[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C152 - Muốn
Phó Thanh Vi không nhớ đã bao nhiêu năm không dùng những thứ này. Nàng mở vòi nước, phát hiện nước nóng chảy ra.Không hổ danh là Hỗ Thành.Nàng rửa tay dưới dòng nước ấm một lúc lâu, ánh mắt dừng lại trên vòi sen và bồn tắm bên cạnh, đầu óc không biết đang nghĩ gì.Không biết từ khi nào, Mục Nhược Thủy đã đến bên cạnh nàng, cùng nhìn về phía bồn tắm.Sau khi hoàn hồn, Phó Thanh Vi vừa quay đầu lại đã bị người bên cạnh làm cho giật mình, suýt chút nữa thì giật bắn lên. Mục Nhược Thủy kịp thời đặt lòng bàn tay lên thắt lưng nàng, ổn định lại cơ thể nàng."Sư tôn.""Bỏ ra." Phó Thanh Vi nhìn vào gương, cố kìm nén.Mục Nhược Thủy dù nuối tiếc vẫn buông tay xuống.Phó Thanh Vi rời khỏi phòng tắm, trong đầu toàn là những hình ảnh trước đây nàng cùng sư tôn ở khách sạn, cảnh tượng sư tôn làm đủ chuyện với nàng trong gương, và những khoảnh khắc nàng vỡ òa trong cơn sóng trào.Suýt nữa nàng lại nhầm lẫn.Bên ngoài buồng tắm đứng có một cánh cửa, Phó Thanh Vi không lo Mục Nhược Thủy sẽ to gan xông vào lúc mình đang tắm, nàng cũng không có suy nghĩ lệch lạc về cô. Nhưng cùng ở chung một phòng vốn đã là chuyện ám muội, nàng chỉ sợ ở lâu thêm chút nữa, Mục Nhược Thủy sẽ mất kiểm soát.Phó Thanh Vi cũng từng trải qua độ tuổi này, hiểu rõ tâm trí của người trẻ tuổi hoạt động mạnh mẽ thế nào, cơ thể phản ứng nhanh nhạy ra sao.Khi hai mươi mốt tuổi, đêm nào nàng và sư tôn cũng quấn lấy nhau.Mục Nhược Thủy hiện đang trong giai đoạn nửa hiểu nửa mơ hồ. Hormone khuấy động, theo bản năng mà muốn tiếp xúc với nàng, muốn vượt quá giới hạn nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào, mỗi ngày đều có một sự tò mò mới.Phó Thanh Vi vào phòng tắm, ngăn cách bởi một cánh cửa, tiếng nước chảy lúc rõ lúc không.Mục Nhược Thủy chống hai tay ra sau, ngồi trên mép giường, mạch suy nghĩ ban nãy đã hoàn toàn đứt đoạn, trong tai chỉ còn lại âm thanh nước chảy tí tách.Cô không tự chủ được mà ngồi thẳng dậy, toàn bộ sự tập trung đều dồn vào đó.Tim trong lồng ngực bắt đầu đập loạn xạ.Lúc này, Mục Nhược Thủy nên tưởng tượng đến cái gì đó, nếu không sẽ không thể lấp đầy khoảng trống trong đầu. Cô nghĩ đến nốt ruồi đỏ trước ngực sư tôn, đến làn da mềm mại trắng như tuyết, rồi theo dòng suy nghĩ một cách tự nhiên, trong làn hơi nước mịt mờ, cánh tay giơ lên xuyên qua màn sương, chảy đến những bộ phận cơ thể mà cả hai đều có, từ trên xuống dưới, từ cổ đến vai, ngực, eo…Đến vùng cỏ thơm rậm rạp…Cơn nóng ẩm ướt dâng trào, một đợt sóng triều cuộn lên từ sâu trong cơ thể, Mục Nhược Thủy vô thức co đầu gối lại, kẹp chặt hơn, có vẻ như làm thế sẽ khiến cô dễ chịu hơn một chút.Có thứ gì đó xa lạ, âm thầm chảy ra.Hàng mi dài thanh tú của Mục Nhược Thủy khẽ nhíu lại.Phó Thanh Vi không mặc áo choàng tắm của khách sạn, nàng mang theo quần áo vào phòng tắm, khi bước ra, quần áo đã chỉnh tề.Không ngờ Mục Nhược Thủy đã chờ sẵn ở cửa, đôi má đỏ ửng khác thường, vành tai trắng nõn cũng ửng hồng, tư thế đứng có hơi kỳ lạ, sốt sắng nói với nàng: "Sư tôn, hình như em tới tháng rồi."Phó Thanh Vi vội nhường đường cho cô.Nàng nhớ rõ mấy ngày này không phải ngày đó của Mục Nhược Thủy.Mục Nhược Thủy cầm lấy băng vệ sinh, vào phòng tắm, ngồi xuống bồn cầu xả nước kiểu mới, định dọn dẹp bản thân.Vừa nhìn