[BH] [GL] [Truyện ngắn] Không nhưng, không nếu, chỉ hạnh phúc.
03/ Chủ động chu đáo, chủ động tiếp nhận
***
"Chị! Chị tới rồi ạ!"Hoàng đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, còn đi cùng một cô gái. Hà Linh đi tới, ánh mặt bực dọc, thở dài nhìn cậu em trai. Một hai bước thẳng tới người bị nạn do Hoàng gây ra, chào hỏi rồi bước nhanh tới phía cảnh sát đang lập biên bản. Thanh bước tới, đảo mắt một vòng xem xét xe cộ, sau đó rất nhanh đi làm việc với người bị nạn..."Em thừa biết, công việc sắp tới quan trọng, lại để chuyện này xảy ra!""Em không lường trước được, với cả hôm nay là sinh nhật bạn thân em..."Nhà có lái xe, bạn bè cũng nhiều, lại để xảy ra chuyện. Mai ngày kia còn phải kiểm tra lý lịch tư pháp, bây giờ lại dích vào bê bối xe cộ?""Đây là biên bản vụ việc, mời anh Hoàng ngày mai tới công an quận TD để làm giấy tờ! May cho anh chị, là người ta không khởi tố trách nhiệm, chúng tôi sẽ có văn bản kiểm điểm!"Công an nói rất nhanh liền rời đi, bỏ lại nàng cùng em trai có chút ngơ ngác. "Sao cậu không nói sớm? Giải quyết ổn thoả như thế ngay từ đầu có phải đã đỡ ổn ào không! Tôi về trước!" - Người chủ xe lái xe rất nhanh thay đổi thái độ, lên xe rời đi. Thanh bước tới, đặt giấy cam kết vào tay em trai Linh."Giờ Hoàng cùng bạn đi taxi về đi. Xe của Hoàng sẽ có người mang đi bảo dưỡng! Tờ giấy này là cam kết việc cả hai cũng có lỗi, cậu giữ cẩn thận!""Em... chào chị ạ! Em cảm ơn chị, nhưng thế có nghĩa là em không bị truy tố phải không ạ?""Ừm! Muộn rồi, về nhà thôi! Lần sau chú ý hơn!""Hai người có quen biết sao?""Chị ấy là sếp tổng, vị trí em ứng tuyển là thuộc công ty của chị ấy! Chị cũng quen sao? Chị Alex, vậy... chuyện của em...""Coi như tôi không biết là được rồi, địa chỉ nhà người ta cũng có ghi trên đó, cậu đi tới nói chuyện, 1000 - 2000$, còn lại tôi sẽ xử lý.Thanh nói với giọng chắc nịch, lại nhìn Hà Linh xua xua tay bảo Hoàng làm theo lời Thanh."Em cảm ơn chị hôm nay, may có chị Linh và chị!""Ừ. Nhớ rằng đừng có kể chuyện này với bất cứ ai, ngày mai ứng tuyển, tôi cũng không muốn cấp dưới nói tôi nâng đỡ cậu!""Em về đi, mai chị lấy chìa khoá của anh Thắng đưa xe cho em đi, nhưng đừng có để xảy ra thêm lần nào nữa mấy chuyện này, gọi cho mẹ đi nhé! Mẹ lo lắm đấy!"Dàn xếp xong xuôi, Hà Linh theo Vĩnh Thanh lên xe trở về nhà. Xe vừa lăn bánh, Hà Linh đã tò mò muốn biết sao Thanh giải quyết nhanh chóng tới vậy. "Thanh, rốt cuộc nói gì để họ cho qua vậy? Tôi hỏi, nhưng họ có vẻ không thoả hiệp!""Thư ký của mình có quen biết người mà Hoàng va chạm phải, bên showroom có vài chiếc Mec benz mới độ, anh ta khá lưỡng lự, xong cũng gật đầu, đương nhiên mình đồng ý cho anh ta chi phí ba tháng đầu đổi trả phụ kiện nếu như đồng ý nhận một phần trách nhiệm hộ Hoàng!""A... chi phí thế nào?""Người