[BH-Edit] [Xuyên Thư] Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam - Hữu Tình Khách
Chương 34
Lúc Diệp Trăn Trăn hồi khách điếm, vừa vặn gặp Lưu Ly từ trong phòng bước ra.Lâm Mộng Nhàn liền đem việc các nàng nhặt được tiểu nữ hài kể rõ với nàng.Diệp Trăn Trăn cảm thấy hết sức kỳ quái: "Đem nàng trở về làm chi? Ngươi nếu tức giận, sao không ném nàng cho thủ vệ là được?"Lưu Ly nói: "Ta mang nàng trở về là vì khi nàng ăn vạ tiểu Mộng, bốn phía tựa hồ có điều bất thường.""Như thế nào?""Giống như có người đang rình trộm." Lưu Ly vuốt cằm, trầm tư hồi tưởng, "Trên đường mang nàng trở về, phía sau cũng có mấy cái đuôi theo sát. Chẳng lẽ là thấy chúng ta ba nữ tử yếu đuối dễ bị khi dễ, định giăng bẫy cướp bóc?"Lưu Ly vừa nói xong đã tự bật cười, đoạn lại nói tiếp: "Ta vừa hỏi qua, nàng từ nhỏ tu luyện đều là tự học, tuy chỉ song linh căn nhưng ngộ tính không tệ, coi như là mầm tốt hiếm có. Ở nơi này chịu đựng mà sống, chẳng phải uổng phí sao, ta định đưa nàng đến cứ điểm gần nhất của Thiên Võ Tông, xem có thể giúp đỡ một phen hay không.""Ngươi quả thật không ngại phiền phức." Diệp Trăn Trăn thầm nghĩ chuyện ấy cũng chẳng phải đại sự, ba người bèn nhất trí quyết định.Đến đêm khuya, Lưu Ly ngồi nơi cửa sổ ngáp dài: "Đồng lõa của người sao còn chưa tới?"Tiểu Thanh lúc này đã bị nàng ép rửa sạch sẽ cả người, ngồi khó chịu trên giường.Lưu Ly rỗi rãi vô sự, bèn đem tính toán trong lòng nói cho nàng nghe.Tiểu Thanh sửng sốt: "Ngươi có lòng tốt đến vậy?"Lưu Ly giả vờ kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người tỷ tỷ mỹ miều thiện tâm như ta?""Ọe ——" Tiểu Thanh lập tức ra vẻ buồn nôn, làm bộ chán ghét, "Ngươi biết ta là ai mà đã vội muốn giúp ta?"Lưu Ly cười đáp: "Vậy ngươi biết ta là ai mà dám điêu ngoa với ta?"Tiểu Thanh xoay người đi, cắm đầu cắn bánh bao trên bàn, chẳng buồn để ý nàng.Cuối cùng, khách nhân mà Lưu Ly chờ đợi rốt cuộc cũng tới.Nàng giơ tay đếm sơ qua, một hai ba... mười ba mười bốn cái đầu củ cải lớn nhỏ không đều đứng chen chúc dưới tường ngoài cửa sổ, ngửa đầu lên, vẻ mặt đáng thương nhìn nàng:"Thần tiên tỷ tỷ, xin hãy thả Thanh Mai ra!"Lưu Ly nhếch miệng tán thưởng: "Ồ, mấy bạn nhỏ của ngươi nói ngọt hơn ngươi nhiều đấy."Tiểu Thanh lập tức lao tới bên cửa sổ, nắm khung gỗ, rống to với đám nhỏ phía dưới: "Các ngươi đi đi!"Phía dưới, một tiểu nam hài dáng cao hơn chút, sợ sệt mà đứng ở hàng đầu, nói: "Thanh Mai, đừng cứng đầu nữa, ngươi nói xin lỗi với thần tiên tỷ tỷ, cầu nàng thả ngươi ra đi."Lưu Ly một tay nắm cổ áo sau của Tiểu Thanh, ngăn không cho nàng nhảy qua cửa sổ, miệng thì cười nói với lũ nhỏ phía dưới: "Chỉ xin lỗi thôi thì không đủ đâu, ít nhất cũng phải có chút hành động thực tế chứ?"Tiểu nam hài đáp: "Thần tiên tỷ tỷ, chúng ta ngày thường sống nhờ ăn xin, trong tay thật chẳng có bao nhiêu tiền bạc..."Nguyên lai là một đám tiểu khất cái.Lúc này, hai cánh cửa sổ kế bên cũng bị đẩy ra, Diệp Trăn Trăn cùng Lâm Mộng Nhàn thò đầu nhìn