[BH-Edit] [Xuyên Thư] Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam - Hữu Tình Khách
Chương 37
Lưu Ly cứng đờ bất động, khuôn mặt trắng bệch, tựa như một ma nơ canh.Một bàn tay từ phía sau nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, ôn nhu đến dữ dội, khiến cho Lưu Ly không lý do mà lạnh run trong lòng.Nữ nhân thần bí hỏi: "Hảo muội muội, có vừa lòng chăng?"Lưu Ly: "......""Sao không nói lời nào?"Lưu Ly: "......"Tay nữ nhân ấy vừa linh hoạt lại lạnh lẽo, khiến Lưu Ly liên tưởng đến một con rắn độc mỹ lệ, nàng chậm rãi vuốt ve từ vai, cổ của Lưu Ly... cho đến gương mặt, móng tay đỏ thẫm nhẹ nhàng điểm hai cái lên má nàng.Nàng lại vô cùng thân thiết mà từ phía bên kia áp sát lại, nửa ôm nửa kéo Lưu Ly vào lòng mình. Chiếc áo choàng đen bóng phủ lên người, Lưu Ly không trông rõ được toàn khuôn mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng muốt và đôi môi đỏ tươi hiện ra dưới mũ trùm. Lưu Ly cảm giác rõ ràng rằng có hai luồng ánh mắt sắc bén, mãnh liệt, như muốn thiêu đốt đang nhìn chằm chằm vào mình.Môi Lưu Ly run nhẹ, nàng dời ánh mắt khỏi đống xác chết đầy đất, nhìn về phía Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn, thấy hai người đang mang vẻ mặt phức tạp, lo lắng nhìn mình.Lưu Ly run rẩy, miễn cưỡng nâng một tay lên đè lấy bàn tay đang tác quái trên mặt mình, lắp bắp đáp: "Ta... ta lần đầu tiên thấy người chết... lại còn... quy mô lớn đến vậy... có hơi bị... chấn động."Nữ nhân thần bí nghiền ngẫm lặp lại: "Chấn động?"Lưu Ly dần dần nói trôi chảy hơn: "Tiền bối tỷ tỷ, ngươi thật là lợi hại, thật sự vô cùng cảm tạ ngươi đã cứu chúng ta, đại ân này, thật sự không lời nào báo đáp hết. Sau này nếu tỷ tỷ có chuyện cần đến muội, xin cứ việc mở miệng, muội muội nhất định dốc toàn lực ứng phó!"Nữ nhân cười nhạo ra tiếng, nhẹ nhàng rút tay bị Lưu Ly đè ra, nói: "Chọn ngày không bằng hôm nay, muội muội đáng yêu như vậy, tỷ tỷ rất ưa thích, chi bằng theo tỷ tỷ về nhà làm khách, bồi tiếp tỷ tỷ một phen, thế nào?""Cái... cái này e là không tiện......"Một người tàn nhẫn độc ác như vậy, đến nháy mắt còn không cần cũng có thể đồ sát cả đám cao thủ thần bí — Lưu Ly ngốc mới tin lời nàng a!Tuy rằng trong lòng cảm kích việc nàng cứu giúp, nhưng Lưu Ly cũng sợ sơ suất một chút sẽ bị mất mạng a!Nàng toan tính né khỏi vòng tay đối phương.Nàng muốn tránh xa một chút.Lưu Ly phát hiện bản thân không thể cử động được.Lưu Ly: "......"Phẫn nộ a, tu vi thấp là không có nhân quyền a!Nữ nhân thần bí khẽ vỗ lên vai nàng hai cái, giọng kéo dài mang theo một tia nguy hiểm: "...... Không tiện?""