xuống, cô liền sững sờ.Trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước, Mục Nhược Thủy bước ra, đi thẳng đến vali lấy đồ ngủ.Phó Thanh Vi quan tâm hỏi: "Bị sớm à?"Mục Nhược Thủy quay lưng về phía nàng, giọng trầm thấp: "Không có.""Không có?" Phó Thanh Vi vô thức lặp lại, vậy thì sao cô lại hoảng hốt như vậy?Nhưng Mục Nhược Thủy không trả lời nữa, tiếng nước chảy từ vòi sen che lấp đi câu hỏi trong đầu của nàng.Mục Nhược Thủy thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, tiện tay giặt luôn món đồ nhỏ vừa bị bẩn. Trước khi giặt, cô tò mò đưa lên mũi ngửi thử.Không có mùi.Tại sao lại thế?Sư tôn chưa từng dạy cô chuyện này.Buổi tối, hai người nằm trên hai chiếc giường đơn. Phó Thanh Vi nghiêng đầu, dùng tầm nhìn ngoại vi nhìn Mục Nhược Thủy trên chiếc giường bên cạnh.Đối phương không nhìn nàng, cũng không ngủ, mà chỉ đăm đăm nhìn lên trần nhà."Tiểu Tuyết?" Cuối cùng, Phó Thanh Vi không nhịn được sự quan tâm của một sư tôn, dịu dàng hỏi: "Sao chưa ngủ? Không quen ở Hỗ Thành sao?""Không phải."Mục Nhược Thủy quay đầu sang, ngập ngừng, rồi nói: "Em…...""Ừm?"Từ nhỏ đến lớn, Mục Nhược Thủy chưa bao giờ giấu nàng điều gì. Giấc mộng đầu tiên về sư tôn hôn mình, cô cũng kể cho nàng nghe. Giờ đây, phản ứng khó hiểu của cơ thể khiến cô băn khoăn không thôi."Sư tôn, khi người tắm, tim em đập rất nhanh, mặt cũng nóng bừng…..."Phó Thanh Vi bấm bụng nghe tiếp."Chỗ đó còn chảy ra chút gì đó nữa. Em cứ tưởng là đến kỳ, nhưng màu sắc lại trong suốt.""......" Phó Thanh Vi hối hận không thôi, chỉ mong một phút trước mình chưa mở miệng."Sư tôn, có phải em mắc bệnh gì không?" Mục Nhược Thủy nghiêm túc hỏi, thật sự phiền não."Em…... chỉ là trưởng thành thôi." Phó Thanh Vi lắp bắp đáp.Mục Nhược Thủy đắm chìm trong luyện kiếm, một lòng tu hành. Dù có đọc sách lúc nhàn rỗi, cũng chỉ toàn là truyện dã sử, hoặc huyền thoại, rất hiếm khi tiếp xúc với thể loại "Hoa tiền nguyệt hạ". Cô sinh ra đã chậm chạp trong chuyện tình cảm, tuổi dậy thì cũng muộn hơn người thường năm sáu năm, càng không nói đến dục vọng.Người duy nhất dạy dỗ cô, Phó Thanh Vi đương nhiên không thể chủ động dạy cô những thứ này. Nhưng nói đi nói lại, cuối cùng Mục Nhược Thủy vẫn học được từ nàng."Trưởng thành?" Mục Nhược Thủy cúi đầu nhìn ngực mình, nói: "Nhưng năm ngoái đã thế này rồi mà, dạo gần đây hình như không lớn thêm.""Không phải cái đó."Phó Thanh Vi vùi một bên tai đã đỏ rực vào gối, nói: "Là Tiểu Tuyết đã chín chắn hơn rồi. Đây là phản ứng sinh lý bình thường, không phải bệnh.""Do đâu mà có? Tại sao em chỉ nghĩ đến sư tôn mới có phản ứng này?"Nếu không phải nàng hiểu rõ cô, chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô đang cố ý. Nhưng Tiểu Mục còn xa lắm mới đạt đến trình độ xấu xa như Đại Mục."Có lẽ là trùng hợp." Phó Thanh Vi giữ vẻ điềm tĩnh, đáp: "Em với ta ngày ngày bên nhau, kể cả khi trưởng thành, cũng đều là ở cạnh ta mà thôi.""Trùng hợp sao?" Mục Nhược Thủy lẩm bẩm.Nhưng cô chỉ có sư tôn trong lòng, chẳng thể nghĩ đến người khác. Cô biết rõ, phản ứng này chỉ dành cho nàng mà thôi.