xuống đám tiểu hài tử, lại nhìn Lưu Ly, bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, nửa đêm nửa hôm, nói rõ ràng rồi nghỉ ngơi sớm đi."Lưu Ly đành phải ngừng trêu đùa, hỏi lại: "Các tỷ tỷ không có ý định làm khó dễ Thanh Mai, chỉ là muốn đưa nàng vào tông môn học nghệ. Đường cũng không xa, các ngươi có muốn cùng đi một chuyến không?"Một tiểu tử mập mạp lên tiếng, giọng yếu ớt: "Trong chúng ta, chỉ có Thanh Mai tỷ tỷ là có thiên phú."Lời còn chưa dứt, đã bị đồng bọn bên cạnh đẩy khẽ: "Ít nói nhảm."Thanh Mai lúc này lại nổi giận: "Ta không đi! Ngươi thả ta ra, ta không cần ngươi giả vờ tốt bụng!"Quả nhiên, hài tử này tính khí thật cứng đầu. Lưu Ly quay sang nhìn Diệp Trăn Trăn: "Trăn Trăn, đến lượt ngươi lên sân khấu rồi!"Diệp Trăn Trăn: "? ? ?""Hiện giờ chỉ có ngươi là người duy nhất có thể đấu lại được tính khí nàng ta." Lưu Ly mặt mày nghiêm túc nói.Diệp Trăn Trăn bất chợt giơ tay, một luồng gió cuốn thốc tới, khiến mái tóc Lưu Ly rối tung như ổ gà.Phía dưới đám tiểu hài tử đồng loạt khóc lóc: "Thần tiên tỷ tỷ, chúng ta sai rồi, cầu xin các người thả Thanh Mai ra, Thanh Mai không thể theo các người mà đi!""Tỷ tỷ, Thanh Mai không cố ý, nàng là có nỗi khổ!""Đúng vậy, đúng vậy! Các người là thần tiên tỷ tỷ tốt bụng, nhất định sẽ nguyện ý giúp chúng ta!"
Mấy đứa nhỏ nhao nhao khẩn cầu, cùng ngửa đầu trông mong nhìn ba người trên lầu.Thanh Mai phát giác được ý đồ của bọn chúng, vừa định mở miệng mắng, Lưu Ly tay nhanh lẹt lẹt che kín miệng nàng: "Nói, nói đi, từ từ mà kể."Vẫn là tiểu nam hài khi nãy lên tiếng, chậm rãi kể rõ đầu đuôi.Nguyên lai đám tiểu khất cái có chừng mười mấy đứa, quây quần nhau mà sống. Thanh Mai là đầu lĩnh của bọn chúng. Nàng có một muội muội song sinh tên gọi Thanh Hạnh. Mấy ngày trước, Thanh Hạnh lâm bệnh nặng, sốt cao không hạ, không có tiền mời đại phu, Thanh Mai bất đắc dĩ mới ra ngoài làm liều.Trong số đó, tiểu hài tử nhỏ nhất bật khóc nức nở: "Thanh Mai tỷ tỷ lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cũng là vì không muốn liên lụy chúng ta, mới tự mình gánh hết.""Ngươi cũng coi như có nghĩa khí." Lưu Ly buông tay, để mặc Thanh Mai.Chuyện đã rõ ràng, Thanh Mai có muốn ngăn cũng không kịp. Lũ nhỏ phía dưới khóc lóc cầu xin thần tiên tỷ tỷ cứu lấy Thanh Hạnh, còn nàng thì cắn chặt môi, nhìn Lưu Ly với ánh mắt đầy phức tạp."Tuổi còn nhỏ, không nên cố chấp quá như vậy." Lưu Ly xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói, "Có chuyện gì khó, thì nên mở miệng cầu người giúp, không phải ai cũng xấu."Diệp Trăn Trăn lúc này đã hạ quyết định, dứt khoát nói: "Đã như vậy, thì giúp một phen, đỡ phải rầy rà dài dòng."Nàng lấy từ trong người ra một bình sứ nhỏ, bên trong là vài viên đan dược phổ thông: "Đây, bệnh nhẹ chỉ cần uống một viên là khỏi."Không ngờ đám tiểu hài tử lại không chịu nhận."Tỷ tỷ, Thanh Hạnh mắc phải không phải bệnh nhẹ... Có người tốt bụng đã giúp chúng ta xem qua, hình như nàng trúng độc." Tiểu nam hài