[BH-Edit] [Xuyên Thư] Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam - Hữu Tình Khách

Chương 33



Tác giả có lời muốn nói:

Sửa chữa: Tiểu Thanh từ người thường đổi thành "Đáng tiếc nàng chỉ là cái tu vi thấp kém đến nhưng xem nhẹ bất kể tiểu nha đầu"

Lưu Ly: Cảm tạ kỳ tòa cùng đại đại ngươi thiếu cái vật trang sức trên chân sao địa lôi, cảm tạ huyễn dinh dưỡng dịch. Hôm nay, ta chính là chính nghĩa sứ giả......

-----

Hàn đàm trên Ngô Đồng sơn.

Bị đại trận phong bế khí tức, một lão nhân tóc bạc, thân hình gầy guộc, dung mạo xa lạ, chính khoanh chân phù tọa trên mặt nước hàn đàm, thần sắc nghiêm nghị.

Trước mặt lão, một chiếc lô đỉnh được đặt ổn định, trong lò, một ngọn lam diễm u nhã lặng lẽ thiêu đốt giữa không trung và mặt nước hàn đàm. Nếu Lưu Ly lúc này tiến vào, tất sẽ kinh hãi vạn phần – rõ ràng là hàn đàm, cớ sao nhiệt độ lại cao đến mức như vậy?

Bên cạnh lão nhân, linh quặng linh thạch chất đống, phần lớn đã hóa thành tro trắng xám – chính là dấu hiệu linh khí trong đó đã bị rút cạn.

Rốt cuộc, khi cánh tay khô gầy của lão bắt đầu run rẩy, Phong Hề Ngô mới bước vào.

Phong Hề Ngô cũng ngồi xuống đối diện bên kia lò đỉnh, khoanh chân, vươn tay, cùng đồng lực nhập trận.

Lão nhân thở dài một tiếng nhẹ nhõm, không kịp đưa tay lau giọt mồ hôi nơi thái dương: "Già rồi... thể lực chẳng còn theo kịp."

Phong Hề Ngô không đáp lời, chỉ móc ra mấy món vật phẩm đưa qua: "Vật ngươi cần."

Lão nhân liếc nhìn qua, ánh mắt chợt sáng. Phẩm chất cực phẩm, không lệch một ly so với yêu cầu của bản thân, thậm chí có vài món dù hắn là luyện khí đại sư lịch duyệt thế gian cũng cực hiếm gặp.

Lão nhân cười, rằng: "Ngươi thật đúng là thần thông quảng đại."

Phong Hề Ngô vẫn không để tâm, không đáp lấy một câu.

Lão nhân này vốn là hạng người trộm bảo trân quý, từng bị nhốt tại cấm địa sau núi, là tội nhân tuyệt đối không được dung tha. Không biết Phong Hề Ngô bằng cách nào tra ra được chân thân của hắn, lại còn mang hắn ra ngoài, yêu cầu hắn luyện chế một vật trọng yếu.

Lão nhân trời sinh tính tình cổ quái, phóng đãng bất kham, ghét nhất bị người khác cưỡng cầu. Vì thế lúc đầu còn làm bộ vặn eo phơi nắng, giả như không nghe không thấy, chẳng hề để tâm.

Phong Hề Ngô khi ấy chỉ lạnh nhạt nói: "Vật mà ngươi khát khao, ta có thể tìm cho ngươi."

Lão nhân nghe vậy, lập tức bật dậy: "Muốn luyện vật gì, cứ việc nói thẳng."

Phong Hề Ngô khẽ cười: "Không hổ là Diễm Trần đại sư, thật sự tự tin."

Hàn đàm trên Ngô Đồng Sơn, trong gió rét nước lạnh, lửa lam vẫn lặng lẽ thiêu đốt như bất chấp trời đất.

Diễm Trần đại sư cẩn trọng tiếp nhận những vật phẩm quý báu, tay áo vung nhẹ, các món vật liệu đều theo thứ tự bay vào lô đỉnh. Lão hơi khép mắt, hai tay kết ấn, linh lực vận chuyển giữa trời đất, hợp nhất cùng linh quang trong đan lô, nhất thời ánh sáng rực rỡ, thanh âm ù ù vang vọng trong hư không.

Phong Hề Ngô ngồi đối diện, yên lặng bất động, tựa như kẻ ngoài cuộc, mà thực chất trong lòng lại như biển sâu gợn sóng.

Ngọn lửa lam uẩn uẩn, phản chiếu ánh sáng lên hai gương mặt một già một trẻ – kẻ thì dày dạn tang thương, kẻ thì tĩnh lặng như tuyết sương.

