[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C172 - 5 viên kẹo trái cây - Chúc vui vẻ
"Tiểu Tuyết, tại sao em lại khóc?"Mục Nhược Thủy lau nước mắt trên mặt mình bằng góc áo sạch sẽ trên vai cô, nói: "Không có gì, thoải mái quá thôi."Phó Thanh Vi: "......"Coi như nàng tin vậy đi.Phó Thanh Vi xoay mặt cô lại, nhìn khóe mắt đỏ hoe, hàng mi ướt át, thật động lòng người."Nếu bây giờ vi sư bắt nạt em, có phải sẽ giống như cầm thú đội lốt người không?""Người muốn làm gì em cũng được."Phó Thanh Vi hôn lên mắt cô, đầu lưỡi áp vào nơi tuyến lệ dễ kích thích của cô, cuốn đi giọt nước mắt mằn mặn vẫn còn đọng lại.Nàng lại một lần nữa hiểu vì sao sư tôn thích nếm nước mắt mình đến vậy.Dù không có sự hấp dẫn trời sinh, hành động này tự nó đã thỏa mãn mãnh liệt dục vọng chiếm hữu giữa những người yêu nhau.Vui buồn giận dữ, tất cả đều liên quan đến cô, đến cả nước mắt của nàng cũng phải chiếm lấy, không cho phép nó rơi xuống đất.Sư tôn thật hiểu biết.Nàng chưa học đủ mọi mặt.Phải tận dụng cơ hội này, nàng muốn tiến bộ nhanh hơn, thầy hay trò giỏi."Sư tôn......"Mục Nhược Thủy đang nằm bên dưới và quan sát, để mặc chiếc lưỡi nàng đi lang thang, cuối cùng Phó Thanh Vi tách môi cô ra và hôn cô.Phó Thanh Vi đặt năm ngón tay phía sau gáy, tay còn lại đặt lên má của cô, chiếc lưỡi mềm mại tiến vào thật sâu. Mục Nhược Thủy có ít kinh nghiệm, ngẩng cao chiếc cổ trắng như tuyết, da đầu trở nên tê dại khi được nàng hôn, bàn tay buông thõng xuống. Phó Thanh Vi muốn liều mạng ức hiếp cô.Nàng thậm chí còn không thay đổi động tác của bàn tay trái, quần áo vẫn chỉnh tề, tiếp tục duy trì tư thế hôn, tay phải của nàng lại chạm vào đôi môi đang run rẩy.Mục Nhược Thủy mở miệng, khẽ hít nhẹ: "Sư tôn."Phó Thanh Vi nhân cơ hội đẩy những ngón tay ướt át của mình vào trong, không hề gặp bất cứ trở ngại nào, nàng thở dốc trong niềm hạnh phúc: "Tiểu Tuyết ngoan quá."Hai con ngươi đen láy của Mục Nhược Thủy dường như được ngâm trong một dòng suối trong vắt, lại chứa nước bên trong.Phó Thanh Vi lắc một cái, cô cũng đung đưa một cái.Phó Thanh Vi rất thích đôi mắt của cô, hôn tới hôn lui, đột nhiên động tác của nàng tăng tốc.Dòng suối trong mắt cô vỡ tan, phát ra tia sáng nhỏ bé nhưng đầy mê hoặc, bên trong miệng cô mở rộng ra.Âm thanh của cô càng lúc càng lớn, Phó Thanh Vi cảm thấy mất phương hướng sau khi nghe thấy.Nàng không biết bóng lưng của Mục Nhược Thủy đã ở trước mặt của mình từ khi nào, tấm lưng trắng như tuyết, tựa hồ nước sâu giữa núi tuyết, chạm vào lạnh buốt."Lạnh quá." Môi Phó Thanh Vi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô. "Sư tôn hãy truyền hơi ấm cho em đi...... Sẽ không còn lạnh nữa." Mục Nhược Thủy ngắt quãng đáp lại, có vẻ như điều cô phải chịu đựng còn dữ dội hơn."Được."Phó Thanh Vi nâng cô lên, hướng người dán sát lên, khăng khít ôm chặt lấy cô, hôn lên tai cô. "Bảo bảo, em đã thấy tốt hơn chưa?"