[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C171 - 4 viên kẹo trái cây - Tiểu Tuyết, tại sao em lại khóc?



"2033 năm? Em bị mất trí nhớ sao?" Mục Nhược Thủy đứng trong sân, Phó Thanh Vi đứng đối diện, kể cho cô nghe tình hình hiện tại.

"Em và sư tôn bây giờ là quan hệ gì......"

Phó Thanh Vi đưa tay vén cổ áo cô, để cô nhìn thấy vết hôn nàng để lại trên xương quai xanh từ đêm qua, cười nói: "Là đạo lữ."

Ngủ một giấc tỉnh dậy, hóa ra mộng đẹp đã thành sự thật sao?

Mục Nhược Thủy: "Sư tôn, em không nhìn thấy."

Phó Thanh Vi ôm lấy eo cô, môi hạ xuống, lớp da mỏng nơi xương quai xanh truyền đến cảm giác đau rát, đầu lưỡi Phó Thanh Vi liếm nhẹ lên dấu đỏ mới để lại: "Cảm nhận được chưa?"

Mục Nhược Thủy cảm thấy hai chân như nhũn ra, ngơ ngác đáp:

"Cảm nhận được rồi."

"Ngoan lắm." Phó Thanh Vi vòng tay siết lấy eo cô, nói, "Eo nhỏ như vậy, nhớ giữ gìn, tối nay uốn éo cho vi sư xem."

Nói xong, nàng còn vỗ một cái lên mông cô, cười sảng khoái bước vào nhà.

Chỉ để lại Mục Nhược Thủy đang đỏ mặt vì vừa xấu hổ vừa sung sướng đứng yên tại chỗ.

Sư tôn... sao lại trở nên tùy tiện như thế?

Mục Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, Phó Thanh Vi làm sao chịu bỏ lỡ biểu cảm của cô, đang nằm rạp bên cửa sổ nhìn cô.

Mục Nhược Thủy: "......"

Cô quay lưng, cúi đầu bước vào bếp: "Em đi nấu cơm."

Phó Thanh Vi lặng lẽ tự kiểm điểm một giây: Có phải đã quá thô lỗ rồi hay không?

Nhưng cơ hội chỉ đến một lần, qua rồi là không có lại nữa, lần sau muốn Mục Nhược Thủy đồng ý thì đâu có dễ như vậy. Biết đâu phải đổi lấy năm trăm lần, một ngàn lần, đến mức gãy cả eo.

Kệ đi, sướng trước rồi tính sau, bất chấp luôn việc nàng có bị tan nát hay không.

Mục Nhược Thủy đang làm bữa sáng, đã lâu rồi chưa được ăn sáng tử tế. Phó Thanh Vi rón rén bước vào bếp, ôm lấy cô từ phía sau.

Mục Nhược Thủy giật mình: "Sư, sư tôn?"

Phó Thanh Vi ghé sát vào tai cô, hơi thở dịu dàng phả vào: "Đang nghĩ gì mà hoảng vậy?"

Mục Nhược Thủy siết chặt chiếc xẻng trong tay, đáp: "Nghĩ...... nghĩ đến sư tôn."

"Nghĩ gì về ta?"

"Nghĩ mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, làm sao chúng ta lại thành đạo lữ."

"Còn gì nữa?"

"Tối hôm qua......"

Lúc nãy Mục Nhược Thủy có kéo áo ra xem thử, trước ngực chi chít dấu vết lốm đốm, cô vẫn chưa học đến mức đó, nhưng lờ mờ đoán được nguyên nhân.

Tay áo rộng của cô trượt xuống khuỷu tay, mặt trong cánh tay cũng có dấu hôn do người phụ nữ kia để lại.

Khắp nơi đều có.

Chắc chỗ đó cũng có rồi...

Sao cô lại mất trí đến mức quên hết mấy chuyện thế này?

Tối nay sư tôn bảo cô uốn éo cho người xem, lẽ nào là cái ý mà cô đang nghĩ đến?

"A!"

Mục Nhược Thủy ôm lấy vành tai vừa bị liếm, nhảy lùi ra sau, giơ xẻng trong tay lên chắn trước mặt Phó Thanh Vi, mặt đỏ tai hồng: "Sư tôn...... người!"