nhà cả mà, tôi lo được!""Chuyện của em trai tôi mà, lại phiền Thanh nữa, chi phí hết bao nhiêu, tôi sẽ trả cho Thanh!""Không đáng đâu, toàn quen biết nhau, nên dễ giải quyết. Đây là trà hoa, có chút tinh chất gừng và thảo mộc làm mát họng, ấm phổi. Linh và anh Hí nên dùng, mấy hôm nay trời cũng lạnh hơn, cổ họng Linh cũng cần giữ ấm!""Sao Thanh biết tôi hay bị nhiễm lạnh?""A, để ý một chút là biết mà! Tranh thủ gọi cho bác gái đi Linh, chắc mẹ ở nhà cũng lo!"VT đưa cho nàng hộp trà, rồi căn dặn. Nàng cười cảm ơn, đón lấy hộp trà. Thanh thật tinh tế, có thể để ý những chuyện nho như vậy. Nàng đã thắc mắc lúc nãy Thanh có đi sang hiệu thuốc, chẳng lẽ là để mua trà cho nàng?"Hôm nay cảm ơn Thanh. May có Thanh giải quyết hộ!""Được rồi! Tôi về luôn đây, canh chua hải sản rất ngon, lần sau tôi qua, hãy nấu lại nhé!""A, được! Vậy Thanh về cẩn thận!"Bánh xe lăn đi, không hiểu sao nàng lại còn ngoái lại... Nàng khẽ lắc đầu, rồi lên nhà...********
"Linh, tối nay anh về sớm, chúng ta nấu gì ngon ngon đi!""Sao ông giám đốc hôm nay chịu bỏ thời gian về nhà rồi sao?""Đừng nói vậy chứ, công ty nhiều việc mà!""Vậy được! Em sẽ đi nấu canh chua ăn cho mát!""Okay, vậy 6h anh sẽ về tới nhà!"Nàng vui vẻ đi chợ, lại mua thêm chút hoa về cắm. Lâu rồi Thắng mới chủ động đề cập, muốn cùng dùng bữa. Lúc lựa thực phẩm, đã mua thêm ngao hoa... muốn nấu thêm bát canh chua cho Thanh...Nàng bàn giao công việc, sau đó về nhà từ sớm. Nấu cơm canh ngon lành, sau đó để vào tủ, đợi Thắng về dùng bữa, cũng chia phần cho Thanh để riêng vào các khay cặp lồng đựng đồ. "Alo.. em nghe?""Linh à, anh xin lỗi, có việc đột xuất... nên anh...""Sao? Nếu bận thì anh làm đi! Em để phần anh vậy!""Không, chắc là anh... sẽ ở lại công ty luôn. Em gọi Thanh sang ăn cho vui nhé""Để em mang đồ ăn lên cho anh!""Thôi, anh tự lo được rồi! Anh gọi cho em sau!"Nàng thở dài, nhìn mâm đồ ăn. Đồ ăn nhiều như này... còn mua cả hoa, cả xúng xính váy quần... Hà Linh chán nản, bỏ quán về sớm một hôm để nấu nướng cho chồng, cuối cùng lại một mình. Khoác tạm chiếc áo che cho đỡ, Linh quyết định tự mình lái xe sang ship đồ cho Thanh, coi như cũng lượn một vòng cho khuây khoả.*****
"Alo!""Ừm.. Thanh có ở nhà không?""Vừa về tới, Linh cần tôi giúp gì à?""Có ít đồ ăn, tiện mang qua cho Thanh...""Vậy sao? Linh đi gì qua?""À ô tô, căn của Thanh là căn nào nhỉ?""SH 05, nói bảo vệ là Linh vào nhà Vĩnh Thanh, là được đi thẳng tới cạnh hông nhà để xe, tôi đợi em ở cửa nhà!"Linh nghe xong từ từ di chuyển theo chỉ dẫn của Thanh, đi tới đã thấy thấp thoáng bóng lưng vững chãi ấy. Thanh đi tới, đón lấy túi đồ Linh để phía sau cốp."Cơm sao... tôi ngửi thấy mùi canh chua, ngon quá. Giờ này... sao Linh lại qua đây, nếu chưa ăn thì ăn cùng luôn?"Tâm trạng không vui hiện rõ lên trên mặt