[BH-Edit] [Xuyên Thư] Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam - Hữu Tình Khách

Chương 38: Đường Thi Khấu



Nữ nhân thần bí mang theo Lưu Ly ba người phi thiên mà đi, Lưu Ly trước mắt tối sầm, liền ý thức mơ hồ, không rõ bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thanh Mai từ phòng trong đi ra, chợt nghe một tiểu hài tử núp trong đống tạp vật run run rẩy rẩy bò ra, khẽ gọi:

"Thanh Mai tỷ tỷ!"

"Làm sao vậy?" Thanh Mai hai hàng lông mày mảnh dài nhất thời nhíu chặt, giọng cũng trở nên gấp gáp.

"Chính là... chính là cái kia, cái người mặc áo choàng đen ấy, nàng, nàng..."

"Nàng làm sao?" Thanh Mai sốt ruột dậm chân một cái, "Mau nói!"

"Nàng thanh âm... giống như người kia!"

Thanh Mai lập tức cứng đờ, cắn cắn môi dưới: "Ngươi xác định?"

"Sẽ không sai!" Tiểu hài tử này vốn là một tiểu khất cái nhĩ lực tốt nhất, nếu hắn nói giống... vậy liền rất có khả năng là thật.

"Chính là..." Thanh Mai nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, "Nàng làm như vậy... rốt cuộc là vì cái gì?"

Mang người của Quỷ Thị đấu giá hội đến khống chế bọn họ, lại tự mình lựa chọn mục tiêu rồi mới báo tin... Giờ phút này lại cùng Lưu Ly ở bên nhau?

Thanh Mai quay đầu nhìn vào phòng trong, nơi đó muội muội A Hạnh mới khỏi bệnh. Nàng cắn răng nói: "A Hạnh liền giao cho các ngươi, ta đi ra ngoài một chuyến!"

"Thanh Mai tỷ tỷ!"

"Không cần lo lắng, ta đi một chút sẽ về!"

Lưu Ly tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng tràn ngập sắc thái phấn nộn hoa mỹ, phong cách lại cực kỳ giống loại phòng tiểu cô nương đầy mộng ảo mà nàng từng thích.

Nàng duỗi tay sờ sờ tấm chăn trên người, chạm tay mềm mại trơn mượt, rõ ràng là vải vóc thượng đẳng.

Nàng từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng xốc lên màn che bán trong suốt buông xuống từ trần giường, bước xuống từ chiếc giường to xa hoa. Một bộ xiêm y hoa mỹ, sáng bóng dị thường, đang lặng lẽ đặt trên đầu tủ cạnh giường, bên cạnh còn có nguyên bộ trang sức lấp lánh.

Lưu Ly không dám thay, vẫn mặc nguyên y phục của mình, từ trong Giới Tử lấy ra một sợi dây buộc tóc, đem mái tóc dài suôn mượt buộc lên chỉnh tề.

Gian phòng này rất rộng, Lưu Ly rón rén, vừa đi vừa đánh giá xung quanh, nhẹ nhàng đi tới cửa.

Vừa mới khẽ đẩy cửa ra, liền nghe một tiếng cười khẽ vang lên:

"Thi Thi cô nương, có gì phân phó?"

Lưu Ly từ khe cửa nhìn ra ngoài, thấy một nữ tử y phục xanh biếc, dung mạo xinh đẹp, rõ ràng là thị nữ, liền nhỏ giọng hỏi:

"Vị này... tiền bối, xin hỏi hai vị đồng bạn đi cùng ta, hiện giờ đang ở đâu?"

"Cô nương cần gì phải khách khí, cứ gọi nô gia là Bích Hà là được." Bích Hà khẽ che miệng cười, thanh âm mềm mại uyển chuyển.

Lưu Ly cười gượng, lòng lại âm thầm cảnh giác: Kim Đan kỳ cao thủ, lại chỉ làm thị nữ? Đây rõ ràng là bị nhốt rồi chứ khách gì nữa...

Nàng kiên nhẫn hỏi tiếp: "Bích Hà tỷ tỷ, ngươi có biết hai vị đồng bạn của ta hiện ở nơi nào không?"