Phó Thanh Vi vô tội giơ tay: "Em ngon miệng quá, vi sư không kìm được."

Mục Nhược Thủy bịt luôn cả hai tai, như thể những lời vừa nghe thật không thể chấp nhận nổi.

Phó Thanh Vi trêu chọc đủ rồi, sợ làm lố quá lại hỏng chuyện, bước lại gần véo cô một cái rồi rời khỏi bếp.

"Cơm xong thì nhớ gọi vi sư."

Phó Thanh Vi nằm ngửa trên chiếc ghế mây ngoài sân, hôm nay được nghỉ, nàng có thừa thời gian.

Nàng chạm vào bề mặt chiếc ghế mây dưới tay mình, chỗ này có vẻ cũng ổn, nàng vẫn chưa thử ngoài trời bao giờ, không biết Mục Nhược Thủy có đồng ý không.

Xì, liệu có vượt quá giới hạn không nhỉ?

Nhưng Tiểu Tuyết nghe lời nàng như thế, chưa chắc đã không đồng ý.

Trước khi tiến xa hơn, nàng phải giữ lại một chút thể diện của sư tôn, kẻo lại dọa Mục Nhược Thủy sợ.

Bữa sáng diễn ra yên ổn.

Mục Nhược Thủy ngồi đối diện nàng, chậm rãi ăn cháo, thỉnh thoảng tò mò ngẩng mắt lên quan sát vị đạo lữ mới tấn phong của mình.

"Sư tôn, người hình như trẻ ra rồi, nhìn còn trẻ hơn cả em."

"Ừ, vi sư gặp được cơ duyên. Em không thích vẻ ngoài trẻ trung này sao?"

"Không phải vậy." Mục Nhược Thủy giải thích, "Trước đây em vẫn luôn muốn biết người khi còn trẻ trông thế nào. Đợi đến khi em lớn, người đã là dáng vẻ trưởng thành rồi. Cho nên bây giờ được thấy người như thế này, em rất vui."

Phó Thanh Vi chậm rãi nuốt một miếng cháo, có phần xúc động trước những gì cô nói.

Tiểu Tuyết còn tốt đẹp hơn cả những gì nàng tưởng tượng.

Nuôi cô lớn thế này đúng là không uổng công.

Mục Nhược Thủy: "Sư tôn, em có thể hôn người một cái không?"

Phó Thanh Vi: "Được chứ."

Cô lau miệng, rồi dùng nước trắng súc miệng, sau đó Mục Nhược Thủy bước đến bên nàng, cúi người khẽ đặt một nụ hôn thật mềm mại nhẹ nhàng lên má nàng.

Phó Thanh Vi: "Chỉ vậy thôi à?"

Mục Nhược Thủy cắn môi, lo lắng lùi về phía sau.

Phó Thanh Vi nhíu mày: "Em sợ cái gì?"

"Em sợ sư tôn giận."

"Vi sư bây giờ là đạo lữ của em rồi, em có thể muốn làm gì cũng được."

Nàng dám nói, chứ Mục Nhược Thủy không dám làm thật, cô chỉ lẳng lặng lùi về lại chỗ ngồi đối diện.

Phó Thanh Vi: "......"

Không khéo tối nay có thể play kiểu ép buộc luôn đấy.

Kích thích quá đi!

Ăn sáng xong, Phó Thanh Vi vào rừng đi dạo một vòng, dắt theo đồ đệ nhát gan cùng đi. Tay áo hai người bị gió thổi khẽ chạm vào nhau, Mục Nhược Thủy len lén nắm lấy ống tay áo của chính mình, bị Phó Thanh Vi trông thấy.

"Em làm gì thế?"

"Không có gì." Mục Nhược Thủy vội buông tay.

"Em không còn yêu ta nữa à?"

"......"

Mục Nhược Thủy khẽ quay đầu đi.

Làm sao cô có đủ can đảm để nói ra điều này đây?

Phó Thanh Vi bước đến đứng chắn ngay trước mặt, khiến cô không còn đường trốn, nói: " Không phải em rất to gan khi dám ôm quần áo của ta tự xử? Giờ đến cả yêu ta cũng không dám?"

Mục Nhược Thủy: "......"

Hai tai cô đỏ ửng lên thấy rõ.

Sư tôn sao lại biết chuyện đó?!