nàng. " Để tôi hâm lại đồ ăn cho Thanh!"Thanh đứng ở phía tủ lạnh, nhìn Hà Linh trong chiếc váy hai dây khoe đường cong, mái tóc dài được cặp lên ở phía sau. Nàng nêm lại canh, đoạn quay ra nói."Có cơm không? Nếu không để tôi đi mua?"Nhìn gương mặt không vui vẻ, lại có chút tâm sự, Thanh đi tới cửa tủ, lấy ra hai lon bia..."Nào! Uống chút không? Hôm nay uống hai tăng, tiếp khách nên chưa ăn gì tử tế. Cơm tôi mới cắm, tính ăn cơm Thái, tiện Linh qua, có đồ nhắm rồi!"Thanh không nói gì, bước tới bàn ăn, sắp xếp lại bát đũa trên bàn."Anh Hí thích nhất món lòng chay này, ăn đưa cơm lắm...""Cơm ngon anh ấy đâu có thích ăn đâu?" - Nàng hừ một tiếng, sự bực bội tự dưng thoát ra thành lời qua miệng nàng..."Dù sao cũng cảm ơn Linh, tôi sẽ ăn thật ngon!"Nhìn ánh mắt chân thành của Thanh, nàng cảm thấy an ủi một chút. Bữa cơm ngon lành cùng những lời đùa khiến nàng cảm thấy rất vui, ít nhất là ngay lúc này. Nàng cao hứng mở bia, đưa cho Thanh... Hà Linh cũng không khách sáo, tự mình mở bia, chủ động cụng lon khiến Thanh hơi ngạc nhiên..."Chị không thích?""Không phải, hôm nay tôi có tiếp khách, nên cũng uống kha khá!"Vĩnh Thanh lắc đầu, mở lon bia, chạm vào lon của Hà Linh rồi uống..."Vậy tôi uống một mình!""Còn lái xe về mà...""Có quan trọng gì đâu? Chị nói xem, tôi có phải có điều gì không tốt? Tôi ghét anh trai chị , tôi xinh đẹp thế này, mà không bằng một góc công việc của anh ấy. Tôi cảm thấy không phải bản thân ích kỉ... Tôi bắt đầu ghét việc chờ cơm 1 năm tới gần 200 ngày! Tôi cũng có công việc nhà hàng, bận bịu nhưng luôn cố gắng nấu cơm cho anh ấy, đợi cơm rồi lại chẳng có hồi âm..."Nàng khẽ ợ, uống tới ba lon bia, nàng bắt đầu tuôn cảm xúc, nói rất nhiều..."Anh ấy hay bỏ bê Linh sao?""Bỏ bê gì chứ? Anh ấy sắp bỏ luôn tôi rồi! Cơm ngon như vậy, chẳng thấy anh ấy khen, giá mà bằng được một góc tinh tế như chị, dẻo mỏ như vậy có phải tốt không?""Ơ... Linh chê tôi sao?""Chê gì chứ! Chị đừng có khen tôi, tôi xấu hổ lắm! Tôi vẫn đang tỉnh đấy! Tôi nói cho chị nghe, tôi rất ngại gặp chị, chị với cái vẻ cao ngạo, cái vẻ bình tĩnh tới lạ... khiến tôi không phải lo toan gì... tôi cảm thấy vui, cảm giác được che chở!"Nàng cười khì, tu nốt lon bia thứ tư... Thanh cũng bắt đầu không trụ được..."Này! Sao chị có thể luôn xuất hiện khi tôi cần vậy? Thế không nên đâu? Tôi không biết tại sao tôi lại nói ra như này nữa chứ?""Sao lại không nên?""Hâh! Thôi bỏ qua đi! Tôi nói linh tinh thôI!""Này... nói tôi nghe xem!""Chị uống thêm hai lon, tôi sẽ nói!""Vẫn còn uống được sao? Tỉu lượng của em khá đấy chứ!""Chuyện! Anh trai chị tệ thật đấy!""Này! Thôi được rồi, tôi uống, em đừng uống nữa!""Cùng uống!"Nàng nói rồi cầm lon bia tu ngược lên... Gương mặt bắt đầu hồng đỏ... "Hết rồi à? Để tôi đi lấy thêm!""Em đừng uống nữa...