Ý ta là," Lưu Ly gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, lời lẽ thành khẩn, "... Mạo muội quấy rầy, tay không đến cửa bái phỏng thật sự không phải phép, tỷ tỷ có ơn cứu mạng, muội muội lẽ nên mang lễ vật và cờ thưởng đến nhà dập đầu cảm tạ mới phải.""Lễ vật sao." Nữ nhân nhẹ giọng lặp lại, bỗng dưng giơ tay lên, khi Lưu Ly còn chưa kịp phản ứng, đã dùng hai ngón tay nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc trên đầu nàng.Chỉ trong thoáng chốc, một mái tóc dài đen óng, mềm mại như nước xõa đầy vai và lưng.Nữ nhân dùng ngón tay thon dài linh hoạt cuốn lấy dây buộc tóc màu đỏ thẫm, ngắm nghía mấy lượt rồi dây liền biến mất.Lưu Ly hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn nàng, tóc dài không còn bị trói buộc, nghịch ngợm buông xuống, phất phơ bên má, vài sợi còn dính lên môi nàng: "......"Nữ nhân hơi nghiêng đầu ngắm nàng, nơi khóe môi đỏ mọng khẽ nhếch, cong thành một độ cung mê hoặc lòng người, nàng đưa tay, giúp Lưu Ly gạt đi sợi tóc dính trên môi: "Lễ mọn tình sâu, sợi dây buộc tóc này, coi như lễ vật muội muội tặng ta đi."Lưu Ly: "...... Hảo, hảo a."Ô ô ô ô, tu vi thấp là không có nhân quyền!"Hiện giờ, muội muội nên theo ta về làm khách rồi chứ?"Lưu Ly cụp mắt, nặn ra một nụ cười nịnh nọt: "Tiền bối tỷ tỷ thật là người mỹ tâm thiện, đến cả lễ vật đơn sơ cũng không chê, muội muội cảm kích đến nghẹn ngào, xin tỷ tỷ nhất định cho ta cơ hội đến nhà bái phỏng, nói lời cảm tạ!""...... Xuy."Nữ nhân lúc này mới chịu buông Lưu Ly ra, nàng thở phào một hơi, vai trùng xuống, đưa tay lau trán, không biết từ lúc nào đã đầy mồ hôi lạnh.Nữ nhân lại nói: "Đường Thi Thi."Ban đầu Lưu Ly không phản ứng kịp, đối phương lặp lại một lần nữa, nàng mới giật mình, bật thốt: "Có mặt!"Báo danh xong, nhận ra bản thân quá mức khẩn trương, vội vàng nặn ra một nụ cười trấn tĩnh."Đó là tên ngươi?" Nữ nhân thần bí dường như rất kiên nhẫn, thong thả hỏi tiếp.Lưu Ly nào dám nói mình nói dối, lỡ như khiến nàng nổi giận thì khổ, đành phải đâm lao theo lao: "Không sai, ta chính là Đường Thi Thi."Không hiểu vì sao, ngữ điệu của nữ nhân kia mang theo một tia tiếu ý kỳ dị: "Muội muội của Hắc Liên Giáo chủ?""Đúng vậy, đúng đúng... Là ta.""Hảo."Lưu Ly đã chuẩn bị tinh thần bị tiếp tục tra hỏi, không ngờ đối phương lại không hỏi gì nữa, hoàn toàn không giống người khác — đối với nàng và Hắc Liên Giáo chẳng có chút hứng thú nào.Lưu Ly thử dò hỏi: "Nói đến đây, đến nay vẫn chưa biết đại danh của tỷ tỷ?""Nga."Nga?? Nga là ý gì đây??Nữ nhân kia khẽ cười nói: "Ngươi theo ta trở về làm khách, ta liền nói cho ngươi." Làm cái gì mà thần thần bí bí như vậy...Lưu Ly cười ha hả: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đương nhiên là nên như thế." — Hừ, nên cái rắm!