vừa khóc vừa nói, "Trước đó chúng ta còn cho nàng uống thuốc hạ sốt, lại khiến bệnh càng thêm nặng."Lũ nhỏ quỳ xuống năn nỉ ba vị thần tiên tỷ tỷ cùng theo họ đến xem một chuyến.Tình thế trước mắt xem ra quả thực có phần khó bề giải quyết, Diệp Trăn Trăn tính tình nóng nảy, lập tức dứt khoát quyết định:"Vậy thì đi, các ngươi dẫn đường."Lưu Ly cùng Lâm Mộng Nhàn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều đè nén một tia cảm giác quỷ dị mơ hồ, song cũng không nói thêm lời nào, lập tức kéo theo tiểu Thanh xuống lầu.Dọc đường đi, tiểu Thanh chỉ mở miệng đúng một lần. Tới khúc ngoặt nơi một ngõ nhỏ, nàng bỗng nhiên túm lấy cánh tay Lưu Ly, trầm giọng nói:"Chuyện này, các ngươi chớ nhúng tay vào!"Lưu Ly lập tức phản thủ bắt lấy tay nàng, nhướng mày: "Ta mặc kệ. Vậy ngươi định làm thế nào bây giờ?"...Nơi bọn tiểu khất cái sinh sống thật sự vô cùng hẻo lánh, bốn bề cảnh sắc tiêu điều, hoang vu đổ nát, nhà cửa xiêu vẹo thấp lè tè, rác rưởi vương vãi khắp nơi — hiển nhiên là khu dân nghèo bị vứt bỏ từ lâu.Không ngờ trong Tang Tử Thành phồn hoa náo nhiệt này, lại cũng có chỗ như vậy tồn tại.Tuy ba người Lưu Ly chẳng phải cố ý ăn vận hoa lệ, chỉ mặc y phục thường ngày gọn gàng sạch sẽ, song khi đặt chân đến nơi đây, vẫn như ba đóa bạch liên thanh khiết giữa bùn lầy, sáng rỡ tới mức chói mắt.Bởi vậy ba người vừa đến, lập tức khiến vô số ánh mắt lén lút từ trong tối hướng về phía họ, bức bách đến mức khó chịu, cuối cùng cũng đi tới một đại viện rách nát đầy cỏ dại.Nơi ấy, khung cửa sổ đều vỡ nát, gió lùa hun hút. Bọn tiểu khất cái dẫn ba người vào phòng trong, nơi góc tường có một đống rơm rạ chất dày, nằm đó là một tiểu nữ hài thân hình gầy yếu, diện mạo giống hệt Thanh Mai.Trong phòng còn có hai tiểu hài tử khác, đang gật gù ngủ gật một bên.Nghe tiếng động, cả hai bật dậy, dụi dụi đôi mắt mờ sương, nhìn về phía người tới: "Tới rồi sao?"Thanh Mai đứng tại cửa, hơi nghiêng đầu tránh đi, chẳng buồn liếc mắt về phía trong phòng.Ngoài kia là một màn đêm tăm tối, hắc ám vô cùng.Lưu Ly ba người được bọn nhỏ vây quanh, tới gần nơi Thanh Hạnh đang nằm.Tiểu nam hài kia giàn giụa nước mắt, khóc nức nở nói:"Thần tiên tỷ tỷ, mau giúp nàng xem bệnh đi..."Thanh Hạnh nằm nghiêng quay lưng về phía mọi người, hơi thở mong manh, thoạt nhìn quả thực như kẻ bệnh nặng lâu ngày.Trong ba người, tu vi Lưu Ly cao nhất, lại là thuần thủy linh căn, thiên hướng ôn hòa. Nàng vốn là người nhân hậu, lập tức nửa quỳ bên người Thanh Hạnh, vươn tay ra......"Lưu Ly... tỉnh lại... Lưu Ly..."Trong mơ hồ mộng mị, một đạo thanh âm quen thuộc văng vẳng bên tai Lưu Ly, nhẹ nhàng gọi nàng. Mãi đến khi nàng vùng vẫy thoát khỏi cơn mê mịt trầm trọng mà dần tỉnh lại, thanh âm kia cũng liền tiêu thất.Lưu Ly đầu đau như búa bổ, giơ tay xoa mạnh huyệt thái dương.Leng keng, leng keng...