Điều Phó Thanh Vi lo lắng, cuối cùng cũng xảy ra.Mục Nhược Thủy đã bắt đầu có ham muốn với nàng.Nàng có thể tạm thời né tránh, nhưng sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu ra.Phó Thanh Vi vừa vui vừa buồn.Vui vì nàng đã tham dự vào mọi giai đoạn cuộc đời của Mục Nhược Thủy, mọi thứ của cô đều liên quan đến nàng. Cô vì nàng mà lần đầu tiên biết đến tình yêu là gì. Từ đó, nàng dường như có thể thấy hình ảnh sư tôn từng ngày càng trưởng thành trong quá khứ. Cả hai dường như đã hoàn toàn thuộc về nhau, cả hiện tại và tương lai điều không có ai khác.Buồn vì nàng biết mình không thể nào đáp lại tình cảm của cô."Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm." Phó Thanh Vi trở mình, nằm ngửa."Ngủ ngon, sư tôn." Cô gái trẻ nhanh chóng kéo chăn, nhắm mắt ngủ.Mục Nhược Thủy mong chờ ngày mai để được cùng sư tôn dạo chơi. Cô tạm thời không nghĩ đến những cảm giác lạ lẫm trong cơ thể. Dù sao, cô và sư tôn còn cả một đời người, cô có thể từ từ hiểu rõ.Người trẻ thường dễ ngủ, không bao lâu sau, Phó Thanh Vi đã nghe thấy hơi thở đều đặn của cô. Tiếng hít thở rõ ràng nhưng lại rất mơ hồ, khiến nàng không sao ngủ được.Nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.Sau khi để gió lạnh thổi qua vài phút, nàng mới quay về, thuận lợi chìm vào giấc ngủ.Hôm sau, hai người cùng dạo chơi Hỗ Thành.Phó Thanh Vi đã từng đến đây trong tương lai, nhưng ngoài sông Hoàng Phố được phủ bởi một bộ lọc cũ kỹ, những thứ còn lại đối với nàng đều xa lạ, chẳng khác gì lần đầu tiên đến đây như Mục Nhược Thủy. Nàng cũng ngạc nhiên thích thú không kém.Bên cạnh không ngừng vang lên những tiếng "oa" kinh ngạc của Mục Nhược Thủy, khiến Phó Thanh Vi cảm thấy mình như trẻ lại, như thể quay về thời còn là sinh viên đại học cùng Cam Đường làm một "lính đặc công".Cả hai đi xe điện, vì Mục Nhược Thủy thích, nên đi hai chuyến liền.Họ đi dạo dọc bờ sông, nàng cũng thường làm vậy trong tương lai.Cơ quan báo chí, ngân hàng, tiệm chụp ảnh... tất cả cảnh sắc trên phố đều mới mẻ, những cô gái mặc sườn xám hay váy phương Tây tao nhã lướt qua.Mục Nhược Thủy dừng lại trước cửa kính của một tiệm chụp ảnh, nhìn vào những bức ảnh được trưng bày bên trong.Kỹ thuật nhiếp ảnh đã xuất hiện từ lâu, nhưng để phát triển thành ngành kinh doanh chuyên nghiệp thì không nơi nào sánh được với Hỗ Thành lúc bấy giờ. Đi ngang qua mấy tiệm, đến tiệm này cô mới dừng lại, nảy ra ý định chụp ảnh."Sư tôn." Cô quay đầu nhìn Phó Thanh Vi, trong ánh mắt mang theo một tia mong đợi.Phó Thanh Vi do dự.Tương lai không hề có bức ảnh nào của hai người, điều đó có nghĩa là họ chưa từng chụp chung sao? Nàng có nên từ chối cô không?Nhưng nếu tất cả đã là lịch sử, bất kể nàng chọn gì thì kết quả cũng đã được định sẵn. Vậy tại sao không đồng ý với cô một yêu cầu nhỏ bé như vậy?Phó Thanh Vi chợt nhớ đến những bức tranh nàng từng vẽ Cơ Trạm Tuyết ở Bồng Lai Quán, ở đời sau nàng không tìm thấy chúng, vậy có nghĩa là chúng chưa từng tồn tại sao?Thấy nàng mãi không trả cho lời, ánh mắt tràn đầy khao khát của Mục Nhược Thủy từ từ thu lại."Chúng ta đi......""Chúng ta đi chụp ảnh thôi." Phó Thanh Vi nắm lấy tay cô, kéo vào trong tiệm."Hai vị...... đạo trưởng, muốn chụp ảnh à?" Người dân Hỗ Thành đã thấy nhiều dạng người, hai đạo sĩ cũng chẳng có gì lạ lẫm."Chào anh, chúng tôi muốn chụp ảnh chung." Phó Thanh Vi tự giác gánh vác nhiệm vụ giao tiếp.Mục Nhược Thủy từ từ cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của họ, không dám nhúc nhích, chỉ sợ nàng phát hiện.Sư tôn đã rất lâu rồi không chủ động nắm tay cô."