Phó Thanh Vi: "Ta mặc kệ, không được tránh né ta."

Mục Nhược Thủy gật đầu.

"Nắm tay ta, mười ngón đan vào nhau."

Mục Nhược Thủy ngoan ngoãn làm theo.

Phó Thanh Vi lúc này mới thấy hài lòng.

Hai người đi dạo quanh núi một vòng, sau đó cùng nhau ngủ trưa dưới tán cây. Mục Nhược Thủy gối đầu lên vai nàng, thừa lúc nàng đang say ngủ mà trộm lấy mùi hương trên má nàng

Chỉ khi nàng ngủ rồi, cô mới dám tự do như thế.

Sau khi rời khỏi má nàng, ánh mắt của Mục Nhược Thủy dần dần rơi xuống đôi môi đỏ mềm của người phụ nữ, hơi khép hờ, lúc mở lúc khép.

Nếu đã là đạo lữ rồi, thì liệu có thể...

Mục Nhược Thủy khẽ nuốt một ngụm nước bọt, mái tóc đen xõa xuống đầu gối, cô ngẩng đầu từ dưới lên, chậm rãi tiến sát về phía đôi môi mỏng và mềm ấy.

Đôi môi mềm mại giao hòa.

Tim đập như trống trận.

Mục Nhược Thủy không dám tiến thêm bước nữa, chỉ khẽ mím môi, trong miệng khô khốc, lui về sau.

Cô đưa tay cảm nhận nhịp tim của mình, nhìn quanh ngó nghiêng, chính là không dám nhìn người vừa bị mình trộm hương.

À đúng rồi, quên mất là tim không đập nữa, nhưng máu vẫn chảy, đưa cả một luồng nhiệt lên đôi má trắng hồng của cô.

Phó Thanh Vi dựa vào thân cây, lông mi khép lại trong giấc ngủ yên bình, chân mày hơi nhướng lên, như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Gió núi khẽ thổi qua, tóc mái dài của hai người đan quyện lấy nhau.

*

"Em đi nấu cơm trưa."

"Đừng nấu nữa, một ngày có bao nhiêu đâu, toàn đi nấu ăn thôi." Phó Thanh Vi kéo cô lại, ngón cái chà nhẹ lên mặt trong cổ tay người phụ nữ, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chiếm chút lợi nhỏ.

Làn da chỗ đó của Mục Nhược Thủy bị nàng vuốt đến nóng ran, vậy mà cô vẫn không dám rụt tay lại.

"Bảo bối, em thơm quá." Phó Thanh Vi thỉnh thoảng lại chôn đầu vào hõm cổ cô, hít sâu một hơi, kéo áo ra hôn lên đôi vai trắng ngần.

"Sư tôn, người thật kỳ quặc." Cô như thể là bạc hà mèo trong lòng bàn tay của sư tôn, cứ bị hít tới hít lui.

"Chỉ cần làm quen thôi. Em sẽ thích vi sư như thế này." Tay Phó Thanh Vi luồn vào dưới lớp áo xanh, đặt lên eo nhỏ của người phụ nữ, mút lấy vành tai cô, nói từng chữ một: "Không thích thì em run làm gì?"

Ánh sáng buổi trưa rọi qua tán cây chói chang, chiếu thẳng vào mắt.

Một bên vai của Mục Nhược Thủy lộ ra, trắng mịn tròn trịa, thần trí mơ màng: "Sư tôn, bây giờ vẫn là buổi trưa mà."

"Không sao."

"Chúng ta vẫn đang ở bên ngoài."

"Không sao."

"Nhưng em có." Mục Nhược Thủy kéo lại áo che vai, giọng dịu dàng, "Em không thích làm ở ngoài trời."

"Cũng không biết là ai từng muốn liếm ta trên ghế mây." Phó Thanh Vi thì thầm.

"Sư tôn, người nói gì?"

"Không có gì. Không thích ở ngoài trời...... tức là thích làm ban ngày à?"

"Em không có ý đó......" Mục Nhược Thủy lí nhí, xấu hổ.

Phó Thanh Vi liếc nhìn bầu trời, nghĩ làm từ buổi trưa thì cũng hư hỏng quá, dù nàng có hơi muốn thật, nhưng vẫn nên giả vờ kiềm chế một chút.