Động tác của nàng bỗng cứng lại.Lạnh lẽo, cứng ngắc, sợi xích sắt vắt ngang qua mặt, đầu mũi thậm chí còn ngửi được một tia mùi máu tanh tanh của gang thép. Mắt mở ra, trước mắt tối đen như mực. Nàng thử tụ linh thi triển một thuật minh quang đơn giản, nhưng lập tức phát hiện toàn thân tê liệt, pháp lực hoàn toàn bị phong bế.Không khí xung quanh loãng đến mức linh khí gần như cạn sạch.Nàng híp mắt, một hồi lâu mới thích ứng được, dần dần thấy rõ tình cảnh bản thân.Hóa ra nàng đang bị xích sắt trói chặt hai tay, giam giữ trong một chiếc lồng sắt lớn, bên ngoài phủ một tầng màn sân khấu thật dày, ánh sáng mờ mịt không thể phân biệt ngày đêm.Lưu Ly cúi nhìn cổ tay mình bị trói bằng xích sắt to, lại ngẩng đầu nhìn khung lồng dày đặc sắt thép... biểu cảm đơ ra.Ta mẹ nó %¥#*&... Cuối cùng vẫn là lọt vào kịch bản!Nàng chậm rãi nhớ lại mọi chuyện trước lúc hôn mê — khi ấy nàng vừa quỳ xuống bên Thanh Hạnh, tay vừa chạm vào thân thể gầy gò kia, thì bất ngờ bị một con rết từ trong cổ áo Thanh Hạnh bò ra cắn một ngụm.Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân nàng như phát nổ, bản năng phi thân nhảy dựng, dọa cho Diệp Trăn Trăn cùng Lâm Mộng Nhàn giật nảy người.Hai nàng không biết Lưu Ly sợ sâu, vội chạy tới xem có chuyện gì, thì đúng lúc ấy, từ dưới đống rơm mà Thanh Hạnh nằm, mấy con rết nữa bò ra nhanh như chớp, lập tức cắn cả hai người một cái.Sau khi bị cắn, thân thể liền nhanh chóng tê liệt. Lưu Ly "bịch" một tiếng ngã xuống đất, mắt vẫn mở trừng trừng, tuyệt vọng nhìn lũ rết đang bò tới gần... rồi lập tức ngất xỉu vì sợ.Rất rõ ràng, trong đám tiểu hài tử kia, trừ Thanh Mai và một đối tượng tình nghi là Thanh Hạnh, những đứa còn lại đích thị là phàm nhân yếu đuối. Nhưng việc toan tính nhằm vào ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ như các nàng, tất phải có kẻ chủ mưu giật dây phía sau!Lưu Ly thở dài một hơi, sớm biết thế nàng nên tin vào trực giác, nên cảnh giác nhiều hơn.Giờ thì hay rồi... nàng bị bắt sống, mà cũng chẳng rõ Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn ra sao rồi...Tác giả có lời muốn nói:Thượng chương sửa chữa một chút: Tiểu Thanh có thấp kém tu viLưu Ly: Cảm tạ - ương ngàn triệt cùng mao ngọc đại tiên không gì làm không được dinh dưỡng dịch, hút lưu......
Mấy đứa nhỏ nhao nhao khẩn cầu, cùng ngửa đầu trông mong nhìn ba người trên lầu.Thanh Mai phát giác được ý đồ của bọn chúng, vừa định mở miệng mắng, Lưu Ly tay nhanh lẹt lẹt che kín miệng nàng: "Nói, nói đi, từ từ mà kể."Vẫn là tiểu nam hài khi nãy lên tiếng, chậm rãi kể rõ đầu đuôi.Nguyên lai đám tiểu khất cái có chừng mười mấy đứa, quây quần nhau mà sống. Thanh Mai là đầu lĩnh của bọn chúng. Nàng có một muội muội song sinh tên gọi Thanh Hạnh. Mấy ngày trước, Thanh Hạnh lâm bệnh nặng, sốt cao không hạ, không có tiền mời đại phu, Thanh Mai bất đắc dĩ mới ra ngoài làm liều.Trong số đó, tiểu hài tử nhỏ nhất bật khóc nức nở: "Thanh Mai tỷ tỷ lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cũng là vì không muốn liên lụy chúng ta, mới tự mình gánh hết.""Ngươi cũng coi như có nghĩa khí." Lưu Ly buông tay, để