Đáng tiếc, dưới cường quyền, nàng chỉ có thể cúi đầu chịu đựng.Nữ nhân kia liền không chừa đường thoái lui, nắm chặt lấy cổ tay Lưu Ly, mỉm cười nói: "Việc này không nên chậm trễ, vậy thì đi thôi?"Lưu Ly há miệng toan nói, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, tiện thể cũng muốn thử một chút thái độ của nữ nhân này đối với mình, bèn làm ra bộ dáng khó xử, nói: "Tỷ tỷ, ta vừa sực nhớ ra, còn có một việc gấp muốn thỉnh cầu tỷ tỷ tương trợ."Nữ nhân kia lại phá lệ kiên nhẫn, đối với muội muội nhặt được này hết mực dung túng: "Muội muội có việc, tỷ tỷ tự nhiên sẽ giúp, nói ta nghe thử?"Lưu Ly len lén giật giật cổ tay bị nàng nắm chặt, phát hiện lực đạo của nữ nhân kia quá lớn, căn bản không thể thoát được, đành phải từ bỏ, nói: "Ta có mấy vị tiểu bằng hữu, tựa hồ bị đám người buôn bán kia khống chế, mà hiện tại ta lại không biết các nàng ở nơi nào, tỷ tỷ có thể giúp ta tra xét một phen chăng?""Hà tất phải phiền hà vậy."Nữ nhân kia nhẹ nhàng kéo một cái, Lưu Ly liền loạng choạng bị kéo về phía đài đấu giá. Băng qua đám xác chết đầy đất, Lưu Ly không nỡ nhìn, sắc mặt trắng bệch, khi đi ngang qua Diệp Trăn Trăn cùng Lâm Mộng Nhàn, nàng lặng lẽ ra hiệu bằng tay:Chạy mau! Chạy đi!Ai ngờ nữ nhân thần bí mà đáng sợ kia phảng phất như mọc mắt sau lưng, không cần quay đầu liền mỉm cười nói: "Nếu hai vị cô nương này là bằng hữu của muội muội, vậy cùng nhau về phủ làm khách đi."Lưu Ly vốn còn ôm hy vọng hai người kia trở về tìm viện binh, giờ đành ha ha cười, ý đồ thương lượng: "Cái này... Các nàng không giống ta, là người trong chính đạo, gia giáo nghiêm khắc, hay là cứ để các nàng về trước..."Nữ nhân thần bí dừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Diệp Trăn Trăn cùng Lâm Mộng Nhàn, giọng nói ngân nga: "Vậy thì không ổn rồi.""Ai cơ?""Muội muội là người của Hắc Liên Giáo, ta đây cũng giống muội, đều là người ma đạo. Chính đạo giả nhân giả nghĩa, nếu để các nàng trở về, chỉ sợ sẽ tiết lộ thân phận ngươi và ta... Không bằng hôm nay, ta giết hai người này, giúp muội muội diệt trừ hậu hoạn, thế nào?"Lưu Ly: "Không cần a!!!"Lưu Ly giật nảy mình, ôm chặt lấy cánh tay nữ nhân, điên cuồng lắc đầu: "Tỷ tỷ, xin hạ thủ lưu tình, nghe muội muội nói một lời!""Ân?"Lưu Ly nhìn về phía Diệp Trăn Trăn cùng Lâm Mộng Nhàn, giọng thống thiết: "Không dám giấu, hai người bọn họ, đã bỏ gian tà theo chính nghĩa!"Diệp Trăn Trăn / Lâm Mộng Nhàn: "......""... Là bỏ gian tà theo chính nghĩa?""