Được thôi, hai vị có muốn thay trang phục không?""Có những loại nào? Có tính phí không?""Đã bao gồm trong giá chụp ảnh, không tính phí riêng đâu ạ."Phó Thanh Vi dẫn Mục Nhược Thủy đi chọn quần áo. Nam thì có trường sam Trung Sơn, vest Tây; nữ thì có sườn xám, váy Tây, váy vải...Mục Nhược Thủy chỉ vào một bộ lễ phục trắng trong tủ kính, tò mò hỏi: "Đây là gì?"Chiếc khăn voan thuần khiết, các lớp vải trắng xếp tầng tạo thành một chiếc váy dài cầu kỳ."Là váy cưới kiểu Tây, mặc khi kết hôn, tương tự hỷ phục của chúng ta."Nàng sợ Mục Nhược Thủy muốn mặc bộ này, thêm tiền không thành vấn đề, nhưng họ không thể chụp ảnh cưới được.May mà Mục Nhược Thủy chỉ hỏi một câu chứ không có ý muốn mặc, còn đánh giá: "Không đẹp bằng hỷ phục màu đỏ.""Ừ."Hai người đi một vòng, Mục Nhược Thủy mắc bệnh sạch sẽ thái quá, không muốn mặc quần áo mà người khác từng mặc, Phó Thanh Vi chiều theo ý cô, cuối cùng cả hai vẫn mặc đạo bào để chụp ảnh.Người phụ nữ trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dung mạo thanh tú, đứng bên cạnh là cô gái trẻ có ngũ quan xinh đẹp.Tách——Trước ống kính, cả hai đồng loạt nở nụ cười.Đèn flash nháy mấy lần, khóe môi Mục Nhược Thủy càng lúc càng rạng rỡ, không cách nào kìm nén được.Sau khi hẹn thời gian lấy ảnh, hai người rời khỏi tiệm, Mục Nhược Thủy trên đường đi cứ nhảy nhót tung tăng.Chụp một tấm ảnh cũng vui đến thế sao?Phó Thanh Vi quyết định để dành việc đi xem phim đến ngày kia, như vậy tâm trạng vui vẻ của cô sẽ kéo dài thêm một chút.Phó Thanh Vi đi phía sau cô hai bước, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Gần đây trời luôn đẹp, cũng giống như tâm trạng của nàng lúc này.Giá như thời gian có thể mãi dừng lại ở đây.Đừng tiếp tục trôi về phía trước nữa.Không, nàng vẫn chưa gặp lại sư tôn.Trên bầu trời những đám mây đang cuộn lại và lững lờ trôi*, cơn gió đẩy chúng ra xa. Bình minh và hoàng hôn thay nhau vẽ lên bầu trời, luân phiên đổi chỗ trong hai ngày hai đêm.*Nguyên văn là 云卷云舒/Vân Uyển Vân Thư: còn có ý nghĩa là cuộc sống an nhàn, thư thái. Cụm này cũng được dùng trong truyện "Sau khi chia tay..." khi Tiểu Du mua trâm mây.Phó Thanh Vi mua hai tấm vé xem phim, dẫn Mục Nhược Thủy vào rạp chiếu.Mục Nhược Thủy ngồi vào ghế, đưa mắt nhìn quanh, nhìn tấm màn đen phía trước mà chẳng biết đó là gì, vừa hồi hộp vừa phấn khích.Phó Thanh Vi ghé sát tai cô, nhẹ giọng giải thích.Mục Nhược Thủy không nghe lọt nổi một chữ, bởi vành tai bị hơi thở ấm nóng của nàng phả vào đến mức đỏ bừng, đầu ngón tay vô thức siết chặt mép áo.Phó Thanh Vi: "......"Nàng khẽ hắng giọng, ngồi thẳng lại: "Xem rồi sẽ hiểu."Mục Nhược Thủy khẽ "ừm" một tiếng.Ánh đèn mờ ảo trong rạp đã che đi vành tai đỏ ửng của cô.Bộ phim họ xem là «Ngư Quang Khúc»*, Phó Thanh Vi cứ tưởng là phim câm, không ngờ thời đại này đã có phim có tiếng, trải nghiệm không khác bao nhiêu so với hậu thế. Vì chất phim còn thô sơ, nên nàng lại càng dễ nhập tâm hơn.