đầu lên ngay sau đó, biểu cảm thoải mái nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng trong lòng"Cậu không dám nói với tôi vì sợ tôi bị tổn thương hả?""Cậu không tức giận sao?" Môn Cảnh ngạc nhiên trước cảm xúc bình thản của cậuĐổng Minh nở nụ cười buồn man mát "Lúc ở buổi tiệc ăn mừng, tôi cũng cảm giác hai người có gì đó mờ ám với nhau, rồi mấy bữa nay cũng nghe nhiều tin đồn, mặc dù ban đầu có hơi giận giận thật, nhưng đó là vì tôi là fan chân chính của cô ấy, luôn hi vọng thần tượng của mình sẽ được hạnh phúc, tôi thì không dám tơ tưởng đỉa đeo chân hạt hay kỳ tích sẽ xuất hiện đâu, mà chỉ mong nữ thần của mình tìm được người thích hợp, và tôi tin nếu đó là cậu thì cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì hết"Môn Cảnh nhất thời bị lời tâm sự của cậu ta làm cho cảm động, lại chỉ vào phong thư mà cậu đang cầm "Thế... bức thư này?"Cậu phe phẩy bức thư trước mặt, gãi gãi thái dương "Chỉ để thử coi cậu còn định giấu giếm tôi đến bao giờ, nhưng may quá... cậu đã không làm tôi thất vọng"Đột nhiên Đổng Minh giơ nắm đấm chìa đến, Môn Cảnh khó hiểu nhìn sang cậu bạn thì thấy cậu đang nhe răng cười rạng ngời "Hứa với tôi, nếu cậu dám làm nữ thần của tôi tổn thương... thì tôi sẽ là người đầu tiên đánh cậu"Chẳng chờ đến một giây, Môn Cảnh đã đưa nắm đấm của mình ra cùng Đổng Minh đập vào nhau"Được"Bất thình lình Du Hàn từ đâu xuất hiện chen vào giữa cả hai, cũng đưa nắm tay ra để lập lời hứa, hào hứng nói "Êh, sau này cho tôi đánh cậu ta với"Hai đứa kia nhìn nhau nheo mắt trao đổi, chẳng nói chẳng rằng mà cùng đồng loạt nhào lên siết cổ cô, cho tới khi cô cầu xin tha mạng mới thôi.