[BH] [GL] [Truyện ngắn] Không nhưng, không nếu, chỉ hạnh phúc.
05/ Người em yêu nhất, lại là người làm em buồn nhất?
"Em xin lỗi. Chỉ là em muốn anh nghỉ ngơi đã!"
"Em có vấn đề gì vậy? Chứ sao tự dưng lại không muốn?"
Nàng im lặng, khẽ chỉnh lại trang phục. Vĩnh Thắng bực mình, lao tới, đè nàng một lần nữa, gương mặt vô cùng đáng sợ, cử chỉ mạnh bạo. Nàng nhăn nhó, nhưng không chống cự, cứ ngỡ nàng thỏa hiệp, nhưng lại thành ra khẽ run người. Thắng dừng lại, thở dài.
"Em nói đi, em sao thế???"
"Em không muốn hai đứa cãi nhau đâu, em biết là anh mệt mỏi, em biết là công việc anh này kia, không có thời gian cho em. Em cũng thôi không trách anh. Anh về rồi, em làm cơm cho anh ăn. Anh xem, anh về anh chỉ muốn thỏa mãn anh ngay? Chúng ta là gì? Không. Em là gì của anh vậy anh Thắng?"Nàng giọng nhẹ nhàng, vươn tay xoa mặt Thắng."Ơ kìa Linh, anh nhớ em, anh muốn em là sai à?"Thắng gạt tay Linh, một lần nữa đè nàng xuống giường. Hà Linh bực bội, nằm như một khúc gỗ, khiến Vĩnh Thắng mất hứng, bực bội ném chiếc thắt lưng sang bên cạnh, kéo rèm cửa sổ."Em muốn cái gì?""Em không cấm anh, không cự tuyệt anh, nhưng anh xem, một lời chào em, một lời vui vẻ hôn em, anh cũng không có? Ừ đúng rồi, 3 tháng nay chúng ta cũng chẳng làm tình. Em cũng không hiểu, lí do là gì Thắng ạ? Em ăn mặc thế này, không phải dành cho anh sao? Em cũng không phải loại kèn cựa, ngăn cấm anh, nhưng em đồng ý về ở chung với anh, nhưng em muốn có cảm giác gia đình! Chúng ta sống chung để làm gì? Chỉ để làm tình thôi phải không anh? Hay em chỉ là con búp bê cho anh thích thì chơi, không cần quan tâm? Thích thì anh chơi vậy ạ?""Em quá lời rồi đó, công việc thì áp lực. Anh về nhà không phải nghe những lời đó đâu Hà Linh, được, anh chiều em, muốn ăn thì cùng ăn!""Anh làm em buồn đấy Thắng. Anh đói thì hâm lại đồ ăn đi, em qua quán xem công việc!"Nàng chán nản, thay bộ đồ khác. Tô một lớp son lên môi, một đường thẳng ra quán.-------------------"Ơ chị lại ghé quán ạ?""Ừ trưa giao đồ ăn cho bạn Hà rồi chứ?""Dạ vâng, chị Hà mới điện, bảo muốn đặt cơm tối!""Ừm. Menu chiều món gì em?""A.. sườn xào chua ngọt, rau muống xào, canh củ ạ!"Hà Linh tính cho qua, xong vẫn quyết định vào bếp nấu món canh chua."Đợi chị một lát, chị nấu canh chua, tới chiều, em cho đổi canh củ sang canh chua cho Hà mang đi nhé! Lát chị qua bên chỗ đồ dùng, hôm nay nhập hàng!""Dạ chị!"Nàng vừa nấu xong, cũng là lúc Hoàng tới. Vui vẻ gọi món ăn chiều, nhìn chị gái cười tươi."Sao? Công việc thế nào? Xe sửa xong rồi sao?""Ổn chị ạ, sếp lo công việc em rất ổn!""Ý em là Thanh sao?""Vâng, môi trường làm việc cũng cạnh tranh, nhưng cũng được chút ưu ái, tháng này doanh thu cũng cao. Xe em còn được độ lại!""Em đã qua người em gây tai nạn chưa?""À, em qua rồi! Họ không nhận tiện, họ bảo lấy xe hời quá, không cần tiền bồi thường nữa, họ còn rút lại biên bản, em nghĩ là do sếp Alex xử hộ!""Vậy sao? Trông em có vẻ vui vẻ khi kể về Thanh?""Vui mà chị, em chưa đi làm chỗ nào mà sếp tổng vui vẻ, dễ chịu như vậy. Công việc kể cả lúc căng thẳng hay cần gấp gáp, cũng rất thoải mái!""Vậy thì ổn rồi, mặc dù có quen biết, nhưng em vẫn nên nhớ Thanh là sếp lớn, em đừng làm bất cứ điều gì để mọi người nghi kị nhau!""Ui chị khéo lo, sếp còn hỏi han em hơn cả chị ruột, trước có ông anh hay cho tiền, bây giờ sếp Lex còn cho em nhiều hơn, hợp đồng tới tay, vui vẻ quên cả mệt mỏi!""Cũng ăn uống vào, đừng có làm việc mà quên chăm sóc bản thân!""Em biết rồi mà, vậy em đi nhé! Em chuẩn bị đi gặp khách hàng với sếp!""Em đừng có mà vượt cấp đấy, tính em chị