*渔光曲/Ngư Quang Khúc: tạm dịch là Khúc hát của ngư dân, là bộ phim câm đầu tiên của Trung Quốc do Thái Sở Sinh biên kịch đạo diễn năm 1934 và do Hãng phim Lianhua sản xuất, bộ phim rất thành công và chiếu 84 ngày liên tục ở Thượng Hải.Phó Thanh Vi ngồi trong rạp chiếu bóng thời những năm 30, khóc khi xem phim xưa. Mục Nhược Thủy tuy cũng tập trung xem, nhưng cảm xúc không phong phú như nàng. Một lần vô tình quay đầu, cô bắt gặp những giọt nước mắt lấp lánh trên gò má nàng, thế là ánh mắt cô không còn đặt trên màn hình nữa.Phim chiếu xong, trước khi đèn bật sáng, Phó Thanh Vi vội lấy tay áo lau mặt.Mục Nhược Thủy nhìn thẳng về phía trước, bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt đầu gối.Cô không thể giúp sư tôn lau nước mắt, sư tôn sẽ tức giận mất.Mục Nhược Thủy không hiểu, vì sao những việc hồi bé có thể làm, lớn rồi lại không thể nữa?Mắt Phó Thanh Vi vẫn còn hơi đỏ, nàng đứng dậy rời khỏi rạp, không quên quay lại đợi cô.Mục Nhược Thủy khẽ nắm lấy vạt áo nàng, nhớ đến sự thành thạo của nàng trong cả quá trình xem phim, bèn hỏi: "Sư tôn đã từng xem phim rồi sao?""Xem rồi.""Sư tôn đi với ai?""Với thê tử của ta."Người bên cạnh lập tức im lặng.Sạp báo bên đường bày đầy tạp chí, Phó Thanh Vi bước tới nhưng nàng không động vào. Mục Nhược Thủy rất thích đọc sách linh tinh, cô lập tức giở thử vài trang, rút ra một cuốn tạp chí điện ảnh.Trên bìa là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc dài búi gọn sau đầu, phần mái trước trán được uốn gợn sóng, dáng vẻ quý phái, ánh mắt quyến rũ.Mục Nhược Thủy: "Em vừa thấy tấm áp phích của cô ấy ở cửa rạp chiếu phim, trông rất đẹp."Phó Thanh Vi: "Vậy thì mua cuốn này đi."Sau khi trả tiền, nàng liếc nhìn phần thông tin trên góc bìa trái.Nhà xuất bản Nghệ Thanh, số thứ hai.Tháng 7 năm 1935.Hồ Điệp.Trước khi rời Hỗ Thành, họ còn đi xem bộ phim mới nhất của Hồ Điệp. Khi hình ảnh động hiện lên, cô ấy còn đẹp hơn cả trên bìa tạp chí, phong tình vạn chủng*.*风情万种/ Phong tình vạn chủng: thường dùng để miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ có sức quyến rũ đặc biệt, phong thái đa dạng, vừa dịu dàng vừa gợi cảm, có sức hấp dẫn khó cưỡng.Mục Nhược Thủy bắt đầu thích xem phim.Cô thích cảm giác cùng sư tôn ở trong không gian tối, hai người ở gần bên nhau.Cô có thể nhìn thấy đường nét góc nghiêng của sư tôn, nhìn thấy những ngón tay dài trắng muốt đặt trên đầu gối của nàng.Những ngày cuối cùng ở Hỗ Thành, ngày nào họ cũng đi xem phim, từ phim trong nước đến phim Hollywood đều xem qua một lượt.Tấm ảnh chụp ở tiệm cũng đã có, công nghệ khi đó còn chưa tiên tiến, phải chụp rất nhiều tấm mới được một tấm ưng ý. Nhưng không ngờ tấm nào cũng đẹp, Phó Thanh Vi mua toàn bộ.Mục Nhược Thủy trân trọng cất vào giữa hành lý, gói ghém cẩn thận bằng nhiều lớp quần áo.Rời khỏi Hỗ Thành, hai người không lập tức quay về mà men theo đường phía Bắc.Ba năm trước, vùng Đông Bắc rơi vào tay giặc, ma khí hút lấy dưỡng chất từ chiến trường, khiến bọn yêu ma ngày càng hùng mạnh, các tu sĩ phương Bắc gánh chịu áp lực nặng nề. Hai người trên đường đi không ngừng trừ yêu, gặp không ít người trong giới Huyền Môn.Một đạo kiếm quang sấm sét chém xuyên màn ma khí cuồn cuộn, tia chớp lóe lên, hai bóng người như thần binh giáng thế xuất hiện trước các tu sĩ bị thương."Đa tạ Quán chủ Cơ, đạo hữu Mục.""