mặc Thanh Mai.Chuyện đã rõ ràng, Thanh Mai có muốn ngăn cũng không kịp. Lũ nhỏ phía dưới khóc lóc cầu xin thần tiên tỷ tỷ cứu lấy Thanh Hạnh, còn nàng thì cắn chặt môi, nhìn Lưu Ly với ánh mắt đầy phức tạp."Tuổi còn nhỏ, không nên cố chấp quá như vậy." Lưu Ly xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói, "Có chuyện gì khó, thì nên mở miệng cầu người giúp, không phải ai cũng xấu."Diệp Trăn Trăn lúc này đã hạ quyết định, dứt khoát nói: "Đã như vậy, thì giúp một phen, đỡ phải rầy rà dài dòng."Nàng lấy từ trong người ra một bình sứ nhỏ, bên trong là vài viên đan dược phổ thông: "Đây, bệnh nhẹ chỉ cần uống một viên là khỏi."Không ngờ đám tiểu hài tử lại không chịu nhận."Tỷ tỷ, Thanh Hạnh mắc phải không phải bệnh nhẹ... Có người tốt bụng đã giúp chúng ta xem qua, hình như nàng trúng độc." Tiểu nam hài vừa khóc vừa nói, "Trước đó chúng ta còn cho nàng uống thuốc hạ sốt, lại khiến bệnh càng thêm nặng."Lũ nhỏ quỳ xuống năn nỉ ba vị thần tiên tỷ tỷ cùng theo họ đến xem một chuyến.Tình thế trước mắt xem ra quả thực có phần khó bề giải quyết, Diệp Trăn Trăn tính tình nóng nảy, lập tức dứt khoát quyết định:"Vậy thì đi, các ngươi dẫn đường."Lưu Ly cùng Lâm Mộng Nhàn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều đè nén một tia cảm giác quỷ dị mơ hồ, song cũng không nói thêm lời nào, lập tức kéo theo tiểu Thanh xuống lầu.Dọc đường đi, tiểu Thanh chỉ mở miệng đúng một lần. Tới khúc ngoặt nơi một ngõ nhỏ, nàng bỗng nhiên túm lấy cánh tay Lưu Ly, trầm giọng nói:"Chuyện này, các ngươi chớ nhúng tay vào!"Lưu Ly lập tức phản thủ bắt lấy tay nàng, nhướng mày: "Ta mặc kệ. Vậy ngươi định làm thế nào bây giờ?"...Nơi bọn tiểu khất cái sinh sống thật sự vô cùng hẻo lánh, bốn bề cảnh sắc tiêu điều, hoang vu đổ nát, nhà cửa xiêu vẹo thấp lè tè, rác rưởi vương vãi khắp nơi — hiển nhiên là khu dân nghèo bị vứt bỏ từ lâu.Không ngờ trong Tang Tử Thành phồn hoa náo nhiệt này, lại cũng có chỗ như vậy tồn tại.Tuy ba người Lưu Ly chẳng phải cố ý ăn vận hoa lệ, chỉ mặc y phục thường ngày gọn gàng sạch sẽ, song khi đặt chân đến nơi đây, vẫn như ba đóa bạch liên thanh khiết giữa bùn lầy, sáng rỡ tới mức chói mắt.Bởi vậy ba người vừa đến, lập tức khiến vô số ánh mắt lén lút từ trong tối hướng về phía họ, bức bách đến mức khó chịu, cuối cùng cũng đi tới một đại viện rách nát đầy cỏ dại.Nơi ấy, khung cửa sổ đều vỡ nát, gió lùa hun hút. Bọn tiểu khất cái dẫn ba người vào phòng trong, nơi góc tường có một đống rơm rạ chất dày, nằm đó là một tiểu nữ hài thân hình gầy yếu, diện mạo giống hệt Thanh Mai.Trong phòng còn có hai tiểu hài tử khác, đang gật gù ngủ gật một bên.Nghe tiếng động, cả hai bật dậy, dụi dụi đôi mắt mờ sương, nhìn về phía người tới: "Tới rồi sao?"Thanh Mai đứng tại cửa, hơi nghiêng đầu tránh đi, chẳng buồn liếc mắt về phía trong phòng.Ngoài kia là một màn đêm tăm tối, hắc ám vô cùng.Lưu Ly ba người được bọn nhỏ vây quanh, tới gần nơi Thanh Hạnh đang nằm.Tiểu nam hài kia giàn giụa