chẳng lạ gì đâu!"Căn dặn em xong xuôi, Linh lại chạy sang cửa hàng bán đồ của nàng...Công việc lu bu cũng tới 10 giờ. Ngẫm nghĩ cả một ngày, cũng thấy mình không được đúng. Dù sao, Vĩnh Thắng cũng đã stress vì công việc, sau hay trước thì cũng là dành cho Thắng. Nàng cũng hơi suy nghĩ nhiều rồi. Nhanh chóng lái xe trở về nhà. Vừa bước vào căn nhà, đèn tắt tối om, mâm cơm trên bàn vẫn còn nguyên, rõ ràng Thắng không đụng đến. Nàng ngó quanh nhà, cũng chẳng thấy người đâu. Bấm số gọi điện thoại không nghe, lại còn tắt máy... Nàng thở dài. Gọi điện thoại cho thư ký của Thắng."Anh ơi, anh Thắng đang ở đâu vậy? Em gọi cho anh ấy không được...""À..nay chắc cô Linh đi ngủ đi...sếp chắc sẽ về muộn!""Vẫn chỗ cũ hả anh? Để em qua đón anh ấy về!""A...chắc là không cần đâu. Cũng muộn rồi, cô đi một mình không ổn, có gì anh sẽ đưa về!"Tiếng nhạc xập xình, giọng nói ngại ngùng của anh thư ký, đủ biết anh người yêu đang ở đâu. Nàng tức giận, chào tạm biệt, nhưng cũng chẳng kìm nổi nước mắt. Nghẹn ngào từ hôm qua, kể từ lúc nàng cảm thấy hình như có điều gì đấy không đúng, nàng cũng không biết mình đã làm gì sai, chuyện của nàng cùng Thắng lại tới bờ vực này. Nàng khóc, khóc rất nhiều, khóc tới nỗi thiếp đi lúc nào không hay. -------------
Chuông điện thoại vang lên, Hà Linh khẽ choàng tỉnh. Với điện thoại, đã 6 giờ sáng."Ừm, chị nghe em!""Chị ơi, 30 phút em cho người mang hàng qua, hôm qua chị dặn gọi cho chị!""À ừ, em cứ mang tới cửa hàng nha. Nói bác bảo vệ là nhận giúp chị. Xong xuôi điện lại cho chị nhé! Chị giao danh sách cho bác Mạnh rồi, em yên tâm!"Hà Linh nhìn điện thoại, không một cuộc gọi. Vào nhà tắm rửa, nàng đứng trước gương chán nản. Căn nhà cứ vậy hiu quạnh..Tiếng mở cửa, tháo giày không lẫn vào đâu được. Là Thắng. Nàng từ tốn đi tới, mùi rượu nồng nặc, tóc tai rối bời, quần áo thì xộc xệch."Anh ghét cái kiểu im lặng đó của em lắm, Linh?""Anh thay đồ ra đi, anh có đói không?""Linh? Sao em không trách mắng anh đi?""Vậy thì giải quyết được hả anh?"Vĩnh Thắng tức giận, kéo nàng vào giường, mạnh bạo sờ soạng, tìm môi hôn ngấu nghiến. Nàng chẳng phản ứng, cảm thấy bực bội vô cùng. Nàng mặc kệ, cho người yêu nàng muốn làm gì thì làm?"D*t mẹ nó chứ, em cứ như khúc gỗ vậy, em có chút cảm xúc đi được không Linh?""Anh làm vậy, anh thấy vui lắm sao Thắng?""Chứ em muốn anh làm gì hả Linh?""Anh còn coi em là người anh định cưới về hay không?""Anh mệt mỏi lắm, Linh ạ!"Nàng bật dậy, nhìn Thắng đầy mệt mỏi, im lặng."Anh đã nói anh ghét em im lặng mà? Em nói thẳng ra đi, công việc đã mệt, giờ về gặp em cũng vậy?""Anh xem người anh ngoài mùi rượu, còn có mùi nước hoa nữ, áo vest của anh đâu hả anh? Anh là ai? Anh là giám đốc tập đoàn bất động sản và thiết bị, anh oai lắm, anh muốn gì chẳng được? Anh muốn đi qua đêm không gọi điện thoại cũng được, anh muốn quát nạt em cũng được, anh muốn đi công tác bao lâu cũng được. Giữa chúng ta có rằng buộc gì đâu?" Vĩnh Thắng cứng họng, đôi mắt long sòng sọc vì thiếu ngủ, đưa bàn tay toan đánh Linh.
"Anh còn muốn đánh em sao? Anh ơi, người em yêu nhất không phải như này? Anh nghĩ xem, em phải làm sao? Em nên thay đổi điều gì? Em nói thực lòng, hai năm nay em nguyện ý ở cạnh anh, lui về hậu phương để anh yên tâm làm ăn, thoải mái đi lại, nhưng em không phải đứa anh đặt đâu thì em biết vậy, anh có tôn trọng em không?"Vĩnh Thắng tức giận, khẽ xô đồ trên bàn. "Mẹ kiếp! Vậy thì chia mẹ tay đi!"Hà Linh nuốt nước mắt vào trong, nhìn Vĩnh Thắng đang hét lớn, bức ảnh chụp chung rơi xuống vỡ tan. Nàng chẳng còn vui vẻ gì, lập tức rời đi.