"Nô gia không biết," Bích Hà cười đáp, "Cô nương nếu muốn biết, không bằng trực tiếp hỏi chủ nhân một tiếng."

Một tiếng "chủ nhân", một tiếng "nô"... Các ngươi thực đúng là có tình thú...

Lưu Ly cười gượng thêm lần nữa, cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa: "Vậy chủ nhân tỷ tỷ hiện giờ đang ở đâu?"

Bích Hà quả thực như một đóa hoa sen khép nép, nhẹ nhàng cười nói: "Cô nương mời theo nô gia."

Lưu Ly đẩy cửa ra đi theo, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong một cung điện hoa lệ, đỉnh cao rực rỡ. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, rõ ràng là ánh sáng rực rỡ, nhưng lại không phải do ánh dương chiếu rọi, mà là do một khối bảo thạch cực lớn khảm trên đỉnh đầu phát sáng.

Có đỉnh, có tường, tường lại là đá núi được đẽo gọt thô lệ, Lưu Ly hơi hơi đoán ra chút gì đó.

Dù trong lòng nóng ruột muốn gặp Diệp Trăn Trăn cùng Lâm Mộng Nhàn, xác nhận sự an nguy của hai người, nhưng Bích Hà vẫn thong thả bước đi, không nhanh không chậm.

Lưu Ly bất đắc dĩ liếc mắt trợn trắng nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt vô thức dừng ở sợi dây tua lưng lay động theo mỗi bước chân của nàng—phải thừa nhận, dáng người Bích Hà thật sự rất đẹp, đi đường phong tình vạn chủng, khiến người khó rời mắt.

Lưu Ly bị nàng quấn tới cả người đều phát ngứa, cuối cùng cũng theo nàng xuyên qua vài đoạn hành lang thật dài, đi tới một cánh cửa lớn khép hờ ở cuối hành lang.

Bích Hà nhẹ giọng nói: "Tới rồi."

Lưu Ly đứng trước cửa, vội vàng khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép: "Còn thỉnh tỷ tỷ thông báo một tiếng."

Bích Hà khẽ than: "Chủ nhân xưa nay không thích nô bộc quấy rầy. Cô nương là khách quý, vẫn là mời tự mình vào thôi."

Người ta đã nói tới mức này, Lưu Ly cũng không tiện làm khó, chủ yếu là vì — tu vi thấp thì không có nhân quyền.

Bích Hà nhẹ nhàng đẩy cửa, nhường đường, Lưu Ly thì hít sâu một hơi, tự nhủ: Cố lên! Ngươi làm được!

Cánh cửa mở ra không một tiếng động, trước mắt sương trắng lượn lờ, không gian mơ hồ, dưới chân là đá cuội mịn, giống như một cái sân nhỏ trong đình viện.

Lưu Ly bước vào, khẽ cất tiếng: "Có người ở đó không?"

Không ai đáp lời, chỉ có tiếng nước róc rách vang vọng trong không khí.

Sương mù càng lúc càng dày, hơi nước ấm áp bắt đầu làm gấu váy Lưu Ly ướt đẫm, nàng vừa gọi vừa lần mò phía trước, không lâu sau, trước mặt xuất hiện một bình phong dài.

Lưu Ly cất tiếng lần nữa, nhẹ nhàng:

—"Có... người... ở... không...?"

Vẫn không ai trả lời, nàng đành phải vòng qua bình phong tiếp tục đi vào.

Ngay sau đó—

"A ——!!!" Lưu Ly hét thảm một tiếng, vội vàng xoay người che mắt, cả mặt đỏ rực:

"Thật xin lỗi! Ta không cố ý nhìn lén! Ta lập tức đi ngay!"

Chỉ thấy trước mặt là một bồn suối nước nóng cực lớn, trong đó có một thân ảnh trắng như tuyết, trơn bóng hoàn toàn, rõ ràng là đang trần như nhộng!

Lưu Ly hoảng hốt xoay người chạy tới cửa, nhưng khi đến nơi, phát hiện cánh cửa không biết từ lúc nào đã âm thầm đóng lại—không một tiếng động.

Nàng dùng sức kéo cửa, nhưng thế nào cũng không thể mở ra.