Áo choàng của nàng khá rộng, tay áo buông thõng bên hông Mục Nhược Thủy, che phủ hầu hết mọi thứ, ngăn chặn cả cơn gió lùa qua khe cửa sổ."Ưm......"Đầu gối Mục Nhược Thủy quỳ trên giường, vòng eo đang được người phụ nữ ôm lấy, đôi môi cũng bị ngón tay trêu chọc một cách bừa bãi.Người phụ nữ liên tục hôn xuống.Hết khen cô ngoan, lại nói cô tuyệt vời thế nào, Mục Nhược Thủy cũng chìm đắm trong lời thì thầm và tiếng thở dốc say mê của sư tôn.Nàng nán lại nơi đó rất lâu.Cho đến khi căng tràn đến mức không thể chịu đựng được nữa.Mục Nhược Thủy nghe thấy tiếng khóc của bản thân. Lại cảm thấy Phó Thanh Vi ngày càng phấn khích hơn.Sư tôn thật tệ.Phó Thanh Vi kịp thời đỡ lấy cơ thể đạo lữ của mình đang ngã xuống. Mục Nhược Thủy nằm trên người nàng, mọi giọt nước mắt đều được người phụ nữ kia tham lam cuốn đi.Mục Nhược Thủy khóc trông vừa khổ sở lại vừa đáng yêu. Phó Thanh Vi đưa hai ngón tay vào miệng cô, dùng lời đường mật để dỗ dành: "Giúp vi sư liếm sạch, có được không?"Mục Nhược Thủy: "......"Cô bắt đầu liếm từ gốc ngón tay bằng những động tác đáng xấu hổ, hơi lúng túng nhưng nghiêm túc.Phó Thanh Vi hít một hơi thật sâu. Hóa ra đây chính là cảm giác của sư tôn!Đó căn bản không phải vấn đề làm 1! Người phụ nữ nào lại không thích được liếm ngón tay?!Khi kết thúc lại nghĩ đến việc làm 0.Bây giờ mới khoảng ba giờ chiều, còn tám tiếng nữa là đến nửa đêm.Nàng phải cố nhịn!Mục Nhược Thủy nhả hai ngón tay sáng bóng của nàng ra, đề nghị: "Sư tôn, em có thể nghỉ ngơi một lát được không?""Có thể."Phó Thanh Vi: "Hãy ngủ cùng vi sư một lúc."Mục Nhược Thủy giơ tay đặt lên vai nàng, đầu ngón tay lần mò vào trong cổ áo, lặng lẽ giải thích: "Chúng ta không phải là đạo lữ sao? Tại sao sư tôn lại mặc nhiều quần áo như vậy?"Phó Thanh Vi cởi áo ngoài ra một cách nhanh gọn và ném nó về phía cuối giường, sau đó nhanh chóng kéo chăn đắp lên hai người."Ngủ ngon, buổi trưa vui vẻ.""Buổi trưa...... vui vẻ." Mục Nhược Thủy liếc mắt xuống, nhìn chăm chú vào nốt ruồi đỏ của nàng. "Tại sao em không ngủ?""Ngủ đây." Mục Nhược Thủy bình tĩnh di chuyển xuống, áp má mình vào ngực của người phụ nữ. Phó Thanh Vi đặt đồng hồ báo thức trong đầu mình để thức dậy sau một tiếng nữa, ánh nắng trên núi cuối cùng không còn chói chang, ánh sáng ấm áp dịu dàng rơi xuống đất qua khe lưới cửa sổ. Một số người đặc biệt cảm thấy cô đơn khi thức dậy lúc chạng vạng, nhưng nếu có ai đó ở bên cạnh, liền trở thành niềm hạnh phúc vô song.