Chốc lát sau, Diễm Trần bỗng mở miệng: "Phong tiểu tử, ngươi muốn luyện vật này, rốt cuộc là để làm gì? Dụng công như thế, phí tổn chẳng ít, chưa kể còn liên lụy đến lão phu."

Phong Hề Ngô không chút dao động: "Ngươi luyện là được. Duyên do, ngày sau tự khắc rõ."

Diễm Trần nheo mắt, cười khẽ một tiếng, cũng không hỏi thêm nữa: "Hảo, ngươi đã không nói, ta cũng chẳng cần biết. Chỉ là vật ngươi cầu, e không phải chuyện tầm thường. Một khi luyện thành, tất sẽ dẫn động thiên tượng. Ngươi liệu mà chuẩn bị."

Phong Hề Ngô khẽ gật đầu.

Lại qua nửa canh giờ, linh quang trong lô đỉnh dần dần hội tụ, từng luồng khí tức kỳ dị bắt đầu lượn lờ quanh bờ hàn đàm. Trên trời mây mù kéo đến, từng tiếng sấm nhẹ vọng xa xa, rõ ràng là báo hiệu dị tượng luyện bảo.

Diễm Trần quát nhẹ: "Trấn!"

Một chữ rơi xuống, lò đỉnh chấn động, linh khí nhất thời bị áp chế, mọi thứ trở về yên tĩnh.

Phong Hề Ngô lúc này mới đứng dậy, tiến lên một bước, nhìn vào đan lô: "Bao lâu nữa thì thành?"

Diễm Trần ngẫm nghĩ, đáp: "Bảy ngày."

Phong Hề Ngô khẽ gật đầu: "Bảy ngày sau, ta đến lấy."

Dứt lời, nàng xoay người rời đi, áo bào tung bay, bóng dáng khuất sau tầng sương trắng, như mộng như ảo.

Còn lại Diễm Trần một mình giữa hàn đàm, nhìn ngọn lửa lam nhảy múa, ánh mắt dần hiện ra một tia hứng thú hiếm thấy: "Phong tiểu tử... ngươi rốt cuộc muốn lấy vật này để nghịch thiên cải mệnh, hay là... cứu người?"

Lão ngẩng đầu nhìn trời, trời chưa sáng, mây mù như còn nặng thêm một tầng, lửa đan chưa tắt, lòng người chưa yên.

......

Lưu Ly tỉ mỉ chuẩn bị hộp đựng người giấy kia, lại bị Phong Hề Ngô nghiêm nghị cự tuyệt.

"Ngươi nay đã trưởng thành, không thể cứ mãi ỷ lại vi sư."

Lưu Ly không còn cách nào, lại chẳng thể nói rõ: thật ra là sợ nàng cùng Long Cảnh Hành quan hệ, đành phải thu hồi hộp, mềm giọng nài nỉ Phong Hề Ngô sớm sớm hạ sơn, cùng nàng bồi bạn.

Trước khi rời đi, Lưu Ly tới bái phỏng Đại Phong sư muội và Tiểu Phong sư muội hai người: "Nhớ kỹ, vạn lần không thể để họ Long lên núi!"

"Vì sao?" Tiểu Phong sư muội ngây ngốc hỏi.

Lưu Ly giận dữ vỗ bàn: "Bởi vì Ngô Đồng Sơn là nhà ta, ta cùng họ Long đời này tuyệt không qua lại!"

Tiểu Phong sư muội: "...... Hảo thôi."

Nhiệm vụ gian khổ nhất bị giao cho Lương Thiên Điềm, Lưu Ly vừa đi, Lương Thiên Điềm liền là người gần Phong Hề Ngô nhất.

"Nhớ kỹ, ngàn vạn không thể để sư tôn quên mất còn có một hảo đồ nhi phiêu bạc bên ngoài, ngươi mỗi ngày đều phải nhắc nàng, thân ái hảo đồ nhi hôm nay lại chịu gió dầm mưa dãi bên ngoài!"

Lương Thiên Điềm chớp mắt tròn xoe, bất ngờ đưa ra một hộp cơm: "Sư tỷ đừng sợ, ta nấu cơm cho ngươi."

"Cảm tạ, ta không cần cơm trắng."

"Ta còn bỏ thêm thứ khác."

"Là gì?"

"Đường trắng."

Lưu Ly mang theo hộp cơm đi tới Thưởng Công Đường.