Để tôi đưa em về!""Về gì? Anh trai chị cũng đi, đêm nay có mình tôi thôi, buồn lắm! Không thích ở 1m nữa!"Nàng loạng choạng, rồi ngã lên người Thanh... cả hai nhào ra sofa lớn... "Hmm... tôi say quá... không dậy nổi nữa..."Nàng nói, lấy đà ngồi dậy, nhưng bất thành, nàng lăn sang bên cạnh, nằm lui ra ngoài cho Thanh nằm... Cả hai quay qua, đôi mắt lim dim nhìn nhau..."Lạnh quá, chị bật điều hoà à? Đêm nay gió mùa về đấy, chị còn dặn tôi cổ họng lạnh phải biết uống trà gừng! Anh trai chị không tinh tế nổi bằng 1 góc của chị!"Hà Linh bị Vĩnh Thanh đặt nằm ngay ngắn lại, kiếm mảnh khăn lau mặt, đi về phía tủ lấy ra một chiếc chăn mỏng rồi phủ lên người nàng. Hà Linh kéo Vĩnh Thanh nằm xuống, miệng luôn miệng kêu lạnh. Thanh vốn hơi oải vì uống nhiều, nãy lại tiếp Hà Linh nên có phần say say, bị kéo tay, Thanh mệt không còn sức phản kháng lại nữa, nằm xuống, đôi mắt lim dim nhìn Linh. "Mắt chị thật đẹp đấy!""Cảm ơn em! Tôi say rồi hay sao ấy... chóng mặt quá!""A.... " nàng khẽ nằm lui thêm ra, lại suýt ngã, Thanh vòng tay đỡ tấm lưng nàng, chạm vào phần da thịt của Hà Linh, Thanh kéo nàng vào trong lòng... không cho nàng cơ hội bị ngã... nhưng đẩy hơi mạnh nên áp thẳng vào người Thanh."A... thơm quá!"Nàng thốt lên khi bị gục vào lồng ngực Thanh... Nàng thở hổn hển từng tiếng, khẽ nằm lên tay Thanh, tìm kiếm chỗ êm ả để ngủ. Bất giác Hà Linh đưa tay lên sờ lên mặt Thanh..."Tôi say rồi..." Nàng cười sờ lên mặt Thanh..lại sờ lên trán, cảm nhận sự nóng từ thân nhiệt của Thanh. "Chị đỏ quá, đỏ như tôm vậy!"Vĩnh Thanh bắt lấy tay nàng, giữ yên. Khẽ nằm lui lên trên cho nàng thêm chỗ, vô tình chạm môi vào trán nàng.Nàng cười khì, vòng tay ôm Thanh từ lúc nào... lại liên tục sờ tay lên môi, lên má của Thanh một cách vô thức."Mùi thật dễ chịu...tôi muốn ngủ! Cảm giác này thật tốt, cảm giác như tôi không phải một mình... thơm quá!Nàng khẽ lẩm bẩm nói, lại ghé sát người vào Thanh... Cả hai rốt cuộc ôm nhau ngủ tới... sáng....***Tiếng chuông báo thức khiến nàng giật mình, khẽ trở mình... Sự hụt người một lần nữa xảy ra, xong cánh tay nào đó vẫn giữ nàng không rơi. Thanh khẽ mở mắt... cả hai nhìn nhau... có phần ngại ngùng.
Nàng giật mình, bật dậy, chạy một mạch vào nhà vệ sinh... chợt nhận ra mình còn đang ở nhà người khác, hôm qua uống quá nhiều rồi, tới mức say ngủ lại nhà Thanh. Nàng định thần trước gương, cố nhớ lại hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao nàng cùng em của người yêu... nằm ngon lành ngủ tới vậy? Nàng thở dài, nhớ lại một vài hành động... đủ để nàng xấu hổ. Bản thân lại còn ăn mặc hớ hênh như thế này. Rửa mặt thật nhanh, nàng thở hắt rồi bước ra. Lon bia la liệt được Thanh dọn gọn, mâm cơm hôm qua cũng đã được để vào máy rửa bát. Thanh ngáp, nhìn nàng..."Tôi... hôm qua say quá... chúng ta..."