nước mắt, khóc nức nở nói:"Thần tiên tỷ tỷ, mau giúp nàng xem bệnh đi..."Thanh Hạnh nằm nghiêng quay lưng về phía mọi người, hơi thở mong manh, thoạt nhìn quả thực như kẻ bệnh nặng lâu ngày.Trong ba người, tu vi Lưu Ly cao nhất, lại là thuần thủy linh căn, thiên hướng ôn hòa. Nàng vốn là người nhân hậu, lập tức nửa quỳ bên người Thanh Hạnh, vươn tay ra......"Lưu Ly... tỉnh lại... Lưu Ly..."Trong mơ hồ mộng mị, một đạo thanh âm quen thuộc văng vẳng bên tai Lưu Ly, nhẹ nhàng gọi nàng. Mãi đến khi nàng vùng vẫy thoát khỏi cơn mê mịt trầm trọng mà dần tỉnh lại, thanh âm kia cũng liền tiêu thất.Lưu Ly đầu đau như búa bổ, giơ tay xoa mạnh huyệt thái dương.Leng keng, leng keng...Động tác của nàng bỗng cứng lại.Lạnh lẽo, cứng ngắc, sợi xích sắt vắt ngang qua mặt, đầu mũi thậm chí còn ngửi được một tia mùi máu tanh tanh của gang thép. Mắt mở ra, trước mắt tối đen như mực. Nàng thử tụ linh thi triển một thuật minh quang đơn giản, nhưng lập tức phát hiện toàn thân tê liệt, pháp lực hoàn toàn bị phong bế.Không khí xung quanh loãng đến mức linh khí gần như cạn sạch.Nàng híp mắt, một hồi lâu mới thích ứng được, dần dần thấy rõ tình cảnh bản thân.Hóa ra nàng đang bị xích sắt trói chặt hai tay, giam giữ trong một chiếc lồng sắt lớn, bên ngoài phủ một tầng màn sân khấu thật dày, ánh sáng mờ mịt không thể phân biệt ngày đêm.Lưu Ly cúi nhìn cổ tay mình bị trói bằng xích sắt to, lại ngẩng đầu nhìn khung lồng dày đặc sắt thép... biểu cảm đơ ra.Ta mẹ nó %¥#*&... Cuối cùng vẫn là lọt vào kịch bản!Nàng chậm rãi nhớ lại mọi chuyện trước lúc hôn mê — khi ấy nàng vừa quỳ xuống bên Thanh Hạnh, tay vừa chạm vào thân thể gầy gò kia, thì bất ngờ bị một con rết từ trong cổ áo Thanh Hạnh bò ra cắn một ngụm.Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân nàng như phát nổ, bản năng phi thân nhảy dựng, dọa cho Diệp Trăn Trăn cùng Lâm Mộng Nhàn giật nảy người.Hai nàng không biết Lưu Ly sợ sâu, vội chạy tới xem có chuyện gì, thì đúng lúc ấy, từ dưới đống rơm mà Thanh Hạnh nằm, mấy con rết nữa bò ra nhanh như chớp, lập tức cắn cả hai người một cái.Sau khi bị cắn, thân thể liền nhanh chóng tê liệt. Lưu Ly "bịch" một tiếng ngã xuống đất, mắt vẫn mở trừng trừng, tuyệt vọng nhìn lũ rết đang bò tới gần... rồi lập tức ngất xỉu vì sợ.Rất rõ ràng, trong đám tiểu hài tử kia, trừ Thanh Mai và một đối tượng tình nghi là Thanh Hạnh, những đứa còn lại đích thị là phàm nhân yếu đuối. Nhưng việc toan tính nhằm vào ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ như các nàng, tất phải có kẻ chủ mưu giật dây phía sau!Lưu Ly thở dài một hơi, sớm biết thế nàng nên tin vào trực giác, nên cảnh giác nhiều hơn.Giờ thì hay rồi... nàng bị bắt sống, mà cũng chẳng rõ Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn ra sao rồi...Tác giả có lời muốn nói:Thượng chương sửa chữa một chút: Tiểu Thanh có thấp kém tu viLưu Ly: Cảm tạ - ương ngàn triệt cùng mao ngọc đại tiên không gì làm không được dinh dưỡng dịch, hút lưu......