Ngay lúc ấy, thanh âm lười nhác của nữ tử thần bí kia vang lên: "Làm sao vậy, sợ ta ăn ngươi sao?"

Lưu Ly vội đáp: "Tiền bối tỷ tỷ, ngài đang tắm a! Vãn bối mạo muội quấy rầy, thật xin lỗi! Ngài cứ tắm trước, ta đi về trước, chờ ngài tắm xong ta lại đến!"

Nữ tử kia khẽ bật cười: "Đã đến đây rồi, cần gì phải đợi? Huống hồ, đều là nữ tử, sợ gì chứ?"

Lưu Ly: "...... Chỉ là sợ thất lễ."

"Không sao cả, tỷ tỷ không chấp muội muội thất lễ đâu."

Lưu Ly ôm chặt lấy cánh cửa, không buông tay, phảng phất như đó chính là chiếc phao cứu mạng cuối cùng của nàng. Nhưng thực tế, thân thể nàng lại không tự chủ được mà từng bước từng bước dịch chuyển về phía suối nước nóng.

Nàng tuyệt vọng nhìn từng ngón tay của mình bị một luồng khí vô hình từng cái, từng cái bẻ ra. Rốt cuộc, trong tâm trạng sống không còn gì luyến tiếc, nàng vươn tay ra như Nhĩ Khang, từ từ trườn tới bên bể nước nóng.

Bên tai vang lên tiếng nước bắn tung tóe, rào rào—Lưu Ly gắt gao nhắm mắt lại, bò đến một phiến đá nhô ra bên bờ suối, tê tâm liệt phế mà thét:

"Không cần a ——!!!"

Thanh âm thê thảm đến mức khiến nữ tử kia cũng bị dọa sững sờ.

Nhìn nàng cau chặt mày, khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ thống khổ, không biết còn tưởng là đang bị... làm thịt đâu!

Nữ tử nhịn không được bật cười: "Không cần cái gì?"

Lưu Ly lúc này cảm nhận được một bàn tay ướt mềm như tơ, nhẹ nhàng đặt lên sau cổ nàng—ấm áp, mềm mại, lại linh hoạt, nhẹ nhàng vuốt một cái.

Giống hệt như mèo liếm lông.

Lưu Ly nổi hết da gà, nhắm chặt mắt, bật thốt: "Ta không muốn khinh nhờn ân nhân cứu mạng của ta!!!"

Nữ nhân: "......"

Nàng dừng một chút, như đang nhẫn cười, thấp giọng mơ hồ nói: "Không sao, ta không để ý."

Ngay giây tiếp theo, Lưu Ly liền bị một lực đạo mạnh mẽ kéo vào trong nước.

Giống như con ếch bị thả vào nồi nước sôi, Lưu Ly lập tức hét to một tiếng, hai chân đạp mạnh nhảy lên khỏi mặt nước, nhưng lại bị nữ tử vô tình dùng một chưởng ấn xuống.

"Ta còn chưa cởi giày!!!" – Lưu Ly kêu lên.

Nữ tử: "...... Không sao, tỷ tỷ không để ý."

"Ta để ý!!!"

Lưu Ly bỗng luống cuống tay chân, bắt đầu cởi áo ngoài. Nữ tử kia tựa vào thành ao, một tay nâng má, nhàn nhã mà quan sát nàng.

Lưu Ly giơ chiếc áo ngoài ướt đẫm, run rẩy ném về phía nữ nhân.

Một lúc lâu sau, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.

Lưu Ly nửa quỳ nửa ngồi trong bể nước nóng, rón rén mở hé mắt ra một khe.

"A ——!"

"Lại làm sao vậy?" Nữ tử hơi nhíu đôi mày thanh tú,

"Tỷ tỷ đã che kín thân thể, muội muội còn sợ cái gì?"

Lưu Ly run giọng:

"Ngươi, ngươi ngươi...!"

"Ân?"

"Ngươi nhìn lại bản thân mình đi!"

Lưu Ly thề, cả đời nàng, kể cả nếu có luân hồi mười kiếp, cũng chưa từng thấy một mỹ nhân nào yêu mị bức người như vậy.