Nàng ấp úng, nhìn Thanh.."Em ổn không? Tôi đưa em về?""À không... tôi cũng tỉnh rượu rồi, hôm qua cũng đi xe!Thanh nhìn nàng cười trừ, sau đó tiễn nàng...Trở về nhà, nàng nhanh chóng vào dọn dẹp nhà cửa, sau đó đi tắm. Chợt nhớ ra có hẹn đặt tiệc cho khách ở nhà hàng, rất nhanh liền trở ra quán. "Chị ạ! Khách họ tới rồi, đang ăn rồi ạ!""À, ok. Sáng chị... có chút việc nên tới hơi muộn, em lo họ ổn là được rồi!"Nàng nhanh chóng vào quầy thanh toán, kiểm kê sổ sách... Bất giác cái cảm giác hình như đêm qua Thanh hôn lên trán nàng rất rõ... khiến nàng khẽ lắc đầu. "A!"Nàng giật mình, khi nhìn thấy cuộc gọi đến từ Thanh.... tim hồi hộp, đập mạnh hơn bình thường."Tôi có vài người bạn Nga, có thể nhờ Linh sắp xếp bàn không. Hôm nay có món Âu chứ?""À...món Á và Âu đều đủ, nếu có yêu cầu món gì, tôi sẽ cho làm thêm, chị có đặt món gì ạ?""Có salad với ô liu và thêm thịt nướng miếng là được rồi!""Vậy để tôi lấy phòng VIP cho chị... a....umh... Mấy giờ thì mọi người tới?""7h tối nay!""Vậy được! Thanh cứ đưa họ tới thôi!""Cảm ơn em!"Nàng khẽ cúp máy, tiếng em rất nhẹ tự dưng lại khiến nàng thích vô cùng...Vĩnh Thắng rốt cuộc cũng không có ý định gọi cho nàng, nhìn tin nhắn từ thư ký của VT khiến nàng càng thêm buồn bực.*****
Thanh xuất hiện, dáng vẻ oai phong như mọi ngày, không hiểu sao chỉ là sơ mi đen khác kiểu kèm quần âu caro, nhưng sao nàng lại thấy yêu thích con người trước mắt thế này, cảm giác chỉ muốn được nhìn mãi... Ôi không... sao nàng lại nghĩ thế này chứ? Thanh bước đến gần nàng, khẽ nở nụ cười."Bàn ở phía tầng 2, tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi!""Được rồi! À, có voldka chứ, và vang nào đặc biệt, tôi muốn chọn mua cho họ làm lưu niệm.""Ừm...Cũng có nhiều loại, vậy để tôi dẫn chị đi xem!""Anh đưa họ lên bàn trước đi, sau đó gợi ý một số món, còn lại cho họ tự lấy được rồi!"Thanh quay qua nói với thư ký của mình, rồi nhanh chóng theo Hà Linh xuống hầm rượu."Hmm... có vang đỏ Chile, còn có 1970, 1986, 1998....""Sáng nay dậy, có đau đầu không?""Hơi hơi... tại lâu rồi, tôi cũng không uống nhiều bia tới vậy!"Bị Thanh hỏi bất ngờ, nàng có chút chột dạ, ngẫm nghĩ vài giây, rồi ngại ngùng trả lời chống chế tim đang đập rất nhanh. Thanh đón tay nàng chai vang đỏ, hai người tay chạm tay... Hà Linh có chút bối rối."Bên kia còn có...a..."Nàng khẽ nghiêng người, đôi giày cao gót chết tiệt, đúng lúc này lại kẹt. Thanh khẽ đặt chai vang sang bên cạnh, kéo vạt quần ngồi xuống gỡ giày cho nàng, bám eo nàng để nàng xỏ lại vào chân."Em ổn ko?"Hà Linh thật không muốn hiểu tình huống gì lúc này... "Cảm ơn Thanh...chuyện hôm qua chúng ta... tôi xin lỗi...""Không sao! Không tỉnh táo thôi mà, tôi cũng không để tâm, em cũng quên đi là được!"Thanh cười toan rời đi, lại hơi loạng choạng.."Thanh bị sao... có cần gì không?"Hơi mệt thôi, sáng giờ chạy đi chạy lại hơi nhiều. Về nước vài hôm mà gần như hôm nào tôi cũng nhậu nhẹt. Không sao cả! Bà chủ chuẩn bị rượu hộ nhé!"Thanh cười, ngửng mặt lên nhìn nàng."Thực sự ổn chứ? Thanh đã dùng thuốc gì chưa?"Cảm thấy lo lắng, Hà Linh rất nhanh hỏi với Thanh, gương mặt lộ rõ vẻ quan tâm."Ổn mà, có gì tôi sẽ phiền em! Tôi đi đây, em gói lại, sau đó mang lên cho tôi nhé! Gặp em sau!"Thanh rời đi, để nàng một thân nhiệt nóng bừng bừng tại hầm rượu. Nàng bối rối vô cùng, khẽ trầm ngâm đưa tay lên trán mình....chẳng nhẽ là nàng đang rung động? Cách xưng hô của Thanh và của chính nàng... có phải cả hai đang dành cho nhau nhiều hơn là cương vị "chị dâu-em chồng"?