Đạo hữu khách khí." Phó Thanh Vi đỡ Can Đạo dưới đất dậy, ánh mắt giao nhau với Mục Nhược Thủy, hỏi, "Đạo hữu nhận ra chúng ta?"Can Đạo nói: "Hai vị trên đường chém giết quét sạch yêu ma, chúng tôi sao có thể không nghe danh Bồng Lai Quán?"Phó Thanh Vi: "Thì ra là vậy. Nơi nào còn yêu ma?"Can Đạo chỉ về một hướng, hai người lập tức lên đường.Nhìn theo bóng lưng họ, Can Đạo thầm nghĩ: Một cặp giai nhân thanh tao và xinh đẹp vô song như vậy, cùng mặc đạo bào kề vai sát cánh, toàn bộ Huyền Môn cũng chỉ có hai người họ, ai mù mới không nhận ra.Từ xa, Phó Thanh Vi đã thấy một con mãng xà yêu đang tấn công thôn làng.Lại là con trăn.Nhưng thầy trò hai người đã không còn là họ của mười lăm năm trước nữa."Tiểu Tuyết.""Dạ." Mục Nhược Thủy khẽ gật đầu.Trường kiếm phía sau ngân vang, tuốt ra khỏi vỏ, thân kiếm Tương Tư nhanh chóng phủ lên một tầng sương băng. Cô cầm kiếm lao tới, kiếm quang lóe lên, một nhát chém xuyên vảy trăn, máu tươi bắn tung tóe.Con trăn đau đớn, vung mạnh cái đuôi, Mục Nhược Thủy kịp thời né tránh, mặt đất bị đánh trúng để lại một vệt cháy đen.Nó quằn mình bò tới, há cái miệng rộng như chậu máu trước mặt cô.Phó Thanh Vi theo sát phía sau, hai luồng kim quang trong tay áo lóe lên, hóa thành dị thú giáng xuống đất, quấn lấy con trăn khổng lồ, kiềm chế cử động linh hoạt của nó.Mục Nhược Thủy không còn bị đuôi trăn quấy nhiễu, thân kiếm bỗng chốc sáng rực.Phó Thanh Vi đứng cách đó mười mấy bước, đạo bào màu xanh khẽ bay, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: "Giết nó đi.""Dạ."Không còn gì vướng bận, Mục Nhược Thủy tung người lên, mũi kiếm Tương Tư từ trên cao đâm xuyên qua đầu con trăn, xung quanh vết thương tràn ngập sương băng. Cô đè chuôi kiếm xuống, lưỡi kiếm sắc bén rạch thẳng một đường từ cằm đến tận bụng, mổ phanh con quái vật.Máu tươi vừa trào ra liền bị sương băng làm đông lại trong chốc lát, sau đó mới từ từ tràn ra ngoài, loang đỏ cả một vùng đất.Mục Nhược Thủy thành thạo moi yêu đan và mật trăn, bỏ vào túi, cột chặt lại.Phó Thanh Vi thu lại người giấy nhỏ, dùng ngón tay cái lau vệt máu vô tình bắn lên mặt cô, không tiếc lời khen: "Không tệ, động tác ngày càng thuần thục rồi.""Không dám múa rìu qua mắt sư tôn.""Không cần khiêm tốn, vi sư bằng tuổi em còn suýt chết dưới móng vuốt trăn đấy.""Nhưng sư tôn nhập đạo muộn hơn em." Ở bên nhau nhiều năm, dù Phó Thanh Vi chưa bao giờ tiết lộ chuyện kiếp sau, nhưng ít nhiều cũng từng nói về con đường tu hành của nàng."Khen em cũng là khen ta, cứ yên tâm mà nhận đi.""Dạ, sư tôn."Sau khi báo tin cho dân làng còn sống sót đem trăn về chia phần, hai người tiếp tục đi dọc theo con đường núi.Phó Thanh Vi nhìn bóng dáng phóng khoáng của cô với thanh trường kiếm sau lưng, cuối cùng vẫn không kìm được lòng tự hào, nói: "Kiếm thuật của em ngày càng xuất sắc, không quá hai năm nữa là có thể vượt qua vi sư.""Chỉ là kiếm thuật mà thôi." Mục Nhược Thủy nhìn con đường núi phía trước, ngọn này nối tiếp ngọn khác, cao vút không thấy đỉnh.Sư tôn biết rất nhiều thứ, kiếm thuật chỉ là một trong số đó, mà đã lâu rồi nàng không còn dùng kiếm nữa."Vi sư thích những người giỏi kiếm thuật."Mục Nhược Thủy bước hụt một nhịp, suýt trượt chân, tiếng đất đá lả tả rơi xuống.Mục Nhược Thủy quay đầu nhìn người phía sau, khuôn mặt đầy kinh ngạc.Sư tôn vừa nói gì?Phó Thanh Vi chỉ muốn tự khâu miệng mình lại.Nàng hắng giọng, cố gắng điều chỉnh lời nói: "Ý ta là, ai cũng có chuyên môn riêng, em một lòng học kiếm, chưa biết chừng có thể trở thành nhất đại tông sư (bậc thầy vĩ đại). Vi sư sẽ chờ ngày đó."Mục Nhược Thủy: "......"Người phụ nữ trẻ lặng lẽ quay đầu, tiếp tục leo lên núi, coi như chưa