Tiểu Tuyết rất trong sáng.

Mà càng trong sáng, Phó Thanh Vi lại càng muốn vẽ đầy màu lên tờ giấy trắng này, dùng đủ mọi tư thế mà tô điểm.

"Tiểu Tuyết." Phó Thanh Vi nở nụ cười rạng rỡ với cô.

"Sao vậy sư tôn?"

"Vừa rồi có phải em hôn trộm ta không?"

"Hả? Em...... em......"

"Căng thẳng gì chứ, vi sư cho em hôn lại."

"Em không dám."

"Vi sư ra lệnh cho em, hôn ta."

Mục Nhược Thủy do dự mãi, rồi mới nghiêng đầu hôn nàng, môi chạm môi, dừng lại vài giây rồi định tách ra.

Cô vừa rời khỏi hai phân, Phó Thanh Vi liền bảo: "Đừng nhúc nhích."

Mục Nhược Thủy đứng yên.

Phó Thanh Vi liền ra lệnh: "Há miệng, đưa đầu lưỡi ra."

Mục Nhược Thủy đứng yên thêm một lúc lâu, rồi hé miệng, để lộ đầu lưỡi mềm mịn hồng hào.

Phó Thanh Vi rút ngắn khoảng cách giữa hai người về con số 0, mở môi ngậm lấy đầu lưỡi của cô, mút nhẹ nhàng

Mục Nhược Thủy bắt đầu thở dốc.

Đầu óc cô nóng ran, mọi cảm giác đều bị người trước mặt chi phối.

Mềm mại, ướt át, quấn quýt, không chút khoảng cách.

Giống hệt như trong giấc mơ.

Phó Thanh Vi ôm eo cô, kéo cô vào lòng mà hôn, giăng một tấm lưới tình chặt chẽ không kẽ hở.

Từ hơi thở dồn dập, Mục Nhược Thủy dần bật ra những tiếng rên nhẹ, cầu xin:
"Sư tôn...... em...... em thở không nổi......"

Phó Thanh Vi khẽ cắn đầu lưỡi cô, giọng trầm khàn đáp: "Không sao, em có thể không thở."

"......"

Môi cọ môi, lưỡi quấn lưỡi, Mục Nhược Thủy lúng túng đáp lại, máu trong người như nóng dần lên. Nhưng ngay lúc đó, Phó Thanh Vi lại rút khỏi môi cô.

Mục Nhược Thủy sững người.

Phó Thanh Vi đợi mãi: "Em ngốc à, không biết chủ động hôn ta sao?"

Mục Nhược Thủy ngập ngừng: "Em......"

Phó Thanh Vi: "Không hôn ta thì ta đi đây?"

Mục Nhược Thủy vội kéo nàng lại, ôm chặt lấy, áp môi lên môi nàng một lần nữa.

Sư tôn thơm quá, muốn......

Phó Thanh Vi khe khẽ rên một tiếng, đẩy cô ra: "Được rồi, đến đây thôi."

Hôn nữa là lại khơi dậy thiên phú làm 1 của cô mất, hôm nay tuyệt đối không được nằm dưới, dù chỉ một lần.

Hai người về đạo quán chơi với mèo một lúc, đến hai giờ chiều, Phó Thanh Vi đặt Mục Nhược Thủy ngồi trên ghế mây, hôn nhau say đắm thêm một lúc nữa, rồi vòng tay qua dưới gối, bế ngang cô về phòng.

Nàng đưa chân khép cửa lại.

Những ngón tay thanh mảnh và trắng nõn của Mục Nhược Thủy nắm lấy vạt áo nàng, hoảng loạn nói: "Sư, sư tôn?"

"Đừng sợ, vi sư giúp em tìm lại ký ức."

"Ký ức gì cơ?"

"Dĩ nhiên là ký ức về đêm xuân tiêu ta và em từng trải qua."

"......"

"Em không muốn sao?" Phó Thanh Vi ngồi bên mép giường, kéo Mục Nhược Thủy ngồi nghiêng lên đùi mình, một tay ôm eo, tay còn lại dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô với vẻ trêu chọc.

"Em...... không biết làm." Mục Nhược Thủy khẽ đáp, im lặng một lúc. Mấy chiêu cô xem trong truyện, cùng lắm cũng chỉ đủ để...... tự xử thôi.