Ôm ấp mùi hương ấm áp và trong trẻo trong lòng, hơi thở nhẹ nhàng còn vương trên cổ. Nếu Mục Nhược Thủy đã ngủ say, chắc chắn cô sẽ không thở. Phó Thanh Vi buộc lại mái tóc dài của mình bằng một dải lụa màu đỏ, dạy cho đồ nhi của mình những kiến thức mới. Mục Nhược Thủy bị nàng giữ trên tay, gần như muốn tiến vào bên trong cơ thể cô, Phó Thanh Vi cúi đầu và điên cuồng hôn đôi môi đã ẩm ướt của cô.Tiếng nước khuấy động trên đầu lưỡi, cùng với tiếng nuốt, khiến Mục Nhược Thủy buộc phải vặn vẹo bàn tay, gần như phát điên....... Nhiều quá.Mục Nhược Thủy mơ màng một lúc lâu, Phó Thanh Vi nắm lấy cằm và xoay mặt cô lại, đầu lưỡi ấm áp của nàng tiến vào miệng cô, Mục Nhược Thủy buộc phải đáp lại sự xâm nhập và dây dưa với nàng."Sư tôn...... Ưm...... Em không muốn......"Khe giữa ngón cái và ngón trỏ của Phó Thanh Vi giữ chặt lấy cằm cô, dịu dàng hòa nhã nói: "Em muốn gì?"Cổ họng Mục Nhược Thủy liên tục nuốt xuống những tiếng nấc nghẹn ngào.Phó Thanh Vi lau đi dòng lệ nơi khóe mắt cô bằng ngón tay cái, nói: "Tại sao em lại khóc nữa rồi? Nếu em cứ khóc, vi sư lại không giống con người."Mục Nhược Thủy: "......"Đành quay lưng đi.Phó Thanh Vi ôm lấy cô và an ủi một hồi, sau đó nàng thuận lợi giày vò đôi môi ẩm ướt và mềm mại của cô từ phía sau.Mục Nhược Thủy chưa kịp phản ứng đã bị tấn công lần hai, vội vàng cắn lấy ngón tay nàng.Phó Thanh Vi cắn nhẹ vào tay cô: "Tiểu Tuyết rất ngon, có muốn ăn thêm một miếng nữa không?""......"Mục Nhược Thủy không cắn lấy, nàng cũng không di chuyển, nàng giữ lại ở giữa đôi môi cô.Phó Thanh Vi hôn lên mặt cô, di chuyển nụ hôn ra phía sau tai, vừa mút làn da đã ửng đỏ, sau đó nàng ngậm lấy dái tay của cô.Mục Nhược Thủy sốt ruột ngẩng đầu lên, không tự chủ mà hé môi cắn vào đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng. Phó Thanh Vi không kìm được tiếng thở gấp gáp bên tai cô."Tiếp tục đi."Phó Thanh Vi ghé vào tai cô tỏ tình: "Ta thích em rất nhiều."Mục Nhược Thủy lắng nghe giọng nói của nàng, nhắm mắt lại, má đỏ hây hây, dần dần nàng đạt được mong muốn.Cô mở môi và cắn lấy ngón tay nàng, rồi đẩy nó đi ra, chu kỳ lặp đi lặp lại.Mãi cho đến khi cô cạn kiệt sức lực, cả người khẽ run lên, Phó Thanh Vi ôm chặt lấy cơ thể cô, vẫn tiếp tục hôn lên viền môi.Quá đỗi dịu dàng.Sáu giờ chiều.Đôi môi của Mục Nhược Thủy đỏ rực mê người, vương đầy dấu vết nước, gần như không có lúc nào được nghỉ ngơi.Phó Thanh Vi yêu thích không buông, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm một cái, càng khiến đôi môi kia thêm hồng hào mọng nước.Mục Nhược Thủy mơ mơ màng màng: "Em đi làm cơm tối."Giọng Phó Thanh Vi vang lên từ nơi xa hơn một chút: "Em đi đi."Mục Nhược Thủy thử chống người dậy, lại bị nàng đè xuống, liền nói: "Sư tôn, em không dậy nổi.""Nếu em dậy nổi thì ta mới cho em đi." Phó Thanh Vi cúi đầu, hôn chụt một cái ngay chính giữa môi nàng."Sư tôn à~""Sao lại hát lên rồi?" Phó Thanh Vi không nhịn được bật cười, cố tình nối những câu đứt quãng của cô lại với nhau.Mục Nhược Thủy lập tức ngậm miệng, cả người giãy giụa trong lòng bàn tay nàng, không cho nàng trêu chọc nữa. Phó Thanh Vi vội vàng xin lỗi và nhận sai: "Hát hay lắm, vi sư thích nghe em hát mà.""Người đáng ghét."Phó Thanh Vi nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, tim