từng nghe thấy câu trước đó.Phó Thanh Vi âm thầm cắn đầu lưỡi mình.Hai người đi đến Thương Châu mới quay lại, phạm vi ảnh hưởng của Thiên Cơ Các giúp khu vực này đã tương đối yên ổn.Lúc xuất phát là mùa hè, khi về đến nơi đã là mùa đông.Bồng Lai Quán vừa có một trận tuyết lớn, ngọn cây bị phủ một lớp trắng xóa. Trước tiên, Mục Nhược Thủy tìm mèo tam thể trốn trong hang sưởi ấm, sau đó toàn thân cô phủ đầy sương tuyết mở cổng Bồng Lai Quán.Phó Thanh Vi hà hơi sưởi ấm tay, đi thẳng vào bếp chuẩn bị nhóm lửa than.Mục Nhược Thủy theo sau: "Để em làm cho, sư tôn vào phòng nghỉ đi."Phó Thanh Vi dù sao cũng lớn tuổi hơn, nghe vậy bèn gật đầu, về phòng cởi áo choàng, rũ đi lớp tuyết chưa kịp tan, rồi treo lên.Căn phòng lạnh như hầm băng.Mục Nhược Thủy đến rất đúng lúc, bưng chậu than đã cháy vào đặt trong phòng nàng, nói: "Bếp đang nấu nước rồi, lát nữa em sẽ mang túi nước nóng vào cho sư tôn sưởi tay.”Đồ nhi chu đáo, sư tôn cảm thấy vô cùng hài lòng.Chỉ là......Sau khi đổ đầy túi nước nóng, Mục Nhược Thủy vẫn không có ý định rời đi, cứ ngồi yên trong phòng nàng.Phó Thanh Vi hỏi: "Sao em không về phòng mình?"Mục Nhược Thủy đáp: "Phòng sư tôn nhỏ, nhóm lửa lên thì ấm nhanh, phòng em lớn quá, lạnh lắm."Có lý có tình, ngay cả mèo tam thể cũng đang cuộn tròn dưới đất.Phó Thanh Vi không nỡ đuổi cô: "Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn mọi năm."Mục Nhược Thủy chớp mắt: "Vậy em có thể ngủ cùng sư tôn không?"Phó Thanh Vi ngồi quá gần chậu than, mặt bị hơ đỏ, cả cổ cũng nóng ran. Nàng dùng mu bàn tay lạnh áp lên để hạ nhiệt, không đáp lời.Dùng sự im lặng để từ chối.Mục Nhược Thủy không còn là đứa trẻ vô tư hay bám lấy nàng nữa, cô hiểu được ẩn ý, bèn nói: "Em chỉ đùa thôi mà. Sư tôn thấy nóng à?""Một chút."Mục Nhược Thủy liền đẩy chậu than ra xa một chút.Phải mất một lúc sau, nhiệt độ trên mặt Phó Thanh Vi mới giảm xuống.Mục Nhược Thủy cứ chần chừ mãi đến gần lúc ăn cơm mới rời đi, nhưng vẫn kịp có mặt đúng giờ trong bếp.Phó Thanh Vi bế mèo tam thể lên, ngón tay từ từ luồn vào lớp lông mềm mại của nó, vừa vuốt ve vừa thả lỏng suy nghĩ.Haizz.Đứa nhỏ này lại trưởng thành thêm một chút rồi......."Sư tôn, ngủ ngon."Dưới mái hiên phủ một lớp tuyết mỏng. Trước khi đi ngủ, Mục Nhược Thủy vẫn như mọi ngày, đúng giờ đến chào nàng."Ngủ ngon."Giọng Phó Thanh Vi truyền ra từ bên kia cửa sổ.Mục Nhược Thủy đi dọc theo hành lang trở về phòng, đóng cửa, kiểm tra lại ổ khóa.Hành lý của cả hai được đặt trong phòng cô, nhưng đồ của Phó Thanh Vi đã được dọn ra hết. Mục Nhược Thủy ngồi xổm xuống, từ lớp lót quần áo lấy ra một quyển sách.Không phải loại đứng đắn.Sư tôn không chịu giải đáp thắc mắc của cô, vậy chỉ còn cách tự mình đi tìm câu trả lời.Khi vào thành, hai người thường tách nhau ra tự đi xem những thứ mình thích. Mục Nhược Thủy ghé qua vô số hiệu sách, không biết mình cần tìm gì, cũng không dám hỏi ai, mãi đến khi đọc được vài dòng lời lẽ yêu đương ngọt ngào. Nói cũng lạ, hồi mười mấy tuổi cô cũng từng đọc qua, nhưng khi đó chẳng thấy gì, mỗi lần đọc là buồn ngủ. Vậy mà giờ đây, những lời lẽ ân ái trong đó lại khiến cô hứng thú vô cùng.Nếu sư tôn nói những lời này với mình, chắc chắn mình sẽ mềm nhũn ra, còn chịu không nổi hơn cả nhân vật trong sách.