—————
Trở về dùng cơm tối với Thắng , nhưng tâm trạng lại không được hào hứng. Cơm canh xong xuôi, nàng lặng lẽ ngâm mình trong bồn tắm, suy nghĩ không thôi... Rốt cuộc trong đầu nàng vẫn luôn lấn cấn điều gì đây... "Linh à, tắm lâu quá ốm đó em!""Em xong rồi!""Anh xem bóng đá nhé, em ngủ trước nha!"Nàng không đáp lại, khẽ lau mình, vùi trong chăn ấm, nàng thật bứt rứt... muốn nhắn tin với Thanh...Thở dài một hồi vẫn quyết định không nhắn... Tính nói chuyện vui vẻ với Thắng, xong mỗi người lại một chỗ.————————-Nàng tới nhà hàng, nghiệm thu công việc, tiện hỏi về bàn ăn của Thanh ngày hôm qua... Chốc chốc lại kiểm tra điện thoại một lần... nàng còn đang băn khoăn mình đang chờ đợi điều gì. Khẽ thở dài lắc đầu cho những suy nghĩ trong đầu.... Nàng vùi mình làm việc, không muốn phải lo nghĩ gì..."Linh à, 15 phút nữa anh qua, em chuẩn bị đi, mình đi ăn tối! Đừng nấu nướng gì nữa! Mình ra ngoài đổi không khí nha?""Ok. Em đợi anh!"Cả hai bước vào quán đồ tây, không gian vô cùng lãng mạn. Thanh, luôn trùng hợp tới vậy! Nàng lại gặp Thanh, hôm nay Thanh thả mái tóc xuống, hơi xoăn nhẹ thật phong trần, mặc một chiếc áo sơ mi hoạ tiết lại kèm quần tây thật lịch thiệp.... có điều Thanh đang ngồi cạnh một cô nàng tóc vàng ngoại quốc... có vẻ rất quấn quít..."Anh ơi, phải Thanh không?"Thắng đảo mắt, là đành cười khổ."Âyda! Để em nhìn thấy rồi!""Có chuyện gì sao? Ý em là, em muốn hỏi kia là người yêu Thanh sao?""Bà xã, em ấy có chút phong lưu!""Ý anh phong lưu là sao?""Thì vui vẻ qua đường! Hoặc tám chuyện trong bar thôi mà!""Nhưng...""Bỏ qua đi! Thực tế là chuyện này không quá mới mẻ.. đối với mấy loại chuyện này chỉ là rào cây táo thôi! Sẽ không có gì quá xa đâu!""Nghĩa là có nhiều hơn một?""Chỉ là vài mối quan hệ xã giao thôi em! Mình vào ăn nhé!""Anh cũng thế sao? Em... có thể đi quán khác không?""Thực tế là nếu cô Bột không chủ động, cũng sẽ có người chủ động! Họ có chơi đùa một chút, nhưng đều có điểm dừng! Sao tự dưng em lại hỏi anh thế...?"Hà Linh có chút buồn, xen lẫn cảm giác khó chịu, nàng đang có cảm giác ghét bỏ những gì nàng nhìn thấy, lại càng ghét sao lại cứ phải nhớ về Thanh... Phong lưu? Đúng! Nàng nhìn Thanh là đủ thấy rõ, nhưng nàng... rốt cuộc đang thấy bực tực vì điều gì cơ chứ? Thậm chí còn đang tỏ ra bực bội với người yêu.