cũng tan chảy theo"Ừ, ta đáng ghét."Tuyệt đối không thể chỉ gặp Tiểu Tuyết một lần, để có được cô, điều gì nàng cũng cam lòng!Mục Nhược Thủy thừa cơ nói: "Em đi nấu cơm."Phó Thanh Vi buông cô ra: "Vi sư đi cùng em."Mục Nhược Thủy lại không còn tha thiết nấu ăn đến thế, ai biết được cô có bị đem ra xào chung trong bếp không chứ.May là tạm thời Phó Thanh Vi chưa nghĩ đến điều đó.Nhưng Mục Nhược Thủy vừa mới bước vào bếp, Phó Thanh Vi đã nghĩ đến chuyện nấu ăn mất toi hai tiếng đồng hồ, lập tức không biết xấu hổ mà đổi ý, bế thốc Mục Nhược Thủy lên, thoắt cái biến tới suối nước nóng sau núi.Quần áo của Mục Nhược Thủy tồn tại chưa đầy năm phút đã hoàn toàn biến mất.Hai người cùng nhau bước xuống nước.Mục Nhược Thủy còn đang do dự bên bờ, Phó Thanh Vi quay lại nắm tay cô, đến chỗ nước sâu nhất thì bế cô lên mà bước tiếp, đi được một quãng lại dừng.Chỉ có hai người họ biết dưới nước đã xảy ra chuyện gì.Hơi nóng từ suối bốc lên khiến má hai người đỏ ửng, họ hôn nhau rồi lại tách ra.Nhưng dưới mặt nước vẫn luôn quấn quýt chẳng rời, kề cận khắng khít, dây dưa đến tận cùng.Mục Nhược Thủy ngồi trên ghế đá dưới đáy hồ, còn Phó Thanh Vi thì lặn xuống nước, đang thử phá kỷ lục Guinness thế giới.Mục Nhược Thủy khẽ véo lấy vành tai nóng bừng của nàng, năm ngón tay chầm chậm luồn vào mái tóc đen nhánh, kéo về phía mình, môi mím chặt.Hơi thở phả ra đứt quãng.Phó Thanh Vi với gương mặt đẫm nước ngoi lên từ mặt suối, mái tóc dài ướt sũng dính chặt vào cổ, nở nụ cười rực rỡ, trong mắt phản chiếu đầy sao trời.Mục Nhược Thủy ngây người nhìn, ánh mắt một lần nữa rơi xuống nốt ruồi son của nàng, khẽ liếm môi.Phó Thanh Vi thấy rõ ý đồ của cô, ngồi lên người cô, nói: "Cho em dùng miệng."Mục Nhược Thủy ngoan ngoãn nghe lời, nói dùng miệng là tuyệt đối không dùng tay, hai tay khoanh sau lưng, nghiêng người hôn lên Phó Thanh Vi.Phó Thanh Vi khẽ nhướn người đón lấy.Mục Nhược Thủy mới hôn được hai cái, nàng đã chịu không nổi, nói: "Dừng lại!"Mục Nhược Thủy ngơ ngác.Phó Thanh Vi: "Không phải em bảo là không biết sao?"Mục Nhược Thủy: "Sư tôn, là người phản ứng lớn quá thôi."Cô khẽ động chân, Phó Thanh Vi quả nhiên khó chịu mà đứng bật dậy, nói: "Vậy lần sau đến lượt em.""Được."Chín giờ tối.Ba tiếng sau.Phó Thanh Vi dỗ Mục Nhược Thủy ra ghế mây ngoài sân, vừa hay đêm nay trời quang, thiên thời địa lợi nhân hòa.Những nơi Mục Nhược Thủy còn chưa từng thử, lại bị Phó Thanh Vi đi trước một bước.Mục Nhược Thủy ngửa người nằm xuống, đôi mắt đen láy vô thần, ánh sao đầy trời rung rinh trong làn sóng mắt cô.Phó Thanh Vi cúi người xuống, gọi: "Tiểu Tuyết?""