......"" Là bỏ gian tà theo chính nghĩa, bỏ gian tà theo chính nghĩa!" Lưu Ly khóc không ra nước mắt, nói, "Các nàng thấy rõ chân diện mục giả dối của chính đạo, hiểu rõ chỉ có quy y Ma đạo mới là con đường đúng đắn. Vì thế phản bội gia tộc, cũng một lòng muốn nhập Hắc Liên Giáo của ta!"Lưu Ly quay đầu lại, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người: "Hiện tại, các nàng đã không còn liên quan đến chính đạo nữa! Tỷ tỷ, xin tha cho các nàng!"Nữ nhân gật đầu: "Nếu là như thế, thì cũng là hai cô nương đáng thương, vậy cùng muội muội trở về phủ ta làm khách đi, tránh bị chính đạo đuổi giết."Lưu Ly giãy dụa: "Chuyện này... cũng nên hỏi qua ý kiến các nàng chứ?"Diệp Trăn Trăn / Lâm Mộng Nhàn: "......"Nữ nhân thản nhiên nói: "Ta xem các nàng không có ý kiến."Lưu Ly tuyệt vọng, giận không thể tranh: "Vậy... vậy được rồi."Diệp Trăn Trăn mím môi, hai mắt bốc hỏa: Hỏi tụi ta thì ít ra cũng tháo cấm ngôn đi chứ!!.Vượt qua tiểu nhạc đệm này, nữ nhân ma đạo thần bí kia lại kéo Lưu Ly lên đài cao, nàng quả không hổ là người trong Ma đạo — vậy mà lại có thể trực tiếp kéo hồn phách của người chủ trì đấu giá ra khỏi xác!Lưu Ly run lẩy bẩy, nhìn tiểu quang đoàn kia giãy dụa muốn thoát mà không thoát khỏi một chưởng của nữ nhân kia."Hảo muội muội, ngươi muốn biết gì, cứ hỏi hắn."Lưu Ly lau mồ hôi lạnh trên trán: "Đa tạ tỷ tỷ xuất thủ tương trợ..."Lưu Ly đem chuyện giúp tiểu khất cái thỉnh cầu, lúc đầu, hồn phách kia còn giả ngốc, lớn tiếng cầu xin tha mạng. Nữ nhân thần bí liền nhẹ nhàng thi triển chút thủ đoạn, hắn liền kêu rên không dứt, đến mức khiến Lưu Ly nổi cả da gà.Tên chủ trì kia làm sao chịu nổi tra tấn đến mức ấy, rất nhanh liền khai sạch mọi sự.Nguyên lai, đám tiểu khất cái kia vốn lăn lộn trong Tang Tử Thành, không lâu trước đây đã bị người của quỷ thị đấu giá hội để mắt. Bọn chúng dùng cổ trùng khống chế Thanh Hạnh, ép bọn tiểu khất cái giúp chúng lừa bán nữ tu, rồi đem ra đấu giá.Người của đấu giá hội sớm đã tại ngoài thành chọn sẵn con mồi, chờ họ vào thành thì lập tức sai tiểu khất cái dụ đến chỗ mai phục. Nhân lúc nữ tu sơ hở, lập tức ra tay, không tốn sức mà bắt được con mồi.Lưu Ly nghe xong liền nổi lửa trong lòng, hận không thể khiến bọn chúng chết thêm một lần nữa. Ép hỏi ra nơi cất giấu giải dược cổ trùng xong, nàng bắt đầu cố nén ghê tởm mà sờ soạng thi thể.Sờ sờ một hồi, Lưu Ly phát hiện — ôi chao... Trong túi trữ vật của bọn chúng, thế mà cũng có không ít bảo bối...Nàng lặng lẽ duỗi tay, nhẹ nhàng lấy lên một cái túi trữ vật trên người thi thể gần bên.Thần bí nữ cúi đầu mỉm cười nhìn nàng.Lưu Ly cười gượng hai tiếng: "Cái này... Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người, phế phẩm thu hồi, tiết kiệm tài nguyên."Thấy thần bí nữ không nói gì, Lưu Ly liền càng thêm tay mắt lanh lẹ, vèo vèo bắt đầu sờ soạng, không kịp kiểm tra bên trong có gì, trước cứ thu cả vào Giới Tử rồi tính sau. Ai, thi thể này trên người chẳng có gì... Thôi, kệ đi, mấy cái rương cất hàng ở hậu trường kia cũng phải thu về!Lưu Ly sờ đến vô cùng khoái hoạt.Giết người tuy quá đáng thật, nhưng nhặt bảo bối thì sảng khoái vô cùng a... Thu thập đến thoả mãn phích một tiếng.Nửa khắc sau, thần bí nữ nhân có chút không kiên nhẫn: "Hảo muội muội, còn chưa đủ sao?""Xong ngay xong ngay, tỷ tỷ chờ một chút!"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi! Bảo bối bày ngay trước mắt, Lưu Ly gan lớn bằng trời, dám cãi lại nàng!Liếc mắt thấy thần bí nữ vẫn kiên nhẫn đứng đó, môi đỏ đầy đặn hơi mím xuống dưới, Lưu Ly vội vàng lao về phía trước, một tay chộp lấy túi trữ vật cuối cùng trên người tên cao thủ Kim Đan kỳ kia — ngay giây tiếp theo, thân thể Lưu Ly liền bị cuốn bay lên không trung.Thì ra là một dải lụa đen từ phía nữ nhân bay ra, đem cả ba người — Lưu Ly, Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn — cuốn lấy.Lưu Ly rơi lệ theo gió: "Các ngươi như thế nào không nói lời nào a?"Diệp Trăn Trăn / Lâm Mộng Nhàn: "......"...Thần bí nữ nhân tu vi cực cao, chỉ trong chốc lát công phu liền mang theo ba người tới một tòa viện tử nát tươm.Vừa thấy tiên nữ giáng trần, mấy tiểu hài tử trong viện, một đứa đen thui nhìn liền thấy không dễ chọc — lập tức oa oa kêu to, tứ tán bỏ chạy.Viện này quá mức rách nát, phòng ốc càng thêm dơ bẩn.Nữ nhân thần bí đứng trong viện, dưới chân còn cách mặt đất một tầng khí mỏng. Nàng buông ba người xuống, mỉm cười nói: "Hảo muội muội, mau đi đi."Lưu Ly thấy Trăn Trăn và Tiểu Mộng không nhúc nhích, đành phải một mình ôm lấy giải dược, bước vào trong phòng.Trong phòng chỉ còn bốn, năm đứa nhỏ. Thanh Mai ngồi trên một cái ghế nhỏ gãy chân, ngơ ngác nhìn Thanh Hạnh đang nằm trên đệm rơm.Lưu Ly tiến đến phía sau nàng, nghịch ngợm dậm mạnh một bước, hai tay giơ lên bên tai nàng quát: "Uy!"Thanh Mai giật bắn người, ghế sập, cả người ngã nhào xuống đất.Nàng nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên, vừa thấy là Lưu Ly, biểu tình cứng đờ, giận dữ biến thành kinh ngạc không thể tin nổi: "Ngươi, ngươi trở lại rồi!"Lưu Ly lạnh giọng: "Tỷ tỷ ta thần thông quảng đại, ai dám làm gì ta!"Thanh Mai: "...... Thực xin lỗi a."Lưu Ly: "......"Tiểu hài tử như vậy lại dứt khoát xin lỗi, làm nàng cũng không biết nói gì thêm."Nói chính sự." Lưu Ly nghiêm mặt, "Đám người khống chế các ngươi đều đã bị giết sạch, nhưng chưa chắc không còn cá lọt lưới. Ta có thể đưa cho muội muội ngươi giải dược cổ trùng, nhưng ngươi phải hứa với ta, từ nay về sau rời khỏi Tang Tử Thành, không được tiếp tay cho kẻ ác!"Thanh Mai sốt ruột: "Ngươi có giải dược?! Thật sao? Ở đâu? Mau cho ta!"Lưu Ly giơ cao bình nhỏ: "Ngươi phải