Diệp Trăn Trăn cùng Lâm Mộng Nhàn đã đến, thoạt nhìn ngoài mặt hai người hòa khí, chí ít đều một tiếng "Diệp sư tỷ", một tiếng "Lâm sư muội", gọi nhau khách sáo.

Nếu đã định xuống núi rèn luyện, ba người liền tính toán tiếp một nhiệm vụ xa sư môn, vị trí ở phương Tây Nam. Lâm Mộng Nhàn nói nơi đó có đặc sản rất hợp khẩu vị nàng, lại cân nhắc thực lực tổng thể ba người, cuối cùng xác định nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này, cách đó ba nghìn dặm.

Vốn dĩ đây đã là địa giới ngoài phạm vi thế lực của Thiên Võ Tông, bị báo lên cũng chỉ bởi một nội môn đệ tử về quê thăm nhà thấy chuyện không ổn, tự mình không xử lý được, liền báo cấp trên.

Nhận xong nhiệm vụ, ba người liền xuất môn, một đường hướng Tây mà đi.

Ngày thường Lưu Ly nhiều nhất chỉ từng xuống chân núi tới trấn nhỏ, nay đâu từng thấy qua trời đất rộng lớn Chân Võ đại lục, Diệp Trăn Trăn cũng chỉ là một thiếu nữ, hai mắt sáng rỡ nhìn ngắm nơi phố phường phồn hoa xa lạ, còn Lâm Mộng Nhàn thì khỏi phải nói, thân thể yếu ớt, vì thế ba người vừa đi vừa chơi, chẳng hề vội vã.

Ước chừng đi được ngàn dặm, ba người tới thành thị lớn nhất phụ cận —— Tang Tử Thành.

Vừa tới cổng thành, Lưu Ly đã bị cổng thành cao lớn và dòng người tấp nập chấn động. Đợi đến khi vào thành, lại bị cảnh phố xá náo nhiệt hấp dẫn.

Diệp Trăn Trăn khoác tay nàng, khóe môi nhếch nhẹ: "Tang Tử Thành tụ hội tu sĩ bát phương, cái gì cũng có thể mua được."

"Lợi hại như thế?" Lưu Ly tò mò nhìn quanh.

Lâm Mộng Nhàn cũng phụ họa: "Đúng vậy, Phi Yến Tàng Bảo Các tổng các liền ở đây. Nghe nói những vật trân quý bên ngoài đa phần là từ nơi đó bán ra, bí mật hơn còn có quỷ thị lợi hại nhất."

"Quỷ thị? Nghe rất có ý tứ."

Diệp Trăn Trăn hừ nhẹ: "Chẳng qua là vài kẻ không rõ lai lịch tụ tập mua bán mà thôi, có gì hay đâu?"

Lâm Mộng Nhàn cười cười nói: "Nếu là giao dịch bình thường, đương nhiên chẳng có gì đáng nói, nhưng bên trong quỷ thị lại thường xuất hiện những món kỳ trân dị bảo, thậm chí có thể mua được những thứ mà thường ngày giá cao mới có thể mua nổi. Điều đặc biệt nhất là hội đấu giá trong quỷ thị, trên hội đấu giá có đủ loại kỳ trân dị bảo, nghe nói có tà đạo ma tu nhúng tay vào, nhưng mà nếu đã chọn lén lút giao dịch trong bóng tối, cũng không thể trách ai."

"Chính là tà ma ngoại đạo." Diệp Trăn Trăn biểu lộ vẻ cực kỳ khinh thường.

Lưu Ly lại hứng thú: "Vậy quỷ thị ấy tổ chức ở đâu?"

Lâm Mộng Nhàn lắc đầu: "Cái đó ta không rõ, dù sao trên đường cái là không thấy đâu."

Mấy người có nhiệm vụ trên thân, tự nhiên không thể ở lại lâu, Lưu Ly hứng khởi nói: "Vậy chờ khi hồi sơn, chúng ta tới đây chơi mấy ngày nhé!"

"Hảo."

Trên đường cảnh đẹp, đồ ăn ngon, chỗ vui chơi thật sự quá nhiều, chỉ trong chốc lát, ba người đã bị tách ra, ai nấy đều bị hấp dẫn đi nơi khác. Dù sao đều là tu sĩ, ở phụ cận cũng chẳng sợ mất dấu.

Diệp Trăn Trăn vào một xưởng rèn, Lưu Ly xếp hàng trước một quầy bánh ngọt.

Còn Lâm Mộng Nhàn đi tới đi lui, bất chợt va vào vật gì đó mềm mềm dưới đùi, nàng cúi đầu nhìn, lại là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, mặc áo cũ sạch sẽ, đầu cột hai búi tóc như sừng dê, "Ai da" một tiếng ngã ngồi xuống đất, gương mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, nước mắt chảy ròng ròng.