Đọc qua vài quyển, Mục Nhược Thủy xác định được thứ mình muốn.Cô muốn không chỉ có lời nói, mà còn có hành động.Cô vẫn nhớ ánh mắt kỳ quặc của ông chủ tiệm sách khi nhìn mình: Một đạo sĩ như cô…... cái này…...Mục Nhược Thủy mặt không đổi sắc trả tiền, sau khi có sách liền lén lút giấu vào hành lý, mãi đến hôm nay mới dám mở ra xem khi không có sư tôn bên cạnh.Cô thắp một ngọn nến, lật xem kỹ càng dưới ánh đèn.Phần đầu cũng chỉ là những lời âu yếm thông thường, tình cảm trao đổi qua lại, Mục Nhược Thủy đọc rất chậm, từng câu từng chữ đều tưởng tượng bằng giọng nói của sư tôn, trái tim run rẩy mà lật tiếp.Đọc đến 1/3 quyển sách, tình tiết bắt đầu mới mẻ.Hai người trong truyện ở giữa hoa viên, ngay trên thảm cỏ, thân mật với nhau…...Mục Nhược Thủy lật thêm một trang nữa, trên đó là một bức tranh minh họa!Lão chủ tiệm này! Đáng lẽ mình nên đưa thêm tiền mới phải!Chuyện nữ nữ ở thời đại này là điều khó tưởng tượng, sách cô mua cũng chỉ là tiểu thuyết tình cảm bình thường, vậy mà biểu cảm say mê trong hoan ái của người phụ nữ trong tranh lại được khắc họa sinh động đến vậy. Ngay cả hai điểm trên ngực phản ứng ra sao cũng vẽ vô cùng rõ ràng.Mà trùng hợp nhất là… ngay trên ngực cô ta, cũng có một nốt ruồi đỏ.Mục Nhược Thủy cầm sách ngẩn người, dừng lại ở bức tranh rất lâu, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt người phụ nữ, qua bầu ngực đầy đặn, vòng eo mềm mại, đôi chân thon dài rắn chắc…Qua cả phần chân bị nâng lên…Nếu như… nếu như…Cảm giác kia lại xuất hiện, giống hệt như hôm đó.Cô siết chặt hai đầu gối dưới gầm bàn, nhưng vẫn không ngăn nổi dòng chất lỏng đang chảy ra ngoài.Mục Nhược Thủy gấp sách lại.Cô không dọn dẹp bản thân, mà nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ.Cô muốn biết lần này mình sẽ mơ thấy gì?Ý thức từ từ xa dần theo nhịp thở, một mùi trầm hương thoang thoảng bao trùm lấy giác quan cô.Không biết đã qua bao lâu, Mục Nhược Thủy mở mắt ra, quả nhiên thấy Phó Thanh Vi đang ngồi bên giường cô.Cô vui mừng gọi: "Sư tôn!""Em nhớ ta, ta liền đến đây."Mục Nhược Thủy biết đây là mơ.Chỉ trong mơ, sư tôn mới nói những lời như vậy.Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô cảm thấy tim đập dữ dội, máu nóng cuộn trào."Sư tôn…...""Suỵt."Ngón tay người phụ nữ đặt lên môi cô, Mục Nhược Thủy thè lưỡi liếm nhẹ đầu ngón tay nàng, như thể đang lấy lòng.Người phụ nữ quả nhiên nở nụ cười, hỏi: "Học từ đâu vậy?""Không học." Đây chẳng phải là bản năng sao?"Ngoan."Mục Nhược Thủy: "Sư tôn, người có thể hôn em không?"Người phụ nữ hỏi: "Hôn ở đâu?"Mục Nhược Thủy thành thật chỉ vào đôi môi mình.Nụ hôn của nàng rơi xuống, khẽ cọ lên môi cô, so với lần trước còn nhiều hơn một chút, nhưng Mục Nhược Thủy vẫn cảm thấy chưa đủ.Có lẽ cảm nhận được sự sốt ruột trong cô, người phụ nữ nhẹ nhàng mút lấy môi dưới, đầu lưỡi tinh tế lướt qua khớp răng.Cô thực sự quá ngốc nghếch, người phụ nữ dịu dàng dặn dò: "Mở miệng ra."Mục Nhược Thủy ngoan ngoãn hé môi, chiếc lưỡi mềm mại trơn ướt luồn vào giữa đôi môi và hàm răng của cô, mang theo vị ngọt dịu dàng.Lần đầu tiên, cô hoàn toàn không chịu nổi, khe khẽ rên rỉ một tiếng đầy ngọt ngào."Ưm......"---Lời tác giả:Là Mục 0 nhé! Tôi đã muốn ship cặp này từ lâu rồi! 🐱Dù chỉ là mơ, tôi cũng phải để cô ấy trải nghiệm trọn vẹn! Hội Mục 0 đâu rồi?!Nhớ đến sớm nhé~ [Để tôi xem]Editor: Bữa đó đi chơi nên đến không kịp 🥹