—————
Giúp Thắng soạn đồ buổi sáng, Hà Linh điềm tĩnh, giúp Minh mặc áo sơ mi, thắt nơ cẩn thận."Anh, tối nay mình ra ngoài ăn nhé! Lâu rồi hai đứa chưa đi hẹn hò! Hôm qua... em có hơi quá lời...""Anh... anh có hẹn ăn với đối tác!"Hà Linh có chút mất hứng, vẫn tiếp tục thắt caravat cho Thắng"Em giận anh đấy à?"Thắng thở dài, có chút nhăn nhó"Em cũng đã im rồi! Anh còn nói?""Hà Linh, em cũng phải tự hiểu đi chứ? Em còn lạ gì?""Anh gắt lên với em à? Sao anh lại có thái độ như thế?""Thôi anh mệt lắm, cả ngày vất vả rồi, em về không chiều chuộng anh được sao?" "Em nghĩ là em đủ ân cần để đợi cơm anh, cũng vui vẻ vì anh cả ngày vất vả, nên không dành thời gian cho em mà cho bóng đá. Em cũng không hiểu em nên chiều chuộng anh thế nào nữa?""Thôi! Anh phải đi rồi, anh sẽ đi một tuần! Chúng ta sẽ nói chuyện sau!" - Thắng lạnh lùng nói. Hà Linh không biết nên tức hay nên buồn vì thái độ này, nửa năm nay, cả hai chung chăn gối rất ít, đến gặp mặt ngồi cùng bữa cơm còn khó.... Khẽ lau giọt nước mắt, Hà Linh cũng thay đồ đi làm. Cũng từ bữa gặp Thanh với "đối tác", nàng cũng không liên lạc gì cho Thanh, phần giận, phần cứ luôn có suy nghĩ khó xử. Hôm nay công việc bận rộn, nàng cũng là bớt chút suy nghĩ. Nhìn những khóm hoa tươi, nàng cảm thấy thư giãn, cảm giác thật thanh khiết, giúp tâm hồn thư thái."Con gái, mẹ có ít ngao hoa, con mang về hấp sả ăn cho ngon, chia cho em gái Thắng một ít nhé!""Dạ mẹ! Vậy chiều con qua lấy!""Khỏi đi! Mẹ mang qua nhà cho hai đứa, bảo cái Thương cất vào tủ cho bọn con rồi. Mẹ đi chơi với Hoàng rồi, không ở nhà đâu!""Ôi! Mẹ vi vu nhiều quá!""Mẹ nhặt sẵn rồi, còn lại thì ăn ngay cho ngon nhé!"
——————
Không biết người yêu giận mình, hay quá bận bịu để rồi cả hai ngày không một cuộc gọi. 10 giờ từ quán ăn trở về, rót một ly cam trong tủ lạnh, lại nhìn hộp ngao mẹ nàng đã nhặt sạch sẽ, là nhớ ra phải mang qua cho Thanh. Ngẫm nghĩ một hồi, quyết định bấm số."Alo?""Thanh? Alo?"Giọng nói nhè nhè bên đầu dây, thêm tiếng thở phì phò khiến Hà Linh nhíu mày không hiểu..."Hà Linh? Sao lại gọi cho tôi giờ này?""Thanh? Chị ổn chứ?""Ổn chứ! Hơi đau đầu một chút!""Thật sự ổn không? Đã ăn gì chưa?""Gọi cho em sau... tôi đang hơi khó chịu..."Thanh cúp máy khiến Hà Linh thêm lo lắng. Nàng bỏ đồ vào cốp, tắm táp thật nhanh rồi phi tới khu nhà của Thanh. Nhớ đợt trước Thắng có dặn để một bộ chìa dự phòng nhà Thanh, nàng đã nghĩ thật vớ vẩn, xong bấm chuông mấy hồi không đáp, Hà Linh đành tự mình mở cửa.Tiếng nôn oẹ trong nhà vệ sinh khiến nàng nhận ra ngay, thuốc và bát mì còn đang dang dở trên bàn, Hà Linh đi tới, thấy ai kia đang húp mặt mà nôn, chuệnh choạng đứng dậy."Hmm... em vào được rồi à?""Chị say rồi, âyda, lại sốt nữa! Sao lại thế?""Tiếp khách! Tôi uống thuốc rồi mà... không hiểu sao đầu đau thế!"Thanh ôm đầu, lại tự mình đứng dậy lạo chạo tới giường, tự mình cởi áo sơ mi, nội y tối màu nhưng vẫn tôn lên sự căng mọng của vòng một, lại thêm thân hình căng cứng, và đều cơ, hình xăm ở vai và dọc mạng sườn hiện ra, Thanh cởi phăng chiếc áo ngực, vơ vội chiếc áo tank top bận vào người."Hm... tôi nghỉ một lát sẽ đưa Linh về, muộn rồi, đừng tự về!"Tuy nhức đầu, lúc tỉnh lúc mê, xong vẫn đủ ga lăng để thốt lên câu nói đấy. Hà Linh nhìn loạt hành động, mà thở dài, nàng tìm chậu nước, sấp chiếc khăn nóng, lau người cho Thanh. Tranh thủ Thanh ngủ, giúp cô dọn dẹp, tủ lạnh và tủ đồ rất đầy đủ, với lấy một gói cháo ăn liền, Hà Linh thêm gia vị và ngao của mẹ nấu giúp Thanh một nồi cháo, hồi nào cô tỉnh sẽ lấy dùng...