"Ai da! Ai da! Đau quá a!"

Tiểu cô nương vừa khóc vừa lăn lộn dưới đất.

Lâm Mộng Nhàn nhất thời lúng túng, rõ ràng cảm giác được lực va chạm rất nhẹ, sao tiểu cô nương này lại như bị thương nặng thế?

Trò khôi hài trên đường lập tức hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh, xem náo nhiệt là bản tính chung của thiên hạ, chẳng mấy chốc, ven đường đã tụ lại một vòng người.

Tiểu cô nương giơ cánh tay khô gầy như que củi, nắm chặt váy Lâm Mộng Nhàn, để lại vết tay bẩn: "Tỷ tỷ, ta đau quá a! Ô ô ô...... Ta hình như bị thương rồi! Ô ô ô! Cha ta còn nằm ở nhà chờ ta mua thuốc, hiện tại ta cũng bị thương, ta với cha ta chỉ còn nước chờ chết thôi! Tỷ tỷ, ngươi phải bồi ta tiền thuốc!"

Lâm Mộng Nhàn lập tức hiểu rõ — tiểu cô nương này cố ý ăn vạ. Tuy là như vậy, nàng vẫn không muốn sự tình ầm ĩ lên, nơi đây là địa phương xa lạ, vẫn nên giữ khiêm nhường thì hơn.

Nàng khẽ cười một tiếng: "Ngươi muốn bao nhiêu?"

Tiểu cô nương giơ ra một bàn tay: "Năm khối hạ phẩm linh thạch!"

"Hảo." Chỉ là năm khối linh thạch, coi như bỏ tiền mua một cái yên ổn. Lâm Mộng Nhàn bắt đầu lục túi trữ vật.

Ngay lúc nàng vừa mới lấy ra linh thạch, thì một thiếu nữ mặc áo tím nhạt xinh đẹp hoạt bát chen qua đám người, lao đến đứng chắn trước mặt nàng và tiểu cô nương.

"Hay lắm! Ngươi cái tiểu nha đầu, không ở nhà làm việc, lại chạy ra ngoài đường lừa tiền, cha mẹ ngươi không đánh chết ngươi mới là lạ!"

Lưu Ly lý lẽ hùng hồn, tóm lấy tiểu cô nương nhét vào nách mình, hai tay vỗ mông nàng: "Nhà chúng ta nuôi ngươi không thiếu thứ gì, sao lại không học điều hay lẽ phải, lại đi học người ta ngoa ngôn xảo ngữ, ăn vạ gạt người! Kẹo đậu phộng ăn nhiều sâu răng, sao ngươi cứ không nghe lời vậy hả!"

Tiểu cô nương: "?! Ngươi là ai! Buông ta ra!!!"

Nàng giãy giụa, hét lớn.

Lưu Ly còn hét to hơn, vừa khóc giả vừa đánh giả: "Lão Vương gia nhà ta sao lại sinh ra cái thứ bất hiếu như ngươi! Vì mấy viên kẹo mà đánh mất cả mặt mũi!"

Người vây xem: "Oa, nguyên lai còn có ẩn tình thế này?"

"Tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ sao lại học cái kiểu này!"

"Suýt chút nữa ta còn thấy thương nàng."

......

Lâm Mộng Nhàn nén cười, thu linh thạch lại, bước tới khuyên nhủ: "Vị... lão Vương gia tỷ tỷ, muội muội ngươi chỉ là nhất thời hồ đồ, đừng đánh nữa, có gì thì nói lý đi."

Lưu Ly giơ ngón cái với nàng: "Oa, mỹ nhân cô nương, ngươi thật là quá thiện lương. Ta làm tỷ tỷ nàng, tất nhiên phải xin lỗi ngươi. Hay ngươi cùng ta hồi phủ làm khách, để ta bồi lỗi một phen!"

"Không cần, không cần."

Lưu Ly nhướng mày, lại vỗ một cái lên mông tiểu cô nương: "Ngươi mà không chịu nhận lỗi, ta liền đánh chết tiểu không biết xấu hổ này!"

Lâm Mộng Nhàn cúi đầu che mặt cười, giả bộ bất đắc dĩ: "Vậy thì đành cung kính không bằng tuân mệnh."

Trong tiếng la hét và giãy giụa của tiểu cô nương, Lưu Ly và Lâm Mộng Nhàn mang nàng đến một nơi yên tĩnh không người.