Ừm?""Em còn ở đó không?""Em còn đây."Phó Thanh Vi khẽ thở phào.Nàng sợ mình làm càn quá, khiến Tiểu Tuyết biến mất.Mười giờ tối.Chiếc sofa mới sắm trong phòng ngủ.Phó Thanh Vi đã đích thân thử mấy lần, biết cách nào dùng là tiện nhất.Cả hai đều rất vui vẻ, đương nhiên, Phó Thanh Vi vui hơn một chút.Mười một giờ năm mươi.Chỉ còn mười phút trước khi đến giờ ly tử.Mục Nhược Thủy quỳ trên giường, Phó Thanh Vi ôm chặt lấy cô, cánh tay siết quanh eo, hôn môi cô trong tư thế mặt đối mặt.Sau đó Phó Thanh Vi ngả người nằm xuống.Mục Nhược Thủy vẫn giữ nguyên tư thế quỳ.Phó Thanh Vi chỉ tay vào môi mình, ngữ điệu như đã từng: "Đút cho ta.""......"Mục Nhược Thủy tự động lược bỏ bước đầu tiên, nhấc người bò về phía Phó Thanh Vi.Đôi môi ấm ướt chủ động áp lên môi nàng.Chỉ còn mười phút, những nụ hôn quấn quýt nóng bỏng không dứt, tiếng nước vang vọng.Phó Thanh Vi ôm chặt lấy cô, tranh thủ từng giây cuối cùng, ra sức hôn đến khi cả khuôn mặt đều là vết nước.23:59:59Đinh linh linh——Chuông báo thức vang lên.Mục Nhược Thủy vừa đổ người xuống lập tức nắm lấy cổ tay Phó Thanh Vi, trở mình lật lại, không nói một lời, không khách sáo đáp lễ một lượt!Phó Thanh Vi như chim hoàng anh hót vang trong vắt, khiến người nghe say mê.Mục Nhược Thủy thu tay lại, nàng thở dốc trong lòng đối phương, vẫn chưa thỏa mãn.Mục Nhược Thủy miễn cưỡng bổ sung câu kết thúc: "Mười hai giờ rồi, trò chơi kết thúc."Phó Thanh Vi bật cười: "Vâng, bà xã."Nàng muốn có Tiểu Tuyết, nói cho cùng cũng chỉ là thú vui giữa đạo lữ, sao có thể vì chuyện đó mà thật sự phong ấn ký ức của Mục Nhược Thủy? Tuy rằng trong trường hợp Mục Nhược Thủy tự nguyện, dù rủi ro rất nhỏ, nhưng nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, đại Mục của nàng không còn nữa, nàng khóc cũng chẳng kịp.Thế nên hai người đã bàn bạc suốt một đêm, cuối cùng quyết định để Mục Nhược Thủy diễn xuất, giả vờ mình là Cơ Trạm Tuyết mất trí nhớ, nói trắng ra là chơi nhập vai.Hôm nay, cô là Tiểu Tuyết, để mặc Phó Thanh Vi làm gì cũng được, không được phản kháng, còn phải bám sát thiết lập nhân vật.Độ khó tăng lên mấy bậc.Dĩ nhiên, vì thế Phó Thanh Vi lại phải ký thêm một hiệp ước bất bình đẳng mới để đạt được mục đích này, không cần đề cập đến.Nhưng tất cả đều xứng đáng!Đánh giá mười sao, lần sau nhất định quay lại.Phó Thanh Vi vừa mới nếm thử lần đầu, đã không thể chờ nổi mà mong ngóng lần chơi tiếp theo.Dù có năm trăm lần, một nghìn lần, ngồi đến trẹo cả eo, nàng cũng cam lòng.Nàng bị Mục Nhược Thủy ôm vào lòng, đón lấy một trận gió lớn mưa giông, trong cơn mê man chỉ kịp nghĩ:Nhưng mà, biểu hiện hôm nay của Mục Nhược Thuỷ, rốt cuộc là diễn quá giỏi, hay cảm xúc thật trong lòng, nhưng nàng lại không dám hỏi một chữ nào.Hỏi rồi, có khi Tiểu Tuyết sẽ thật sự không còn nữa.***
Lời tác giả:Không ngờ đúng không? [Cho tôi xem]Đại Mục: Là ta đang diễn.Thạch Lựu: Thật không đấy?Đại Mục: Nể tình ngươi là mẹ ruột của ta, cho ngươi một cơ hội rút lại lời nói 🔪
Lời tác giả:Không ngờ đúng không? [Cho tôi xem]Đại Mục: Là ta đang diễn.Thạch Lựu: Thật không đấy?Đại Mục: Nể tình ngươi là mẹ ruột của ta, cho ngươi một cơ hội rút lại lời nói 🔪