Lông mày đen nhánh như vẽ, đôi mắt phượng hàm chứa thâm tình, sống mũi cao thẳng, môi đỏ căng đầy, toàn bộ gương mặt quyến rũ đến cực hạn. Nhẹ liếc mắt một cái đã là phong tình muôn vẻ, liêu nhân vô hạn.

Tất cả những mỹ nhân nổi tiếng như Bích Hà phong tình vạn chủng, ở trước mặt nàng, đều chẳng qua là bát nước lã nhạt như canh chay!

Chỉ là—mỹ lệ yêu diễm đến mức cực hạn như thế, dưới làn da tuyết trắng không tỳ vết kia, lại toát ra một cỗ tử khí tà dị không thể lý giải. Mà đôi môi đỏ như máu ấy, yêu mị đến cực độ, nhưng cũng lạnh lẽo như địa ngục.

Nghe lời Lưu Ly nói, mỹ nữ kia hơi nghiêng thân trên, tư thế càng thêm phong tình, trên người khoác đúng chiếc áo ngoài mà Lưu Ly vừa ném tới—ướt nước, mỏng như cánh ve.

Nàng như vừa từ nước bò ra, liền không thể chờ đợi mà muốn hút tinh khí người ta—quả thực chính là một diễm quỷ.

"Có bao nhiêu phần xinh đẹp?" Diễm quỷ khẽ cười, nụ cười phá lệ câu hồn đoạt phách.

Lưu Ly "Ừm" một tiếng, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nghẹn ra một câu thơ của Lý Bạch:

"Một chi nồng diễm, sương đọng hương, mây mưa Vu Sơn uổng đoạn trường."

Diễm quỷ: "...... Mây mưa Vu Sơn?"

Lưu Ly vội vã thanh minh cho sự trong sạch của mình: "Ta không có ý đó! Ta không phải người như vậy! Ta thề, ta thật sự không có!!"

Diễm quỷ khẽ hừ cười, đôi tay trắng tuyết từ bờ ao vươn ra, nhẹ nhàng kéo một cái, Lưu Ly liền bị áp vào lòng nàng.

Lớn lên đã xinh đẹp như vậy, dáng người... cũng thật tốt, lại còn cao ráo, tu vi lại mạnh mẽ!

Lưu Ly: Thật ghen tỵ.

Mà lúc này đây, Lưu Ly đã không còn tâm tư để ghen tỵ nữa. Các nàng gần nhau như vậy, gần đến mức chỉ cần mình hơi nhúc nhích một chút, liền không cẩn thận chạm phải làn da trần lộ bên ngoài của nàng, hoặc chạm vào y phục mỏng manh trên thân nữ tử kia.

Lưu Ly cười khổ: "Tiền bối tỷ tỷ, ta cảm thấy, chúng ta vẫn là không nên dựa sát như vậy, nóng lắm."

"Nhưng ta muốn gần một chút, để nhìn rõ muội muội hơn chứ."

Nữ nhân cười khẽ, giọng điệu tràn đầy ám muội. Như lời nàng nói, khuôn mặt yêu diễm kia lại kề sát thêm chút nữa.

Tựa hồ nhận ra Lưu Ly là người mê sắc, nàng cố ý áp sát khuôn mặt đến cực gần. Lưu Ly thật sự chịu không nổi, vừa muốn quay đầu tránh đi, nhắm mắt lại, thì bỗng nhìn thấy—trong mắt trái như làn sương đen kia, ẩn ẩn ánh lên một đóa hoa sen đen nhỏ, tùy sóng mắt lưu chuyển.

Lưu Ly run giọng hỏi: "Tiền bối tỷ tỷ, ngươi nói, chỉ cần ta theo ngươi về làm khách, ngươi sẽ nói tên cho ta biết... Ngươi, ngươi gọi là gì?"

Nữ tử hơi mỉm cười, yêu diễm gương mặt trong khoảnh khắc chảy ra một tia tà dị, nhẹ giọng nói ra cái tên mà Lưu Ly lo sợ nhất được nghe thấy:

"Đường Thi Khấu."

...

Thời gian lùi lại một ngày trước.

Tại hàn đàm trên núi Ngô Đồng.