Lưu Ly buông nàng xuống, tiểu cô nương ngồi bệt trên đất, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, phẫn nộ nói:

"Ngươi không biết xấu hổ!"

"Cũng thường thôi, cũng thường thôi." Lưu Ly xoa eo, cười lạnh một tiếng, "Lá gan lớn thật đấy, dám ăn vạ trên người tỷ tỷ ta."

Tiểu cô nương mắt rưng rưng, hít hít cái mũi: "Rõ ràng là nàng đụng ta trước, ngươi còn muốn thế nào?!"

"Ta chẳng đã nói rồi sao?" Lưu Ly đáp, "Mang ngươi về nhà hảo hảo giáo huấn một phen. Dù không phải là người trong nhà, nhưng cũng phải dạy cho ngươi biết, trò ăn vạ gạt người, sớm muộn gì cũng có ngày phải chết không rõ ràng!"

Tiểu cô nương đương nhiên không phục, thừa cơ muốn bỏ chạy, đáng tiếc nàng chỉ là một tiểu nha đầu tu vi thấp đến đáng thương, căn bản trốn không thoát khỏi ma trảo của Lưu Ly.

Lưu Ly vừa đi vừa khe khẽ ngân nga một khúc tiểu điệu, nắm cổ áo sau của tiểu cô nương, mang nàng đến khách điếm đã hẹn sẵn.

Các nàng cùng Diệp Trăn Trăn đã hẹn trước rằng đêm nay sẽ nghỉ tại đây.

Tiểu cô nương vừa thấy chưởng quầy khách điếm đang nhìn về phía mình, lập tức giãy giụa dữ dội, định lớn tiếng hô:

"Cứu mạng a! Nàng là kẻ buôn người!"

Lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một thủy cầu bịt chặt lại.

Hai hàng nước mắt trong suốt uốn lượn chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.

Sau khi đặt phòng xong xuôi, Lưu Ly xách tiểu cô nương vào trong phòng, thả nàng xuống, rồi hỏi:

"Ngươi tên là gì?"

"Hừ!"

"Không nói à? Vậy thì được, trông mặt ngươi đỏ như hoa, gọi ngươi là Tiểu Hồng nhé."

"Ngươi mới là Tiểu Hồng! Ta tên là Thanh Mai!"

"À ha, Tiểu Thanh."

"......"

Lưu Ly cười cười, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, rút ra một chiếc khăn, nhúng nước rồi ném cho nàng: "Nè, lau tay với mặt đi, dơ quá rồi."

Tiểu Thanh bất mãn túm lấy chiếc khăn, lau mặt qua quýt.

Lưu Ly nói: "Nhà ta cũng có một muội muội tầm tuổi ngươi, bất quá nàng ngoan hơn ngươi nhiều."

"Ai cần ngươi lo! Đồ hỗn đản! Không biết xấu hổ! Đồ nói dối!"

Lưu Ly hừ một tiếng, giơ tay véo nhẹ má nàng: "Ngươi đang chửi ai vậy? Nói chính mình sao? Cái thứ ăn vạ, gạt người, mặt dày không biết xấu hổ còn hay nói dối!"

Tiểu Thanh há miệng ra định cắn nàng.

Lưu Ly lại thi pháp bịt miệng.

"Ngươi thật không biết tốt xấu gì cả. Lần này gặp phải ta còn coi như may mắn. Ngươi nếu đụng phải kẻ tâm địa hung ác, thì đến mạng cũng chẳng còn mà giữ, tin hay không thì tùy!"

Tiểu Thanh mắt đỏ hoe, nghiêng đầu, không thèm để ý đến nàng nữa.

Lưu Ly khoanh tay đứng nhìn: "Sao, cho rằng ăn vạ thì không được người ta mắng chắc?"

Tiểu Thanh gào lên: "Rõ ràng là nàng đụng ta! Ngươi còn đánh ta! Ngươi đánh ta như thế, ta chắc chắn bị thương rồi! Ô ô ô ô......"

Lưu Ly bèn thi triển một thuật chữa thương, một tầng nước mát dịu bao lấy thân thể Tiểu Thanh:

"Được rồi, đừng gào nữa. Ta đâu có dùng sức."

Nàng lại không nhịn được mà nói thêm: "Còn nữa, lần sau ngươi có muốn ăn vạ tiếp thì nhớ luyện lại kỹ thuật diễn xuất đi rồi hãy ra ngoài. Diễn quá dở, nhìn là biết giả, thật sự đấy."

Chương trước Chương tiếp
Loading...