"Vi sư dạy em."

Phó Thanh Vi thầm nghĩ: huống hồ, em chỉ cần nằm dưới thôi, cần biết thêm gì nữa chứ? Biết rên là được rồi.

"Bên ngoài sáng quá." Mục Nhược Thủy bị nàng đè nằm xuống, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, lúc này mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, thế này chẳng phải là làm giữa ban ngày ban mặt sao.

"Ta muốn nhìn em rõ hơn."

"Sư tôn......" Mục Nhược Thủy vẫn còn lo lắng cùng xấu hổ.

"Suỵt."

Ngón tay Phó Thanh Vi tháo thắt lưng chiếc áo bào xanh của cô, cúi người ôm cô vào lòng.

Cơ thể Mục Nhược Thủy lạnh buốt, mà y phục của Phó Thanh Vi vẫn còn chỉnh tề, chẳng thể có chút ấm áp nào từ nàng.

Nguồn nhiệt duy nhất chính là đôi bàn tay của nàng.

Mục Nhược Thủy được nàng ôm ấp vuốt ve khắp nơi, cơ thể dần ấm lên.

Hai luồng Phản Hồn Hương giao hòa, Phó Thanh Vi hôn lên cổ và vành tai cô. Mục Nhược Thủy ngước nhìn lên đỉnh màn giường, thì thầm: "Sư tôn, hình như em từng mơ thấy cảnh này."

"Khi nào?"

"Lúc từ Hỗ Thành trở về, năm em hai mươi mốt tuổi."

"Em mơ thấy ta làm vậy với em sao?"

"Dạ."

"Sau đó em ôm áo ta, tự an ủi?"

"Sư tôn~"

"Tiểu Tuyết của ta cũng biết ngại ngùng à."

"Người đừng nhắc chuyện đó nữa."

"Được." Phó Thanh Vi thuận theo, "Hay là em thử xem, ta trong mơ tốt hơn, hay là ta ngoài đời tốt hơn?"

"Dĩ nhiên là người ngoài đời."

"Em còn chưa thử mà."

"Mơ là mơ, một cái vỏ hư ảo làm sao so được với vòng tay thật sự của sư tôn?"

"Vậy mà em còn......"

"Chỉ có trong mơ, sư tôn mới chịu đáp lại em, đúng không?"

Động tác của Phó Thanh Vi khựng lại, cả chai ngũ vị* như đổ hết vào lòng.

*Chua, cay, mặn, ngọt, đắng

Không nói đến việc Mục Nhược Thủy và Cơ Trạm Tuyết đã hợp nhất, nàng đã nợ Cơ Trạm Tuyết quá nhiều.

Mục Nhược Thủy đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: "Em nói những lời này không phải để khiến sư tôn áy náy, chỉ là để tự mình buông bỏ, tất cả đều đã qua rồi. Giờ cuối cùng chúng ta cũng trở thành đạo lữ rồi đúng không?"

"Đúng."

Phó Thanh Vi nhớ đến một vài chuyện, nhất thời càng thấy xót xa.

"Sư tôn, em muốn người hôn em."

"Được." Phó Thanh Vi dứt bỏ mọi tạp niệm trong lòng, cúi xuống hôn cô. Mục Nhược Thủy vòng tay qua cổ nàng, không ngừng kéo nàng xuống gần hơn.

"Sư tôn...... em tưởng......."

"Đừng lo lắng, đêm...... vẫn còn rất dài."

Phó Thanh Vi vẫn chưa cởi bỏ y phục, điều này thật trùng hợp với giấc mơ lúc hai mươi mốt tuổi của Mục Nhược Thủy.

Phó Thanh Vi nếm thử hương đạo lữ trẻ tuổi một cách cẩn thận như nếm thử bánh pudding sữa, bàn tay ấm áp phát huy ma lực, làm cho máu nóng của cô chảy nhanh hơn. Mục Nhược Thủy được nàng tùy tiện thưởng thức đến khi tự mình di chuyển.

Phó Thanh Vi buông món tráng miệng trên môi ra, nàng đưa hai ngón tay chạm vào đôi môi mỏng manh của người phụ nữ.

"Tiểu Tuyết."