Phong Hề Ngô đột nhiên mở bừng mắt, ngọn lửa u lam trước mặt chỉ trong thoáng chốc mất khống chế, suýt nữa đã thiêu sạch sinh vật trong hàn đàm!

May thay, nàng kịp thời phản ứng, từ trong trạng thái mất khống chế kia kịp thời thu lại thần hỏa.

Bên cạnh, đại sư Diễm Trần vừa quan sát lò luyện, vừa hoảng hốt vuốt râu suýt bị cháy, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Trên mặt Phong Hề Ngô hiếm khi hiện lên thần sắc ngưng trọng: "Còn bao lâu nữa, mới luyện thành vật kia?"

Dấu ấn thần thức nàng lưu lại trên người Lưu Ly để định vị, đã biến mất!

Lấy tính tình của Lưu Ly, ra ngoài một mình chưa chắc đã không chọc phải cao thủ khó đối phó. Thế nhưng với thân phận và pháp bảo trong tay nàng, dù có gặp địch thủ Kim Đan kỳ, cũng có thể ứng phó. Lưu Ly lại thông minh, nếu không chắc chắn nắm được, tuyệt đối sẽ không dại dột gây chuyện.

Vì vậy, Phong Hề Ngô chỉ để lại một tia ấn ký, phòng khi bất trắc.

Với tu vi của Phong Hề Ngô, kể cả là cao thủ Nguyên Anh kỳ, cũng chưa chắc phát hiện được ấn ký kia. Nay ấn ký không những bị phát hiện mà còn bị diệt trừ—người có thể làm được như vậy, tuyệt không phải kẻ tầm thường!

Chỉ e Lưu Ly lần này...

Diễm Trần đại sư đáp: "Ba ngày. Đó là thời gian nhanh nhất có thể luyện thành."

Không, có lẽ lần này... hắn đã không tính toán chính xác được nữa. Rốt cuộc hắn đã già rồi, lại còn hơn nửa tháng không ăn không ngủ, hao tổn quá độ.

"Ta phải đi ngay bây giờ."

Phong Hề Ngô quyết đoán.

Diễm Trần đại sư cười khổ, chỉ vào mái tóc bạc trắng mới vài ngày đã bạc tận: "Ngươi nếu đi rồi, ta không dám đảm bảo sẽ không xảy ra sơ suất."

"Không còn cách nào khác có thể tạm thay thế sao?"

"Có thì có, chỉ là cần xóa đi điểm di hồn bám người... ngươi biết, đó là chỗ khó nhất."

Diễm Trần đại sư có chút không tình nguyện. Với một vị luyện khí đại sư có tiết tháo mà nói, việc thay đổi ý nguyện ban đầu vào thời khắc cuối cùng, rõ ràng có thể luyện ra pháp bảo hoàn mỹ, lại buộc phải lưu lại khuyết điểm—thật là thống khổ.

"Còn cần dùng ngươi đan hỏa cùng tinh huyết tinh luyện. Nhưng làm vậy, pháp bảo vốn tác dụng đơn hướng sẽ biến thành song hướng, hơn nữa sẽ bị trói định trên người ngươi."

"Cần bao nhiêu tinh huyết?"

"Càng nhiều thì càng nhanh."

"Được. Bắt đầu đi."

Phong Hề Ngô không hề chớp mắt, tay lật một cái, liền bức ra một đoàn tinh huyết theo tâm mạch từ đầu ngón tay.

Tinh huyết của tu sĩ vô cùng trọng yếu, hao tổn quá mức sẽ khiến tu vi suy giảm!

Nàng một lần dùng nhiều đến thế, sắc mặt liền trắng bệch thấy rõ, chẳng biết bao lâu sau mới có thể hồi phục. Diễm Trần đại sư nhìn đoàn tinh huyết kia, cũng cảm thấy đau lòng.

Vừa luyện khí, Diễm Trần đại sư vừa không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà ngươi gấp gáp đến mức này?"

Phong Hề Ngô đáp: "Đồ nhi của ta gặp nguy hiểm."

"Gặp nguy hiểm gì?"

"Không rõ."

"... Chỉ vậy?"

"Ân."

"..."

Chương trước Chương tiếp
Loading...