thề trước đã, đừng giật!""Ta thề!"Lưu Ly mở một bình thuốc, rắc bột thuốc xua tan độc trùng trên đệm rơm, lại mở một bình khác đổ vào miệng Thanh Hạnh. Chỉ chốc lát, một con sâu thịt béo mập từ miệng Thanh Hạnh chui ra, bò vào trong bình.Sau đó, nàng lại cho Thanh Hạnh uống một viên linh đan tu thân dưỡng khí, sắc mặt tiểu cô nương liền từ từ hồng nhuận trở lại.Lưu Ly xoay người muốn rời đi, Thanh Mai giữ lấy vạt áo nàng: "Uy!""Sao? Còn chuyện gì nữa?""Muội muội ta chưa từng làm hại ngươi, tư chất nàng tốt hơn ta, ngươi từng nói muốn mang ta đi Thiên Võ học viện... Ngô ngô!"Lưu Ly vội che miệng nàng lại: "Suỵt suỵt... Ta biết rồi, đừng nói ra miệng."Thanh Mai từ nhỏ đã quen quan sát sắc mặt người khác, lập tức đoán ra có điều bất ổn, gật gật đầu, chờ đến khi Lưu Ly buông tay ra liền tiếp tục nói: "Vậy ngươi có thể đưa muội muội ta đi thay không?"Lưu Ly cao ngạo ngẩng đầu hừ lạnh: "Hừ!""Uy! Ta nói xin lỗi mà!""Hừ!!!"Thanh Mai kéo cánh tay nàng, lắc lắc: "Ngươi có giận ta thì cũng được, nhưng muội muội ta là vô tội... Cầu ngươi đó, cầu ngươi!""Gọi ta một tiếng tỷ tỷ.""... Tỷ tỷ."Sướng thật đấy!Lưu Ly cười nói: "Ha ha ha ha, không."Thanh Mai: "??? Ngươi chơi ta?!""Ngươi coi ta là đại thánh mẫu à? Ta sẽ không đưa các ngươi đi..." Lưu Ly thở dài, "Cũng không có cách nào đưa, ta còn có chuyện phải làm, bất quá, ta có thể chỉ cho các ngươi địa điểm, các ngươi tự tìm đến đó. Khi ấy có thể lưu lại hay không, còn phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không."Thanh Mai mím môi: "Cảm ơn ngươi.""Ngươi không cần cảm ơn ta." Lưu Ly nói, "Ta chỉ là... bảo hộ vị thành niên, người người đều có trách nhiệm."Thanh Mai: "......"Lưu Ly cúi người, lấy tay che miệng, siêu nhỏ giọng nói cho nàng biết địa điểm, lại lén nhét cho nàng một miếng huy hiệu nội môn xé từ chế phục.Cuối cùng, nàng đứng dậy, hùng hồn nói: "Ta đi đây! Nhớ kỹ, tỷ tỷ tên là —— Đường Thi Thi!"Thanh Mai: ...Ngươi không phải tên Lưu Ly sao? Sao lại thành Đường Thi Thi rồi!Lưu Ly cọ tới cọ lui, miễn cưỡng quay về phía thần bí nữ nhân áo choàng đen đang đứng giữa viện: "Ta xong việc rồi."Nữ nhân che tay trong áo choàng, chỉ để lộ cánh môi đỏ mọng, khẽ mở: "Bọn hài tử này hình như từng hại muội muội, thực khiến người giận dữ. Không bằng để tỷ tỷ giúp muội muội lấy lại công đạo?"Lưu Ly: !!!Nàng lập tức bước tới, rơm rớm nước mắt nhìn thần bí nữ nhân nói: "Đám tiểu sâu kia ta đã dạy dỗ rồi, không dám làm phiền tỷ tỷ! Làm tỷ tỷ đợi lâu, ta đã vô cùng áy náy, chúng ta nhanh chóng về nhà đi!""... A."Tác giả có lời muốn nói:Lưu Ly: Cảm tạ không ngừng nhảy hố, sơn, mặt trăng mặt trái cùng kỳ tòa địa lôi, cái này tỷ tỷ hảo hung tàn y ô ô ô ô......