Phó Thanh Vi ngạc nhiên vì cô đã chuẩn bị sẵn sàng, đôi môi trong suốt như pha lê hơi mím lại, nàng đặt đầu ngón tay lên đó, hơi thở lúc rõ lúc nông.

Những ngón tay mảnh khảnh của Phó Thanh Vi trược vào khe giữa môi cô, mỗi lần nàng gọi "Tiểu Tuyết", Mục Nhược Thủy sẽ cắn nhẹ ngón tay của nàng.

Bởi vì Phó Thanh Vi chỉ ở bên ngoài, cho nên cô không thể thật sự cắn nàng, nơi đó ngày càng trở nên nhiều nước hơn.

Mục Nhược Thủy nhìn đi chỗ khác, đôi tai màu hồng nhạt: "Sư tôn......"

Phó Thanh Vi: "Ngoan, đừng gấp."

"Em...... cảm thấy rất kỳ lạ." Mục Nhược Thủy cảm nhận được một cảm giác bối rối xa lạ.

"Không có gì kỳ lạ hết."

Đây là lần đầu tiên Phó Thanh Vi thấy hạt ngọc môi của cô lộ ra nhanh như vậy, nàng chạm nó bằng đầu ngón tay rồi xoay tròn.

Mục Nhược Thủy cắn môi, âm thanh thoát ra mang theo sự run rẩy: "Sư tôn......"

"Đừng sợ."

Phó Thanh Vi hôn lên mặt cô, những ngón tay không dừng lại, chăm chú nhìn biểu cảm của cô thay đổi trong từng cái chớp mắt.

Lồng ngực nhấp nhô, ánh mắt mơ màng, ý thức được tiếp thu một cách chậm rãi, nhưng sắc đỏ lại lan khắp mặt, cổ và tai trong chớp mắt. Cả khuôn mặt cô đỏ như ráng chiều, nàng bật ra âm thanh thỏa mãn.

"Rất đẹp."

Phó Thanh Vi hôn nhẹ lên đôi môi đang run rẩy của cô, áp lòng bàn tay lên đó nhiều lần.

Sau khi để cô nghỉ ngơi một lúc, ngón tay nàng tiến thêm một bước quan trọng, len lỏi ở nơi ẩm ướt của cô để đi vào bên trong.

Mục Nhược Thủy hơi hé miệng, Phó Thanh Vi không thể bỏ lỡ những biểu cảm dễ thương của cô, nàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô.

Mục Nhược Thủy ngậm miệng lại, rồi mỉm cười ngượng ngùng.

"Không sao đâu, rất dễ thương."

Phó Thanh Vi hôn cô, trong khi đang chuyển động các khớp ngón tay của mình, ngón tay cái vuốt ve viền môi, đôi khi sẽ di chuyển đến hạt ngọc.

Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng dịu dàng.

Khuôn mặt Mục Nhược Thủy vẫn đỏ bừng, chịu đựng từ đầu đến cuối, sau cùng cô không kìm được mà hét lớn lên, coi như đây là phần thưởng tối cao dành cho Phó Thanh Vi.

Phó Thanh Vi ôm cơ thể run rẩy của cô vào lòng, hôn vào thái dương của cô.

Mục Nhược Thủy ôm lấy lưng nàng, mặt cô nép vào lồng ngực ẩn sau lớp áo chỉnh tề của nàng, thì thầm nói: "Sư tôn, em rất vui."

Áo của Phó Thanh Vi bị những giọt nước mắt xa lạ thấm ướt.

Nàng đưa tay chạm vào gương mặt lạnh lẽo và ẩm ướt của đối phương.

"Tiểu Tuyết, tại sao em lại khóc?"

***
Lời tác giả:

Còn tiếp......

Tuyết 0 thơm quá, tôi vừa biết vừa ăn 😍😍

Như một cái tát vào mặt, tôi sẽ không đưa ra thông báo nào nữa vào lần sau. Tôi muốn kết thúc nó một cách lặng lẽ, khiến mọi người ngạc nhiên 🥹.

Editor: Có phải viết H quá rõ rồi không, làm cách nào Huyền Tiên vượt qua được Tấn Giang???

Nói thiệt chứ edit mấy chương H mệt lắm mấy ní, mà còn tới mấy chương lận.

Chương trước Chương tiếp
Loading...