Quay trở lên cũng đã 12h hơn, Thanh phát sốt mà mê sảng, Hà Linh nhẹ nhàng lau mồ hôi, giúp Thanh hạ sốt. "Hà Linh, mưa rồi! Ướt mưa! Đừng về, tôi đưa em về!""Hah!"Hà Linh thốt lên, thì ra là mê sảng, thật mơ cũng không cho người ta quyết định. "Khát nước..."Giật mình, Hà Linh rót cho Thanh một cốc nước, lại tiện đút vào khe mồm hai viên thuốc hạ sốt, giúp Thanh uống hết cốc nước. Một lúc lại kêu lạnh... Nàng chồm người đắp thêm chăn cho Thanh, mất đà thế nào lại nằm lên tay của Thanh..."Còn lạnh không? Lui một chút! A!"
Hà Linh bị Thanh túm lấy eo, một hồi lại buông ra lại túm không cho đi... dù đắp chăn nhưng vẫn kêu lạnh. Hà Linh ngồi lâu bị mỏi, đành nằm sang cạnh giường rồi chợp mắt lúc nào không hay, thành ra lại cùng ngủ tới sáng.
————-
Khẽ mở mắt, là Thanh đang nhìn nàng, khẽ chớp mi mắt, nàng giật mình, luống cuống, lại sờ lên miếng dán đầu của Thanh, bớt nóng hơn rất nhiều. Nàng toan chui khỏi chăn của Thanh, nhưng sao tay chân lại nặng nề tới vậy...
"Nằm một chút nữa được không?"
"Umh... tôi giúp Thanh đun lại cháo!"
"Tôi mệt lắm. Hôm qua có nhiều chuyện xảy ra... công việc có chút trục trặc...cảm giác như vậy thật bình yên..
Hà Linh thở dài, giọng người kia nhẹ nhàng... khiến nàng mủi lòng. Không nói chứ nàng bắt đầu có sự so sánh... huống hồ bữa trước nàng còn cãi nhau với Thắng. Để cho Thanh ngủ sâu hơn, Hà Linh khẽ rời giường. Dạo quanh một vòng căn nhà của Thanh, tuy dọn tới chưa lâu, nhưng mọi thứ thật ngăn nắp. Nghe tiếng động, Hà Linh có chút giật mình. Trở lại bếp đã thấy có người đang lau dọn bếp, lại chuẩn bị đồ để vào tủ.
"Chị là Hà Linh phải không ạ?"
"A... chúng ta quen biết sao?"
"Em là giúp việc của chị Thanh. À, chị Thanh có kể về chị, em nhìn ảnh nên nhận ra!"
"À..ừm. Thanh ốm mấy ngày nay rồi sao?"
"Dạ. Hôm trước chị ấy sốt tới 40 độ, nhưng vẫn làm việc. Em đưa chị ấy đi khám, thì bác sĩ bảo chị ấy làm việc quá sức, lại thường xuyên phải thức khuya, dậy sớm, cơ thể suy nhược."
"Em quen nhà Thanh sao?"
"Vâng. Thời gian trước em có giúp việc cho chị Thanh ở bên kia. Em cũng về được 4 tháng rồi, hiện cũng được chị Thanh giao cho một số việc khác!"
"À...vậy được rồi. Thanh đang ngủ, bao giờ Thanh dậy, em giúp chị đun cháo cho Thanh nhé. Chị phải đi rồi!"
Hà Linh cười mỉm, lấy túi rồi rời đi.